Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 296: Từ trong vụ nổ lớn đi ra nam nhân

Chương 296: Người đàn ông bước ra từ vụ nổ lớn
“Cái kia, hay là chúng ta rút lui trước một chút?” Đám người nhìn Huyết Sắc Đại Hải tinh trước mắt, thăm dò nói.
Dù sao sao biển lớn kia đang lan tràn trong quỷ trường, khiến hai bên không cùng một không gian, bọn họ không thể trực tiếp cảm nhận uy lực của nó.
Nhưng chỉ nhìn dáng vẻ thôi, đã không giống thứ tốt lành gì rồi...
Chẳng lẽ là một con đại quỷ biến thái nào đó?!
Lúc này, mọi người liếc nhau, đều đã thống nhất ý kiến, chậm rãi rời xa quỷ trường học.
Thư thông báo dù đáng giá, nhưng bọn họ không cần thiết phải chịu c·h·ết...
Rất nhanh, đám người đã kéo dãn khoảng cách với quỷ trường, quan sát tình hình từ xa.
Lúc này đang là nửa đêm, hình dạng Huyết Sắc Đại Hải tinh quá nổi bật, trực tiếp kinh động đến toàn bộ cư dân thành phố Thanh Hoa, thậm chí cả bộ phận đặc dị của thành phố cũng vội vã phái người đến.
Vô số người trong lòng lo lắng, tưởng rằng có đại quỷ hủy diệt toàn thành phố nào đó...
Và ngay lúc này,
Cùng với một tiếng nổ kinh thiên động địa, Huyết Sắc Đại Hải tinh trực tiếp hóa thành cột sáng màu đỏ rực rỡ, bắn thẳng lên trời!
Cùng với ánh hào quang đỏ rực bay lên còn có cả toàn bộ quỷ trường học đáng s·ợ...
Chỉ thấy vô số mảnh vỡ kiến trúc cùng đất đá bắn tung tóe ra.
Mọi thứ ở quỷ trường học đều thực sự tồn tại, chỉ là không cùng không gian với thế giới hiện thực.
Giờ phút này, theo nó nổ tung, những phế tích đó tự nhiên giáng xuống thành phố.
Nếu ai may mắn, thậm chí còn có thể tìm được một vài đạo cụ đặc dị nhỏ có thể dùng được trong đống đổ nát, dù sao đó cũng là nơi bị lệ quỷ xâm nhiễm lâu dài.
Nhưng lúc này, mọi người không có ý định đó, ánh mắt chăm chú nhìn vào cột hào quang đỏ rực chói lọi.
Dù nó không hướng về phía họ, nhưng vẫn khiến lòng mỗi người chấn động, dù sao xưa nay chưa từng thấy trận chiến lớn như vậy...
“Không hiểu thì phải hỏi, cái thứ này là loại đ·ạ·n h·ạt n·hân nào vậy...”
“Đ·ạ·n h·ạt n·hân cái rắm, đ·ạ·n h·ạt n·hân nhà ngươi nổ được quỷ trường học hả...”
“Ta nghi ngờ là đạo cụ đặc dị cường đại nào đó.”
“Có phải là chú thuật cấp cao của Quỷ Linh Nhân không, hoặc là quỷ kỹ của lệ quỷ...”
Mọi người nhao nhao bàn tán, nhất thời tranh luận sôi nổi về cột hào quang trước mắt.
Nhưng ngay lúc này, một giọng cảm thán không đúng lúc vang lên:
“Lại có người cho nổ trường học, đây chẳng phải là thực hiện ước mơ của con ta sao?”
“???” Mọi người cùng nhau nhìn lại, đây mới là trọng điểm của ngươi hả...
“Ách...” Người kia thấy mọi người nhìn mình, vội rụt cổ lại, rồi dường như nhìn thấy gì đó, trong nháy mắt mở to mắt, kinh hãi nói:
“Mau nhìn kìa, có người đi ra!”
“Người cái rắm, ngươi đúng là tin có người cố ý sao?”
“Thật mà các ngươi mau nhìn đi!” Mọi người ngẩn người, với thái độ nghi ngờ chuyển mắt nhìn.
Trong thoáng chốc, mọi người đồng loạt mở to mắt, chăm chú nhìn về phía trước.
Trong ánh hào quang đỏ rực chói lòa, một bóng người thong dong bình tĩnh bước về phía họ, dường như mỗi bước chân đều dẫm vào tim họ, khiến mọi người im lặng.
Vừa rồi vụ nổ lớn kia, xem ra là do người này gây ra?
Và khi họ thấy rõ dáng vẻ của người kia, lòng họ lại một lần nữa rung động, vô số cảm xúc trào dâng.
Chỉ thấy một nam sinh dáng người thon dài chậm rãi đi tới.
Tay trái hắn bỏ trong túi, tay phải xách theo một cái đầu người dữ tợn, trần trụi thân trên còn có một hình quỷ mặt như hình xăm màu máu, đang hướng về phía đám người nở nụ cười quỷ dị, vô cùng đáng sợ!
Dù trên người đối phương không có bất kỳ linh dị khí tức nào, nhưng lại mang đến một cảm giác áp bức cực mạnh, khiến ai nấy đều cứng người, thậm chí chủ động kéo giãn khoảng cách.
Người này, rốt cuộc là người hay quỷ?!
“Ân?” Vừa rời quỷ trường học, Bạch Uyên cũng ngẩn ra.
Sao đám quỷ này lại tụ tập nhiều người thế này?!
Chẳng lẽ đây thực sự là một trường học, và tất cả những người này đều là phụ huynh đến đón học sinh?
Hay là tất cả bọn họ đều là người của Lục gia, đến báo thù cho Lục Trần Sa?
Tư duy của hắn đảo nhanh, nhất thời cũng không đoán ra mục đích của đám người này...
Lúc này, hắn đứng tại chỗ, nhìn đám Quỷ Linh Nhân dày đặc trước mặt, tựa như trở lại bãi tập đầy oán t·h·i ở quỷ trường, trong lòng lại không khỏi muốn ném một viên nghệ t·h·u·ậ·t viên t·h·u·ố·c...
Thấy Bạch Uyên nhìn thẳng vào bọn họ,
Mọi người vẻ mặt cảnh giác, có tính toán lui về sau một chút.
Bọn họ luôn cảm thấy ánh mắt tên này có gì đó kỳ lạ, như thể muốn đưa bọn họ lên trời vậy...
Lúc này, cả hai bên đều giữ im lặng, cứ giằng co như vậy.
Trong giây lát, không khí dường như có chút xấu hổ...
Nhưng ngay lúc này, người nam kia đã nói ra lời kinh người lúc nãy chủ động phá vỡ sự im lặng, hỏi:
“Đại ca, ngươi là quỷ à?”
“?” Mọi người khóe mắt giật giật, ngươi hỏi trực tiếp vậy luôn sao...
“Không phải.” Bạch Uyên lắc đầu, trả lời thẳng.
“…” Mọi người lại lần nữa im lặng, đúng là một người hỏi, một người thật lòng trả lời...
Nhưng nghe thấy lời này, trong lòng mọi người cũng nhẹ nhõm hẳn.
Chỉ cần là người thì tốt, dù gì cũng có thể nói chuyện chứ không như quỷ giết người lung tung...
“Vậy, quỷ trường học bị ngươi cho nổ hả?” Người nam kia thấy đối phương thật sự trả lời, lại hỏi tiếp.
“Hết cách, lũ quỷ bên trong đáng ghét quá, dứt khoát một lần giải quyết hết.” Bạch Uyên nhún vai, hờ hững nói,
Ánh mắt hắn tuy bình thản, nhưng nụ cười nơi khóe môi đã không giấu được...
Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng nghệ t·h·u·ậ·t viên t·h·u·ố·c, khoảnh khắc mang tính lịch sử như thế, đương nhiên phải để càng nhiều người biết đến...
Nghe những lời này, người nam giơ ngón cái lên, nói:
“Ca, ngươi thật là mạnh, đây chính là ước mơ của con ta, hồi trước nó toàn bị ép phải đến trường sớm, ta đã sớm muốn cho nổ trường học...”
“...” Bạch Uyên khóe mắt giật giật.
Ta mẹ nó nổ là quỷ trường học, có phải cùng giấc mơ của ngươi không vậy...
Lúc này, hắn lắc đầu, không tiếp tục trắng trợn khoác lác về mình nữa, quay người định rời đi.
Với sự kiện lớn thế này, nghĩ đến việc sau đó đám người tụm năm tụm ba lan truyền thì hắn không cần mua thủy quân nữa...
Và khi Bạch Uyên chuẩn bị rời đi,
Ánh mắt của mọi người dần dần có chút không đúng, từ chỗ chấn kinh ban đầu chuyển thành kiêng kỵ và...tham lam!
Nghe thấy quỷ trường học là do hắn cho nổ, trong lòng bọn họ đã hiểu ra.
Đối phương thực sự đã giải quyết vụ k·h·ủ·n·g b·ố quỷ trường học!
Điều đó đồng nghĩa với việc, trên người đối phương có Câu Hồn Châu, chắc chắn chứa hồn phách của lệ quỷ trong quỷ trường!
Dù là nộp cho bộ phận đặc dị để có điểm nhập học, hoặc bán cho đệ tử các Thế Lực lớn để đổi lấy Quỷ Tinh, đều là món lợi lớn khó mà cưỡng lại...
“Ân?” Bạch Uyên nhíu mày, đương nhiên là đã nhận ra ác ý của đám người.
Hắn cười nhạt một tiếng, tay cầm đầu lâu quỷ, cứ thế chậm rãi bước về phía trước.
Lúc này, hắn tuyệt đối không thể yếu thế, nếu không sẽ đối mặt với cuộc vây công của đám người!
Nhiều Quỷ Linh Nhân như vậy, trong đó không thiếu kẻ cấp hai chú, nếu mỗi người tung ra một chiêu quỷ kỹ, hắn có chút không kham nổi...
Nhưng ngoài dũng khí, hắn vẫn còn sức chiến đấu.
Vì lo nghệ t·h·u·ậ·t viên t·h·u·ố·c không thể giải quyết hết toàn bộ t·h·i t·hể không đầu, hắn đã dùng trước tất cả đạo cụ hồi phục trên người, bây giờ đã khôi phục được không ít lực lượng đặc dị.
Giờ phút này, đám người thấy hắn chủ động tiến lên, sắc mặt khẽ biến, bản năng lùi lại, không dám đến gần.
Dù sao đây là người đàn ông bước ra từ v·ụ n·ổ lớn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận