Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 1070: Có hứng thú cùng ta lăn lộn sao?

“Bất quá có gì hữu dụng đâu?” Bạch Uyên nhếch miệng, lại lần nữa phẩy cánh xương, lách qua đám lệ quỷ, lao thẳng đến bản thể của lão già! Mấy con lệ quỷ này tuy chỉ là cấp độ tứ chú, nhưng đối phó với chúng chẳng khác nào lãng phí thời gian, chi bằng trực tiếp giải quyết lão già kia.
Một giây sau, Bạch Uyên xuất hiện quỷ dị sau lưng lão già, lại tung một chùy đánh xuống, nhưng đầu chùy của hắn lại xuyên qua thân thể lão ta, cứ như cả hai không cùng ở một không gian.
“Tiểu tử, đám lệ quỷ của ta chưa tàn thì ngươi đừng hòng làm ta bị thương chút nào…” Lão già cười khẩy nói: “Nếu không muốn chết thì tốt nhất là ngoan ngoãn rời khỏi đây, đợi người của Diệt Uyên đến thì ngươi đừng hòng mà đi cho dễ!”
Bạch Uyên nghe vậy liền nhắm hai mắt lại, nhìn đám lệ quỷ tứ chú kia. Hắn có thể giết nháy mắt quỷ linh trung du cấp độ ngũ chú, đối phó với tứ chú thì càng là không đáng gì.
Nhưng lần này, hắn không dùng đến đầu chùy người nữa. Đầu chùy của hắn tuy uy lực mạnh, nhưng mỗi lần vung ra đều tốn không ít sức mạnh linh dị, hơn nữa cần chút thời gian để tích lực, do đó tốc độ tấn công không nhanh, động tác có vẻ nặng nề, thuộc loại vũ khí linh dị hạng nặng. Bây giờ đối mặt đám tép riu tứ chú thì chẳng cần thiết dùng đến đầu chùy người làm gì.
Chỉ thấy song quyền hắn tràn ngập sức mạnh linh dị đáng sợ, rõ ràng là chuẩn bị tung quyền đánh mạnh! Đồng thời, khí tức linh dị trong quỷ nhãn của Bạch Uyên tỏa ra, thoáng cái thấy được nhiều điểm đỏ trên người đám lệ quỷ! Nhược điểm của lũ lệ quỷ tứ chú này còn nhiều hơn nữa!
Hắn liếc mắt lộ sát ý, trong nháy mắt hóa thành tàn ảnh lao về phía đám lệ quỷ kia!
“Mẹ nó ta có đụng đến ngươi đâu?!” Lão già hoảng sợ, hắn không ngờ đối phương lại thật sự ra tay… Đây là định giết hắn sao?!
“Vậy thì xem ai có thể lấn át được ai!” Mặt lão ta hằm hằm, lại cầm điện thoại quỷ lên bấm một dãy số lạ hoắc.
Trong nháy mắt, từng con lệ quỷ cấp tứ chú lần lượt hiện ra, phải đến mấy chục con, trông thì có vẻ đông đảo nhưng thực chất thì sức chiến đấu cũng chỉ có thế. Dù sao chênh lệch giữa tứ chú và ngũ chú là quá lớn.
“Hy vọng có thể ngăn chặn được…” Lão già âm thầm cầu nguyện. Thật ra lão ta có thể gọi được ngũ chú, nhưng cũng chỉ là những con ngũ chú mới vào mà thôi, chắc chắn cũng bị Bạch Uyên giết ngay, mà chi phí linh dị còn tốn gấp 10 lần so với triệu hồi lệ quỷ tứ chú, thà cứ gọi nhiều tứ chú để câu giờ còn hơn.
“Ơ?!” Lúc này, Bạch Uyên nhìn đám lệ quỷ đông nghịt trước mặt, thân hình đang lao tới bỗng khựng lại. Hai mắt hắn sáng lên, nhìn chằm chằm vào lão già như nhìn thấy trân bảo quý hiếm vậy.
“…” Lão già gầy gò khẽ rùng mình, theo bản năng mà sinh chút cảnh giác. Tại sao thằng này lại nhìn mình với ánh mắt đó…
“Ngươi có thể triệu hồi nhiều lệ quỷ như vậy ư?” Bạch Uyên liếm môi, lòng tham lam trong nháy mắt trỗi dậy… Quỷ tệ của hắn hiện tại đều do Quỷ Tinh chuyển hóa, chi phí quá lớn. Nay lại thấy nhiều lệ quỷ thế này thì đương nhiên khiến tim hắn xao động rồi…
“Giờ thì biết sợ rồi hả?” Lão già cau mày, trong lòng lại mơ hồ cảm thấy đối phương hình như không sợ, mà giống đang hưng phấn hơn thì đúng.
“Sợ á? Thật sự là sợ!” Bạch Uyên cười khẩy: “Chỉ sợ ngươi gọi ít quá thôi!” Hắn vốn không xem trọng đám tứ chú quỷ kia, dù sao cũng chẳng có tác dụng gì lớn, nhưng không ngờ đối phương lại triệu hồi một mạch mấy chục con, thế này thì khác gì mấy chục vạn quỷ tệ, tương đương mấy trăm vạn Quỷ Tinh chứ ít gì! Nếu đối phương còn triệu hồi tiếp được nữa thì hắn lại phát tài to!
“Trước tiên cứ thu hết đám quỷ này rồi tính!” Bạch Uyên gồng toàn bộ sức mạnh linh dị lên, như sói đói gầm gừ rồi xông thẳng vào đám lệ quỷ!
“A ——” Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên. Song quyền của Bạch Uyên hóa thành tàn ảnh, điên cuồng oanh tạc vào đám lệ quỷ. Tuy nhiên, đám lệ quỷ bị hắn oanh trúng lại không chết ngay tại chỗ mà lại gắng gượng chống đỡ. Không phải do công kích của Bạch Uyên yếu mà là hắn cố tình làm vậy.
Chỉ thấy trong người Bạch Uyên chợt lóe lên một chiếc Quỷ Kiểm quái dị, trên mặt là nụ cười khoái trá, nó trực tiếp há miệng cắn nuốt những lệ quỷ kia… Trong phút chốc, Bạch Uyên phụ trách giết, Quỷ Kiểm phụ trách nuốt, hai bên phối hợp vô cùng ăn ý.
Mấy phút sau, Bạch Uyên cuối cùng cũng giải quyết hết đám lệ quỷ kia. Hắn lẩm bẩm một tiếng: “Thật là ảnh hưởng đến hiệu suất của ta…” Nếu không phải cố tình giữ chút hơi tàn cho lũ lệ quỷ này, hắn đã sớm dùng một quyền đập tan chúng, hiệu suất đã không kém như thế này.
“Nhanh vậy sao?!” Lão già sắc mặt hơi tái mét, trong mắt tràn đầy kinh hãi. Hắn nghĩ đối phương sẽ giải quyết nhanh, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy… So với giết người thì hắn giờ phút này chẳng khác nào con nghiện đang phê thuốc, mà cái Quỷ Kiểm quái dị kia là thứ gì vậy?!
Ngay lúc này, Bạch Uyên nhìn sang, cũng không vội hành động, mà lại cười nói: “Anh bạn, còn gọi được quỷ đến không?”
“…” Mặt lão già đỏ bừng, theo bản năng nghĩ rằng Bạch Uyên đang gây sự với mình, liền nói ngay: “Ngươi mẹ nó đừng có quá đáng!” Một giây sau, hắn lại bấm một dãy số lạ, thêm khoảng mười con lệ quỷ cấp tứ chú đỉnh xuất hiện!
“Quả nhiên là vẫn còn!” Hai mắt Bạch Uyên sáng lên, lập tức hưng phấn lao tới… Chưa đầy một lát, tầm chục con lệ quỷ đã bị hắn xử lý sạch tại chỗ… Chỉ với trận này thôi, Bạch Uyên đã thu về được khoảng 500 ngàn quỷ tệ!
“Cái mẹ gì thế này, đây là nhặt được hòm báu à?” Mặt Bạch Uyên hớn hở, nhìn chằm chằm vào lão già như muốn nuốt tươi hắn vào bụng vậy.
“…” Mặt lão già lúc này đã trắng bệch, sức mạnh linh dị trong người đã cạn gần hết. Dù sao triệu hồi quỷ cũng tốn kha khá sức mạnh linh dị… Đúng lúc này, thần sắc lão ta khẽ động, như thể cảm nhận được điều gì, khóe miệng chợt cong lên. Quân tiếp viện của hắn… cuối cùng cũng đã tới!
“Hửm?” Bạch Uyên thấy vẻ mặt đối phương như thế thì thần sắc cũng hơi thay đổi, lập tức dùng quỷ nhãn nhìn về phía xa, thì thấy mấy chục bóng người đang lao tới với tốc độ cực nhanh…
“Đều là ngũ chú?!” Bạch Uyên khẽ ngạc nhiên, nhưng rồi ngay lập tức hắn không thèm để ý đến mà tiếp tục nhìn về phía lão già với ánh mắt đầy hưng phấn!
“Ngươi…” Lão già hưng phấn trong lòng chợt sững lại, nói: “Bọn họ sắp đến nơi rồi, không cần một phút nữa đâu, ngươi còn trẻ, không cần phải liều mạng với ta, hơn nữa chúng ta cũng đâu có thâm cừu đại hận gì…” Sức mạnh linh dị trong người lão ta hiện đã cạn, thực sự là lo lắng Bạch Uyên liều mạng dẫn mình đi chung…
“Nói cái gì đó?” Bạch Uyên nhếch miệng cười: “Anh bạn, có hứng thú cùng ta lăn lộn không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận