Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 58: Ta sợ các ngươi đều cho không

Chương 58: Ta sợ các ngươi đều uổng công
Vương Ly nhìn đối phương tự tin lại kiêu ngạo, ngược lại tin tưởng thêm mấy phần.
"Ngươi không nên phản kháng!"
Nói xong, Vương Ly đeo găng tay da lên, đặt lên vai Bạch Uyên.
Một luồng cảm giác âm lãnh lập tức ập đến, sau đó bao phủ toàn bộ thân hình Bạch Uyên, như thể đang theo dõi thứ gì đó.
Bất quá, do mặt quỷ tồn tại nên hắn không thể thấy được.
Rất nhanh, Vương Ly mới thu tay về, trong lòng đã có phần tin tưởng.
Không phải vì hắn tự tin vào thực lực của mình, mà vì đối phương nếu thật là quỷ sai phái đến đưa tin, xác suất lớn chỉ là quỷ nô thấp kém, tự nhiên không thể phái một lệ quỷ cấp cao đến, cuối cùng có khả năng tổn thất.
"Giữa người và người tin tưởng, lại đổ vỡ như vậy, thất vọng, thật thất vọng..."
Bạch Uyên lắc đầu, trong mắt đầy vẻ cảm khái.
"Đừng nói cái đó!"
Vương Ly liếc nhìn hắn, nói: "Dù sao bây giờ cũng muộn rồi, ngươi là người trực tiếp trải qua, đi theo ta báo cáo."
"Có thể sao?"
Bạch Uyên khẽ động, thoáng chốc hứng thú.
Xem ra hắn có cơ hội xem thử những người điều khiển quỷ linh mạnh hơn?
...
Sáng hôm sau, Bạch Uyên ngáp dài, theo Vương Ly rời khỏi văn phòng, hắn vốn nghĩ sẽ cùng mấy người điều khiển quỷ linh cấp cao mở video nói chuyện, kết quả là báo cáo bằng văn bản, mà chủ yếu hơn là, Vương Ly không quá biết dùng máy tính, nên Bạch Uyên phải gõ bàn phím cả đêm, có thể nói là quá cay đắng...
"Bạch ca, sao trông anh có chút không có tinh thần thế?"
Chu Hàn thấy dáng vẻ Bạch Uyên uể oải, không khỏi lên tiếng hỏi.
"Để cậu nói đúng rồi..."
Bạch Uyên liếc nhìn cậu ta, nói: "Tối hôm qua gặp quỷ."
"Thật à?"
"Nói nhảm, hơn nữa không chỉ một con quỷ!"
Bạch Uyên lại ngáp một cái, nói: "Quỷ nữ, quỷ nước, còn có một con quỷ hút máu!"
"Hả? Quỷ hút máu cũng là quỷ?"
Chu Hàn lập tức hứng thú, dù sao quỷ hút máu loại này thiên về quái vật hơn, chứ không phải lệ quỷ như trong thế giới hiện tại.
"Đương nhiên rồi!"
Bạch Uyên gật đầu, tiếp đó khẽ động, nhìn ra ngoài cửa, nói:
"Này, hắn đi qua kìa."
Vừa dứt lời, Vương Ly vừa hay đi ngang qua cửa sổ lớp quỷ linh.
"... "
Khóe miệng Chu Hàn giật giật, không ngờ người cậu ta nói là thầy Vương à...
"Tối qua hắn hành hạ tôi khô cả người..."
Bạch Uyên lắc đầu, gục xuống bàn ngủ.
Nhưng chưa kịp vào giấc mộng thì bên tai vang lên một giọng nói, "Bạch ca, Bạch ca..."
"Hả?"
Bạch Uyên nhíu mày, chỉ thấy nhóm bốn người Trương Quyền đứng cạnh hắn, "Làm gì?"
"Cái kia, bản thảo nghị luận bọn em viết xong rồi, có thể đừng đọc trước lớp không..."
Trương Quyền thận trọng nói, dù sao chuyện này thật sự có chút mất mặt...
"Viết xong rồi?"
Bạch Uyên liếc họ một cái, rồi cầm bản nghị luận lên xem, sau đó nói:
"Này, các cậu chắc chắn cái này có tám trăm chữ? !"
"Thật một trăm phần trăm! Giấy thi viết văn tiêu chuẩn, trên đó có đánh dấu tám trăm chữ."
"Nói vớ vẩn!"
Bạch Uyên tối sầm mặt, nói: "Mỗi câu nói là một đoạn, là để tiết kiệm hai chữ ở đầu đoạn à?"
"Ơ... Đó không phải để lộ rõ mạch lạc của chúng ta sao..."
"Cái này ta còn có thể nhẫn được!"
Bạch Uyên mỉm cười, nói tiếp: "Mỗi chữ cuối đều có một dấu chấm than, chỉ có mỗi thứ này thôi đã chiếm mấy trăm chữ rồi, có hợp lý không! !"
"Ơ... Đó không phải thể hiện tình cảm mãnh liệt của chúng ta sao..."
"Cút đi!"
Bạch Uyên lườm cả bốn, nói: "Viết lại, mỗi người hai nghìn chữ, còn làm tà đạo kiểu đó thì tiếp tục tăng!"
Nghe xong, mặt bốn người lập tức sụp đổ, tên này đúng là ác ma chuyên hành hạ người mà...
Chu Hàn bên cạnh lập tức nén cười, trong mắt có chút đồng cảm, đám bá đạo nhóm bốn người trong lớp muốn làm gì thì làm, không ngờ ngày đầu đã bị Bạch Uyên thuần phục...
"Ngoài ra, nếu mà dám copy trên mạng thì trực tiếp tăng gấp đôi!"
"... "
Cả bốn người lảo đảo, mặt mũi đầy ai oán nhìn Bạch Uyên...
...
Buổi chiều, lúc Bạch Uyên vừa đi ra từ sân thể dục, một giọng nói vừa gọi giật lại.
"Bạch Uyên!"
Vương Ly vẫy tay với hắn.
"Thầy Vương, làm gì?"
Trong mắt Bạch Uyên có chút cảnh giác, nói: "Đừng nói là lại bắt em báo cáo nha!"
"Đương nhiên không phải..."
Vương Ly sờ lên mũi, nói: "Có hứng thú đi Bình An Hà một chuyến không?"
Vừa dứt lời, Bạch Uyên liền quyết đoán quay người bỏ đi...
Đùa cái gì thế?!
Cảnh tượng Bình An Hà hôm qua đã để lại cho hắn ấn tượng quá sâu sắc!
"Không phải bảo cậu đi chết!"
Vương Ly vội nói: "Chủ yếu cậu là người trải qua trực tiếp, có kinh nghiệm, tôi cũng đi với cậu."
"Chỉ có hai ta?"
Bạch Uyên chớp mắt, nói:
"Thầy Vương, nói thật, xác suất thầy chết là trăm phần trăm đó, em thật sự không muốn phải mang tiếng ăn trên xác thầy..."
"... "
Khóe miệng Vương Ly giật giật, có nhất thiết phải phũ phàng thế không.
"Sẽ có người khác đi cùng."
"Ai thế?"
"Người của tỉnh, điều khiển quỷ linh mạnh hơn tôi..."
"Ừm..."
Bạch Uyên suy tư một chút, nói: "Đi có thù lao không?"
"Mười ống dịch dinh dưỡng cao cấp!"
"Năm mươi ống!"
"Được!"
"Hả?"
Bạch Uyên thấy đối phương đồng ý dứt khoát như vậy, lập tức thấy hơi thiệt thòi...
"Ủa, sao dạo này thầy hào phóng thế?"
"Đây không phải do tỉnh trả sao, có phải tôi trả đâu..."
Vương Ly nhún vai, vẻ mặt không quan trọng.
"Vị này là Bạch Uyên học sinh hả?"
Đúng lúc này, từ xa đi đến hai người một nam một nữ, cả hai đều khoảng ba mươi tuổi, dù ngoại hình bình thường nhưng lại có một khí chất không giống người thường.
Bạch Uyên giật mình, nhìn về phía hai người, trong lòng đã đoán được thân phận của họ.
"Tôi là thành viên của Sở Linh Dị tỉnh, Dư Hiền."
"Tôi là Giang Tử Yên!"
Cả hai hướng Bạch Uyên tự giới thiệu.
Dư Hiền mỉm cười, nói: "Lần này làm phiền Bạch Uyên học sinh đi cùng chúng tôi."
Bạch Uyên gật đầu, nói thẳng:
"Nói trước, tôi không xuống sông đâu!"
Dù có mặt quỷ bảo vệ, nhưng hắn hoàn toàn không muốn trải nghiệm cảm giác bị đầu người chết vây quanh...
"Được."
Dư Hiền cười nói:
"Thật ra chúng tôi chỉ là tổ tình báo, phụ trách điều tra thông tin về Bình An Hà, nếu đúng như cậu nói thì cần người mạnh từ chính phủ đến giải quyết."
Nếu tình báo của Bạch Uyên sai, quỷ hà không đáng sợ như thế thì hai người họ cũng có thể tiện tay giải quyết.
Dư Hiền mở lời: "Chúng ta ăn cơm trước đã, mười hai giờ rồi đi."
Theo lời Bạch Uyên thì quỷ hà sẽ có biến hóa sau mười hai giờ, đó là nguyên nhân khiến chính phủ chưa từng phát giác Bình An Hà có dị biến.
"Không được, đi luôn!"
Bạch Uyên lắc đầu ngay lập tức, nói: "Tôi sợ các người đều uổng công!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận