Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 291: Ngươi mẹ nó vô địch?!

Chương 291: Ngươi mẹ nó vô địch?!
Lục Trần Sa nhìn Bạch Uyên với trạng thái hoàn hảo, lẩm bẩm:
“Vậy mà không chết?!”
“Ngươi thật sự cho rằng tiểu tử kia đánh lén có tác dụng à……” Bạch Uyên nhếch mép, đồng thời từ trong ngực lấy ra một tấm huyết chỉ, tùy ý vứt bỏ.
“Giấy đỏ nguyền rủa cấp bậc Nhị Chú... Ngươi ngược lại là chịu chi tiền…” Lục Trần Sa nhíu mày, trong mắt lại có chút bất ngờ.
Tấm huyết chỉ này chỉ có một tác dụng, đó là có thể ngăn cản công kích linh dị, nhưng thuộc loại đạo cụ linh dị chỉ dùng một lần, giá thị trường lại từ bốn mươi khối quỷ tinh trở lên, không phải người bình thường dùng được.
“Ngươi Bạch ca không có gì, chỉ là nhiều tiền!” Bạch Uyên hai tay chống nạnh, trực tiếp khoe của trước mặt phú nhị đại.
“Nhiều tiền?” Lục Trần Sa sắc mặt khẽ động, tiếp đó móc ra năm sáu cái đạo cụ linh dị...
“Còn có à?!” Khóe miệng Bạch Uyên giật một cái, không ngờ con hàng này lại còn đạo cụ…
Mọi người đều thi đấu tốc độ, ngươi lại đem cả đạo cụ vào thi đấu có đúng không...
“Nếu Ninh Tử Nguyên không giết chết ngươi, vậy ta sẽ làm thay!” Lục Trần Sa ngữ khí bình thản, phảng phất chỉ là giết một con a miêu a cẩu bình thường.
Trên thực tế, Bạch Uyên trong lòng hắn cũng đúng là như vậy.
Bất quá dù vậy, hắn vẫn lập tức vung ra đạo cụ linh dị trong tay, hắn thích cảm giác dùng tiền đè người này…
Bạch Uyên tránh không kịp, lập tức bị nguyền rủa đủ loại.
Âm quỷ chi lực của hắn tuy có chút ảnh hưởng, nhưng vấn đề không lớn, thực lực của hắn cơ bản không suy yếu gì.
Đa phần đạo cụ linh dị của đối phương chỉ nhằm vào Quỷ Linh Nhân, có liên quan gì đến hắn, Bạch Uyên chứ…
Một giây sau.
Âm quỷ chi lực trong cơ thể Bạch Uyên lan tràn ra, đồng thời ảo ảnh âm quỷ cũng hiện ra trong nháy mắt.
Thấy cảnh này, Lục Trần Sa có chút ngạc nhiên.
Lúc trước hắn chỉ đứng ngoài quan sát, bây giờ đối diện mới cảm nhận rõ hơn sức mạnh của đối phương.
Con hàng này không phải Quỷ Linh Nhân nghiêm chỉnh!
Chớp mắt, Bạch Uyên mang theo đầu lâu quỷ, xông đến sau lưng nó, hung hăng nện xuống sau gáy.
Lục Trần Sa dường như đã có phòng bị, vung quỷ đầu đao, ép lui Bạch Uyên!
“Dám phách lối trước mặt ta, để ta cân nhắc ngươi một chút!” Vẻ mặt hắn lạnh nhạt, nắm chặt quỷ đầu đao.
Hiển nhiên, hắn không quên hành vi phách lối trước đó của Bạch Uyên, khi cưỡng ép đòi người.
“Ngài cũng xứng?” Bạch Uyên mỉm cười, trực tiếp lại phát động tiến công.
Trong chốc lát, cả hai bắt đầu chém giết kịch liệt giáp lá cà!
Thời gian trôi qua,
Hai bên đánh càng lúc càng dữ dội, chiêu nào cũng trí mạng, nhìn mà kinh tâm động phách.
Lục Trần Sa từ hời hợt lúc ban đầu, dần có chút vẻ mặt ngưng trọng.
Tuy khí thế đối phương mới vào Nhị Chú, nhưng chiến đấu rất tàn nhẫn, vẫn muốn lấy thương đổi thương.
Lục Trần Sa tự nhiên không muốn, điều này khiến hắn có chút gò bó trong chiến đấu.
Vung một đao, hắn cưỡng ép ép lui Bạch Uyên.
Tuy thời gian giao chiến ngắn, nhưng cả hai đều tiêu hao không ít lực lượng linh dị.
“Càng thiên hướng về lệ quỷ sao?” Lục Trần Sa nhìn ảo ảnh âm quỷ nhập vào thân Bạch Uyên, mắt có vẻ suy tư.
Hắn lại móc ra vài đạo cụ linh dị, tất cả đều nhằm vào lệ quỷ, trực tiếp vung về phía Bạch Uyên.
“Ừm?” Vẻ mặt Bạch Uyên chấn động, toàn thân bao phủ đủ loại nguyền rủa, âm quỷ chi lực trong người bị áp chế.
Hắn không phải lệ quỷ thuần chính,
Nhưng đạo cụ hữu dụng với lệ quỷ, sẽ có ảnh hưởng không nhỏ đến hắn.
“Quả nhiên...” Lục Trần Sa sắc mặt khẽ động, cũng nhận ra trạng thái của đối phương trượt dốc.
Hắn uống một bình thuốc hồi phục lực lượng linh dị, lại xông lên.
Lần này, Bạch Uyên bị áp chế.
Dù sao thực lực hai bên có khoảng cách, dù ngươi hung ác đến mấy cũng khó ảnh hưởng kết quả chiến đấu.
Bạch Uyên nhíu mày, không liều mạng nữa mà quay người bỏ chạy.
“Muốn chạy?!” Lục Trần Sa nhíu mày.
Toàn bộ quỷ trường học chỉ lớn như vậy, có thể chạy đi đâu?
Hắn cầm quỷ đầu đao, đuổi theo Bạch Uyên, hiển nhiên không cho nó đường sống!
“Ngươi thật muốn giết ta?!” Bạch Uyên vừa chạy vừa quay đầu cảnh cáo:
“Các ngươi Lục gia coi là thật không sợ cả Bạch gia?!”
“Ừm?” Lục Trần Sa ngớ người.
Hắn tự nhiên chưa nghe nói gì về Bạch Gia.
Chẳng lẽ là thế lực lớn ẩn thế, hoặc là thế lực linh dị nước ngoài?
Bạch Uyên mặt ngoan lệ, chậm rãi nói:
“Nói thật cho ngươi biết, chọc Bạch gia, vậy thì tương đương với... Cái gì cũng không xảy ra!”
“??” Lục Trần Sa ngơ ngác, trực tiếp có chút mộng bức.
Ngươi đúng là biết nói lời thật.
Trong chớp nhoáng, Bạch Uyên lặng lẽ uống gì đó, trực tiếp quay người phản kích.
“Còn muốn đánh lén?!” Dù có phân tâm, Lục Trần Sa vẫn bản năng phản kích, lập tức bổ xuống đầu đối phương.
Nhưng không ngờ, Bạch Uyên căn bản không hề né tránh mà nghênh chiến!
“Muốn chết!” Thấy vậy, Lục Trần Sa dồn lực lượng linh dị, quyết chém đầu Bạch Uyên!
Nhưng, chỉ nghe tiếng leng keng thanh thúy.
Đầu Bạch Uyên không hề tổn thương, miễn cưỡng chống đỡ được!
Lục Trần Sa mở to mắt nhìn cảnh tượng này.
Mẹ nó, tình huống thế nào?!
Gần như cùng lúc đó, đầu lâu quỷ trong tay Bạch Uyên hung hăng vung lên, trúng ngực đối phương.
Lục Trần Sa lập tức hét lên đau đớn, lùi lại mấy chục bước.
Ngực hắn bị lõm, lúc đầu lâu quỷ công kích đã khiến hắn đau đớn tột độ.
“Ngươi?!” Lúc đầu hắn định mở miệng hỏi.
Nhưng Bạch Uyên căn bản không cho hắn cơ hội, lại lần nữa hung hăng xông lên.
Hắn chỉ đành im lặng, bắt đầu chuyên tâm đối chiến.
Quỷ đầu đao trong tay hắn lại chém ra.
Bạch Uyên lại né, tay trái bắn ra, đánh văng lưỡi đao, bản thân không hề thương tổn.
Nhìn màn dùng tay không chặn đao này, Lục Trần Sa lại giật khóe mắt.
Đây là cảnh trong phim võ hiệp à?!
Trong tay hắn là quỷ đầu đao xen lẫn quỷ vật đấy!
Chuyện này chẳng khác gì người dùng tay không bắt kiếm laser, căn bản vô lý…
Trên mặt Bạch Uyên nở nụ cười điên cuồng, thừa cơ đối phương phân tâm, hắn lao tới ôm Lục Trần Sa.
Phanh phanh phanh!
Hắn cầm đầu lâu quỷ, điên cuồng nện vào đầu đối phương.
Cơn đau dữ dội truyền đến khiến Lục Trần Sa không nhịn được hét lên, trong lòng tràn đầy tức giận ngút trời.
Quỷ đầu đao trong tay hắn không ngừng chém ra.
Nhưng hắn nhận ra một sự thật tuyệt vọng, dù công kích thế nào, đối phương cũng không bị xước da!
Lục Trần Sa đành nhịn cơn đau dữ dội, cố gắng đánh lui Bạch Uyên, không cho đối phương tiếp cận.
Hắn trợn mắt quát:
“Ngươi mẹ nó vô địch?!”
“Ừm?” Bạch Uyên nhíu mày nói:
“Thật là để ngươi đoán đúng……” Hắn thấy mình không địch lại đối phương, dứt khoát uống dược tề vô địch...
Lúc này đừng nói Nhị Chú Lục Trần Sa, Trương Thanh Đạo cũng không giết được hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận