Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 348: Ta bị kéo đen?

“" Bạch Uyên liếc nhìn hắn, nói:
“Ngươi hiểu cái gì? Không phải qua, là đậu! Anh em tốt của ta có được tư cách vào học Linh dị học phủ Đại Hạ rồi!” “Hả?” Vương Thanh hơi ngẩn ra, nói tiếp:
“Ngươi đừng nói với ta, là cái tên bạn bè kia của ngươi đấy chứ?! Hắn cũng có tư cách??” Lúc này trong mắt hắn tràn đầy kinh ngạc, thậm chí có chút không dám tin. Trước đây hắn thấy Chu Hàn, đối phương cũng là một tên gà mờ, thậm chí sức chiến đấu còn không bằng Bạch Uyên...
Mà bây giờ, chưa đầy một năm, hắn vậy mà cũng có được tư cách nhập học?!
“Chứ còn ai nữa?!” Bạch Uyên nhún vai, nói tiếp:
“Sao thế, ngươi nhìn ta kiểu gì đấy?! Có chút khinh thường người khác quá đấy......” “Đã có thể cùng ta vào chung một nhóm, chắc chắn không phải người tầm thường, lấy được một cái tư cách nhập học không phải chuyện dễ như ăn bánh?” “Dễ cái rắm!” Vương Thanh khóe miệng giật giật, nói:
“Đây là từ cả nước chọn ra 50 người thôi đấy, đừng nói là người thường có dị năng, dù là người của các thế lực lớn muốn vào cũng không dễ dàng!” “Ngươi không hiểu giá trị của danh ngạch này à?!” Thiên tài trong các thế lực lớn rất nhiều, ngoài con cháu chính thống ra còn rất nhiều người khác. Thiên phú và đãi ngộ của họ không bằng con cháu chính thống, nhưng vẫn mạnh hơn nhiều so với những người dị năng bình thường. Mà những người như vậy không phải số ít, ai cũng cố hết sức để vào học viện, có thể thấy sự cạnh tranh quyết liệt như thế nào.
“Xin lỗi, đối với bọn ta, thật không khó khăn!” Bạch Uyên nhún vai, nói một cách tùy ý.
Thực ra trong lòng hắn cũng rất kinh ngạc, dù sao hắn là dựa vào viên thuốc vô địch và thuật luyện dược mới thuận lợi lấy được tư cách, còn Chu Hàn lại dựa vào cái gì?
“” Lúc này Vương Thanh gãi đầu, vẫn không thể hiểu được, chỉ có thể nói:
“Hai ngươi có phải là lập nhóm ăn gian không vậy?! Không thì cho anh em chúng ta một vé với?” “Nằm mơ à!” Bạch Uyên nhếch mép, tiếp đó không tiếp tục nói nhảm với Vương Thanh nữa, bắt đầu trả lời tin nhắn của Tiểu Hàn.
Mà khi hắn vừa gửi tin nhắn, bỗng sững lại, dường như có chút ngây người. “Sao thế? Có phải hắn nói dối ngươi không?” Vương Thanh nhíu mày, trong mắt có chút nghi ngờ.
“Không phải, ta muốn hỏi, tin nhắn của ta có dấu chấm than màu đỏ ở trước, là ý gì?” “??” Vương Thanh ngớ người một chút, tiếp đó liền xán lại, trong nháy mắt cười nói:
“Còn có ý gì nữa, là ngươi bị chặn rồi!” “Chặn?” Bạch Uyên ngẩn ra, trong mắt ngược lại là có chút hoang mang.
Vương Thanh nhíu mày nói: “Sao thế? Nhìn phản ứng của ngươi, ngươi chưa từng bị chặn bao giờ à?” “Chưa từng.” Bạch Uyên lắc đầu, nói: “Ngươi thường xuyên bị chặn hả?” “......” Câu này vừa thốt ra, Vương Thanh trong nháy mắt liền im lặng. Không phải, có chút quá đâm thẳng vào tim rồi đấy......
Lúc này Bạch Uyên ngược lại là không có thời gian để ý đến hắn, mà trực tiếp gọi điện thoại đi, nhưng lại báo đang bận...
“Tình huống gì thế này?!” Bạch Uyên nhíu mày, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ xảy ra chuyện rồi?” “Chuyện này đơn giản thôi mà.” Vương Thanh nhún vai, nói: “Người ta thi đậu Linh dị học phủ Đại Hạ rồi, không thèm để ý tới ngươi nữa chứ sao?” “Không thể nào!” Bạch Uyên lập tức bác bỏ, nói:
“Tiểu Hàn không phải là loại người này! Hơn nữa, ta cũng là người của Linh dị học phủ Đại Hạ đấy, có gì mà phải coi thường? Huống hồ hai ta trước đây còn hẹn cùng nhau làm bạn học mà.” “Lòng người khó đoán.” Vương Thanh bình thản nói:
“Trước đây hắn luôn làm tùy tùng của ngươi, bây giờ người ta khá hơn rồi, chắc chắn là muốn làm đại ca rồi.” “......” Bạch Uyên lắc đầu, nói: “Không thể nào đâu, ta với Tiểu Hàn thân thiết như thế, ta trước đây còn gửi Quỷ Tinh cho hắn mà.” “Đó là vì hắn không muốn trả Quỷ Tinh! Trực tiếp chọn đoạn tuyệt quan hệ với ngươi đấy!” “Bỏ đi, chỉ vì hơn 100 Quỷ Tinh thôi sao?” Bạch Uyên liếc hắn một cái, sao hắn cảm thấy cái tên này phân tích càng ngày càng sai lệch rồi thế......
“À đúng, ngươi không phải đắc tội Lục gia sao? Có lẽ hắn đã chọn đầu phục Lục gia, vì thế mới chặn ngươi?” “Không phải, ngươi phân tích thì phân tích, có thể có căn cứ chút không?” Bạch Uyên xoa xoa đầu, nói:
“Tiểu Hàn đâu biết ta g·iết Lục Trần Sa, hơn nữa hắn không phải người như vậy!” Vương Thanh đang muốn tiếp tục mở miệng thì bị Bạch Uyên cắt ngang: “Ngươi đừng phân tích nữa, quá vô nghĩa.” Hắn lắc đầu, sau đó như nghĩ ra điều gì, nói:
“Lão Vương, ngươi nói có khả năng là do Lệ Quỷ gây ra không?” “Hả? Cái gì?” “Chính là cái loại chuyên đi chặn bạn bè trên mạng của người ta đấy!” “......” Vương Thanh trong nháy mắt liền im lặng, nói tiếp:
“Này, ngươi nói nhảm còn hơn cả ta đấy!” “Vậy Lệ Quỷ này tồn tại có ý nghĩa gì? Chặn bạn bè của ngươi, rồi làm cho ngươi sợ hãi, sau đó đến g·iết ngươi hút sự sợ hãi à?” “Rất có thể! Ngươi nhìn ta bây giờ có chút sợ rồi đây này.” “......” Vương Thanh đã hoàn toàn không còn gì để nói, “Nếu ngươi có thời gian đặt giả thuyết vớ vẩn như vậy, chi bằng trực tiếp đi tìm hắn!” “Cũng đúng!” Bạch Uyên gật đầu, cũng không nghĩ nhiều nữa.
Nhỡ đâu chỉ là điện thoại Tiểu Hàn bị mất, hoặc là tài khoản bị trộm thì sao...
“Cái trang bị linh dị kia, ta giao cho ngươi bán đấy!” “Được!” Rất nhanh, hai người liền chia tay nhau ngay cổng Bộ Linh Dị......
......
Bên trong thành phố Bình An, “Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin vui lòng gọi lại sau...” Vừa xuống tàu, Bạch Uyên lại gọi một cuộc điện thoại nữa, nhưng vẫn không kết nối được.
Chẳng lẽ là thật sự xảy ra chuyện rồi?
“Đến nhà Tiểu Hàn xem một chút vậy...” Hắn bắt một chiếc xe, đi thẳng đến khu dân cư của Chu Hàn.
Vốn định hỏi một chút xem cụ thể là tình hình gì, ai ngờ đối phương chỉ nói một câu ‘đậu rồi’ liền trực tiếp chặn hắn......
“Hắn nói rồi, chẳng lẽ thực sự giống như Vương Thanh nói sao......” Bạch Uyên ngồi trong xe suy nghĩ:
“Nhưng ta đâu có bắt nạt Tiểu Hàn bao giờ đâu...” Trên đường đi, hắn vẫn không tìm được lời giải đáp, sự nghi ngờ trong lòng ngày càng sâu.
Rất nhanh, hắn đã đến khu dân cư của Chu Hàn. “Nếu không có chuyện gì thì hắn chắc chắn sẽ về nhà trước.” Bạch Uyên thầm nghĩ, dù sao Tiểu Hàn đã rời Bình An lâu như vậy rồi, có tin tốt, chắc chắn sẽ về nhà đầu tiên.
Vào lúc này, ánh mắt hắn thoáng nhìn, vừa hay thấy một người đi tới từ một hướng khác của đường. Dù đã lâu không gặp, nhưng hắn vẫn nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chính là Chu Hàn vừa trở về Bình An!
“Tiểu Hàn!” Hắn không nghĩ rằng mình lại may mắn như vậy, vừa tới đã gặp.
Nhưng có thể thấy được đối phương thì chứng tỏ Chu Hàn không xảy ra chuyện gì cả.
Nhưng, khi Bạch Uyên vừa nói ra thì sắc mặt Chu Hàn khẽ thay đổi, ngay lập tức xoay người bỏ đi.
“Hả?” Bạch Uyên ngẩn ra, nói:
“Cái quái gì vậy?! Bị Lệ Quỷ nhập hả?”"
Bạn cần đăng nhập để bình luận