Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 17: Thúc, thời gian đến, ta cái kia đêm chạy!

Chương 17: Thúc, đến giờ rồi, đêm đó ta chạy đấy!
Giang Thành vốn nghĩ lúc này trên lầu hai chẳng còn ai, ai ngờ vẫn còn kẻ gan lớn như vậy.
"Bạn học, xin nhanh chóng rời khỏi hiện trường..."
Khi nhân viên bảo vệ vừa lên tiếng khuyên hai người rời đi, Bạch Uyên đột nhiên quay đầu lại, liếc mắt đã thấy Giang Thành.
"Giang thúc, lại gặp mặt?"
"Là tiểu tử ngươi?!"
Giang Thành đương nhiên nhận ra Bạch Uyên ngay, chính là tên đã đến cục báo án không lâu trước đây... mắc bệnh tâm thần.
"Tiểu Trương, đừng để hắn đi, vừa hay ta có chút chuyện muốn hỏi."
Giang Thành nhìn sang Chu Hàn, nói tiếp:
"Bạn học, hay là em đi trước đi."
"Bạch ca ở đâu, em ở đó."
Chu Hàn cũng không hề nhúc nhích, đã quyết tâm ôm chặt đùi Bạch Uyên.
"..."
Giang Thành không nói gì, quay sang đội viên: "Tiểu Trương, các cậu kiểm tra hiện trường, đừng động vào t·h·i t·hể, báo cho p·h·áp y đến trước."
"Chúng ta nói chuyện một chút chứ?"
Nói rồi, hắn nhìn Bạch Uyên, hy vọng có được chút thông tin.
Học sinh lúc này đã sợ mất mật rồi, chắc không tiện tra hỏi, còn Bạch Uyên thì khác, từ đầu đến cuối đều thản nhiên, thậm chí khiến người có chút nghi ngờ gã chính là h·ung t·hủ…
"Được thôi."
Bạch Uyên dẫn theo Chu Hàn, đi đến đầu cầu thang.
"Có thể kể cho ta nghe cụ thể chuyện gì đã xảy ra không?"
Ánh mắt Giang Thành nhìn thẳng Bạch Uyên, trong mắt có chút tò mò, một học sinh mới mười hai tuổi mà tố chất tâm lý có thể mạnh đến mức này?
Đây là bệnh tâm thần mang đến tự tin à...
"Thật ra tôi không phải là người đầu tiên thấy t·h·i t·hể."
Bạch Uyên vẻ mặt bình tĩnh, nói: "Tôi chỉ biết là, lúc ấy bác quản lý ký túc xá kêu lên một tiếng, các học sinh khác đều giật mình, ùa ra khỏi ký túc xá, lúc đó tôi mới nhìn thấy t·h·i t·hể."
"Chỉ đơn giản vậy thôi sao?"
Giang Thành hơi khựng lại, nói: "Không có diễn biến gì khác sao? Hay là trước khi t·h·i t·hể xuất hiện, các cậu có nghe thấy tiếng đ·á·n·h nhau gì không?"
"Tuyệt đối không có."
Bạch Uyên lắc đầu, nói: "Lúc ấy cả dãy ký túc xá đều yên tĩnh, bỗng dưng nghe thấy bác quản lý hét lên một tiếng."
"Quỷ dị vậy sao?"
Giang Thành nhìn thẳng Bạch Uyên, chậm rãi nói:
"Bạch Uyên, ta cứ mạnh dạn giả thiết, nếu ngươi là h·ung t·hủ, theo ngươi thì phải làm thế nào để tạo ra tình huống này?"
Hắn không đơn thuần là hỏi han, trong lòng còn chút nghi ngờ, liệu học sinh này có phải là h·ung t·hủ hay không?
Rốt cuộc tên này có tố chất tâm lý có chút nghịch t·h·i·ê·n…
"Giang thúc, đừng dò xét ta."
Bạch Uyên thở dài, nói: "Ta có quen biết người này đâu, sao tự dưng lại ra tay được? Thật coi ta là bệnh tâm thần à?"
"Ờm… không phải sao?"
"..."
Bạch Uyên câm nín, nói: "Chuyện không liên quan đến ta, từ nãy đến giờ ta và Chu Hàn vẫn ở ký túc xá."
"Vụ này có chút ly kỳ."
Giang Thành cau mày, trăm mối không cách nào giải đáp.
Bạch Uyên thoáng thay đổi vẻ mặt, đột nhiên đầy ẩn ý nói:
"Giang thúc, dạo này các người chẳng lẽ ít gặp chuyện ly kỳ thế này à?"
"Hả? Ý gì?"
"Giang thúc, chú đừng giấu."
Bạch Uyên nhếch môi, nói: "Bây giờ trên mạng đầy tin kiểu này rồi, mấy người chẳng che giấu được nữa, thật cho rằng bọn ta không dùng mạng à."
"Nói thật đi, tình hình bây giờ rốt cuộc thế nào?"
"..."
Giang Thành lắc đầu, nói:
"Ta chỉ là đội trưởng đội trị an thôi, không hiểu ngươi đang nói gì."
"Còn phải giữ bí mật thế cơ à?"
Bạch Uyên ngược lại không ngạc nhiên, chuyện này bên phía chính quyền chắc chắn sẽ phong tỏa thông tin, không cho bọn họ tùy tiện truyền bá, nhất là những thành viên chính quyền.
Bây giờ gã cảm thấy, lúc trước Giang Thành nghe gã báo án là do thật sự tin…
Có lẽ từ trước cả gã, chính quyền đã có tiếp xúc với chuyện linh dị rồi.
"Được, nếu không có thông tin gì khác, các cậu về trước đi."
Giang Thành nhìn t·h·i t·hể trên hành lang, chuẩn bị xử lý việc chính.
"Giang thúc, kiểu này làm cũng chẳng được gì đâu."
Bạch Uyên lắc đầu, nói: "Ta đề nghị chú đánh dấu vụ này thành sự kiện linh dị đi, để người chuyên nghiệp của chính quyền đến giải quyết."
Giang Thành hỏi: "Ngươi chắc vậy à?"
Bạch Uyên đang định mở miệng đáp lại, sắc mặt đột nhiên biến đổi, nói:
"Thúc, đến giờ rồi, đêm đó ta chạy đấy!"
Nói rồi, gã kéo Chu Hàn, ngay lập tức chạy xuống dưới lầu…
"Đêm chạy?"
Giang Thành lập tức ngớ người, trời đã hửng đông rồi còn đêm chạy cái gì?
"Thật là bị tâm thần..."
Hắn lẩm bẩm một tiếng, không hiểu nổi tư duy của Bạch Uyên.
Nhưng đúng lúc này, đèn hành lang đột nhiên nhấp nháy liên hồi, với tần suất cực nhanh, cả hành lang lại một lần nữa xuất hiện bầu không khí k·h·ủ·n·g· ·b·ố quỷ dị.
"Mẹ nó..."
Giang Thành nhìn cảnh tượng quỷ dị trước mắt, lại liên tưởng đến việc Bạch Uyên bỏ chạy, lập tức hiểu ra.
Bỏ chạy thì cứ bỏ chạy, nói cái gì đêm chạy!
"Đội trưởng, giờ chúng ta tính sao?"
Lúc này, trong mắt nhân viên bảo vệ cũng hiện lên một tầng sợ hãi, đối phó với t·ội p·h·ạm thì bọn họ còn có thể ra tay, chứ gặp chuyện linh dị thế này thì hết cách rồi.
Và đúng lúc này, mọi người lại một lần nữa r·u·n r·ẩ·y, nhờ ánh đèn nhấp nháy, họ thấy ở sâu trong hành lang, đột nhiên xuất hiện một bóng người trắng toát...
"Mẹ nó! Còn nói được gì nữa?!"
Giang Thành chỉ thấy da đầu dựng đứng, cứ như bị ai đó theo dõi, gã hét lên:
"Toàn đội, cùng ta… Bắt đầu đêm chạy!"
"..."
Các nhân viên bảo vệ còn lại nghe xong câu này, cũng nhanh chóng hiểu ra, tranh thủ rời khỏi hành lang.
Rất nhanh, mọi người lũ lượt rút lui, xuống dưới lầu, cùng các học sinh còn lại tụ lại một chỗ, trong mắt ánh lên sự vui mừng của kẻ vừa sống sót.
"Đội trưởng Giang, sao các anh lại ra đây? Vụ việc giải quyết xong rồi à?"
Lãnh đạo trường học không rõ tình hình, vội vàng hỏi.
"Tối nay đừng ai vào ký túc xá."
Giang Thành mặt nghiêm trọng, nói: "Ông bố trí cho học sinh chỗ khác đi, tất cả tránh xa khu nhà này ra."
Hắn nhìn dãy ký túc xá trước mặt, chỉ cảm thấy một cảm giác k·h·ủ·n·g· ·b·ố khó hiểu.
Ai mà ngờ, một khu ký túc xá bình thường lại có một con quỷ ở trong đó chứ!
"Giang thúc, báo cho nhân viên chuyên nghiệp đến đi."
Bạch Uyên bên cạnh lên tiếng nhắc nhở: "Người thường không cần thiết phải ch·ết."
Nếu là đối mặt với những con quỷ nhát gan chỉ hù dọa thôi, gã còn có thể đụng vào, chứ loại hở tí là gi·ết người thế này, tốt nhất vẫn nên tránh đi.
"Ngươi không phải nhân viên chuyên nghiệp sao?"
Giang Thành nhìn Bạch Uyên, nếu không nhờ hành động vừa rồi của gã, bọn họ có lẽ đã không chạy kịp.
"Nếu ta là thì hồi trước còn đi báo án làm gì…"
Bạch Uyên tái mặt, gã cũng chỉ có thể báo trước thôi, chứ còn động thủ thì chủ yếu là phí sức.
"..."
Giang Thành thấy đối phương biết tự lượng sức mình thì cũng thở dài, rồi đi qua một bên, chủ động gọi một cuộc điện thoại.
Hành động này của đối phương khiến Bạch Uyên thoáng dao động, lẽ nào chính quyền thật sự có nhân viên chuyên nghiệp?
"Bạch ca, chuyện vừa nãy là thật sao?"
Trong mắt Chu Hàn vẫn còn chút sợ hãi, không ngờ mình lại có thể ở gần quỷ đến vậy.
"Bây giờ không có vấn đề lớn."
Bạch Uyên gật đầu, cười nói: "Có ca đây, không có gì bất ngờ."
Tuy là đánh không lại nhưng ta chạy rất nhanh mà…
Chẳng bao lâu, Giang Thành gọi điện thoại xong, đồng thời bắt đầu tổ chức người phong tỏa toàn bộ dãy ký túc xá, còn nhân viên nhà trường thì đành phải sắp xếp học sinh ở tạm trong khu thể thao, cuối cùng đêm khuya thế này cũng chẳng còn chỗ nào khác để đi.
Một trận sự kiện k·h·ủ·n·g· ·b·ố tạm thời kết thúc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận