Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 264: Ngươi mẹ nó vẫn còn lớn độ......

Chương 264: Ngươi mẹ nó vẫn còn ra điều kiện......
Nghe thấy những lời này, hai người gần như bản năng quay đầu lại.
Chỉ thấy ở cuối con đường trong đêm khuya, một bóng người dưới ánh trăng chiếu rọi, đang chậm rãi đi về phía bọn họ.
Người kia khóe miệng nở nụ cười như có như không, tay trái đút túi, tay phải thì cầm theo một cái đầu người trắng bệch.
Mặc dù không có bất kỳ khí tức linh dị nào xuất hiện, nhưng lại có một cỗ cảm giác áp bức mạnh mẽ ập đến!
“Hử?!” Sắc mặt Uông Minh không khỏi có chút ngưng trọng.
Hắn nhìn cái đầu người trong tay đối phương, vốn cho rằng là một loại quỷ vật đặc biệt, nhưng khi khoảng cách đến gần, hắn phát hiện ra sự thật.
Đó lại là một lệ quỷ?!
Loại người gì có thể thuần phục lệ quỷ để làm vũ khí?!
Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều có chút kiêng dè.
Bọn họ đều không phải người ở Bình An Thị, đương nhiên không rõ danh hào của Bạch Uyên, nhưng lại bản năng không muốn gây xung đột.
Mà lúc này,
Chu Hàn đang bị xích sắt trói buộc dù thân thể đau đớn kịch liệt, nhưng khóe miệng lại có một nụ cười mờ ảo.
May mắn Bạch Uyên đã đến kịp thời......
Hắn vốn nghĩ có thể kéo dài thêm một lát, kết quả không ngờ trước mặt hai cái Nhị Chú Quỷ Linh nhân, vậy mà không có chút sức phản kháng nào.
Đúng lúc này,
Uông Minh không chịu nổi không khí căng thẳng này, mở miệng trước:
“Vị bằng hữu này, chúng ta từng gặp nhau sao? Khi nào thì lấy đồ của ngươi?”
“Sợi dây thừng trên tay hắn, là của ta!” Bạch Uyên mỉm cười, chỉ vào sợi dây thừng treo cổ trong tay Lưu Phong.
Lưu Phong thần sắc kinh ngạc, đây rõ ràng là thứ hắn vừa đoạt được từ trên người Chu Hàn, sao một chút đã thành của đối phương?
Chẳng lẽ cũng là một tên cướp cùng hội?
“Xem ra là hiểu lầm.” Uông Minh cười, mở miệng nói:
“Đã như vậy, vậy thì trả lại cho ngươi!” Giọng điệu của hắn vô cùng sảng khoái, dù sao món đồ chơi này cũng không phải của hắn......
Lưu Phong bên cạnh trừng mắt nhìn hắn một cái, lẩm bẩm:
“Ngươi nói đùa cái gì?!” Đây là chiến lợi phẩm của hắn, trả cho đối phương chẳng phải là thiệt thòi sao......
“Vậy ngươi tự nói với hắn đi.” Uông Minh nhún vai, làm bộ như không liên quan đến mình.
Dù sao mục tiêu của hắn là Chu Hàn, đã tìm được rồi, còn về sợi dây treo cổ thì không có liên quan gì đến hắn......
“Ngươi mẹ nó......” Khóe miệng Lưu Phong giật giật, biết rõ đối phương đây là đang muốn bán đứng mình......
Nhưng ngay lúc này,
Bạch Uyên mặt mỉm cười, lại lần nữa bước về phía Lưu Phong.
Hắn không hề phát ra tiếng bước chân, nhưng dường như mỗi một bước đều giẫm lên tim của Lưu Phong, khiến cả người hắn hô hấp cũng có chút khó khăn.
Người này, tuyệt đối không dễ đối phó!
Hắn hít sâu một hơi, chỉ có thể nhẫn đau ném sợi dây treo ra:
“Cho ngươi!” Bạch Uyên một tay nhận lấy, tùy tiện cất vào, nói tiếp:
“Còn gì nữa không?”
“Còn cái gì nữa?!” Lưu Phong trừng lớn mắt, lập tức quát.
“Đây chỉ là đồ của ta, còn đồ của ngươi đâu?”
“??” Lưu Phong nhất thời ngây người.
Ngươi có muốn nghe xem mình đang nói gì không vậy?
“Cướp đồ của ta, không trả chút phí tổn thất tinh thần à?” Bạch Uyên nhún vai, thản nhiên nói:
“Đồ trên người ngươi, ta muốn hết!”
“......” Mặt Lưu Phong trầm xuống, quát:
“Ngươi cũng đừng có mở miệng lớn quá!” Đây chẳng phải là trắng trợn cướp bóc sao......
“Không muốn cho cũng được, đồ trên người kia, về ta!” Bạch Uyên liếm môi một cái, ánh mắt tham lam chỉ về phía Chu Hàn.
“Ừ?” Hai người Uông Minh thấy vậy, cũng hiểu ra tên này muốn kiếm chác một chút......
“Có thể!” Mà lúc này, Uông Minh lại lần nữa thay Lưu Phong quyết định......
“Có thể cái rắm ấy!” Khóe miệng Lưu Phong giật giật, trực tiếp phản bác:
“Mấy người coi tao là người câm à?!” Hắn đã đưa ra sợi dây treo cổ, bây giờ ngay cả chiến lợi phẩm trên người Chu Hàn cũng muốn cho người khác, vậy thì chẳng phải là công cốc sao......
“Vậy như này đi, hai ngươi chia nhau 5:5 là được rồi.” Uông Minh lại lên tiếng, đồng thời ngấm ngầm cho Lưu Phong một ánh mắt.
Lưu Phong ngẩn ra, sau đó cũng gật đầu đồng ý.
Mà lúc này, Bạch Uyên suy tư một chút, nói:
“Cũng được thôi.” Nói rồi hắn liền sải bước về phía hai người.
“Để đảm bảo công bằng, hai ngươi tự lục soát người đi......” Uông Minh vừa dứt lời liền gỡ xích sắt trên người Chu Hàn.
Bạch Uyên nhíu mày, nhanh chóng đi tới bên cạnh hai người.
Hắn nhếch miệng cười một tiếng, vẻ mặt tham lam đánh giá Chu Hàn, tựa hồ đang ước tính trên người hắn có bao nhiêu quỷ tinh.
Ngay một giây sau,
Bạch Uyên nắm chặt đầu lâu quỷ, trong nháy mắt hung hăng nện về phía Uông Minh!
Mà gần như cùng lúc đó,
Sợi xích trong tay đối phương cũng vung tới chỗ hắn!
Rầm!
Đầu lâu quỷ và xích sắt trong nháy mắt va chạm kịch liệt, kết quả là ai cũng không chiếm được thế thượng phong, xem ra là ngang tài ngang sức.
Thần sắc Bạch Uyên khẽ động, lập tức túm lấy Chu Hàn, kéo giãn khoảng cách với hai người.
Hắn vốn nghĩ đánh lén để bắt đối phương, nhưng không ngờ Uông Minh cũng có ý tưởng giống vậy.
Lúc này hai người mới cùng lúc nổi lên giao chiến.
“Đã nhìn ra rồi sao?” Bạch Uyên nhíu mày, không ngờ đối phương không phải là kẻ lỗ mãng......
“Ngươi ngược lại là giả bộ giỏi lắm......” Uông Minh hừ lạnh một tiếng, nói tiếp:
“Nhưng người bên cạnh ngươi kia, từ lúc ngươi mới xuất hiện, khóe miệng cứ cười suốt, căn bản không thể kìm được......”
“......” Chu Hàn giật mình, không ngờ chính mình lại để lộ sơ hở.
Hắn thấp giọng nói tiếp:
“Bạch ca, hai người này đều là Nhị Chú, nếu không ổn, chúng ta cứ rút lui trước......”
“Không cần thiết.” Bạch Uyên lắc đầu, dù đánh lén thất bại nhưng hắn cũng không có ý định rút lui.
Thần sắc của hắn bình tĩnh, thản nhiên nói:
“Các ngươi có thù oán, nếu hôm nay rút lui, bọn chúng cũng sẽ tìm đến tận cửa, chi bằng giải quyết triệt để.” Sau này hắn còn phải giải quyết sự việc ở trường học ma quái, nhỡ khi đó Chu Hàn lại cầu cứu, hắn sẽ không kịp đến.
Mà lúc này, Uông Minh thấy được sát ý trong mắt Bạch Uyên, chậm rãi nói:
“Tiểu tử, ta khuyên ngươi không nên nhiều chuyện bao đồng, hắn giết đệ đệ ta, giết người thì phải đền mạng, đạo lý này hiểu chứ?”
“Đệ đệ ngươi muốn giết ta, ta còn không thể phản sát?” Chu Hàn nhếch miệng, trong mắt có một vòng trêu tức.
“Lười tranh cãi với ngươi nữa.” Uông Minh lắc đầu, không tiếp tục lên tiếng.
Cuộc chiến giữa Quỷ Linh nhân, không bàn đúng sai, chỉ xét thực lực......
“Lão Lưu, liên thủ đi......” Uông Minh chậm rãi nói:
“Ta không tin đối phương có thực lực Tam Chú!” Toàn bộ Bình An Thị, cho dù là bộ trưởng bộ linh dị, cũng chỉ là Nhị Chú mà thôi, chưa từng xuất hiện Tam Chú,
Bọn họ thật sự không tin mình lại xui xẻo đến vậy......
Về phần Nhị Chú, hai người bọn họ liên thủ, ngược lại cũng không hề e ngại những Quỷ Linh nhân cùng cấp,
Lưu Phong khẽ gật đầu, chậm rãi nói:
“Sợi dây kia ta muốn, đồ trên người hắn, ta cũng muốn!” Trong phút chốc, chỉ thấy thần sắc của hắn khẽ động, chiếc bàn tính màu xám trong tay phút chốc vỡ tan.
Từng hạt bàn tính bay lên không trung, bắt đầu xoay tròn tốc độ cao quanh thân hắn, cả người tản ra khí tức linh dị cường đại.
Uông Minh thấy vậy, biết bạn già của mình đã chuẩn bị sử dụng toàn lực, hắn đương nhiên cũng không thể kém cạnh.
Một giây sau,
Chỉ thấy trên người Uông Minh, dần dần xuất hiện từng sợi xích đen, khí chất toàn thân thay đổi long trời lở đất, giống như lệ quỷ!
Hai người cùng lúc thi triển Nhị Chú kỹ năng:
Lệ quỷ hóa!
Đối với Quỷ Linh nhân, Nhị Chú kỹ năng của họ đều là lệ quỷ hóa,
Chỉ là hình thức biểu hiện khác nhau, nhưng hiệu quả cơ bản là giống nhau, đều là một loại kỹ năng thuộc dạng trạng thái, trong thời gian ngắn có thể tăng vọt sức chiến đấu!
“Tiểu tử, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi!” Uông Minh sau khi lệ quỷ hóa, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng, chậm rãi nói:
“Để hắn ở lại, tự ngươi rời đi!”
“Ta cũng cho các ngươi tối hậu thư!” Bạch Uyên mỉm cười, nói:
“Để lại toàn bộ những thứ trên người, sau đó tự sát đi, đây là sự nhượng bộ cuối cùng của ta, hy vọng các ngươi đừng có không biết điều!”
“......” Thần sắc hai người khẽ giật mình, ngươi mẹ nó vẫn còn ra điều kiện......
Bạn cần đăng nhập để bình luận