Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 166: Có việc cho ca gọi điện thoại!

Chương 166: Có việc cứ gọi cho ca!
Rất nhanh, hai người bắt một chiếc xe, thẳng đến nhà ga mà đi.
“Lão Lưu, lại nói sao ngươi đột nhiên đến Tòan Thị? Nhiều năm như vậy, ta đều không thấy ngươi ra khỏi thành phố Bình An.” Nghe những lời này, Lưu Bán Tiên trên mặt bất đắc dĩ, nói: “Ta trước kia có một khách quen, nói hắn ở Tòan Thị có người thân giàu có, gần đây mí mắt cứ giật, nên muốn nhờ người ta đến xem phong thủy, ta vừa vặn lại thiếu tiền, đây chẳng phải nghĩ đến tới một chuyến.”
“Kết quả không phải vấn đề phong thủy, mà đơn thuần là vì, hắn bị quỷ theo dõi...”
“...” Bạch Uyên khóe miệng giật giật, không ngờ đối phương lại xui xẻo đến vậy...
“Sao ngươi đột nhiên lại thiếu tiền...”
“Còn không phải tại cái sự kiện linh dị.” Lưu Bán Tiên lắc đầu, nói: “Bây giờ ta đến tám giờ là phải dẹp quán, căn bản không dám bày quá lâu.”
“Thì ra là vậy...” Bạch Uyên khẽ gật đầu, hai người trước kia bày quầy bán hàng đến tận 9, 10 giờ, hiện tại hễ quá 9 giờ, khả năng đụng quỷ sẽ tăng lên.
“Lần này, vẫn phải cám ơn ngươi.” Trong mắt Lưu Bán Tiên tràn đầy cảm kích. Mặc dù biện pháp của hắn có thể tạm thời giúp hắn sống sót, nhưng chung quy không phải là kế lâu dài...
“Không có gì.” Bạch Uyên khoát tay áo, ngược lại cũng không nói gì thêm.
Rất nhanh, hai người đã đến ga Tòan Thị.
“Ta đi mua vé, ngươi ở yên tại chỗ chờ ta một lát.” Bạch Uyên đầu tiên là đến ngân hàng bên cạnh rút tiền, rồi đến thẳng quầy bán vé.
“À, tôi là người của ban đặc cấp, mua vé là miễn phí đúng không?” Lúc trước hắn đến Tòan Thị, vé tàu cũng không tốn tiền...
“Đúng vậy.” Nhân viên bán vé nghe vậy, mỉm cười đáp lời.
Bạch Uyên lại hỏi: “Nếu như tôi có một người bạn đồng hành bình thường thì sao?”
“Thì không sao cả, cũng miễn phí được...” Xem ra chính sách phúc lợi mà bộ Linh Dị dành cho người của Quỷ Linh nhân vẫn không tệ.
“Tốt vậy sao?” Bạch Uyên nhíu mày, hỏi tiếp: “Bên các người, không giới hạn số lượng à?”
“Ờ... Chắc là không có đâu...” Nhân viên bán vé có chút ngơ ngác, dù sao cũng đâu ai hỏi những chuyện này bao giờ...
Hai mắt Bạch Uyên sáng lên, theo bản năng lẩm bẩm: “Vậy chẳng phải ta phát tài rồi sao?”
“Hả? Cái gì?” Nhân viên bán vé ngẩn người, rồi dường như nghĩ ra điều gì, trầm giọng nói: “Chắc không phải là anh muốn lấy vé này đưa cho người khác, rồi thu tiền của họ đấy chứ...”
“Sao có thể...” Bạch Uyên ngượng ngùng cười một tiếng, sau đó nghiêm chỉnh nói: “À đúng rồi, nếu tôi dẫn theo cả trăm người, họ cũng miễn phí hết đúng không?”
“...” Khóe miệng nhân viên bán vé giật giật.
Vậy mà còn dám nói mình không có ý kiếm chác?! Cô ta tuyệt đối không ngờ, sẽ có thiên tài quỷ linh của ban đặc cấp đến làm cò vé...
Không chỉ cô ta, có lẽ người của bộ Linh Dị cũng chẳng nghĩ đến chuyện này, thật là vô nghĩa mà...
“Sau này chúng ta có cơ hội hợp tác.” Bạch Uyên cầm hai tấm vé lên, quay người rời đi chuẩn bị quay lại sau.
Nhân viên bán vé nhìn theo bóng lưng đối phương, hồi lâu vẫn không thể hoàn hồn, trong đầu cô đã tưởng tượng ra cảnh Bạch Uyên đi theo sau một đám người tấp nập...
Cô không do dự nữa, quả quyết gọi điện cho cấp trên.
“Lãnh đạo, tôi muốn báo một chuyện, quy tắc của chúng ta có lỗ hổng...”
“Lão Lưu, đi thôi.” Bạch Uyên đưa thẻ căn cước và vé cho Lưu Bán Tiên.
“Thật sự miễn phí à?” Trong mắt Lưu Bán Tiên cũng có chút hâm mộ, đây chính là đãi ngộ của Quỷ Linh Nhân sao...
“Đương nhiên rồi.” Bạch Uyên thần sắc vui vẻ, vừa nghĩ đến đại kế kiếm tiền, hắn liền thấy lâng lâng...
Rất nhanh, hai người lên tàu về thành phố Bình An. Trên tàu, lúc rảnh rỗi Bạch Uyên lấy ra một con mắt biết xoay, trong nháy mắt dọa Lưu Bán Tiên bên cạnh giật mình.
Nhìn Bạch Uyên đang xoa xoa con mắt, Lưu Bán Tiên thấp giọng nói: “Bạch ca... ta có thể bớt khoa trương được không...”
“Không có gì.” Bạch Uyên lắc đầu, tự mình đánh giá cái món đồ chơi này.
Tâm thần hắn khẽ động, hướng bên trong rót âm quỷ chi lực. Nói chung, đạo cụ linh dị là phải có lực lượng linh dị rót vào thì mới hiện được công dụng.
Nhưng vào lúc này, chỉ thấy con mắt đang xoay dường như có linh tính, lại tản ra ánh sáng trắng, sau đó... là hết.
“Hết rồi?” Bạch Uyên ngẩn ra, có chút choáng váng.
Cái đồ chơi này chỉ có tác dụng phát sáng thôi sao?! Mặc dù ánh sáng của nó có hơi hướng linh dị, nhưng đã không có sát thương, không có phòng ngự, càng không mê hoặc được người, dường như chỉ là để trang trí...
“Cái này mẹ nó...” Khóe miệng Bạch Uyên giật giật, thử rót thêm âm quỷ chi lực, nhưng ngoài việc làm nó sáng hơn ra thì không có tác dụng nào khác...
“...” Bạch Uyên trợn tròn mắt, đậu đen rau muống nói: “Ta dựa vào, cái này khác gì bóng đèn đâu?!”
“Nó không tốn điện...” Lưu Bán Tiên bên cạnh im lặng nói bổ sung.
“...” Bạch Uyên quay đầu sang, ông nói nghe đúng đấy...
“Xong rồi, chắc sáu bảy khối quỷ tinh cũng không bán được...” Hắn vốn định bán cho Vương Thanh, nhưng nếu để đối phương biết món đồ này công dụng thế nào, chắc sẽ cười tươi chết mất...
“Cái đồ chơi này có tác dụng duy nhất chắc là có thể thắp sáng ban đêm thôi...” Bạch Uyên lắc đầu, cất nó vào túi.
Không bán được, chỉ có thể để làm đồ sưu tập mà thôi...
Một tiếng sau, hai người ngồi taxi về đến Ngũ Tạng thành phố Bình An, Bạch Uyên xuất phát buổi sáng giờ đã là chạng vạng tối, vẫn còn kịp bữa tối.
“Lão Lưu, ta về trước.” Bạch Uyên xách túi, chuẩn bị đứng dậy rời đi, đồng thời nói: “Có việc gì cứ gọi điện cho ta.”
“Vâng, Bạch ca.” Lưu Bán Tiên thần sắc hơi khựng lại, rồi vội vàng gật đầu, có phải có ô che chắn luôn rồi không...
Nhưng ngay sau đó, câu nói của Bạch Uyên làm hắn ngẩn người ra.
“Đại quỷ thì ta đánh không lại, tiểu quỷ thì ta lại không muốn đánh, nhưng nhớ một câu, có việc cứ gọi cho ca!”
Nói xong, Bạch Uyên quay người rời đi.
“...” Khóe miệng Lưu Bán Tiên giật giật, vậy mà còn bảo ngươi đánh, gọi cái rắm gì chứ...
Mặc dù trong bụng nghĩ vậy, nhưng anh ta cũng không xem lời nói đùa của Bạch Uyên là thật, dù sao lần này Bạch Uyên cũng vì một cuộc điện thoại mà từ thành phố Bình An trực tiếp chạy đến Tòan Thị, có thể thấy được cách hành xử của người này.
Nhưng ngay lúc này, thần sắc Lưu Bán Tiên khựng lại, vô tình thấy Bạch Uyên để lại một phong thư trên ghế.
Anh vội vàng thò xuống cửa sổ xe, gọi với Bạch Uyên đang chuẩn bị vào trường.
“Bạch ca, đồ của anh quên này!”
“Tặng riêng cho ngươi đấy.” Bạch Uyên quay đầu lại nhìn, rồi vẫy tay, không dừng lại nữa.
“Cho ta?” Lưu Bán Tiên ngẩn ra, mở phong thư ra, thấy ngay một xấp tiền lớn bên trong.
Anh vội cất kỹ, chỉ sờ vào cũng biết có ít nhất mấy vạn tệ bên trong...
“Bạch Uyên...” Anh không cố gắng từ chối nữa, đối với người như Bạch Uyên mà nói, chắc đã không thiếu tiền.
Không chỉ cứu mạng của anh, còn đưa cho anh một số tiền lớn như vậy...
Trong nhất thời, lòng Lưu Bán Tiên tràn đầy cảm khái, sự giúp đỡ của anh cho Bạch Uyên chỉ là để anh ta bán bùa bình an trước quầy của mình. Anh thật sự cảm thấy đó chỉ là chuyện tiện tay thôi, nhưng không ngờ Bạch Uyên lại báo đáp nhiều đến thế...
“Thật sự là gặp được quý nhân...” Lưu Bán Tiên nhìn ra ngoài cửa sổ, không kìm được cảm thán.
Anh không biết rằng, nhiều năm trước Bạch Uyên cũng từng có những cảm thán như vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận