Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 1130: Ngươi cái này tham cũng quá là nhiều đi?

Chương 1130: Ngươi cái này tham lam cũng quá nhiều rồi đi?
"Thế nào, có phải hay không bị năng lực phân tích của ta làm kinh hãi?” Bạch Uyên nhìn Quỷ Kiểm đang ngây người ra, cười nói: "Trực tiếp làm cho linh hồn của ngươi rung động sao?”
"Rung động cái rắm!” Quỷ Kiểm liếc hắn, nói: "Tiểu Bạch, nếu ngươi có thời gian rảnh mà suy nghĩ vớ vẩn, không bằng đi giết thêm quỷ đi, sớm nâng cao thực lực......"
"Đây không phải là hiện tại không có chuyện gì sao..." Bạch Uyên nhìn xuống thánh sơn bên dưới, Trương Thanh Đạo sau khi giết xong Hắc Hà lão nhân và một tên lục chú khác, liền đi thẳng tới Hắc Hà đầu kia trong thánh sơn, rõ ràng là định dời nó về hết, còn Vương Mạt thì vẫn đang bận rộn gom vét tài nguyên linh dị của thánh sơn. Hiện tại cũng chỉ có mình Bạch Uyên là đang đứng trên không mà không có việc gì làm. Huống chi sau khi hắn giải phóng ham muốn giết chóc của mình thì chỉ thấy đầu óc thanh tỉnh lạ thường, tư duy cũng trở nên sinh động hẳn lên.
"Quỷ ca, lỡ như cái phân tích của ta mà thật sự sớm tìm ra được chung cực của linh dị thì chẳng phải là chuyện đại sự tốt lành sao?” Bạch Uyên sờ cằm nói: "Nhân lúc nó chưa trưởng thành, sớm bóp chết từ trong trứng nước, ta không muốn làm vai phản diện ngu ngốc, tùy ý để cái linh dị kết thúc kia trưởng thành..."
"Tìm không thấy đâu." Quỷ Kiểm lắc đầu, nói: "Đừng nói là suy đoán của ngươi đều là viển vông, cho dù linh dị kết thúc có đứng trước mặt chúng ta, thì cũng không có cách nào phân biệt được!”
“Ách... Ngươi cũng không được sao?”
"Cái linh dị kết thúc nếu thực sự dám sống lại một đời, vậy thì khẳng định là phải có tự tin một trăm phần trăm là sẽ không bị người nhận ra, ít nhất thì ta là không làm được." Tuy rằng nó rất tự phụ, nhưng khi đối mặt với chung cực của linh dị thì vẫn biết mình có bao nhiêu cân lượng...
"Vậy sao..." Bạch Uyên vẫn muốn Quỷ Kiểm lưu ý thêm một chút, lỡ như thật sự có phát hiện gì đặc biệt thì sao...
"Tiểu tử, ngươi nói với ta nhiều như vậy, có phải là muốn ta tra một chút về lão sư của ngươi không?” Lúc này, Quỷ Kiểm lại đột nhiên nói.
“Ách...” Bạch Uyên ngượng ngùng cười một tiếng, nói: “Sao có thể...”
“Bất quá ngoài lão sư của ta ra, ta cũng có khả năng đấy, dù sao ta còn yêu nghiệt hơn cả sư phụ của mình mà!”
"Ngươi dẹp đi." Quỷ Kiểm nhếch miệng nói: "Ta còn yêu nghiệt hơn hai người các ngươi, sao ngươi không nói ta là hóa thân chuyển thế của chung cực linh dị đi?”
“Ngươi nói vậy, vậy thật sự có khả năng đó...”
“Cút!” Quỷ Kiểm trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Năm đó đại chiến, chẳng lẽ là ta giết chính mình sao?”
“Lỡ như nhân cách phân liệt thì sao?”
"Ngươi nghĩ ai cũng như ngươi bị bệnh hả?" Quỷ Kiểm vừa nói câu này liền lập tức ẩn thân xuống dưới, không tiếp tục lên tiếng. Hắn phát hiện bệnh tình của đối phương ngày càng nghiêm trọng...
"Chẳng lẽ là bị trí tuệ của ta khuất phục?" Bạch Uyên thấy Quỷ Kiểm không nói gì nữa thì không khỏi thầm nghĩ trong lòng, ngay lúc đó, liền nghe thấy Trương Thanh Đạo ở dưới nói: "Bạch Uyên, xuống đây một chuyến!"
“Hử?” Bạch Uyên thu hồi những suy nghĩ vẩn vơ, trở về bình thường, rồi sau đó sải một bước, đi thẳng tới bên cạnh Trương Thanh Đạo.
"Chung cực lão sư, thế nào rồi?”
"???" Trương Thanh Đạo thần sắc ngơ ngác nói: "Cái quái gì?"
“Ách... Không có gì, nói đùa thôi...” Bạch Uyên gãi đầu nói: "Lão sư, gọi con tới có chuyện gì không?"
“Dùng Quỷ Viện của con đi, đóng gói toàn bộ Hắc Hà này mang về cho ta!”
"..." Bạch Uyên thần sắc sửng sốt, nói: "Thật sự muốn mang hết về sao?"
“Không thì muốn sao?” Trương Thanh Đạo liếc hắn một cái, nói: "Ta phát hiện đồ này tác dụng cực kỳ quan trọng, nếu nuốt vào thì có thể hồi phục vết thương, hoàn toàn có thể dùng làm đạo cụ linh dị hồi phục!”
"Hả? Mạnh như vậy sao?" Bạch Uyên thần sắc chấn động, nhìn trường hà này, trong lòng trong nháy mắt đã thấy hưng phấn. Nếu mà mang ra bán thì chẳng phải là giá trị liên thành sao? Hắn không ngờ, một thánh sơn nhỏ bé, lại ẩn chứa một thứ đồ linh dị nghịch thiên như vậy!
“Đừng có mơ, nó chỉ có tác dụng với quỷ linh nhân tam chú trở xuống thôi, không mua được giá tốt đâu." Trương Thanh Đạo nói: "Bất quá Đại Hạ Quốc của chúng ta đặc biệt thiếu những vật tư linh dị cơ bản như này, ngược lại tác dụng với chúng ta thì lại cực lớn!”
"Có tác dụng với quỷ linh nhân cấp thấp?" Trong mắt Bạch Uyên nhất thời hiện lên vẻ thất vọng, hắn nhếch miệng lên, trực tiếp nuốt một ngụm nước sông màu đen quỷ dị, quả nhiên là không cảm thấy được tác dụng đặc biệt gì...
“Tốt, mang về đi.” Trương Thanh Đạo nói: "Trên người ta không có đạo cụ linh dị chứa đồ lớn như vậy, chỉ có viện của con mới có thể chứa nổi.”
Bạch Uyên nhẹ gật đầu, cũng không do dự, trong nháy mắt triệu hồi ra Quỷ Viện tinh thần của mình!
Chỉ thấy sắc mặt của Trương Thanh Đạo hơi đổi, một luồng lực lượng linh dị hùng hậu như biển cả ùa ra, cưỡng ép làm cho cả Hắc Hà chảy ngược, rồi sau đó đều tiến vào trong Quỷ Viện của Bạch Uyên...
Chỉ trong vài phút đồng hồ, dòng sông đen bao quanh cả tòa thánh sơn hoàn toàn khô cạn, thậm chí một giọt cũng không còn sót lại...
"Lần này đúng là cạo sạch rồi..." Bạch Uyên có chút kinh ngạc, tự lẩm bẩm.
Ngay lúc này, một âm thanh vang lên: “Ta nói này, hai người các ngươi đúng là quá hung hãn đấy!”
Chỉ thấy Vương Mạt sải bước đi tới, liếc mắt một cái đã thấy ngay hành động vĩ đại hút sông của hai người...
“Lão Vương, thu hoạch thế nào?” Trương Thanh Đạo tùy tiện hỏi.
"Đừng nói nữa.” Vương Mạt thở dài nói: "Ngọn thánh sơn này quá nghèo, ta bận cả nửa ngày cũng chỉ tìm được năm sáu trăm vạn quỷ tinh tài nguyên linh dị..."
"???" Trương Thanh Đạo trong nháy mắt liền ngây ra, đây chính là một siêu nhiên thế lực, ngươi nói với ta còn không bằng một thế lực đỉnh cao là sao? Bất quá rất nhanh Trương Thanh Đạo liền hiểu ra, dùng giọng nói bình tĩnh: “Bạch Uyên, chuyện đã hứa với Tần Vận, không cần làm nữa.”
Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt Vương Mạt trong nháy mắt đông cứng, đồng thời đỉnh đầu không khỏi có chút lạnh lẽo. Hắn sờ soạng một hồi trên người, rồi lấy ra một chiếc nhẫn linh dị, nói: "Các ngươi nhìn trí nhớ của ta xem này, suýt nữa đã quên tài nguyên trong này, ngọn thánh sơn này cũng không tệ, tổng cộng có 110 triệu tài nguyên quỷ tinh!”
"..." Bạch Uyên trong nháy mắt liền im lặng, đồng thời dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Vương Mạt. Không phải chứ, ngươi cái tên tham lam này, quá là nhiều rồi đi...
Vương Mạt xấu hổ nói: "Quay đầu ba chúng ta phân một ít, coi như phát một món tiền bất chính!"
"Mấy chục triệu quỷ tinh thôi mà..." Bạch Uyên lắc đầu, cũng không để ý lắm, nói: "Cũng chỉ tương đương với ta bán một suất danh ngạch lục chú thôi..."
"..." Vương Mạt thần sắc trì trệ, không phải chứ, tiểu tử ngươi đúng là giỏi làm màu quá đó... Giờ khắc này, trong lòng hắn đầy hâm mộ với năng lực của Bạch Uyên, nếu như hắn cũng có năng lực này, chỉ sợ có thể trong thời gian ngắn nhất, giúp Vương Gia phát triển trở thành gia tộc giàu nhất toàn thế giới...
“Tốt, rút lui thôi.” Trương Thanh Đạo lên tiếng: "Đây đều là việc nhỏ, trước cứ vượt qua Linh Dị Chi Dạ lần thứ ba rồi tính!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận