Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 106: Da người thôn dân

Chương 106: Da người thôn dân Lúc chạng vạng tối, Hai người thừa dịp mặt trời chưa lặn, sớm đã đi tới Liễu Mộc Thôn.
"Thôn này, tuyệt đối không thích hợp..." Bạch Uyên vừa bước vào địa giới thôn, liền đã nhận ra cái cảm giác bị theo dõi kia.
Đây là giữa ban ngày!
"Đi, đi xem một chút!" Hai người không do dự, lại lần nữa đi tới khu dân cư của thôn.
"Bạch ca, thái độ của thôn dân hình như có biến đổi..." Chu Hàn thấp giọng nói.
"Đúng là biến đổi." Bạch Uyên khẽ gật đầu, nói "So với hôm qua càng lạnh lùng hơn, còn xen lẫn hận ý..." Hai người lúc này đang đứng giữa đường thôn, trong các gian nhà hai bên, thôn dân đang dùng ánh mắt mang theo hận ý nhìn bọn họ.
Nếu không phải có chỗ kiêng kỵ, bọn họ thậm chí có thể cầm cuốc liềm dao giết tới...
"Chẳng lẽ là ta giết Hồi Đầu quỷ?" Bạch Uyên sờ cằm, rồi nhìn phía thôn dân gần nhất, lớn tiếng nói:
"Cái kia, quỷ của thôn các ngươi... Ăn ngon thật, còn gì nữa không?"
"..." Khóe miệng Chu Hàn giật giật, có cần trực tiếp như vậy không...
Mà thôn dân kia nghe những lời này, thần sắc biến đổi ngay tức khắc, sau đó tràn đầy oán hận nhìn Bạch Uyên một cái, quay người liền trở về nhà.
"Quả nhiên có vấn đề..." Bạch Uyên suy nghĩ, lẩm bẩm: "Hẳn là, những thôn dân này cùng quỷ đã đạt thành ý định hợp tác?"
"Không thể nào..." Chu Hàn mở to mắt, nói: "Người và quỷ hợp tác kiểu gì? Ký hợp đồng sao?"
"Biết đâu lại vậy thì sao..." Bạch Uyên nhún vai, nói tiếp: "Là tình huống thế nào, đến ban đêm chúng ta sẽ biết."
"Bạch ca, chúng ta cứ ngồi ở đây chờ vậy sao?"
"Đương nhiên là không." Bạch Uyên nhíu mày, nói: "Tiểu Hàn, để mắt căn nhà nào chưa?"
"Làm sao?"
"Chúng ta đi tá túc một đêm!"
"Với thái độ của đám người này, chúng ta có mượn được không?"
"Đương nhiên, ngươi Bạch ca nhân cách mị lực, ngươi biết..."
Mười phút sau, Hai người đang thoải mái ngồi trên ghế salon, vừa xem tivi vừa uống trà.
"Thế nào, nhân cách mị lực của Bạch ca, vẫn được chứ?" Bạch Uyên nhìn ra ngoài cửa sổ, căn phòng này có địa thế hơi cao, tầm nhìn cũng khá tốt.
"Ngươi gọi cái này là tá túc..." Chu Hàn vẻ mặt cổ quái, rồi nhìn về một góc phòng.
Chủ nhân căn nhà đã bị trói gô ngay đó đang ra sức giãy giụa, đáng tiếc không có tác dụng...
"Chúng ta làm như vậy, có phải hơi quá đáng không..." Chu Hàn gãi đầu, hắn có cảm giác hai người giống như thổ phỉ vậy...
"Không vấn đề gì đâu." Bạch Uyên đi về phía thôn dân bị trói chặt, tháo khăn bịt miệng hắn, nói:
"Bây giờ, có thể nói cho ta tình hình trong thôn các ngươi thế nào không?"
Thôn dân sắc mặt âm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Uyên, nói:
"Ngươi sẽ chết."
"Ngươi sẽ chết."
"Cái gì mà máy lặp lại vậy..." Bạch Uyên lắc đầu, lại bịt miệng hắn lại.
"Xem ra, không lấy được tin tức hữu dụng rồi." Hắn đứng dậy về lại chỗ ngồi, nói: "Chúng ta chỉ có thể yên lặng chờ đến đêm thôi."
Thời gian thấm thoắt trôi qua, sắc trời cũng dần trở nên mờ mịt.
"Sắp rồi!" Bạch Uyên đứng bên cửa sổ, nhìn về phía mặt trời, cho đến khi tia nắng cuối cùng tan biến...
Màn đêm sắp bắt đầu buông xuống...
Đêm tối như một cái miệng khổng lồ, lặng lẽ nuốt chửng toàn bộ Liễu Mộc Thôn, tựa như bước vào một thế giới mới!
Khí tức quỷ dị trong nháy mắt tràn ngập!
"Không một nhà nào bật đèn sao?" Bạch Uyên nhìn ra ngoài cửa sổ, nhíu mày, Tuy là thôn quê, nhưng các loại đồ điện gia dụng đều đầy đủ, lẽ ra phải có đèn điện chứ, vậy mà không một ai bật, Điều này vốn đã có chút khác thường rồi.
"Sẽ có mấy thứ bẩn thỉu nào đây?" Bạch Uyên chỉ cảm thấy toàn thân có chút hưng phấn, Hồi Đầu quỷ hôm thứ hai đã bị Quỷ Kiểm tiêu hóa, đồng thời tạo ra một viên đại dược phiến màu vàng đất, có thể tăng linh dị độ cho cơ thể, tuy nhiên hiệu quả mạnh hơn dược hiệu từ bước chân quỷ trước đây!
Bây giờ hắn càng dễ dàng phát giác vị trí của linh thể quỷ, đồng thời miễn nhiễm với nguyền rủa của quỷ chú cấp cao hơn.
"Hy vọng có thể ăn thêm chút hảo dược..." Trong mắt Bạch Uyên có chút mong chờ, đồng thời tiện tay bật đèn trong phòng.
Trong khoảnh khắc, cả căn phòng sáng trưng, lập tức trở nên khác biệt với cả thôn.
"Chờ các ngươi tới cửa..." Khóe môi hắn cong lên, bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi.
"Bạch ca, anh nhìn kìa!" Đúng lúc này, Chu Hàn đang ngồi trên quan tài đen đột nhiên lên tiếng.
"Hả?" Bạch Uyên ngạc nhiên, quay đầu nhìn về phía thôn dân bị trói.
Chỉ thấy vẻ mặt hắn dữ tợn vô cùng, ánh mắt đầy oán hận, thỉnh thoảng phát ra tiếng rống như dã thú.
Đáng kinh sợ hơn là, Da hắn bắt đầu nhăn nheo, giống như vỏ cây già, toàn thân đều tràn đầy cảm giác quỷ dị.
"Quả nhiên có biến đổi." Bạch Uyên sắc mặt biến đổi, đi đến cạnh hắn, lên tiếng:
"Đại ca, ngươi không qua được sao?"
"?" Thôn dân đang gầm nhẹ khẽ giật mình, rồi ngay lập tức ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Bạch Uyên, như thể đang nói:
Ngươi nghĩ ta không qua được chắc?
Hắn lại gầm nhẹ một tiếng, rồi thân thể bắt đầu khô quắt, dây thừng trói trên người cũng tự động rơi xuống.
Vừa thoát khốn, hắn mở miệng đầy nước bọt, nhào đến cắn xé Bạch Uyên ngay lập tức!
Bốp!
Bạch Uyên đã sớm chuẩn bị, vung tay tát một cái, đánh bay hắn vào tường, "Cho ngươi một tát xem ngươi còn điên không!"
Rất nhanh, thôn dân lảo đảo đứng lên, dường như không hề bị thương, lại lần nữa nhào đến cắn xé Bạch Uyên, y hệt như cương thi mất trí.
"Xem ngươi có thể chịu đánh được bao nhiêu!" Bạch Uyên nhíu mày, trực tiếp bắt lấy đầu hắn, tặng cho hắn một cú "kabe-don" bạo lực.
Ngay sau đó, là một loạt quyền bệnh thần kinh không kẽ hở!
Phanh phanh phanh!
Bạch Uyên vừa ra đòn, thôn dân một mực phát ra những tiếng thét oán độc, dường như không hề cảm thấy đau đớn...
"Không ăn thua sao?" Sắc mặt hắn khẽ động, tay phải hóa thành chưởng, đâm thẳng vào trán đối phương.
Tuy hắn không có móng tay, nhưng bàn tay lại như lưỡi đao sắc bén, chỉ một nhát đã xé rách cơ thể hắn!
"Hả?" Bạch Uyên không chạm vào bất kỳ huyết nhục hay dây thần kinh nào, bên trong cơ thể hắn vậy mà rỗng tuếch!
Hắn hơi dùng sức, một tiếng "xoẹt", tùy tiện xé đôi hắn ra!
"Chỉ là một tấm da người thôi sao?" Bạch Uyên nhìn thôn dân đã ngã gục dưới đất, trong mắt có chút suy tư.
"Bạch ca! Ngoài cửa sổ!" Đúng lúc này, tiếng Chu Hàn lại cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
Bạch Uyên quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy ngoài cửa sổ, đầy kín những khuôn mặt nhăn nheo, Ánh mắt bọn chúng oán độc, cứ như vậy nhìn chằm chằm Bạch Uyên, như muốn ăn tươi nuốt sống hai người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận