Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 677: thật đem ca môn làm viện trưởng đúng không?

Chương 677: Thật xem bọn ta là viện trưởng chắc? Lúc này, Bạch Uyên lần nữa lên tiếng:
“Nếu chỉ có người của Khương gia, có lẽ chỉ có Quỷ Vương, vậy ta chắc chắn sẽ chọn rời đi, dù sao báo thù việc này không gấp, để sau tính…”. Dù là Khương gia hay Quỷ Vương âm chú, đều không phải thứ bọn họ có thể giải quyết lúc này…
“Ý của ngươi là… muốn ngồi thu lợi của ngư ông?” Vương Thanh thần sắc khẽ động, hỏi. “Không sai!” Bạch Uyên nhẹ gật đầu, ngược lại không hề giấu diếm ý nghĩ của mình, nói:
“Khương gia và Quỷ Vương âm chú, nhất định sẽ xảy ra một trận tử chiến…”
“Mà chúng ta muốn làm chính là thừa cơ xem có thể kiếm lợi không!” Lúc này Bạch Uyên nghĩ đến con Quỷ Tà Thú Thực thi, trong mắt không khỏi hiện lên một tia tham lam. Nếu thật sự có thể thừa cơ cướp được, chẳng những có thể giúp bọn họ đạt được lợi ích to lớn, mà còn tiện báo thù. Dù sao Khương gia nếu thất bại trong gang tấc, chắc chắn sẽ tức giận đến bốc hỏa tại chỗ…
“Loại chuyện này xác suất có chút thấp…” Vương Thanh sờ cằm, nói: “Mà lại dù muốn làm ngư ông, cũng cần tự thân có thực lực.” Với sức chiến đấu của đội ngũ bọn họ, muốn cướp thành quả thắng lợi của Khương gia, có thể nói hi vọng vô cùng xa vời. “Ta cũng không nhất thiết phải đạt được con quỷ tà thú đó!” Bạch Uyên chậm rãi nói: “Khương gia nếu đánh không lại, chúng ta liền thừa cơ bỏ đá xuống giếng, đánh lén một chút, giết ít người của Khương gia, ta không tin Khương gia chỉ phái mỗi mình hắn đến đối phó Quỷ Vương, chắc chắn có những người khác.” Tuần Lạnh trên mặt tán thành gật đầu, trong mắt có một chút ý cười, tiếp đó như nghĩ ra điều gì, nói:
“Vậy nếu Khương gia có thể giải quyết Quỷ Vương kia thì sao?”
“Vậy chúng ta sẽ tiễn Quỷ Vương một đoạn, giúp nó một chút sức lực!” Bạch Uyên gần như không do dự, trực tiếp thốt ra. “…” Ba người Vương Thanh ngẩn ra, rồi không nhịn được tái mặt,
“Ách… làm vậy có phải không hay lắm không…” Dù sao đây là lần đầu tiên bọn họ thấy con người giúp lệ quỷ, đây không phải là đảo ngược càn khôn sao…
“Có gì không tốt?” Bạch Uyên nhếch miệng, nói: “Nếu Quỷ Vương kia đánh không lại, chắc chắn sẽ bị thương nặng, chúng ta thừa cơ ra tay đối phó. Nếu đánh lại thì trực tiếp gọi hiệu trưởng đến giải quyết!” Hắn tuy giúp Quỷ Vương trốn, nhưng không có nghĩa là sẽ bỏ qua đối phương,
Mà như vậy, Khương gia vẫn sẽ tổn thất nặng nề…
Bạch Uyên tươi cười nói: “Dù sao chúng ta làm thế nào cũng không lỗ, đã đứng ở thế bất bại!”
“….” Ba người Vương Thanh liếc nhau, ngược lại thấy phân tích của đối phương cũng không có vấn đề. “Chỉ cần có thể khiến Khương gia tổn thất, cùng lắm thì ta sẽ lãng phí chút quỷ tệ!” Bạch Uyên sờ lên vết thương trên miệng mình, trong mắt hiện lên một tia dữ tợn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận