Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 230: Trong lầu ký túc xá quỷ

Chương 230: Trong lầu ký túc xá quỷ
Nhân Diệu không do dự, vội vàng dùng tay vuốt ve khuôn mặt mình, rõ ràng là muốn so mặt mình nguyên bản to hơn một vòng! Hiển nhiên, người trong gương vừa rồi không phải quỷ, đúng là hắn, chỉ là đổi mặt thôi!
“Đây là một tấm, Quỷ Kiểm?!” Trong lòng hắn bất an, dưới sự bối rối, hắn lại cầm trường thương trong tay, đâm thẳng vào mặt mình! Trong chốc lát, đau nhức kịch liệt đột ngột ập đến, mặt hắn cũng trở nên máu thịt be bét… Không thể không nói, đích thật là một kẻ hung ác…
“Đừng gấp, ta tới giúp ngươi lấy xuống…” Lúc này, một giọng nói nỉ non vang lên bên tai hắn. Một giây sau, Nhân Diệu chỉ cảm thấy trên mặt truyền đến cơn đau nhức xé da xé thịt, phảng phất như có một bàn tay đang cố xé mặt hắn ra…
Trong lòng Nhân Diệu đầy sợ hãi, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì, chỉ có thể ngây người tại chỗ…
Rất nhanh, cả khuôn mặt hắn bị lột xuống, sinh mệnh lực cũng bị tước đoạt. Lúc này Nhân Diệu hấp hối, mặt đã trở nên máu thịt be bét, xụi lơ trên mặt đất, không còn sức phản kháng…
“Mặt của ngươi, thuộc về ta…”
Ngày kế tiếp,
Đang ngủ, Bạch Uyên đột nhiên bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.
“Ai vậy, sáng sớm không để người ta ngủ.” Bạch Uyên nhíu mày, mặc đồ ngủ ra mở cửa.
“Bạch ca, Nhân Diệu gặp chuyện rồi!”
“Sao lại thế?” Bạch Uyên ngạc nhiên, nói, “ta ở sát vách hắn, có chuyện gì được chứ?”
“Hắn chết rồi.”
“Hả?!” Bạch Uyên kinh ngạc, nói, “không thể nào?”
“Đưa ta đi xem!”
Rất nhanh, hai người đi đến ký túc xá của Nhân Diệu. Trong phòng, đã có mười mấy học sinh lớp đặc biệt vây quanh. Bọn họ bàn tán xôn xao, trong mắt mang theo sợ hãi và bất an. Khi thấy Bạch Uyên xuất hiện, bọn họ đều vội vàng tránh ra một lối đi.
“Hửm?” Bạch Uyên đi đến ban công ký túc xá của Nhân Diệu, quả nhiên thấy thi thể của Nhân Diệu ở đó. Lúc này, trên người đối phương không có vết thương nào, chỉ có khuôn mặt bị người lột sống, trông vô cùng kinh dị.
“Lệ Quỷ sao?” Bạch Uyên nhíu mày, trong nháy mắt đưa ra kết luận. Nếu là Quỷ Linh Nhân ra tay, không đến mức tàn nhẫn như vậy, xác suất lớn là Lệ Quỷ.
“Tối qua ta vậy mà không nghe thấy một chút động tĩnh nào…” Bạch Uyên nhíu mày, nói. “Xem ra không phải loại quỷ tầm thường!” Với thực lực của hắn bây giờ, muốn giết người ở sát vách quả thật rất khó. Hoặc là phải có lực lượng linh dị cường đại, có thể che giấu động tĩnh, hoặc là là phải giết Nhân Diệu ngay lập tức. Dù là tình huống nào, cũng đều có nghĩa con quỷ này không đơn giản…
“Bạch ca, giờ làm sao?” Lúc này, có người lên tiếng hỏi, theo bản năng nhìn về phía Bạch Uyên - người mạnh nhất lớp.
“Thông báo cho thầy Vương Ly, để thầy ấy đến xử lý đi.” Bạch Uyên lắc đầu, sau đó nhìn mảnh kính vỡ trên mặt đất, lẩm bẩm: “Kính Quỷ?”
Nhưng hắn nhanh chóng bác bỏ suy đoán này. Hắn không phải chưa từng giết Kính Quỷ, nhưng với thực lực của hắn, Kính Quỷ đánh không lại Nhân Diệu, huống chi Kính Quỷ không có thói quen lột mặt người đi?
Rất nhanh, Vương Ly dẫn theo các thầy giáo của trường đến. Khi thấy thi thể kinh dị, các thầy cũng khẽ biến sắc.
“Thông báo cho người nhà đi.” Vương Ly lắc đầu, không ngờ ngày đầu tiên vào trường lại gặp chuyện này.
“Bạch Uyên, em ra đây một chút.” Rất nhanh, hai người đến sân thượng lầu ký túc xá.
“Em thấy thế nào?” Vương Ly nhìn về phía chân trời, trong mắt hiện vẻ ngưng trọng. Hiện tại, thực lực của Bạch Uyên mạnh hơn hắn, vậy mà có thể giết người ở sát vách, đây không phải chuyện đơn giản.
“Lệ Quỷ thôi.” Bạch Uyên nhún vai, nói, “bất quá thực lực thế nào, ta vẫn chưa rõ, phải gặp mới biết được.”
“Xem ra phải tạm thời cho người ta chuyển đi chỗ khác khỏi khu ký túc xá.” Thực lực của Nhân Diệu đã không tệ, ít nhất trong lớp đặc biệt này, người có thể thắng hắn chỉ có Bạch Uyên và Chu Hàn. Nếu những người khác gặp phải con quỷ này, gần như chắc chắn sẽ chết.
“Rút lui không có tác dụng.” Bạch Uyên lắc đầu, nói. “Chỉ cần bị con quỷ này nhắm tới, rời xa cũng vô dụng.”
“Hả? Vì sao?”
“Ta thấy ban ngày Nhân Diệu đã mất hồn mất vía, rất có thể là bị quỷ nhắm đến.” Bạch Uyên giải thích, “Mà hắn lại vừa đến Ngũ Trung, nói cách khác con quỷ này không thể nào ở trường mình, mà là theo hắn đến.” Với những con mồi đã bị quỷ nhắm đến, trốn xa cũng vô dụng…
“Thật đúng là phiền phức…” Vương Ly xoa xoa đầu, trong lúc nhất thời cũng không có cách nào.
“Cứ xem xét trước đi, lỡ mà nó nhắm đến ta thì ta sẽ cho nó đi không trở về.” Bạch Uyên nhún vai, nói tùy tiện.
“Tự tin vậy sao?” Vương Ly nhíu mày, nói, “có thực lực nên có khí phách.”
“Không chỉ đơn thuần là có thực lực.” Bạch Uyên nhếch mép cười, hiện tại hắn trong túi còn có một bình dược tề vô địch, đó là thứ mang đến cho hắn tự tin…
“Vậy thì tạm thời cứ vậy đã.” Tình huống bây giờ chưa rõ, hắn cũng không thể nhúng tay vào.
“Nếu như thật sự không kiểm soát được…” Vương Ly nhắm mắt, nói, “ta nhất định sẽ đích thân biến nó thành nhiệm vụ linh dị, để mọi người cùng nhau tiêu diệt nó!”
“…” Khóe miệng Bạch Uyên giật một cái. Không hổ là người của bộ linh dị, ăn nói rất có khí phách…
Rất nhanh, Vương Ly rời khỏi lầu ký túc xá, bắt đầu bận rộn công việc của mình. Hiện tại lớp đặc biệt đã hoàn toàn ở trạng thái thả rông…
“Bạch ca…” Lúc Bạch Uyên vừa về đến ký túc xá, Chu Hàn đã lén la lén lút theo vào. Không biết còn tưởng hắn là kẻ bám đuôi si tình…
“Tiểu Hàn, ta có bỉ ổi vậy sao?” Bạch Uyên nhếch mép, hỏi.
“Không phải, chẳng qua ta cẩn thận một chút mà…” Chu Hàn nhỏ giọng, nói: “Bạch ca, có phải huynh giết Nhân Diệu không?”
“Hả? Ta?” Bạch Uyên ngạc nhiên, nói, “không phải, sao ngươi lại nghĩ vậy?”
“Mặt hắn bị người xé xuống, mà vật xen lẫn quỷ của huynh lại là một cái Quỷ Kiểm…” Chu Hàn nhìn vào ngực đối phương, trong mắt có suy đoán của mình.
“Ngươi đúng là biết liên tưởng…” Bạch Uyên lắc đầu, nói, “ta giết hắn làm gì, có lợi lộc gì đâu?” “Huynh cũng biết rồi đấy, ta Bạch Uyên không giết người không có ích lợi gì!”
“…” Chu Hàn ngẩn người, ngược lại thấy có chút đạo lý, “Nói vậy, hắn thật sự bị Lệ Quỷ giết à? Vậy chẳng phải chúng ta cũng có thể bị nhắm tới?”
“Tiểu Hàn, ngươi thật ra không cần lo.”
“Vì sao?” Bạch Uyên cười cổ quái, nói, “da mặt ngươi dày như vậy, con quỷ đó kéo cũng không xuống.”
“…” Chu Hàn lườm hắn một cái, nói, “nếu vậy, Bạch ca huynh càng không cần lo.” Dù sao, việc thuê học sinh tiểu học làm thủy quân cũng đâu phải là việc mà người bình thường làm ra được…
Và ngay khi hai người đang nói chuyện phiếm, trên cửa sổ ký túc xá của Bạch Uyên, mờ hồ xuất hiện hình dáng một khuôn mặt…
Bạn cần đăng nhập để bình luận