Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 11: Ngươi cái này đều đã tính toán tốt đúng không?

Chương 11: Ngươi cái này đều đã tính toán tốt đúng không?
Vừa đối diện trong nháy mắt, trong lòng Bạch Uyên thậm chí có một cảm giác nguy cơ t·ử v·ong!
Con quỷ này, chắc chắn là rất hung hãn!
"Quả nhiên là vậy..."
Bạch Uyên tâm thần chấn động, nhìn xuống l·ồ·ng n·g·ự·c mình.
Thực tế thì, ngay từ đầu hắn không hề nhận ra đối phương là quỷ, nhưng khi xe taxi đến gần, l·ồ·ng n·g·ự·c hắn đột nhiên xuất hiện cảm giác ấm áp, điều này tự nhiên khiến hắn cảnh giác.
"Không ngờ ngươi còn rất có ích đấy chứ..."
Dù mặt quỷ không giúp chiến đấu, ít nhất ta có thể được báo trước!
"Huynh đệ, thật ra có đôi khi chúng ta chạy xe ghép chuyến không phải vì tiền."
Lúc này, tài xế lại một lần nữa giải t·h·í·c·h:
"Chủ yếu là muốn hành kh·á·c·h được thoải mái chút..."
Bạch Uyên im lặng, nói:
"Nghe ca một lời khuyên, dạo này không được yên ổn lắm đâu, ban đêm chạy xe kiếm khách cẩn t·h·ậ·n chút."
"Sao?"
Nghe vậy, tài xế giật mình, vội hỏi.
"Vì có lúc, ngươi không biết mình đang chở người hay không đó..." Bạch Uyên thâm ý nói.
"Chính x·á·c."
Tài xế gật đầu, đồng thời qua gương chiếu hậu thỉnh thoảng liếc nhìn Bạch Uyên.
""
Bạch Uyên ngẩn người, rồi hiểu ra, nói:
"Mẹ nó ta nói không phải ta mà..."
"Biết, biết."
Tài xế taxi cười khan, ra vẻ ngươi không cần giải thích.
"... "
Bạch Uyên lắc đầu, không giải thích gì thêm, đưa tiền xe rồi đi.
"May mà con quỷ đó không ép lên xe..."
Bạch Uyên về đến nhà, không khỏi thở phào, con không mặt nữ kia đã bắt đầu đi dạo trên đường rồi, mức độ nguy hiểm không thể so với đám quỷ yếu gà mấy hôm trước.
Hơn nữa hắn lại không có m·á·u c·h·ó mực, nếu đối phương thật lên xe, hắn chỉ có nước đứng hình mà nhìn thôi...
"Sau này phải luôn mang m·á·u c·h·ó mực mới được..."
Hắn không rõ thời đại biến đổi quá nhanh, hay là bản thân quá thu hút quỷ, mà gần đây tần suất hắn chạm mặt quỷ có chút cao.
Hôm sau, "Bạch ca, hỏi thăm thế nào rồi?"
Chu Hàn vừa thấy Bạch Uyên đến trường đã vội vàng hỏi.
"Lão Lưu bảo cậu đừng lo, có lẽ dạo này áp lực tâm lý lớn thôi, chỉ là vấn đề không lớn."
"Vậy sao..."
"Ngoài ra, nếu bên cạnh cậu có gì biến đổi quỷ dị mới, nhớ báo ta ngay."
"Hả?"
Thấy vẻ mặt Bạch Uyên nghiêm trọng, Chu Hàn bất giác thấy nặng nề, nhỏ giọng hỏi:
"Ca, đừng dọa em, biến đổi quỷ dị gì cơ?"
"Ví dụ như kiểu góc phòng có người, dưới g·i·ư·ờ·n·g có người, hoặc đồ vật bẩn gõ cửa chẳng hạn."
"..."
Chu Hàn giật nảy mình, nói:
"Ca, mới sáng ra đừng có đùa, làm người ta sợ."
"Cậu nghĩ ta đang đùa sao?"
"..."
Chu Hàn lập tức mở to mắt, rồi im lặng. Tuy Bạch Uyên đầu óc kín đầy chuyện tào lao, hành động thì không theo lẽ thường, nhưng theo biểu hiện của hắn thì hình như không phải là giả...
"Nhưng cậu cũng không cần lo."
Bạch Uyên vỗ vai cậu, nói:
"Thật ra cái này không có gì."
"Không có gì con mẹ gì? !"
Chu Hàn hơi kích động, nhưng dường như nghĩ đến điều gì, ánh mắt lập tức trở nên u oán, nói:
"Ca, có phải ý anh là, chuyện tôi bị khai tiệc không sao đâu đúng không..."
"... "
Bạch Uyên khựng lại, vỗ vai hắn an ủi:
"Cậu chỉ mới mơ thôi, còn tôi đã gặp rồi."
Chu Hàn chắc chắn không ngờ rằng, lúc này trong người Bạch Uyên đang có một con mặt quỷ...
"Anh từng gặp đồ vật bẩn rồi ư?"
Chu Hàn giật mình hỏi:
"Thật á?"
Bạch Uyên không kể chi tiết chuyện cũ, mà nói:
"Tóm lại, thế giới có chút thay đổi, chúng ta cẩn t·h·ậ·n chút là được."
"Ca ơi, ca thân mến, cẩn t·h·ậ·n cũng vô ích thôi, ngày nào tôi cũng thấy mình nằm trong quan tài, đã bị cuốn vào rồi."
Chu Hàn lập tức ôm cánh tay Bạch Uyên, vừa khóc vừa mếu:
"Bao năm anh em, anh cứu em đi, nhà em có mình em là con trai độc, lỡ có chuyện gì thì tài sản trong nhà ai mà thừa kế."
"Không sao, có ta đây."
Bạch Uyên nghe xong vội trấn an.
"Thật á? Anh đối phó được mấy cái đồ bẩn kia à?"
"Ờ... ý tôi là, tài sản nhà cậu mà không có ai thừa kế thật thì ta miễn cưỡng chống đỡ cũng được."
"? ? ?"
Chu Hàn ngớ người, cái này chẳng lẽ ngươi đã tính toán cả rồi sao...
"Thôi, không cần lo đâu, mỗi ngày cậu cứ ở trường, thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?"
Bạch Uyên cười, nói:
"Với lại, ta định làm thủ tục nội trú."
"Anh muốn nội trú?"
"Khối 12, ở nội trú sẽ thoải mái hơn."
"Vậy tôi cũng làm nội trú! Vừa hay lớp mình có cái ký túc xá vẫn còn trống hai chỗ, có vẻ là duyên trời định rồi."
"... "
Bạch Uyên lắc đầu, không nói thêm gì.
Lý do hắn chọn nội trú, một mặt là có thêm thời gian học, một mặt là người đông sẽ an toàn hơn...
Dù hắn đã uống t·h·u·ố·c đ·ộ·c, nhưng đối mặt với quỷ vẫn phải cẩn t·h·ận thì hơn, con không mặt nữ đã cho hắn một bài học.
...
Một ngày trôi qua, đơn xin nội trú của hai người Bạch Uyên không gặp chút trở ngại nào, dù sao thì đây cũng là chuyện có ích cho việc học tập. Còn Chu Hàn thì dù ở trường cả ngày cũng bất an, tư tưởng không tập trung, vì lời Bạch Uyên nói mà hắn đã bắt đầu tính mua đồ trừ tà về dùng.
"Thôi được rồi."
Đêm mười giờ, Bạch Uyên vỗ vai hắn, nói:
"Nên về ký túc xá rồi."
"Đêm nay tôi sẽ giúp cậu xem sao, nếu có cái đồ kia, đừng hòng qua mắt được tôi."
Giờ hắn đã biết, chỉ cần mình đến gần quỷ thì ngực sẽ có cảm giác ấm áp, chẳng khác nào có máy báo động vậy.
"Thật không?"
Chu Hàn lập tức ôm lấy tay Bạch Uyên, nói:
"Ca, tối nay bữa khuya anh cứ xơi đi, em bao!"
...
Đêm đến, Bạch Uyên xoa xoa bụng, cảm thấy vô cùng thỏa mãn, thoải mái nằm trên giường.
"Ca, buổi tối này trông cả vào anh."
Lúc này, Chu Hàn bất chợt thò đầu lên từ gầm giường, nhẹ giọng nói bên tai Bạch Uyên.
"Không thành vấn đề."
Bạch Uyên gật đầu, nói tiếp:
"Nói trước, ta chỉ có thể giúp cậu xem thử có cái đồ kia không thôi, không đảm bảo giải quyết được."
"Xem trước là được rồi, ít ra tôi còn có cái nền."
Chu Hàn lại không đòi hỏi gì nhiều, nói tiếp:
"Nhưng chúng ta nằm trên dưới, có khi hơi xa không?"
"Hay tôi lên ngủ cùng anh nhé?"
Nói xong hắn liền bước lên bậc thang.
"Biến đi!"
Bạch Uyên giật mình, vội nói:
"Gần thế này, ta cảm nhận được mà."
"Không phải, Chu Hàn, bình thường hai người các cậu tốt, nhưng có đến mức tốt thế này không vậy?"
Những người còn lại trong ký túc xá cũng có chút kinh ngạc, đồng thời có chút cảnh giác với Chu Hàn, tên này không có sở thích đặc biệt gì chứ...
"Cao Nghĩa, anh là trưởng phòng ký túc, quản thằng này đi!"
Bạch Uyên vội mở miệng nói.
Vì mọi người đều học khối 12 một lớp, Bạch Uyên tự nhiên cũng khá thân thiết.
"Tao mà dám quản thì, lỡ nửa đêm nó leo lên g·i·ư·ờ·n·g tao thì sao..."
"Cao ca, cũng phải có người hi sinh, hay anh hy sinh một phen cho lão Chu đi." Lại có người nói.
"Tụi bây cút hết đi!"
Tám người trong phòng mở ra một tràng trêu đùa, rồi cũng nhanh chóng về vị trí trên g·i·ư·ờ·n·g, thời gian eo hẹp của khối 12, một hồi tán gẫu như vậy cũng là lúc thư giãn hiếm có.
Ngay lúc phòng ký túc im lặng lại, một giọng nói lại đột ngột vang lên: "Mấy huynh đệ, dạo này có ai lướt m·ạ·n·g không?"
"Mắc cười, bọn này còn chẳng có điện thoại, thì lướt bằng gì? Trên m·ạ·n·g có tin gì nóng à?"
Theo quy định của trường, học sinh không được phép mang điện thoại di động, nhưng đa số học sinh đều không chủ động nộp lên, mà lựa chọn giấu điện thoại trong ký túc xá.
"Mấy cậu không biết đó thôi, dạo này trên m·ạ·n·g có nhiều chuyện tà dị lắm."
Nói xong, Vu Vĩnh lập tức trở nên hăng hái, đồng thời đưa điện thoại di động cho Cao Nghĩa, nói:
"Cao ca, anh xem thử cái bài này đi."
Cao Nghĩa nhìn điện thoại, không khỏi đọc thành tiếng:
"Dạo gần đây tôi gặp một vụ việc linh dị có thật, gan bé chớ vào..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận