Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 157: Quen em gái ngươi!

Chương 157: Quen em gái ngươi!
Trong phòng ngủ, Bạch Uyên chẳng bận tâm đến suy nghĩ của mọi người. Hắn đầy hứng thú nhìn nữ quỷ bị mặt quỷ từng chút một nuốt chửng, không nhịn được bật ra tiếng cười hắc hắc...
"Cuối cùng cũng có thể uống thuốc rồi..." Hắn liếm môi, trong lòng có chút hưng phấn.
"Ngoài thuốc ra, còn có thêm thu hoạch..." Lúc này, hắn cầm lên đôi giày thêu tràn ngập khí tức linh dị. Nữ quỷ đã chết nhưng đôi giày không biến mất theo, điều đó có nghĩa món đồ này cũng là một đạo cụ linh dị chính phẩm!
"Tuy không có năng lực dịch chuyển tức thời, nhưng mang vào ít nhất có thể tăng tốc độ di chuyển, xem như công năng thực dụng..." Hắn đã biết tác dụng của món đồ này, lẩm bẩm:
"Để hỏi Vương Thanh xem, chắc có thể bán được giá khá." Hắn không tự cao tự đại. Việc hắn mang đôi giày này quá mức nghịch thiên, dù sao hắn là người có bệnh tâm thần chứ không phải biến thái...
...
Hôm sau, Bạch Uyên vừa ra khỏi giường đã gặp Chu Hàn vừa ra khỏi cửa.
"Bạch ca, con nữ quỷ hôm qua xong rồi hả?" Hắn đương nhiên đã thấy cảnh tượng tối qua, nhưng khác với những người khác sợ hãi, hắn đã thành quen.
Dù sao, đó chỉ là thao tác cơ bản của Bạch Uyên thôi mà...
Bạch Uyên đầy thiện ý nói: "Tuy có chút không nỡ nhưng ta vẫn siêu độ cho nó." "..." Những người đi ngang qua hành lang trợn mắt. Mẹ nó ngươi đang siêu độ à?!
Từ phòng hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết, chỉ nghe thôi cũng đã thấy rùng mình...
Trong lòng thì chửi bậy, nhưng ngoài mặt bọn họ vẫn giữ im lặng, còn lặng lẽ cách xa hắn ra một chút...
Nếu chọc phải hắn, nhỡ bị lôi vào ký túc xá thì sao...
"Sao ai cũng sợ ta thế..." Bạch Uyên nhận ra hành động nhỏ của đám người, chỉ có thể bất đắc dĩ nói:
"Xong rồi, mọi người có thành kiến với ta, cuộc sống sau này khó khăn rồi..." "Bạch ca, anh còn để ý đến cách nhìn của bạn học à?" Chu Hàn gãi đầu, hắn còn tưởng Bạch Uyên chưa bao giờ để ý đến chuyện này.
"Đương nhiên là để ý." Bạch Uyên nhún vai nói: "Nhỡ bọn họ không tìm ta cá đấu, thì ta kiếm quỷ tinh ở đâu?" "..." Khóe miệng Chu Hàn giật giật, thì ra là để ý quỷ tinh...
"Đi thôi." Bạch Uyên không nghĩ nhiều nữa. Từ sau khi cược với Tưởng Dương ba người, hắn biết sau này rất khó có cơ hội như vậy.
Ngay khi hai người vừa đến phòng học, Bạch Uyên đã bị Vương Ly gọi lại.
"Bạch Uyên, qua đây một chút." "Vương lão sư, tìm em có việc? Nhiệm vụ mới tới à?" Bạch Uyên nhíu mày, vội vàng đi theo, trong mắt lộ chút vui mừng.
Bây giờ đã sang tháng mới, có nghĩa hắn lại có thể nhận nhiệm vụ linh dị mới.
Nhiệm vụ lần trước đã giúp hắn kiếm được vũ khí riêng, đã nếm được ngon ngọt rồi...
"Nào có nhanh như vậy, em có chút đặc thù, đoán chừng bộ linh dị vẫn đang lựa chọn nhiệm vụ phù hợp với em." Vương Ly lắc đầu, nói tiếp:
"Tối qua ký túc xá có ma à?" "Hả? Sao cô biết nhanh vậy?" "Có người nói với tôi rồi." Vương Ly nói: "Hơn nữa, tôi thấy trạng thái tinh thần của mọi người đều không tốt, chắc là tối qua bị dọa quá." "Chẳng qua là một con quỷ, có cần phải vậy không?" "Bọn họ sợ là sợ em." "..." Khóe miệng Bạch Uyên giật giật, nói: "Sợ em làm gì? Em có ăn thịt bọn họ đâu." Hắn đã nghiên cứu rồi, Quỷ Kiểm không hứng thú với quỷ vật phối hợp, nếu không hắn thật sự nhịn không được...
Vương Ly nghiêm túc hỏi: "Hôm qua em có phải giày vò lệ quỷ không?" "Không có mà." Bạch Uyên nhún vai, nói: "Hơn nữa, em có làm gì lệ quỷ thì cũng đâu có phạm pháp..." "Cái này thì đúng là không phạm pháp." Vương Ly lắc đầu nói: "Nhưng cô vẫn hy vọng em có thể bớt thu liễm một chút, đừng quá bạo lực..." "Vì sao?" Bạch Uyên chớp mắt, nói: "Chẳng lẽ giờ còn có lệ quỷ được pháp luật bảo vệ à?" "..." Khóe miệng Vương Ly giật giật, trí tưởng tượng của em phong phú thật đấy...
"Cô vì tốt cho em thôi." "Hả?" "Kể cho em một chuyện em chưa biết." Vương Ly thần sắc nghiêm túc, nhỏ giọng nói: "Thực ra việc phối hợp quỷ vật sẽ ảnh hưởng đến tính cách của quỷ linh nhân, khiến họ dần trở nên cực đoan." "Em không thấy vậy." Bạch Uyên ngẩn người, rồi nghĩ đến những học sinh còn lại trong lớp.
Hắn lại không thấy ai khác lạ.
"Bọn họ chỉ mới nhập môn thôi, hơn nữa thời gian nắm giữ quỷ vật phối hợp cũng chưa lâu, đương nhiên không ảnh hưởng nhiều." Vương Ly chậm rãi nói: "Nhưng người có quỷ linh, nếu chịu ảnh hưởng từ quỷ vật phối hợp trong thời gian dài thì tính cách sẽ trở nên tham lam, ngang ngược, thậm chí có thể mắc bệnh tâm thần." "?? " Khóe miệng Bạch Uyên giật giật, cô nói thẳng tên tôi ra luôn được rồi đấy...
"Trong quỷ học, cái này gọi là ô nhiễm tinh thần." Vương Ly nói tiếp: "Quỷ linh nhân cấp bậc càng cao, gặp ô nhiễm càng nghiêm trọng. Vì vậy, họ cần vừa tu luyện quỷ linh lực, vừa phải rèn giũa tâm tính." "Em mới là nhập môn mà tính cách đã hơi bị ảnh hưởng, xem ra quỷ vật phối hợp của em không hề đơn giản. Cô hy vọng em có thể chú trọng điều này." "..." Bạch Uyên sắc mặt cổ quái, có vẻ muốn nói gì đó rồi thôi.
Hắn thực ra muốn nói là, có khi nào đó là bản tính của hắn, chứ không liên quan đến quỷ vật phối hợp không...
"Thôi, em tự suy nghĩ kỹ đi." Vương Ly cũng không nói thêm, bảo: "Về lớp học đi." Bạch Uyên gật đầu, quay người rời đi. Trong lòng thì vừa học thêm được kiến thức quỷ học mới.
Nhưng hắn lại không để tâm lắm, dù sao hắn đâu phải chịu ảnh hưởng từ quỷ vật phối hợp, mà là bản tính của hắn. Cái thứ này không phải muốn thay đổi là được, cứ để tự nhiên thôi...
Trở về lớp học, Bạch Uyên mở điện thoại, gọi ngay cho Vương Thanh. Vương Ly khuyên bảo để sau nói, giờ kiếm chút quỷ tinh mới là chuyện lớn...
"Lão Vương, có mối làm ăn rồi, có làm không?" Thấy Bạch Uyên không phải đến nhờ hắn giúp đỡ, Vương Thanh trả lời ngay: "Làm! Nhất định phải làm!" Vương Thanh vội nói: "Đang thiếu tiền, định bán hết đồ đi rồi treo cổ tự tử đây." "Đồ kia vẫn còn hữu dụng, xem cái này trước đã." Nói xong, Bạch Uyên gửi một tấm hình giày thêu qua, "??" Vương Thanh ngớ ra, hỏi: "Ý gì? Mua đồ này là để làm biến thái à?" "?" Bạch Uyên lại ngơ ngác, nói: "Không phải, nhà ông làm buôn bán linh dị mà, ông không nhận ra?!" "À... để tôi tìm hiểu thêm đã..." "..." Bạch Uyên lắc đầu, tên này thật sự chẳng được tích sự gì mà...
Mãi một lúc sau, Vương Thanh mới trả lời:
"Giày thêu, có thể tăng tốc độ di chuyển, đạo cụ linh dị cũng không tệ." "Vậy đi, nể tình quen biết, tôi cho ông giá hữu nghị." "Quen em gái ngươi!" "??" Vương Thanh giật khóe miệng, đang yên đang lành tự dưng chửi người hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận