Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 1171: Phòng ngừa chu đáo......

Chương 1171: Phòng ngừa chu đáo......
“Ta đây chẳng phải đang bận rộn sao......” Bạch Uyên cũng cười đáp lời, nói: “Thầy Vương, thầy cũng khá đó, giờ đã lên làm bộ trưởng rồi.”
“Nhờ ánh hào quang của cậu thôi.” Trong mắt Vương Ly có chút hưng phấn, nói: “Giờ nhờ có cậu, những người ở Bộ Linh Dị hay thậm chí là người ở tổng bộ đối với tôi đều rất khách khí.”
“......” Bạch Uyên cười cười, hắn tuy không nói gì, nhưng với thực lực và vị thế của hắn hiện tại, người của Bộ Linh Dị tự nhiên không dám đắc tội Vương Ly......
“Thầy Vương, thầy có ý định đến một nơi an toàn không?” Đột nhiên, vẻ mặt hắn khẽ biến đổi, mở miệng hỏi.
“Hả?” Vương Ly ngớ ra, nói tiếp: “Tị nạn à?”
“Cũng không gọi là tị nạn, chỉ là đi đợi một thời gian ngắn thôi, chắc cũng khoảng hai ba năm.”
“Nghĩ gì vậy?” Vương Ly lại khoát tay, nói: “Giờ tôi là bộ trưởng Bộ Linh Dị thành phố, công việc bù đầu, làm sao đi được.” Rõ ràng, hắn không chút do dự từ chối ngay lập tức......
“......” Bạch Uyên nhìn sâu vào Vương Ly một chút. Ngoài miệng thì hắn nói không phải tị nạn, nhưng thật ra đối phương đã nhìn ra. Dù vậy, Vương Ly vẫn không do dự từ chối, rõ ràng là muốn cùng mọi người đồng cam cộng khổ......
Bạch Uyên khẽ gật đầu, thật ra cũng không thấy bất ngờ, ngược lại nói: “Thầy Vương, vậy thầy có cần gì không?”
“Sao? Cho tôi chút lợi lộc à?” Vương Ly nhíu mày nói: “Nhưng cậu là đại gia, tôi cũng không khách khí đâu, phải tầm trăm chiếc dị bảo thất chú làm chuẩn đi.”
“???” Mặt Bạch Uyên thoáng cứng đờ. Lúc này, hắn rõ ràng cảm nhận được cái gì gọi là "thiên đạo luân hồi, trời xanh bỏ sót ai"......
“Đùa thôi!” Vương Ly lại cười toe toét, nói: “Tôi không có gì cần cả, nếu thật phải nói, thì đó là cậu nhất định phải cẩn thận, dù thế nào cũng phải bảo toàn mạng sống!” “Cậu giờ là niềm hi vọng!” Dù địa vị không cao, nhưng hắn biết được tầm quan trọng của Bạch Uyên, thậm chí có thể nói hắn là hi vọng của nhân loại cũng không ngoa......
“Thầy Vương, cái này không cần lo.” Bạch Uyên cười nói: “Thầy cứ biết nếu cả thế giới này chỉ còn lại một người, người đó chắc chắn là ta!”
Vương Ly nghe vậy, không nhịn được cười lớn. Đó là sự thật, thật sự không ai có thể phản bác......
Thời gian nửa tiếng trôi qua. Hai người nói chuyện rất vui vẻ, nhưng vì Vương Ly còn công việc bận rộn, Bạch Uyên cũng không ở lại thêm.
Lúc hắn chuẩn bị rời đi, Vương Ly chợt gọi hắn lại, hỏi: “Bạch Uyên, tình hình bây giờ, thật sự nguy cấp lắm sao?” Lúc đầu đối phương đã hỏi thăm hắn có muốn đi tị nạn không, điều này cũng có nghĩa dù là Bạch Uyên, cũng cảm thấy tình hình của nhân loại đang nguy cấp không thể sánh nổi sao?
Bạch Uyên trầm mặc một chút, sau đó gật đầu nói: “Hoàn toàn chính xác là không thể lạc quan.” Dù hắn tự tin trấn áp được hết thảy lệ quỷ, nhưng không có tự tin bảo toàn được nhân loại, suy nghĩ này của hắn và Trương Thanh Đạo cũng tương đồng ......
Dù sao thời gian quá ngắn, bọn hắn không có đủ tự tin trưởng thành nhanh như vậy!
Vương Ly hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Biết rồi, tự cậu phải bảo trọng đấy!” Bạch Uyên khẽ gật đầu, sau đó liền biến mất ngay tại chỗ.
Vương Ly ngồi trong phòng làm việc, mặt lộ vẻ suy tư, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ thở dài, dù biết có đại nguy cơ, nhưng hắn chỉ là một tên linh dị nhân nhỏ bé, cũng không thay đổi được gì......
Ngay lúc này, vẻ mặt hắn hơi đổi, tựa hồ đã nhận ra điều gì đó, trong nháy mắt dùng linh dị lực dò xét vào đạo cụ trữ vật của mình. Trong chốc lát, hắn liền ngây người ra, chỉ thấy trong nhẫn, lại có vô số linh dị vật tam chú và tứ chú......
Rõ ràng, đây đều là Bạch Uyên để lại cho hắn!
“Cám ơn......” Vương Ly ngước nhìn lên không trung, lẩm bẩm nói.
Giờ phút này, Bạch Uyên đã đến giữa không trung. Ngày hôm nay, hắn đã tận tâm hết sức giúp đỡ, dù phần lớn những người kia thật ra không quá quen biết hắn, nhưng hắn vẫn tặng không ít linh dị đồ vật. Còn việc đối phương có thể sống sót trong tai ương sắp tới hay không, thì phải xem cơ duyên và vận khí của mỗi người......
Giờ khắc này, hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng có, thậm chí cả sát khí trên người cũng tan đi không ít. Trong đêm Linh Dị, hắn đã đại khai sát giới, trực tiếp tiêu diệt hơn trăm Quỷ Vương lục chú, khiến cho bệnh tình của hắn lại tăng vọt, nhân cách giết chóc trong đầu ảnh hưởng lên hắn càng lúc càng lớn. Hôm nay làm một phen quà tặng, lại khiến hắn hồi phục không ít, ít nhất trong lòng không còn luôn bị ý niệm giết chóc bạo ngược chi phối.
“Hay là cứ tiếp tục bước trên con đường của ta thôi......” Vẻ mặt Bạch Uyên hơi động, trong nháy mắt về đến nội viện tinh thần quỷ.
Ngay khi hắn vừa trở về, Vương Thanh bọn người đã chủ động tìm tới hắn, đồng thời nói lên ý định của mình.
“Các ngươi muốn rời đi?” Bạch Uyên hơi biến sắc mặt, nói: “Ở chỗ ta là tuyệt đối an toàn đấy.”
“Vậy cũng không thể ở trong thế ngoại đào nguyên của cậu cả đời được.” Vương Thanh lắc đầu nói: “Cứ tiếp tục như vậy, thiên phú của ba người chúng ta chẳng phải là phế bỏ à?”
Bạch Uyên nghiêm túc nói: “Ách...... Thật ra cũng chẳng có thiên phú gì mà.”
“Con em gái cậu!” Vương Thanh trong nháy mắt ôm ngực, một bộ lại bị tổn thương.
“Đùa thôi.” Bạch Uyên cười cười, sau đó nghiêm mặt lại, hỏi: “Thật sự đã nghĩ kỹ chưa?” Thế đạo bây giờ đầy nguy cơ, theo suy nghĩ của hắn, chính là để ba người cứ ở lại nội viện quỷ tu luyện, dù sao hắn không có bạn bè gì, tự nhiên muốn dốc toàn lực bảo vệ Chu Hàn bọn người......
“Bạch ca, bọn em nhất định phải rời đi!” Chu Hàn cũng có ánh mắt kiên định, nói: “Tình hình bây giờ đã đủ nguy hiểm rồi, chúng em muốn có sức tự vệ, chứ không phải mãi mãi được anh bảo bọc.” Trong lòng hắn vẫn luôn muốn vượt qua Bạch Uyên, cho dù bây giờ khoảng cách của hai người càng ngày càng xa......
Bạch Uyên nghe vậy, không nhịn được thở dài, hắn hiểu rõ ba người, nếu như đã quyết định, thì chắc chắn không phải thứ hắn có thể thay đổi......
“Nếu các ngươi nhất định phải ra ngoài rèn luyện, ta đề nghị trước không nên gấp gáp.” Bạch Uyên không tiếp tục từ chối, mà nói: “Gần đây liên minh sinh tồn Trung Châu sẽ thành lập tiểu đội quét sạch, chuyện này đối với các ngươi mà nói là một con đường không tồi.” Rất nhanh, hắn liền kể lại chuyện tiểu đội quét sạch,
Ba người nghe vậy, rơi vào trầm tư,
“Vậy cũng được, bọn em sẽ chờ thêm mấy ngày, đến lúc đó sẽ gia nhập tiểu đội quét sạch.” Bọn họ ngược lại cũng thấy rõ tình hình Trung Châu hiện tại, đám đồ tể quỷ du đãng kia, đích thực là đối tượng luyện tập cực tốt.
Bạch Uyên khẽ gật đầu, nói tiếp: “Đúng rồi Tiểu Hàn, gần đây ta chuẩn bị đón người nhà của cậu vào nội viện quỷ, không thành vấn đề chứ?” Đêm Linh Dị lần này tuy đã qua an toàn, nhưng lần sau, nhân loại rất có thể sẽ chịu thương vong to lớn, Bạch Uyên tự nhiên là phải sớm có chuẩn bị.
Chu Hàn nghe vậy, gật đầu nói: “Cảm ơn Bạch ca.” Hắn với người nhà, thật sự là không quá an tâm, mà hết lo lắng chuyện này, hắn ngược lại cũng có thể toàn lực mạnh lên ở bên ngoài......
Bạch Uyên nhìn về phía Vương Thanh và Hàn Vũ, nói: “Nếu các ngươi có ai muốn bảo vệ, đều có thể nói với ta, ở nội viện quỷ của ta, có thể tuyệt đối đảm bảo an toàn của họ!” Nội viện tinh thần quỷ của hắn có giới hạn, tự nhiên muốn ưu tiên bảo vệ một số người đặc biệt......
Hàn Vũ lắc đầu, nói: “Tôi không có ai cần bảo vệ cả.”
Vẻ mặt Vương Thanh hơi đổi, nói: “Tôi cũng không có ai, nhưng mà ngoài người ra, thật ra tôi còn một số vật phẩm muốn bảo hộ.”
“Hả? Cái gì vậy?”
“Đám tài nguyên ở kho của Vương gia nhà tôi, tôi lo chúng có chuyện!” Vương Thanh đứng đắn nói: “Lão Bạch, cậu có thể giúp tôi đi thu hồi chúng về không, bảo vệ cẩn thận, như vậy, tôi cũng hết lo về sau!”
“Cậu cút đi!” Bạch Uyên mặt đen lại. Đây chẳng phải là đang muốn hắn giúp trộm kho của Vương Gia sao......
Bạn cần đăng nhập để bình luận