Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 16: Túc xá hành lang thi thể

Chương 16: Xác chết hành lang ký túc xá Buổi tối, “Các huynh đệ, lại có một cái bài viết bị đẩy lên rồi.”
Lúc này, Vu Vĩnh đang nằm trên giường nghịch điện thoại, bỗng ngồi bật dậy, trong mắt vừa có chút kích động, lại có chút sợ hãi.
Những người khác liếc nhau một cái, tuy có chút không dám nhìn, nhưng vẫn không kìm nén được lòng hiếu kỳ.
Chẳng bao lâu, tám người trong ký túc xá lại xúm lại, “Xảy ra chuyện lớn rồi! Lại có án mạng kỳ dị!”
"Đám dân mạng, nhà hàng xóm ta gặp án mạng, chết thảm quá, thế giới này thật sự có chút bất ổn."
Phía dưới chính giữa còn kèm theo một tấm ảnh. Chỉ thấy cửa nhà một gia đình bị kéo băng phong tỏa, bên trong các nhân viên công an đang bận rộn, tựa hồ là đang thu thập chứng cứ.
Vì cửa bị phá bằng vũ lực nên không đóng lại được, khiến người đi ngang qua có thể nhìn thấy phòng khách. Trong ảnh, thứ thu hút sự chú ý nhất là chiếc đèn lớn trong phòng khách, chính giữa treo ba cái đầu bê bết máu. Một trong số đó trợn mắt nhìn ra phía cửa, trong mắt tràn đầy sự hoảng sợ trước khi chết.
Một bức ảnh rõ nét như vậy, khiến ai nhìn vào cũng phải biến sắc, “Má nó… vậy mà không làm mờ.”
Cao Nghĩa vội vàng đóng bài viết lại, đồng thời thầm mắng một tiếng. Một tuần nay, bọn hắn đã chứng kiến vô số vụ kỳ dị như thế này, phần lớn đều không thể dùng khoa học để giải thích.
Điều này khiến suy nghĩ của mọi người dần dần thay đổi…
Ngay lúc này, cửa ký túc xá bỗng phát ra một ánh sáng chói mắt, làm mọi người hoảng sợ la hét.
“Đang làm gì đấy hả? Muộn thế này rồi còn chưa ngủ?”
Bác quản lý ký túc xá quát lớn từ bên ngoài:
“Ký túc xá lớp 12 khối 1 đúng không? Còn không chịu đi ngủ, mai ta sẽ nói chuyện với chủ nhiệm lớp các ngươi!”
Nghe vậy, mọi người lập tức im lặng, ngoan ngoãn về giường nằm.
"Gần đây đám học sinh này sao mà khó quản quá vậy."
Bác quản lý Trương lắc đầu, cầm đèn pin tiếp tục đi sang ký túc xá khác kiểm tra tình hình.
Bác không dùng mạng xã hội, đương nhiên không biết rõ những sóng gió trên mạng đã khiến các học sinh bất an.
Cứ theo Trương đại gia tuần tra, cả tầng lầu lại dần trở nên yên tĩnh, "Cuối cùng cũng có thể về nghỉ ngơi một chút."
Bác ngáp dài, cũng có chút buồn ngủ.
Học sinh lớp 12 đến 11 giờ mới tắt đèn đi ngủ, vì vậy mỗi lần bác đi kiểm tra xong cũng gần 12 giờ, đây cũng là một thách thức không nhỏ đối với một người lớn tuổi, nhưng dù sao cũng là công việc nhàn hạ.
Ngay khi Trương đại gia đang ngáp và đi về ký túc xá của mình, đèn hành lang phía trước đột nhiên nhấp nháy, lúc sáng lúc tối, trông có vẻ kỳ dị.
"Hay là đường điện bị chập chờn?"
Bác cau mày, ngược lại không hề sợ hãi mà lẩm bẩm:
"Để lát nữa bảo người của trường xuống kiểm tra lại, nhỡ có vấn đề gì về an toàn thì sao."
Bác cầm đèn pin đi tiếp về phía trước. Ngay lúc đèn lại lóe lên lần nữa, trước mắt bác như có một bóng đen lướt qua, "Hửm? Mình nhìn nhầm à?"
Trương đại gia giơ đèn pin lên nhưng không thấy bất cứ bóng đen nào. Bác chỉ cho là mình bị hoa mắt rồi tiếp tục đi về phía hành lang tối. Đúng lúc đèn lại sáng lên, một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra. Một xác chết trần truồng treo lơ lửng trên hành lang, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt trợn trừng đầy tơ máu đang nhìn xuống phía trước.
"Á!!"
Trong chớp mắt, bác đại gia mặt mày cứng đờ, thân thể mềm nhũn ngã xuống đất, miệng hét lên đầy hoảng sợ:
"Chết… người chết! Người chết!!"
Lập tức, ký túc xá vốn đang im ắng trở nên hỗn loạn, không ít học sinh đi dép chạy ra khỏi phòng, cũng nhìn thấy cảnh tượng kinh dị này!
Trong ánh đèn hành lang nhấp nháy, một cái xác chết treo lơ lửng, ánh mắt tĩnh mịch dường như nhìn vào tất cả mọi người.
Trong giây lát, nỗi sợ hãi lan nhanh trong mọi người, thậm chí có người lập tức chạy ra ngoài ký túc xá, "Bạch ca, mau đến xem, có người chết thật rồi!"
Chu Hàn cũng nhìn thấy cảnh này, vội vàng gọi Bạch Uyên đang nằm trên giường dậy.
Bạch Uyên nhanh chóng mặc quần áo, đi ra hành lang. Không giống những người khác đầy sợ hãi và lo lắng, mặt hắn lộ vẻ thản nhiên và bình tĩnh, "Má nó, còn thật sự gặp được..."
Bạch Uyên nhìn thẳng xác chết trên không trung, trong mắt có vẻ suy tư.
Vốn tưởng ở nội trú sẽ an toàn hơn chút, ai ngờ vẫn gặp chuyện linh dị, hơn nữa nhìn tình trạng chết thảm, con quỷ này chắc chắn không hề đơn giản.
"Ca, chúng ta không chạy sao?"
Lúc này cầu thang trở nên ồn ào, các học sinh liều mạng chạy ra khỏi ký túc xá. Chỉ có một hai người gan dạ vẫn còn nhìn xác chết treo lơ lửng.
"Không cần, quỷ hiện tại không ở gần đây, chạy đến chỗ khác có thể sẽ nguy hiểm hơn."
Bạch Uyên giữ khoảng cách với xác chết, ngực hắn không cảm thấy ấm áp, có thể thấy đây chỉ là một xác chết, không có quỷ ở gần.
Những người còn lại trong ký túc xá đều đã tụ tập dưới lầu, rất có thể sẽ thu hút quỷ tới.
"Ca, huynh chắc chắn đó là quỷ sao? Nhỡ đâu là án mạng thì sao?"
"Không thể nào."
Bạch Uyên gật đầu, chỉ lên xác chết nói:
"Hành lang trên đỉnh của chúng ta không có bất cứ thứ gì để móc vào, vậy thì xác chết làm sao lơ lửng được?"
Nói rồi, Bạch Uyên còn giơ tay túm lấy cẳng chân xác chết kéo xuống, kết quả xác chết vẫn không nhúc nhích.
Hình như vẫn chưa thấy đủ, hắn thậm chí còn treo cả người lên đu qua lại, kết quả vẫn không kéo được xác chết xuống.
"..."
Chu Hàn theo bản năng lùi lại một hai bước, vẻ mặt kinh hãi.
Đúng là như đang chơi trò nhảy dây mà...
"Ca, huynh không cần chứng minh nữa, ta hiểu rồi."
Chu Hàn vội vàng mở miệng ngăn cản hành động kỳ quái của Bạch Uyên, nói: "Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Gọi điện thoại cho sở công an, tiện thể thông báo cho lãnh đạo nhà trường."
"Chúng ta không đối phó với quỷ sao?"
"Đối phó cái rắm!"
Bạch Uyên lắc đầu nói: "Bảo toàn tính mạng là tốt rồi."
"..."
Chu Hàn thấy vậy, liền lấy điện thoại trong tay bác quản lý ký túc xá vừa bị dọa sợ.
Rất nhanh, một hồi chuông báo động dồn dập vang lên trong đêm khuya, người của sở công an rất nhanh đã có mặt tại hiện trường. Họ kéo dây phong tỏa. Còn các lãnh đạo trường học thì chỉ ở dưới tầng ký túc xá an ủi học sinh, chỉ nghe học sinh miêu tả thôi cũng đủ khiến họ tê da đầu, đương nhiên cũng không dám lên hiện trường xem xét.
"Tiểu Lý, các anh hỗ trợ nhân viên nhà trường, sơ tán hết người trong cả tòa nhà, những việc còn lại giao cho chúng tôi."
"Rõ đội trưởng!"
Giang Thành dẫn theo hơn chục cảnh sát viên lên tầng hai của ký túc xá, tức hiện trường vụ án mạng.
Lúc này đèn hành lang đã trở lại bình thường, nhờ đó anh nhìn thấy ngay xác chết treo lơ lửng kinh dị. Tuy nhiên, điều khiến anh ngạc nhiên là, phía dưới xác chết lại có hai học sinh đang ngồi...
Tâm lý mẹ nó tốt vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận