Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 136: Ta...... Nhìn thấy ngươi !

Chương 136: Ta...... Nhìn thấy ngươi!
"Ách...... Ta không phải ý đó......" Nam tử vội vàng khoát tay nói: "Ta nói là, ban đêm hai ta ở một phòng là được."
"Không ổn." Bạch Uyên lắc đầu, nghiêm túc nói: "Như vậy chẳng phải là ta phải đối đầu trực diện với lệ quỷ, thế thì ta làm sao mà đánh lén?"
"Hả??" Nam tử ngẩn ra. Một nhân viên chuyên nghiệp có được năng lực xen lẫn quỷ vật mà cũng muốn làm trò này sao......
Thấy vẻ mặt cổ quái của hắn, Bạch Uyên lại nghiêm túc nói: "Nhà linh dị học nổi tiếng Bạch Uyên từng nói, không có đánh lén là một trận chiến không hoàn mỹ, mà người khởi xướng một trận chiến như vậy chỉ có thể vượt qua một cuộc sống thất bại."
"Cái quái gì?!" Khóe miệng nam tử giật giật, hỏi: "Bạch Uyên là ai?"
"Chính là tại hạ."
"???" Nam tử hít thở không thông, sao hắn càng nhìn con người này càng thấy không đáng tin cậy...... Đây thật sự là đến giải quyết sự kiện linh dị sao......
Nửa ngày, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy nếu không thế này, ngươi trốn dưới gầm giường của ta! Như vậy vừa có thể bảo đảm an toàn cho ta, còn có thể đánh lén!"
"Thế thì càng không được!" Bạch Uyên trừng mắt, cự tuyệt: "Trốn dưới gầm giường, ngươi coi ta Bạch Uyên là ai?! Có chút vũ nhục nhân cách......"
"......" Nam tử ngây người, không phải, cái này không được cái kia không được, nhất định muốn đẩy ta vào chỗ chết mới chịu à......
"Được rồi, ngươi cứ yên tâm đi." Bạch Uyên lắc đầu, nói, "chỉ cần nó xuất hiện, ta sẽ phát giác ra trước tiên."
"......" Nam tử vẫn đầy lo lắng, hắn không dám đem tính mạng mình ra đùa giỡn.
Hắn do dự một lát, rồi nghiến răng, lục lọi trong túi, nói: "Chỉ cần ngươi đáp ứng, cái này cho ngươi!"
"Ừ?" Bạch Uyên vốn không để ý, nhưng khi nhìn thấy trong tay đối phương có hai khối Quỷ Tinh, lập tức giật mình.
"Quỷ Tinh?"
"Ta nghĩ nó hẳn là có tác dụng với Quỷ Linh Nhân nhỉ?"
"Ngươi là người bình thường, lấy đâu ra vậy?"
"Đây là nửa năm qua ta thu mua được."
"Mua được? Ngươi có phải Quỷ Linh Nhân đâu, mua cái thứ này làm gì?"
"Đây chẳng phải nghĩ đợi nó tăng giá trị sao......"
"Đầu tư?" Bạch Uyên thần sắc cổ quái, không ngờ đối phương lại có con mắt đặc biệt như vậy. "Xem ra ngươi cũng có tiền đó nhỉ? Mà người có tiền sao lại ở khu chung cư cũ kỹ này?"
Giá trị của khối Quỷ Tinh này cũng phải sáu chữ số, người bình thường thật sự không mua nổi thứ này.
"Ta chỉ là về nhà ở hai ngày thôi, ai ngờ lúc đến thì mọi thứ đều ổn, đến lúc về thì lại không được......" Nam tử lắc đầu, trong lòng cảm thán số mình xui xẻo. Rồi hắn dùng giọng điệu chờ mong: "Vậy trao đổi nhé, được không?"
"Đương nhiên quá được! Gầm giường, ta ở là cái chắc!" Bạch Uyên chộp lấy Quỷ Tinh, không cho phép ai ngăn cản.
"..." Khóe miệng nam tử giật giật, thử hỏi: "Thế, không còn liên quan gì đến nhân cách nữa?"
"Nhân cách là cái gì?"
"......" Hắn xoa xoa đầu, lẽ ra mình nên nghĩ đến rồi mới phải, người mà có thể nói đánh lén một cách chính nghĩa như thế, sao lại là người đứng đắn gì......
"Nhưng mà, ngươi có giải quyết được không?" Lúc này, hắn có chút nghi ngờ về năng lực của Bạch Uyên.
"Nếu ngay cả ta còn không giải quyết được, thì ở toàn bộ Bình An thành phố này chẳng còn Quỷ Linh Sinh nào có thể giải quyết được nữa." Bạch Uyên mỉm cười, nói, "lên lầu trước đi."
Rất nhanh, hai người đến một căn phòng ở lầu ba.
"Đây là nhà của ta, do ông bà để lại." Nam tử dẫn Bạch Uyên đi xem một vòng quanh nhà rồi nói: "Chúng ta cần chuẩn bị gì không?"
"Không cần gì cả, cứ chờ ta phát huy là được." Bạch Uyên lắc đầu, rồi như người quen thuộc ngồi xuống ghế sofa, nói, "Lệ quỷ xuất hiện vào 12 giờ đêm, bây giờ vẫn còn hai ba tiếng, ta học tập một lát."
Nói rồi, hắn mở điện thoại lên, bắt đầu học kiến thức về quỷ học......
"..." Khóe miệng nam tử giật giật, đến lúc nào rồi mà còn ham học nữa...... Nhưng trong lòng hắn cũng nhẹ nhõm đi phần nào, thấy đối phương thản nhiên như vậy, chắc hẳn cũng có chút tài năng......
11:50 đêm, "Ca, nhờ cậy anh......" Lúc này, nam tử trên giường nhẹ giọng lên tiếng.
"Thoải mái tinh thần đi, có anh ở đây, không có gì bất ngờ đâu!" Bạch Uyên đang nhắm mắt nằm dưới gầm giường, im lặng chờ lệ quỷ đến. Hắn như nghĩ ra điều gì, nói: "Hay là tắt đèn đi."
"Hả?" Nam tử ngẩn ra, hỏi: "Có ý gì sao?"
"Không có gì, chỉ là nghĩ làm nổi bật bầu không khí thôi mà."
"......" Khóe miệng nam tử giật giật, dứt khoát từ chối đề nghị này. Đèn đang mở hắn còn thấy tim đập thình thịch, nếu tắt đèn thì không phải muốn mất mạng à?
Thời gian dần trôi, nam tử không chịu nổi không gian yên tĩnh này, lần nữa mở miệng: "Đại ca, nếu ngươi đánh không lại nó, liệu có bỏ mặc ta không......"
"Nghĩ lung tung gì thế? Đương nhiên là có."
"???" Khóe miệng nam tử giật giật, vì sao có thể nói trắng trợn như thế......
Lúc hắn chuẩn bị nói gì đó thì bị Bạch Uyên cắt ngang.
"Đừng nói chuyện, đến rồi!"
Nghe thấy lời này, nam tử chấn động tinh thần, vội vàng trùm chăn kín mít. Tuy không có tác dụng gì nhưng ít nhất cũng cho hắn chút an ủi tinh thần......
Quả nhiên, ngay lúc này, ở ngoài cửa yên tĩnh, đột nhiên truyền đến âm thanh "thùng thùng" như có như không......
Thân thể nam tử run lên, bản năng sinh ra cảm giác sợ hãi, sự sợ hãi của hắn, hình như khiến lệ quỷ đến nhanh hơn......
Chỉ nghe tiếng "thùng thùng" nhanh chóng trở nên rõ ràng hơn, và một luồng khí lạnh lẽo bắt đầu tràn ra, khiến người ta không kìm được mà run rẩy......
Rõ ràng, lệ quỷ đang dần dần đến gần!
"Hình như không phải tiếng gõ cửa......" Bạch Uyên thần sắc thận trọng, đồng thời xoay người, nằm trên mặt đất để dễ dàng xuất kích.
Rất nhanh, một tiếng mở cửa vang lên, cửa lớn phòng khách quỷ dị bị mở ra......
Ngay sau đó, tiếng "thùng thùng" bắt đầu xuất hiện trong phòng khách......
"Đến! Đến rồi!" Nhịp tim nam tử đột ngột dừng lại, cả người bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, chỉ cần vừa nghĩ đến bên ngoài phòng khách có một con lệ quỷ đang đi qua đi lại, hắn không thể kìm lòng mà sinh ra sợ hãi......
Đông đông đông—— Lệ quỷ kia không vội tiến vào phòng ngủ, mà là đi loanh quanh trong phòng khách, hình như đang tìm kiếm gì đó. Nhưng rất nhanh, nó bắt đầu tiến về phía phòng ngủ,
Ngay lúc này, đèn trong phòng ngủ bắt đầu nhấp nháy lúc sáng lúc tối, tần suất vậy mà đồng điệu với tiếng "thùng thùng" bên ngoài......
Mồ hôi lạnh của nam tử chảy ròng, cả người tiếp tục run lên không ngừng, đơn giản giống như đang run rẩy bình thường. Lệ quỷ còn chưa tới gần, sự sợ hãi của hắn đã lên đến cực hạn......
Đây chính là trạng thái của một người bình thường khi đối mặt với lệ quỷ.
"Thật đúng là giỏi hù người mà......" Bạch Uyên phía dưới không hề có cảm giác gì, nhưng nhìn chiếc giường liên tục run rẩy cũng có thể thấy nam tử sợ hãi đến mức nào.
"Nếu bắt một đám quỷ về, mở một căn nhà ma thì chẳng phải là kiếm được rất nhiều tiền sao?" Hắn não động mở rộng, không tự chủ được mà nghĩ đến điểm này......
Và ngay lúc này, kèm theo tiếng "két", cửa phòng ngủ đang cài then, quỷ dị bị mở ra......
Trong nháy mắt, khí tức âm lãnh kia bỗng chốc tăng vọt, giống như thủy triều quét sạch cả căn phòng!
"Yêu ma quỷ quái mau rời đi, yêu ma quỷ quái mau rời đi......" Đồng tử của nam tử co lại, trong lòng không ngừng lẩm bẩm.
Ngay lúc đó, một giọng nói lạnh lẽo tĩnh mịch, không mang theo bất cứ tình cảm nào vang lên: "Ta...... Nhìn thấy ngươi!"
"!!!" Nam tử trong nháy mắt không kìm được hét lên một tiếng, toàn thân như được gắn pin, run rẩy không ngừng......
Bạn cần đăng nhập để bình luận