Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 991: Đến muộn không đợi 2

Tô Cẩm nhìn thấy rất nhiều người đều cúi đầu, cô thở dài một tiếng, đi về phía trước một bước.
“Trên tay của tôi có một phần bảng danh sách những người ở bên ngoài, đợi lát nữa tôi sẽ dán ở bên ngoài khách sạn, nếu như bản thân là người ở trên thị trấn, nhưng cũng có chỗ nghi ngờ về cuộc sống của mình, cũng có thể tới tìm tôi.
Tôi ở lại trấn Nguyệt Vân một ngày, chỉ cần tới tìm tôi trong thời gian này, tôi đều sẽ giúp mọi người.
Nhưng nếu như qua thời gian này, có khả năng mọi người sẽ không tìm được tôi nữa.
Nhớ kỹ, mọi người chỉ có thời gian một ngày để cân nhắc, quá hạn thì không đợi.”
Tô Cẩm lại nhấn mạnh thêm một lần, sau đó dán bảng danh sách trên tay lên trên tường.
Sau đó cô và Nguyên Cảnh cùng đi vào khách sạn, Nguyên Cảnh có mấy phần kinh ngạc, anh thấp giọng hỏi: “A Cẩm, vì sao quá hạn không đợi?”
Tô Cẩm ồ lên một tiếng, hơi kinh ngạc.
“Lần này thế mà anh không đoán được?”
Nguyên Cảnh có chút xấu hổ, lần này quả thực không bắt kịp mạch suy nghĩ của A Cẩm.
Mặc dù nói tiếp theo bọn họ còn có việc phải làm, nhưng sau một khoảng thời gian, lúc bọn họ từ Huyền Môn thế gia trở về, cũng có cơ hội đi ngang qua trấn Nguyệt Vân.
Tô Cẩm đứng tại chỗ, trầm giọng trả lời câu hỏi của anh: “Bởi vì nếu như bọn họ lựa chọn tiếp tục trải qua cuộc sống yên bình, vậy thì nên tiếp tục yên bình lại, quá hạn không đợi sẽ không cho bọn họ cơ hội, cũng tránh cho sau này bọn họ lại thỉnh thoảng nghĩ đến tôi.”
Nguyên Cảnh bừng tỉnh đại ngộ.
“A Cẩm suy nghĩ thấu đáo, lần này phí tâm tư rồi.”
Quả thực, A Cẩm cho sự lựa chọn, không thể thích hợp hơn.
Hoặc là dứt khoát quả quyết khôi phục sự tỉnh táo, hoặc là cứ như vậy sống đến hết đời…
Cũng không thể cứ ở giữa dao động không ngừng, như vậy đối với ai cũng không tốt.
Hai người ở trong khách sạn đợi không bao lâu, Sở Lâm đã khiêng thuổng sắt trở về, trên mặt anh ta dính không ít bùn đất, cả người có chút chật vật.
“Sư phụ.” Anh ta u oán gọi một tiếng: “Có phải người đã đoán ra từ sớm hay không?”
Tô Cẩm nhìn bộ dạng của anh ta, bất đắc dĩ đưa cho anh ta mấy tờ khăn giấy: “Lau mặt đi.”
Sở Lâm nhận khăn giấy, vô cùng đau lòng lên án: “Tôi đào liên tiếp mấy cái hố, kết quả bên trong đều là xác cổ trùng! Mấy cái hố kia, rõ ràng là dùng để xử lý đồ bỏ đi…”
Tô Cẩm làm bộ không nhìn ra sự lên án của anh ta, chậm rãi nói lại tình hình sau đó.
Bọn họ sẽ còn ở trấn Nguyệt Vân nghỉ ngơi một ngày, ngoại trừ hỗ trợ xua đuổi cổ trùng, còn có một việc phải làm.
Vừa nghe đến tiếp theo còn có chuyện lớn, Sở Lâm lập tức lên tinh thần!
...
Một tiếng sau, Sở Lâm bỏ những bộ hài cốt kia vào cùng một chỗ, sắp xếp riêng biệt.
Anh ta cầm thuổng sắt, lau mồ hôi trên trán.
Anh ta cảm thấy sau này anh ta có cơ hội trở thành người đào hố chuyên nghiệp.
Tô Cẩm đi đến trước mặt Sở Lâm, vẻ mặt nặng nề: “Chuyện chúng ta có thể làm, chính là giúp bọn họ báo thù, để người xấu nhận được sự trừng phạt vốn có, đồng thời, để bọn họ được an nghỉ, rời xa chỗ trước đó.”
Sở Lâm khẽ gật đầu, sư phụ nói không sai!
Chỉ là đào hố có chút mệt.
Anh ta nâng thuổng sắt lên, đếm những cái hố đã được đào ra: “Một, hai, ba, bốn, năm… Sư phụ, tôi tiếp tục đào.”
Nguyên Cảnh đi theo sau Tô Cẩm, nhìn một chút tình hình trước mắt, cũng đi theo cầm cái xẻng sắt đào hố.
Chỉ có điều, lần đầu tiên đào hố, rất không quen tay.
Thấy vậy, Sở Lâm tiến tới chia sẻ kinh nghiệm đào hố với anh.
Nguyên Cảnh vốn dĩ muốn từ chối, nhưng anh thấy Sở Lâm đào hố, quả thực rất không tệ…
Ừm, anh phải nghiên cứu kỹ xảo tỉ mỉ một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận