Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 254: Cô cũng muốn bắt tôi 2

Tiểu Lương nhìn cảnh tượng này chỉ biết sững sờ: “…” Bối rối thật sự, anh ta còn tưởng rằng Ninh Quy muốn ra sức đánh cược một lần chứ!
Nào nghĩ tới, thế mà lại ra sức chạy trốn!
Sở tiên sinh còn chưa cứu được, cứ vậy mà chạy rồi?
Ý thức được tình huống không ổn lắm, Tiểu Lương hoảng sợ cầu cứu Phương Tri Hạc.
Chỉ là điện thoại vừa được kết nối thì anh ta đã cảm nhận một luồng âm khí cường đại vây quanh anh ta, anh ta bị vây ở trong đó, không thể bước ra ngoài được nửa bước.
Đồng thời, Ninh Quy chạy được vài mét cũng bị túm trở về.
Âm khí trói chặt tay chân anh ta, ngay cả miệng cũng bị bịt lại, không cách nào há miệng cầu cứu được.
Trong phút chốc, từng luồng âm khí bay múa trên ban công.
Mà cha Sở thì lại đứng giữa âm khí, bình tĩnh tiếp tục hát hí khúc.

Phương Tri Hạc thấy Tiểu Lương gọi điện thoại cho mình, nhưng khi gọi lại thì lại không liên lạc được. Anh ta lập tức hỏi mấy người khác thì biết được Tiểu Lương đã đi cùng tổ trưởng mới nhậm chức ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, anh ta lập tức ý thức được Sở gia đã xảy ra vấn đề.
Nếu không thì Tiểu Lương sẽ không gọi điện thoại cho anh ta trong tình huống như vậy.
Phương Tri Hạc lập tức nói lại cho Tô Cẩm nghe.
Tô Cẩm khẽ nhíu mày, cô không lãng phí thời gian, dùng bùa Dịch Chuyển dẫn theo Sở Lâm trực tiếp xuất hiện trong phòng khách Sở gia.
Lúc hai người vừa tới phòng khách đã nghe thấy tiếng hát thê lương mỹ lệ.
“Ai mãng thiên nhai
Thùy điếu lê hoa tạ…”
Tô Cẩm không hiểu nhiều về hí khúc cho lắm, nhưng lại nghe được cảm giác thê lương trong đó.
Sở Lâm theo bản năng chạy lên trên lầu, Tô Cẩm đi theo phía sau anh ta. Rất nhanh hai người liền nhìn thấy ‘cha Sở’ đang mải mê hát hí khúc.
Tô Cẩm ngăn Sở Lâm lại trước, lắc đầu với anh ta, không cho phép anh ta tiến lên.
Cô tìm một chỗ ngồi xuống, ra hiệu cho Sở Lâm ngồi bên cạnh mình.
Sở Lâm không biết vì sao Tô Cẩm không động thủ, nhưng anh ta vẫn vô cùng bình tĩnh nghe theo lời Tô Cẩm.
Dù sao đi nữa thì trong mọi lúc cứ tin tưởng sư phụ là được.
Hai người yên lặng nghe hí khúc.
Chờ đợi đến khi nghe xong vở diễn này, Tô Cẩm mới chậm rãi đứng dậy, hướng về phía cha Sở vỗ tay: “Trường Sinh Điện hay quá.”
Mặc dù cô không rành về hí khúc nhưng từ trong lời hát có thể đoán được đoạn chuyện xưa này kể về Dương quý phi và Đường Huyền Tông, vậy thì vở diễn này đương nhiên chính là Trường Sinh Điện.
Mã ngôi chi biến, Dương quý phi mệnh vẫn.
Ánh mắt cha Sở nhìn vào Tô Cẩm, ông ta hiếu kỳ hỏi: “Vừa rồi sao cô lại không cắt ngang tôi.”
Tô Cẩm cười nói: “Vở diễn đã bắt đầu thì không có lý nào dừng lại cả, ai cũng là khán giả, cho dù là phàm nhân hay là quỷ thần.”
Hát hí khúc có phép tắc của hát hí khúc, cô cũng biết điều đó, tuân theo phép tắc không có gì là sai, không cần thiết vừa gặp đã gây chiến.
Cha Sở thản nhiên nói: “Cô tính ra còn hiểu được phép tắc hơn tên ngu xuẩn vừa rồi.”
Lời vừa dứt, cha Sở liền vung tay lên, Ninh Quy và Tiểu Lương từ dưới gầm giường lăn ra. Chỉ là hai người vẫn bị âm khí quấn lấy, không cách nào thoát thân được.
Ông ta lại hỏi: “Cô đi cùng bọn họ à?”
Tô Cẩm thản nhiên liếc nhìn hai người kia: “Không quen, có thù.”
“Thù gì?” Cha Sở lại hỏi.
Tô Cẩm trả lời thẳng thắn: “Bọn họ muốn cướp mối làm ăn của tôi, có điều loại phế vật như thế này cho dù có cho bọn họ cơ hội cũng không cướp được.”
Nghe vậy, cha Sở liền hiểu ra: “Cô cũng muốn bắt tôi.”
Tô Cẩm khẽ mỉm cười: “Anh có trăm năm đạo hành, trên tay cũng chưa từng dính máu tươi nên nếu anh đồng ý, việc này có thể giải quyết một cách hoà bình.”
Nếu như anh ta đã từng hại người thì cô đã sớm động thủ với anh ta rồi.
“Nhưng vì sao tôi phải tin cô.” Anh ta hỏi.
Tô Cẩm không nhanh không chậm lấy bùa Thiên Lôi ra, chỉ liếc mắt, con quỷ kia đã nhận thấy uy hiếp khủng bố truyền đến từ lá bùa kia.
Đây không phải là thứ mà anh ta có thể chống lại được…
Ngay sau đó, thân thể cha Sở rung lên, con quỷ kia từ trong cơ thể ông ta thoát ra ngoài.
Bước chân cha Sở loạng choạng, bịch một tiếng, ông ta ngã phịch xuống đất.
Cơn đau ập đến, hai mắt cha Sở run lên, vội vàng đứng dậy, lại khống chế được thân thể của mình.
Ông ta lập tức nhìn thấy Tô Cẩm và Sở Lâm đột nhiên xuất hiện ở đây, ông ta nhanh chóng chạy đến trước mặt Sở Lâm: “Sao mấy người lại tới đây hả?”
Sở Lâm tức giận trừng mắt nhìn ông ta.
“Ông cho rằng tôi muốn đến đây lắm à? Còn không phải là ghé qua xem thử cái mạng nhỏ của ông có còn hay không.”
Nghe vậy, cha Sở liền phản bác: “Không cần con quan tâm, cha đã bỏ hai trăm triệu mời tổ trưởng Ninh giải quyết việc này. Chuyện của cha không cần con nhúng tay.”
Dứt lời, cha Sở liền đi tìm Ninh Quy.
Vừa rồi hai mắt ông ta tối sầm, sau đó liền mất đi ý thức, có lẽ là lại bị phụ thân. Xét theo thời gian thì có lẽ chính tổ trưởng Ninh đã cứu ông ta.
Sở Lâm vừa nghe lời cha Sở nói xong, trong nháy mắt liền xù lông.
“Ông nói gì hả?” Anh ta đột nhiên nhảy dựng lên: “Ông bỏ ra hai trăm triệu? Ông bỏ ra hai trăm triệu để mời về một phế vật hả? Lão già có phải đầu ông bị nước vào rồi không?”
“Sư phụ tôi có thực lực, đạo pháp cao thâm mà không hét giá cao như vậy, anh ta chỉ là một phế vật mà lại dám ra giá hai trăm triệu à?”
Cho dù anh ta một lòng suy nghĩ vặt sạch lông lão già cũng không dám hét cái giá trên trời, hay lắm, thì ra cái giá tám mươi triệu anh ta đưa ra vẫn còn ít à?
Cha Sở không vui lắm: “Sao con có thể nói tổ trưởng Ninh như vậy hả? Tổ trưởng Ninh cũng rất có bản lĩnh…”
“Phi! Anh ta có bản lĩnh cái rắm!” Sở Lâm vừa nói vừa kéo cha Sở sang bên kia, vòng qua giường lớn, chỉ thấy Ninh Quy đang nhìn họ với vẻ mặt xấu hổ.
Sở Lâm hùng hùng hổ hổ: “Tôi nói này lão già, rốt cuộc thì ông mắt mù hay là chột thế hả? Tại sao lần nào ông cũng đều vội vàng phá của vậy hả?”
Cha Sở: “…” Tao là cha ruột mày đấy! Nói năng không thể chú ý một chút à?
Sở Lâm càng nói càng tức, nếu không phải vì tiền thì anh ta đã sớm bỏ gánh rời đi rồi.
Anh ta cũng không hiểu, dù sao cũng là người lăn lộn thương trường bao nhiêu năm như vậy mà vẫn ngu ngốc thế chứ?
Bị phụ nữ lừa, bị phế vật lừa?
“Tôi nói cho ông biết, hai người này là do sư phụ tôi cứu! Là sư phụ tôi chạy tới cứu mấy người!” Có một vài việc nhất định phải nói cho rõ.
Nhất là những chuyện như công lao này, rõ ràng là sư phụ anh ta ra tay ngăn cơn sóng dữ, dựa vào cái gì mà để tên phế vật này cướp công lao?
À, không phải chỉ là phế vật bình thường mà còn là một phế vật công phu sư tử ngoạm.
Ninh Quy lúc này mới bình tĩnh lại.
Anh ta đứng lên, sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm Sở Lâm: “Vị tiên sinh này, tôi không quan tâm anh là ở đạo quán nào, cũng không biết lai lịch anh ra sao, nhưng anh phải biết rằng mọi thứ phải có thứ tự trước sau.
Chuyện của Sở tiên sinh tôi đã tiếp nhận. Nếu anh cứ khăng khăng nhúng tay vào việc này, chẳng khác nào vi phạm phép tắc.”
Sở Lâm suýt chút nữa giận đến bật cười: “Anh cho rằng tôi muốn nhúng tay vào à? Nếu không phải bởi anh không có bản lĩnh, giải quyết chuyện ở nơi này không được thì sư phụ tôi mới không tới chỗ này đâu!”
Đầu tiên là bị Sở Lâm chửi là đồ phế vật, bây giờ lại mất mặt bị trào phúng các kiểu, sắc mặt Ninh Quy dần dần trở nên tối sầm.
“Đạo hữu, nếu không phải tôi dùng bùa và pháp khí làm con quỷ kia bị thương thì sao nó có thể tuỳ tiện rời đi như thế? Huống chi mấy người căn bản không hề động thủ, sao lại nói là cứu chúng tôi?” Ninh Quy chết không thừa nhận.
Bộ dáng này của anh ta khiến Tô Cẩm phải kinh ngạc.
Ồ, hôm nay lại được mở mang tầm mắt.
Thì ra còn có thể như thế này nữa?
Tô Cẩm nhìn về phía cha Sở, hỏi vấn đề mấu chốt: “Vậy hai trăm triệu kia ông đã chuyển cho anh ta chưa?”
Cha Sở thành thật trả lời: “Còn chưa kịp chuyển, vừa mới nói giá tiền xong thì tôi bị phụ thân, sau đó lúc mở mắt thì như thế này.”
Lúc này cha Sở cũng ý thức được trong này có vấn đề.
Ông ta nhìn Ninh Quy, quan sát cẩn thận.
Nghe thấy còn chưa kịp chuyển tiền, sắc mặt Sở Lâm mới khá hơn một chút.
“Vậy ý ông là sao? Sở tiên sinh ông muốn quỵt tiền à? Hai vị đạo hữu này muốn cướp mối làm ăn của tôi hay sao?”
Ninh Quy giống như gặp phải kẻ xấu, lòng đầy phẫn nộ.
Tô Cẩm ra hiệu cho Sở Lâm im lặng, cô nói: “Tổ trưởng Ninh, nói cũng không phải nói như vậy. Chuyện này anh không giải quyết được nên tôi mới xuất hiện để giải quyết. Cái này không gọi là cướp mối làm ăn mà phải gọi là giúp anh dọn dẹp đống lộn xộn này.”
Ninh Quy trợn mắt tức giận, nếu không phải bận tâm đến mặt mũi thì anh ta gần như nhịn không được động thủ với người trước mặt rồi.
“Các người cứ luôn miệng nói là tôi không giải quyết được chuyện này, dựa vào đâu mà các người quả quyết như thế hả? Có bản lĩnh thì gọi con quỷ kia về đây, tôi cùng nó phân cao thấp!!!”
Ninh Quy nói vô cùng tự tin.
Tô Cẩm mỉm cười, phối hợp khẽ gật đầu: “Ừm, nói có lý.”
Quả thật phải để cho vị tổ trưởng Ninh này cảm nhận được cái gì gọi là sự tra tấn của lệ quỷ.
Vậy mới không thể chơi xấu được.
Tô Cẩm khẽ lắc đầu ngón tay, lén thả ra một lá bùa.
Một chớp mắt tiếp theo, một con quỷ mặc trường bào xuất hiện.
Âm khí quen thuộc, cảm giác quen thuộc, Ninh Quy lập tức nhận ra đây chính là con quỷ đã nhập vào người Sở tiên sinh, anh ta hoảng sợ đến mức liên tục lùi về phía sau.
“Cô cô cô…” Bàn tay Ninh Quy run rẩy chỉ vào Tô Cẩm: “Cô cấu kết với con quỷ này!”
Nếu không thì sao có thể gọi con quỷ này bước ra được?
Trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo của Tô Cẩm từ từ hiện lên đầy dấu chấm hỏi.
Cô lấy ra lá bùa vừa mới dùng kia: “Tổ trưởng Ninh, chẳng lẽ anh chưa từng nhìn thấy bùa Chiêu Hồn à?”
Chẳng lẽ không phải chỉ cần dùng một lá bùa là có thể gọi con quỷ to lớn này tới đây sao?
Sở Lâm đỡ cha Sở: “Ông run cái gì mà run hả? Có sư phụ tôi ở đây, cho dù quỷ lợi hại đến thế nào đều có thể giải quyết hết!”
Không nhìn thấy con quỷ to lớn này bị sư phụ anh ta gọi là phải tới sao?
Xem đi, có mặt mũi biết bao!
Anh ta nhìn Ninh Quy, nói thẳng: “Không phải là anh muốn cùng nó phân cao thấp sao? Nếu anh có thể giải quyết được nó thì tôi với sư phụ tôi lập tức đi ngay! Nếu như không giải quyết được, làm phiền tổ trưởng Ninh nhanh nhanh cút ra ngoài!”
Ninh Quy cầm kiếm gỗ đào của anh ta, nhìn con quỷ to lớn kia, rồi lại nhìn hai người Tô Cẩm.
Cuối cùng tức giận rời đi!
Lúc đi, anh ta còn vứt lại mấy lời hăm doạ: “Các người thật độc ác! Chuyện lần này tôi sẽ không dễ dàng cho qua đâu!”
Tiểu Lương nói cảm ơn với Tô Cẩm rồi vội vàng chạy theo Ninh Quy.
Sở Lâm bíp bíp thêm mấy câu, lại bắt đầu quở trách cha Sở.
Nếu thật sự chi ra hai trăm triệu để mời một người có bản lĩnh thật sự cũng không có gì, mấu chốt là gã tổ trưởng rách nát này cũng chỉ là một phế vật chẳng có bản lĩnh gì.
Phế vật mà còn dám hét giá trên trời, chỉ chuyện này thôi đã thấy quá đáng!
Cha Sở ý thức được mình bị hố, rất chột dạ nói: “Vậy bây giờ tôi sẽ chuyển tám mươi triệu cho Tô tiểu thư!”
“Cái gì mà tám mươi triệu hả? Tám mươi triệu là giá trước kia, bây giờ tăng giá rồi, không có một trăm triệu thì không bàn tiếp nữa.” Mèo chiêu tài xù lông, tính tình không tốt lắm.
Cha Sở không dám cãi lại Sở Lâm nữa, yên lặng gật đầu: “Được.” Một trăm triệu thì một trăm triệu, so với hai trăm triệu vừa rồi bớt đi được một nửa đấy.
Tô Cẩm nhìn dáng vẻ Sở Lâm, trong mắt có thêm mấy phần ý cười, vẫy tay với cha Sở nói nhỏ với ông ta: “Chuyển cho tôi hai mươi triệu thôi, còn lại tám mươi triệu thì ông chuyển cho Sở Lâm.”
Nghe xong lời này, cha Sở liền hiểu ngay.
Hai mươi triệu là chi phí để Tô Cẩm lo vụ này, còn lại là con trai vặt lông ông ta.
Có điều Tô tiểu thư này lại không giống như trong lời đồn cho lắm, rất có phong độ.
Tô Cẩm quay sang nhìn con quỷ: “Anh nhập vào người Sở tiên sinh để làm gì?”
“Tôi muốn tìm một người.” Con quỷ cao lớn mặc trường bào thành thật trả lời.
Không kể mấy thứ khác, con quỷ này thoạt nhìn cũng khá hiền lành.
Lúc Sở Lâm nhận được món tiền, hơi kinh ngạc.
“Cha chuyển tám mươi triệu cho con làm cái gì? Con nói chính là một trăm triệu chuyển cho sư phụ con!” Sở Lâm quay về phía cha Sở lầm bầm.
Cha Sở liếc anh ta một cái: “... Tô tiểu thư bảo cha chuyển cho con.”
Sở Lâm nghe vậy, quay đầu đi tìm Tô Cẩm: “Sư phụ! Không phải đã nói sẽ vặt trụi lão cha già sao?”
Người trong cuộc: cha Sở: “...” A!
Tô Cẩm nhìn mèo chiêu tài nhà mình, tâm trạng không tệ khẽ nhéo mặt anh ta: “Đó là cha già nhà anh.” Cho dù thật sự nhổ trụi, cũng không nên là do cô cầm tiền, cô cũng sẽ không thật sự nhận lấy.
Phí hai mươi triệu, còn lại tám mươi triệu thuộc về Sở Lâm.
Huống chi cha Sở sẵn lòng bị vặt lông, sẽ không thoát khỏi liên quan đến Sở Lâm.
Sở Lâm lẩm bẩm hai tiếng, nhịn không được muốn nũng nịu trên người Tô Cẩm: “Hu hu, sư phụ đối xử với tôi thật tốt.”
Tô Cẩm đẩy đầu anh ta ra: “... Đừng làm nũng.”
Cô sợ hãi đến độ trên người nổi da gà.
Sở Lâm lại chớp mắt, sư phụ đối xử với anh ta tốt như vậy, anh ta cũng phải một lòng một dạ với sư phụ!
Đây chính là một trăm triệu!
Sư phụ giải quyết mấy chuyện, cũng không kiếm được một trăm triệu, hiện tại, gần trong gang tấc, sư phụ lại vẫn chỉ cần hai mươi triệu, tìm không ra người nào khác tốt hơn so với sư phụ anh ta nữa.
Cha Sở thì âm thầm suy nghĩ.
Tô Cẩm này… quả thực có đủ quyết đoán.
Chuyện lúc trước, ngược lại là mình đã hiểu lầm cô…
Hơn nữa cái mạng này của mình, cũng là Tô Cẩm cứu được, về phần Ninh Quy kia, rõ ràng rất không đáng tin cậy.
Ở trước mặt Tô Cẩm giống như sâu kiến.
Cha Sở có chút xấu hổ, vừa nghĩ tới trước đó bản thân mình chướng mắt Tô Cẩm như thế, cũng bởi vì chuyện của Sở Lâm, oán niệm sang Tô Cẩm, ông ta vô cùng chột dạ, thậm chí còn có chút tự trách, áy náy.
Trong giây lát.
Cha Sở chủ động đi sang: “Tô tiểu thư, chuyện trước kia, là tôi có lỗi với cô, đã hiểu lầm cô rồi, cô đại nhân không chấp tiểu nhân, hôm nay còn cố ý chạy đến cứu tôi, tôi vô cùng cảm kích.”
Tô Cẩm xua tay, nói thẳng: “Sở tiên sinh không cần khách khí như thế, nói trắng ra là, tôi chỉ nhìn thấy kiếm được tiền nên tới.”
Cha Sở khẽ gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Ông ta nhịn không được âm thầm suy nghĩ, Tô tiểu thư này thật sự là một người tốt, rõ ràng là cố ý chạy tới cứu ông ta, nhưng vẫn đổ cho mọi chuyện là vì tiền, rõ ràng là không muốn để cho ông ta áy náy.
Ánh mắt cha Sở nhìn Tô Cẩm cũng thay đổi không ít, đối với cô càng ngày càng tỏ ra kính nể.
Đột nhiên, trước mắt ông ta xuất hiện một khuôn mặt phóng đại.
Sở Lâm nhìn chằm chằm cha Sở nói: “Cha đừng nhìn chằm chằm sư phụ con! Có phải trong lòng cha có suy nghĩ ý đồ xấu hay không ”
Cha Sở có chút im lặng: “Con đừng quên, ta là cha con đó!”
Sở Lâm phản bác: “Nhưng chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ cha con.” Vậy thì không phải là cha anh ta nữa.
Cha Sở: “...”
Được, coi như con lợi hại!
Cha Sở bị chặn họng vài câu, cuối cùng thái độ hoà hoãn lại: “Lúc ấy cha chỉ thuận miệng nên nói linh tinh, cha cũng không để ở trong lòng, con lại đặt ở trong lòng…”
Sở Lâm híp mắt, lông mi dài run rẩy, anh ta ra vẻ bình tĩnh.
“Cha nói cái gì? Con không nghe rõ.”
Tô Cẩm nghe đối thoại của hai người, đáy mắt tràn ra ý cười.
Chuyện của hai cha con bọn họ vẫn phải để cho hai bọn họ tự giải quyết cho thoả đáng.
Cha Sở nhìn Sở Lâm, sắc mặt thay đổi liên tục.
Thấy ông ta không lên tiếng, Sở Lâm lại nói: “Cũng không biết ban đầu là ai nói, con mà dám trở về, sẽ đánh gãy chân của con!”
Vốn dĩ cha Sở đang chột dạ, thở dài, thành thật bỏ xuống gương mặt già nua kia của chính mình: “Trước đó là cha sai rồi…” Lúc đối với Tô Cẩm rất có thành kiến kia, nghe nói Sở Lâm muốn bái Tô Cẩm làm thầy, còn không phải là tức giận sao?
Cha Sở vốn dĩ muốn phản bác, nhưng, nghĩ đến lúc Sở Lâm rời khỏi Sở gia, hai cha con dành cho nhau những lời lẽ cay độc, cha Sở lần nữa hoà hoãn lại thái độ: “Ừ, lần này, hoàn toàn chính xác coi như cha xin con về Sở gia, nếu như không phải con dẫn Tô tiểu thư tới chỗ này, có khả năng cha khó mà giữ được cái mạng nhỏ này.”
Chuyện quá khứ, cũng hãy để cho nó qua đi.
Sở Lâm cũng đã nghĩ xong làm sao để phản bác lại, nhưng tốc độ cha Sở cúi đầu nhận sai quá nhanh.
Đến mức Sở Lâm có chút không kịp đề phòng.
A? Chỉ như vậy?
Cha già không cãi nhau với anh ta?
Sở Lâm bối rối nhìn về phía Tô Cẩm.
Tô Cẩm bất đắc dĩ nói: “Hai cha con có thể có thâm cừu đại hận gì chứ?”
Sở Lâm và cha Sở mặc dù nói là cãi nhau, nhưng Tô Cẩm nhìn ra được, trên thực tế hai người đều rất quan tâm đến đối phương.
Không phải vậy thì cha Sở cũng sẽ không dứt khoát chuyển cho Sở Lâm tám mươi triệu như vậy.
Đại khái đây chính là một người dám vặt, một người cam tâm tình nguyện bị vặt.
Có điều chuyển khoản cho con của mình, việc này có thể gọi là nhổ lông dê chứ? Đại khái gọi là… Cho con trai tiền tiêu vặt? ?
Sở Lâm lẩm bẩm nói một câu: “Nể mặt sư phụ con, hôm nay con không ầm ĩ với cha nữa.”
Cha Sở im lặng chớp mắt một cái: “...” Con trai của ông ta như thế, rốt cuộc Tô tiểu thư làm sao lại đồng ý nhận Sở Lâm làm đồ đệ? ? ?
Cha Sở nhìn Sở Lâm thêm một chút, ánh mắt phức tạp còn mang theo mấy phần tìm tòi nghiên cứu.
Đại khái có khả năng… là vận khí tốt?
Hai cha con, miễn cưỡng xem như tạm thời hòa hợp rồi.
Cha Sở nhịn không được lại hỏi Tô Cẩm một câu: “Tô tiểu thư, con quỷ quấn lấy tôi kia…”
Tô Cẩm trấn an nói: “Yên tâm, người hát hí khúc kia, rất biết nói đạo lý, anh ta sẽ không lại quấn lấy ông nữa. Tôi không giống như vị Ninh đạo trưởng trước đó, cầm tiền rồi, tôi sẽ xử lý sạch sẽ mọi chuyện, sẽ không để cho ông có gì lo lắng.”
Ngay sau đó, Tô Cẩm lại lấy ra một lá bùa đưa cho cha Sở: “Sở tiên sinh, lá bùa này ông nhất định phải mang theo bên mình, ngay cả lúc tắm rửa vào buổi tối, cũng không được tháo xuống.”
Cha Sở không suy nghĩ nhiều, nói cám ơn liên tục.
Sở Lâm lại nhíu chặt mày, nếu như là lúc trước, tất nhiên anh ta không nghe ra được ý nghĩa của câu nói này.
Nhưng bây giờ, anh ta đi theo sư phụ cũng vài ngày rồi.
Mỗi lần sư phụ dặn dò như này, đều sẽ có biến cố xuất hiện.
Sở Lâm nhanh chóng suy tư.
Đảo qua đảo lại mấy câu nói kia của Tô Cẩm một lần.
Đột nhiên, nắm được một trọng điểm.
Sư phụ mới vừa nói là: ‘Người hát hí khúc kia’, năm chữ này rõ ràng rất có vấn đề.
Sư phụ tại sao phải nhấn mạnh ‘Hát hí khúc’ lên?
Chẳng lẽ ngoại trừ con quỷ hát hí khúc này, còn có con quỷ khác… ?
Sở Lâm lạnh sống lưng, kinh ngạc nhìn về phía Tô Cẩm.
Tô Cẩm hình như phát hiện ra, nhìn thẳng anh ta một cái, hai người cũng không nói thêm gì nữa, lúc rời đi, Sở Lâm hiếm khi nói nhiều thêm với cha Sở một câu: “Lời sư phụ con nói, cha làm theo là được.”
Cha Sở phối hợp gật đầu: “Ừ, cha bảo đảm bùa bất ly thân.”
Tô Cẩm vươn tay đặt lên vai Sở Lâm: “Yên tâm, không đáng ngại.”
Chuyện lần này còn chưa thực sự kết thúc, mà tiền này, nếu như cô đã nhận thì sẽ bảo đảm cha Sở bình an vô sự.
Không phải vậy, chẳng phải là tự đập vỡ bảng hiệu của chính mình hay sao?
Sở Lâm được viên thuốc an thần, tâm trạng cũng hòa hoãn đi không ít, anh ta lấy điện thoại di động ra nhìn số dư còn lại một chút, tâm trạng vô cùng đẹp đẽ.
Ngược lại là lúc nhìn thấy con số tám mươi triệu này, nghĩ đến trước đó anh ta lời thề son sắt nói với sư phụ câu kia, vặt tám mươi triệu.
Quanh đi quẩn lại, tám mươi triệu này đúng là tiến vào túi của anh ta?
Ai, sư phụ anh ta thật sự là tiên nữ hạ phàm, cứu khổ cứu nạn…
“Sư phụ, người muốn giải sầu sao? Chúng ta không phải có bùa Dịch Chuyển à? Đi thẳng về không được sao?”
Làm gì còn phải tự đi trở về chứ?
Ánh mắt Tô Cẩm lạnh nhạt liếc anh ta một cái: “Có phải anh quên mất chuyện gì hay không?”
Sở Lâm khẽ gãi đầu: “... ?” Chuyện gì? Anh ta có quên chuyện gì sao?
Tô Cẩm dẫn theo Sở Lâm đi vào một con đường nhỏ gần đó, càng đi về phía trước, chính là một công viên.
Trước đó ‘Cha Sở’ cũng chạy tới chỗ này hát hí khúc.
Mơ hồ trong đó, Sở Lâm hoảng hốt nghĩ tới.
A, hình như là quên mất con quỷ hát hí khúc mặc trường bào kia.
Tô Cẩm tiện tay ném ra một lá bùa, sau đó nói: “Ra đi.”
Con quỷ mặc trường bào chậm rãi hiện thân, dịu dàng cúi đầu với Tô Cẩm, anh ta rất thức thời còn nói xin lỗi với hai người Tô Cẩm và Sở Lâm.
“Thật có lỗi, tôi chỉ muốn tìm người, không nghĩ tới… lại gây ra nhiều phiền phức lớn như vậy cho mấy vị.”
Anh ta chỉ muốn mượn cha Sở để tìm người, nhưng chưa từng nghĩ tới, ở thế giới này, và thế giới kia của anh ta, hoàn toàn không giống nhau.
Tô Cẩm chậm rãi nói: “Anh là người của một trăm năm trước.”
Quỷ trường bào tính toán thời gian một cái: “Hình như vậy.”
Anh ta không hiểu lắm về thế giới này, biến hóa nghiêng trời lệch đất, khiến anh ta không biết phải làm sao.
Nhiều lần, anh ta đã mơ hồ cảm nhận được tất cả xung quanh.
Đây cũng là lý do vì sao mỗi lần cha Sở khôi phục ý thức, vị trí địa điểm cũng không giống nhau.
Ban đầu là ở tiểu khu, rồi ra ngoài đường lớn, quỷ trường bào cũng đang chậm rãi thử thăm dò, anh ta đối với thế giới không biết này, tràn ngập tò mò và tìm tòi nghiên cứu.
Tô Cẩm thấy vẻ mặt anh ta tràn đầy mê mang, mở miệng nói: “Tôi tên Tô Cẩm, anh có thể gọi tôi là Tô quán chủ, anh ta là đồ đệ của tôi Sở Lâm.”
“Hóa ra là Tô tiểu thư, tại hạ là Hoa Từ Thụ của Lê Viên ở Lệ Thành.”
“Tôi muốn biết vì sao anh lại để mắt tới Sở tiên sinh.” Tô Cẩm đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi.
Hoa Từ Thụ suy nghĩ một chút, trên mặt biểu lộ mấy phần buồn rầu: “Sở dĩ tôi tìm tới Sở tiên sinh, là bởi vì ở trên người Sở tiên sinh cảm nhận được khí tức quen thuộc, về phần chuyện trước kia, tại sao tôi lại xuất hiện ở đây, tôi không nhớ nổi…”
Anh ta vừa nói vừa thử nhớ lại.
“Vậy rốt cuộc anh muốn tìm ai?” Tô Cẩm hỏi.
Hoa Từ Thụ lắc đầu: “Không nghĩ ra.” Anh ta chỉ nhớ rõ anh ta muốn tìm một người, một người rất quan trọng rất quan trọng.
Nhưng anh ta không nhớ nổi.
Vì sao anh ta lại không nghĩ ra?
Hoa Từ Thụ cố gắng nhớ lại.
Chưa đến nửa phút, anh ta đã đau đớn ôm đầu của mình: “Đau! Đau đầu! Nghĩ không ra.”
Nhìn thấy Hoa Từ Thụ đột nhiên thay đổi, Sở Lâm yên lặng đứng sau lưng Tô Cẩm: “Sư phụ, người nói xem có khi nào anh ta đột nhiên phát điên hay không?”
Hoa Từ Thụ này, thật kỳ quái.
Nói là tìm người, đến bây giờ cũng không nói muốn tìm ai.
Ai không biết còn tưởng rằng là lạc mất con…
Đầu ngón tay Tô Cẩm tràn ra một tia linh khí nhàn nhạt, cô giơ tay lên, linh khí rơi vào trên người Hoa Từ Thụ, đau đớn của anh ta rất nhanh đã được hóa giải không ít.
“Anh bỏ tay ra đi, để tôi xem đầu anh một chút.” Tô Cẩm nhắc nhở.
Hoa Từ Thụ nghe lời làm theo.
Tô Cẩm ra hiệu cho Hoa Từ Thụ ngồi xuống, cô xoay người nhìn chằm chằm đầu anh ta trong chốc lát, Sở Lâm cũng nhìn theo.
Sở Lâm nhìn trong chốc lát, sờ cằm mình khẽ nói: “Tôi cảm thấy có thể là do thời gian đã quá lâu, anh ta đã quên hết chuyện trước kia rồi.”
Tô Cẩm yên lặng, bất đắc dĩ nói: “Mở to hai mắt của anh nhìn kỹ một chút.”
Sở Lâm: “...” Được rồi, xem ra anh ta đoán sai rồi.
Sở Lâm lại nhìn chằm chằm vào đầu Hoa Từ Thụ trong chốc lát, rất nhanh, ánh mắt anh ta run lên, chỉ vào đỉnh đầu Hoa Từ Thụ: “Chỗ này, chỗ này có vấn đề!”
Tô Cẩm vui mừng gật đầu: “Cuối cùng cũng không mù nữa.”
Xem xét từ cây đinh Diệt Hồn này, chính là bởi vì đạo hạnh không sâu, mới để cho Hoa Từ Thụ có cơ hội chạy thoát.
Nếu tôi không đoán sai, có lẽ sau khi trúng đinh Diệt Hồn, anh ta rơi vào ngủ say, nhiều năm sau, lại bởi vì có một cơ hội tỉnh lại, nhưng trí nhớ của anh ta cũng bị ảnh hưởng bởi vì đinh Diệt Hồn.”
Nói xong những điều này, Tô Cẩm và Sở Lâm cùng nhau lui lại một bước, Hoa Từ Thụ ngẩng đầu, hai người một quỷ, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Sở Lâm nhịn không được phá vỡ phần yên tĩnh này, anh ta hỏi: “Xin hỏi anh còn nhớ rõ chuyện gì không?”
“Nhớ rõ tôi tên là Hoa Từ Thụ, nhớ được tôi ở Lê Viên hát hí khúc, sở trường của tôi chính là Trường Sinh Điện, sau đó…” Anh ta mất mát lắc đầu, chắc rằng ngay cả chết như thế nào anh ta cũng quên rồi.
Sở Lâm thở dài, quay đầu nhìn Tô Cẩm.
“Sư phụ, người có thể từ gương mặt anh ta nhìn ra kiếp trước của anh ta không?”
Ánh mắt Tô Cẩm mang theo mấy phần ý vị thâm trường: “Anh cho rằng sư phụ anh là thần sao? Còn có thể nhìn thấy rõ mồn một kiếp trước của anh ta?”
Sở Lâm không lên tiếng, anh ta quả thực đã coi sư phụ trở thành tiểu tiên nữ ở trên trời hạ phàm.
Trong phút chốc, Tô Cẩm nhắc nhở một câu: “Anh đã đi qua cả trăm năm, nếu đã như vậy, cho dù anh muốn tìm người nào, người đó chắc cũng đã qua đời nhiều năm, có khả năng ngay cả xương cũng chẳng còn.”
Đáy mắt Hoa Từ Thụ nhuộm màu thê lương: “Tôi biết, nhưng tôi vẫn muốn tìm được cô ấy.”
“Mặc dù tôi không nhớ rõ cô ấy là ai, nhưng tôi biết, cô ấy nhất định rất rất quan trọng đối với tôi…” Ánh mắt anh ta kiên định.
Một lát sau, Hoa Từ Thụ lại nói: “Tô tiểu thư, tôi biết cô là người trong Huyền Môn, chuyện của Sở tiên sinh là tôi không đúng, mong rằng cô tha cho tôi một con đường sống, để cho tôi đi tìm người, cho dù là đất vàng xương trắng, hay là đã chuyển thế, tôi cũng phải tìm được cô ấy.”
Sở Lâm khẽ giật góc áo Tô Cẩm: “Sư phụ…”
Tô Cẩm không phản ứng đến Sở Lâm, nhìn Hoa Từ Thụ nói: “Nếu như anh đã kiên định như vậy, tôi cũng không còn gì để nói. Chỉ là, bây giờ ngay cả trí nhớ anh cũng chưa khôi phục, cũng không biết tìm ai, hay là đến chỗ tôi trước đi, bàn bạc việc này kỹ hơn.”
Hoa Từ Thụ hơi do dự: “Tại sao cô muốn giúp tôi?”
Trước đó ở Sở gia, cô không ra tay với anh ta đã là khai ân, bây giờ lại đồng ý chủ động giúp anh ta?
“Không tính là giúp anh, thẳng thắn mà nói, dẫn anh về, đặt dưới mí mắt, có thể phòng ngừa anh ảnh hưởng đến người vô tội tốt hơn.”
“Tô tiểu thư rất thẳng thắn.” Hoa Từ Thụ hơi xoay người cúi đầu với cô.
Tô Cẩm lại nói: “Hơn nữa tôi đoán anh có thể sẽ còn đi tìm Sở tiên sinh.”
Lời này vừa nói ra, Hoa Từ Thụ có chút xấu hổ.
“Thật xin lỗi. Thật sự là bởi vì trên người Sở tiên sinh có một tia khí tức khiến cho tôi quen thuộc, tôi cũng gặp không ít những người khác, duy chỉ có Sở tiên sinh… Là trường hợp đặc biệt. Nhưng mấy người yên tâm, tôi thật sự sẽ không làm hại Sở tiên sinh…”
Cho nên anh ta suy đoán, Sở tiên sinh có thể có liên quan đến người anh ta muốn tìm.
Sau đó, Sở Lâm to gan lôi kéo Hoa Từ Thụ cùng nhau nói chuyện phiếm, rì rầm một lúc rất lâu.
Tô Cẩm nhìn qua bóng lưng của Hoa Từ Thụ, trên gương mặt tinh xảo chỉ còn lại sự tiếc nuối tràn đầy.
Đã là quỷ rồi, cần gì phải chấp nhất chuyện cũ trước kia?
Ngộ nhỡ nhận được đáp án khó mà chấp nhận, lại là một bi kịch.
Về phần kiến giải sâu bao nhiêu, anh ta không biết, cho dù Hoa Từ Thụ có nói, phần lớn anh ta nghe không hiểu.
Trừ cái đó ra, Sở Lâm còn phát hiện, Hoa Từ Thụ rất dễ lừa…
Mặc dù có đạo hạnh trăm năm, nhưng, có lẽ một trăm năm này đều hôn mê, đến mức Sở Lâm chỉ dăm ba câu đã khiến cho những chuyện mà Hoa Từ Thụ nhớ kỹ kia đều nói ra.
Thuở nhỏ Hoa Từ Thụ đã đi theo sư phụ học diễn xuất ở Lê Viên, mãi cho đến mười mấy tuổi, mới bắt đầu lên sân khấu biểu diễn.
Lúc mười tám tuổi, dựa vào Trường Sinh Điện, ở Lệ Thành có chút danh tiếng, cũng coi như là hưng thịnh một phen, phàm là anh ta lên sân khấu hát hí khúc, Lê Viên đều kín chỗ.
Sở Lâm rất cảm khái.
Không nghĩ tới, nhân vật lợi hại như thế, bản thân mình còn được nghe anh ta hát kịch miễn phí.
Nghĩ như vậy, Sở Lâm quay đầu đi tìm sư phụ.
“Sư phụ, tôi có một suy đoán to gan.”
“Anh nói xem.” Tô Cẩm thản nhiên nói.
“Trăm năm trước chiến tranh loạn lạc, nếu như Lê Viên của Lệ Thành mà Hoa Từ Thụ nói vẫn còn, nói không chừng chúng ta còn có thể tìm được nơi anh ta đã từng ở.” Sở Lâm nói xong, mặt mũi anh ta tràn đầy tự hào, quả nhiên, sự thông minh tài trí của anh ta lại có đất dụng võ.
Cùng lúc đó, Hoa Từ Thụ cũng nhìn lại, đầy chờ mong.
Tô Cẩm cất xong điện thoại di động, mỉm cười với Sở Lâm: “Suy nghĩ của anh quả thật không tệ.”
Ngay sau đó, Tô Cẩm lại chuyển chủ đề: “Nhưng, đáng tiếc, Lê Viên này, đã không còn tồn tại. Như anh đã nói, chiến tranh loạn lạc, sau khi Hoa Từ Thụ chết mấy năm Lệ Thành đã bị chiếm đóng hơn phân nửa, toà Lê Viên kia ở trong chiến tranh, hóa thành phế tích, đã chôn vùi từ lâu trong dòng chảy lịch sử.”
Đừng nói Lê Viên, ngay cả Lệ Thành, cũng chẳng còn lại gì.
Người Hoa Từ Thụ run lên, dáng vẻ hát hí khúc trên sân khấu mới như còn hôm qua.
Nhưng sự thật bày trước mặt, lại cách lúc anh ta hát hí khúc đã hơn trăm năm.
Anh ta thở dài một tiếng, sự ưu thương trong đáy mắt càng sâu hơn.
Tô Cẩm vẻ mặt ôn nhu nhìn sang Sở Lâm, nhắc nhở: “Về sau lại có ý kiến gì, nhớ kỹ tra tư liệu một chút.” Không phải vậy, nói ra, lại khiến cho người khác thương tâm.
Sở Lâm gãi mũi, hết sức khó xử.
Được rồi, sự thông minh tài trí của anh ta vẫn kém hơn so với sư phụ.
Thảo nào sư phụ cũng không nhắc đến Lê Viên.
Thì ra, là đã suy nghĩ càng sâu xa hơn so với anh ta…
Về sau anh ta còn phải đi theo sư phụ tiếp tục cố gắng học tập.
...
Lúc hai người một quỷ trở lại Tô gia, đèn ở Tô gia vẫn sáng.
Hoa Từ Thụ liếc mắt đã thấy được căn đạo quán nhỏ kia, khí tức hương hoả dọa anh ta liên tiếp lui về phía sau, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Tô Cẩm lập tức trấn an: “Đừng lo lắng, trong đạo quan là Tổ Sư Gia nhà tôi, anh không cần sợ hãi.”
Sở Lâm lên trước lẩm bẩm với Tổ Sư Gia hai câu.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Sở Lâm giống như cảm giác được bài vị của Tổ Sư Gia lung lay, đợi anh ta nhìn kỹ lại, bài vị lại không có gì thay đổi.
Hoa Từ Thụ đứng đó, không cảm giác được đạo quán có sự tấn công với anh ta nữa, bây giờ mới yên lòng.
Tô Cẩm nhìn Hoa Từ Thụ, nói: “Buổi tối hôm nay, anh cứ ở phòng của Sở Lâm nghỉ ngơi trước đi.”
Sở Lâm đột nhiên bị nhắc đến, trừng lớn mắt nhìn Tô Cẩm: “?”
Chờ chút, mặc dù anh ta nói chuyện khá hợp với Hoa Từ Thụ, nhưng buổi tối ngủ lại ở phòng mình, chuyện này thì không cần chứ…
Hoa Từ Thụ đã như này rồi, còn cần nghỉ ngơi sao?
Anh ta không muốn vừa mở mắt đã thấy Hoa Từ Thụ ngồi bên giường anh ta, ngộ nhỡ doạ cho anh ta sợ khóc thì làm sao bây giờ?
Nghe xong lời này, Sở Lâm đã hiểu.
“Vì Diêu Diêu, tôi có thể!”
Không phải chỉ nghỉ lại một đêm trong phòng anh ta hay sao? Cũng không phải chuyện gì to tát cả.
Chẳng qua Sở Lâm vẫn hỏi nhiều thêm một câu: “Phải rồi, huynh đệ, lúc anh lắc đầu, chắc không đong đưa đong đưa rồi lắc rơi mất đầu chứ?”
Hoa Từ Thụ mặt mũi tràn đầy dấu chấm hỏi: “?”
Anh ta suy nghĩ vài giây, nghiêm túc nói: “Nếu như cậu cần loại kỹ năng này, buổi tối tôi có thể thử luyện một chút…”
“Không không không! Tôi không bảo anh học loại kỹ năng này, loại kỹ năng này, không cần tồn tại!” Sở Lâm vội vã phản bác!
Loại kỹ năng này, để lại ám ảnh thật sâu cho anh ta!
Anh ta mạnh mẽ từ chối!
Tô Cẩm bất đắc dĩ cười, xem ra một lần kia, mối tình đầu của Lục Nhị tiên sinh vẫn để lại ấn tượng sâu đậm cho Sở Lâm.
Tô Cẩm không vội vã lên lầu, đầu tiên là đến chỗ Tổ Sư Gia báo cáo tình hình một chút.
Nói xong lời cuối cùng, Tô Cẩm có chút tiếc nuối.
“Thật ra xem xét từ tướng mạo của Hoa Từ Thụ, tình cảm của anh ta cũng không phải rất thuận lợi, vẫn luôn ở trong những lời lẽ hoang đường lừa gạt, đều nói diễn viên vô tình, thế nhân nào biết, diễn viên không chỉ vô tình, còn si tình…”
Có mấy câu, Tô Cẩm vẫn luôn không nói.
Hoa Từ Thụ qua đời, có lẽ có liên quan đến người anh ta tìm kiếm kia.
...
Buổi tối, lúc Sở Lâm vừa nằm xuống, vẫn còn có chút sợ hãi.
Cũng không phải anh ta sợ hãi Hoa Từ Thụ, anh ta chỉ sợ vừa mở mắt, phát hiện Hoa Từ Thụ đang hát hí khúc, hoặc là đang làm chuyện gì đó kỳ quái.
Có lẽ là phát hiện ra được cảm xúc của Sở Lâm thay đổi.
Hoa Từ Thụ cười: “Yên tâm, tôi rất yên tĩnh.”
Anh ta cười rộ lên cũng không giống như Dạ Linh, dịu dàng như ngọc, càng giống một người quân tử nhanh nhẹn hơn.
Toàn thân trên dưới, ngoại trừ có âm khí quanh quẩn bên ngoài, những phương diện khác giống như là người bình thường, cũng không có hành động bất thường nào.
Sở Lâm nhẹ nhàng thở ra: “Vậy tôi ngủ đây.”
Hoa Từ Thụ nói: “Ngủ ngon.”
Sở Lâm từ từ nhắm hai mắt lại, qua vài phút, anh ta lại thử thăm dò mở mắt ra: “Huynh đệ, quỷ như các ngươi, cũng sẽ ngủ nghỉ sao?”
Trên mặt Hoa Từ Thụ thể hiện rõ sự mờ mịt: “Tôi cũng không rõ lắm, tôi ngủ lâu như vậy, hiện tại không buồn ngủ cũng không mệt, cũng không thể làm căn cứ để tham khảo?”
“A a, cũng phải.” Sở Lâm suy nghĩ, lần sau gặp một con quỷ bình thường, anh ta phải hỏi cẩn thận chút mới được.
Rất nhanh, Sở Lâm ngáp một cái, trên người anh ta có bùa Hộ Mệnh, còn có bùa Thiên Lôi.
Hơn nữa sư phụ cách anh ta cũng không xa, địa bàn của mình, anh ta vẫn rất yên tâm.
Đêm nay, Sở Lâm một đêm mộng đẹp.
Buổi sáng lúc anh ta mở mắt ra, chỉ thấy Hoa Từ Thụ an tĩnh ngồi trên ghế đọc sách.
Đáy mắt Sở Lâm xẹt qua một tia tiếc nuối, có đôi khi, thế sự vô thường, một chính nhân quân tử thanh nhã như thế, chung quy là đáng tiếc.
Về phần cha Sở, thì không như vậy.
Chuyện của Hoa Từ Thụ đã được giải quyết, lại có bùa Hộ Mệnh của Tô Cẩm mang theo trên người.
Vốn dĩ ông ta nên ngủ ngon giấc mới đúng, thế nhưng nửa đêm, ông ta rời giường đến nhà vệ sinh, cũng không biết là ảo giác, hay là thế nào, ông ta thật sự đúng là nghe được có người đang gọi ông ta là ‘Sở lang’ .
Chuyện này khiến ông ta rất kinh hãi!
Dọa cho ông ta quay đầu chui trở về ổ chăn, dùng chăn mền phủ lên đầu, trong tay nắm chặt lá bùa, cả người cứ vậy cuộn mình một đêm.
Lúc trời tờ mờ sáng, ông ta mới lại ngơ ngơ ngác ngác híp mắt trong chốc lát.
Lúc cha Sở mở mắt ra lần nữa, đầu tiên là bối rối vài giây, trong thoáng chốc, ông ta nhớ tới chuyện tối hôm qua, vội vã đứng dậy gọi điện thoại cho Sở Lâm.
“Sở Lâm, con giúp cha hỏi Tô tiểu thư một chút…”
Nghe đến đây, Sở Lâm nhịn không được cắt ngang ông ta, nhắc nhở: “Gọi là Tô quán chủ.”
Trong lòng cha Sở vốn dĩ sợ muốn chết, hiện tại lại đột nhiên bị cắt lời, bực mình ông ta thiếu chút mắng một câu nghịch tử.
Ông ta thật sự đang rất nghiêm túc nói chuyện này! ! !
Cha Sở hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Con giúp cha hỏi Tô quán chủ một chút, bên cạnh cha có phải còn có thứ gì không sạch sẽ hay không.”
Sở Lâm bình tĩnh: “Cha chờ chút, bây giờ con đi hỏi.”
Dứt lời, Sở Lâm lại trêu ghẹo một câu: “Cũng khó nói là cha ở bên ngoài trêu chọc vận hoa đào nát gì, dẫn tới kiếp đào hoa.”
“...” Cha Sở nắm chặt điện thoại di động, cũng nhịn không được nữa, thấp giọng khiển trách một câu: “Con đừng có nói bậy nói bạ nữa!”
Ông ta ở bên ngoài, lại không giống người khác, thích làm loạn.
Ông ta một không nuôi tiểu tình nhân, hai không lui tới với những người linh tinh vớ vẩn, đào hoa nát từ đâu tới?
Huống chi, tuổi tác của ông ta đã lớn như vậy rồi, nào có tâm tư đi tìm hoa đào?
Sở Lâm tới tìm Tô Cẩm, nói đơn giản với Tô Cẩm một chút, Tô Cẩm nhận điện thoại từ trong tay Sở Lâm, nhẹ giọng nói: “Sở tiên sinh, ông yên tâm, không phải chuyện gì lớn, là do ông xuất hiện ảo giác, cứ mang bùa Hộ Mệnh theo bên người là được.”
Trừ cái đó ra, Tô Cẩm cũng không nói thêm gì nữa.
Thấy cô như thế, Sở Lâm cũng không lên tiếng.
Mãi cho đến khi cúp điện thoại, Sở Lâm mới âm thầm hỏi thăm nguyên nhân.
Tô Cẩm thấp giọng nói: “Người trốn bên cạnh ông ấy, rất giảo hoạt, đến bây giờ cũng chưa lộ diện, nếu như bây giờ nói cho Sở tiên sinh, sẽ dễ bứt dây động rừng.”
Sở Lâm sáng tỏ.
“Thì ra cha già là cái mồi câu.”
Nghe vậy, Tô Cẩm yên lặng nhìn anh ta một cái: “Lời này của anh quá không cẩn thận, Sở tiên sinh là khách hàng, sao có thể xem như mồi câu chứ?”
“Được rồi, đưa tiền chính là khách hàng.” Sở Lâm tiếp lời, lại hỏi: “Phải rồi, chuyện của Hoa Từ Thụ, sư phụ định làm như thế nào?” Chẳng lẽ cứ để Hoa Từ Thụ ở Tô gia sao?
Ánh mắt Tô Cẩm nhìn về phía một hướng khác: “Nếu như không có gì ngoài ý muốn, rất nhanh sẽ có thể giải quyết.”
Sở Lâm gãi đầu một cái, nghĩ nửa ngày cũng không thể lý giải nổi ý tứ của những lời này.
Anh ta muốn hỏi thăm sâu hơn một chút, như thế nào, Tô Cẩm nhấc chân đi, căn bản không cho anh ta cơ hội để hỏi, Sở Lâm chỉ có thể ở nguyên tại chỗ, yên lặng thở dài.
*
Buổi tối.
Cha Sở đi làm một ngày trở lại Sở gia, cả người vừa mỏi vừa mệt, vừa nằm trên ghế sofa nghỉ ngơi thêm vài phút, ông ta cũng cảm giác bên tai có một giọng nói truyền đến.
“Sở lang ~ ”
Hai chữ ngắn ngủi, cứ thế gọi lên ý vị thê lương ai oán.
Cha Sở mờ mịt mở mắt ra, nhìn lướt qua bốn phía, cũng không có người khác xuất hiện.
Ngay sau đó, lại là một tiếng Sở lang.
Ánh mắt của cha Sở chậm rãi rơi trên lầu hai, giọng nói này, dường như truyền tới từ trong phòng ông ta.
Cha Sở lại đi lên lầu hai theo từng tiếng gọi.
Ánh mắt của ông ta có chút đờ đẫn mở cửa phòng ra, một giây sau, chỉ thấy có một người phụ nữ ngồi trên đầu giường ông ta.
Xung quanh người phụ nữ như thể nổi lên sương mù, lờ mờ, tất cả đều không nhìn rõ như vậy, lúc này, người phụ nữ giơ tay về phía cha Sở, tựa như yếu đuối: “Sở lang, chàng không tới nhìn thiếp một chút sao?”
Hai mắt cha Sở đờ đẫn, đi tới giống như tượng gỗ.
Vừa đi được hai bước, lá bùa cha Sở đặt ở trong ngực, đột nhiên như bị phỏng, hai mắt đờ đẫn, trong nháy mắt đã có thêm thần thái.
Ông ta nhìn người phụ nữ kỳ quái ngồi ở đầu giường ông ta, chỉ cảm thấy trước mắt rõ ràng, ông ta sải bước đi tới, một phát bắt được cổ tay của cô gái, không đợi cô ta xuống tay, ông ta trở tay đã kéo người phụ nữ ra bên ngoài một phát, người phụ nữ không kịp đề phòng, thân thể nghiêng về phía trước, trực tiếp ngã xuống đất.
Ngay cả người xa lạ cũng có thể đi vào phòng của ông ta?
Thật là không hợp thói thường!
Người phụ nữ ngã trên mặt đất hơi bối rối một chút, hiển nhiên không nghĩ tới sẽ phát triển theo kiểu này.
Cô ta kinh ngạc nhìn cha Sở, nhanh chóng suy nghĩ người trước mắt này làm sao không bị mình mê hoặc?
Cha Sở thấy cô ta không lên tiếng, ngồi dưới đất dáng vẻ đáng thương vô cùng, cơn thịnh nộ trong lòng càng lớn hơn.
“Cô giả bộ đáng thương cái gì? Bản thân mình cũng không biết tự ái à, khóc cái gì mà khóc? Loại hành vi này, thiếu chút tạo thành ảnh hưởng về tinh thần cho tôi, cũng may lúc này con trai tôi trở mặt, nó không ở nhà!
Cô có biết, ngộ nhỡ thằng nghịch tử kia nhìn thấy cô đang ở trong phòng tôi, hiểu lầm sự trong sạch của tôi, tôi tìm ai để khóc chứ? Tôi mới là người thảm nhất đó biết không?”
Cha Sở vẻ mặt tràn đầy im lặng.
Đây là chuyện gì vậy?
Làm sao chuyện vớ vẩn gì ông ta cũng gặp phải vậy? Quả thực là không may chết rồi.
Cha Sở hùng hùng hổ hổ, ý ghét bỏ hết sức rõ ràng.
Nữ quỷ đại khái cũng không nghĩ tới, vốn dĩ là kế hoạch mê hoặc vô nhất thất, người này không bị mê hoặc thì cũng thôi đi, còn ghét bỏ cô ta.
Cô ta đâu chịu nổi loại ủy khuất này?
Nữ quỷ giả bộ lau nước mắt: “Sở lang có thể đỡ thiếp đứng lên không?”
Giọng nói uyển chuyển vô cùng rung động lòng người, đồng thời, trên người cô ta âm khí cũng dần dần tản ra.
Cha Sở mang theo bùa Hộ Mệnh trên người không động đậy, ngược lại liên tiếp lui về phía sau, ông ta tức giận không thôi nhìn sang nữ quỷ: “Cô, cô, làm sao một chút mặt mũi cũng không cần? Tôi cũng đã không so đo với cô, thế mà cô còn muốn giả vờ rồi ăn vạ tôi ư? ? ?”
Cha Sở tức giận lui lại mấy bước, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra: “Tôi phải chụp cô lại, tôi phải quay video, tránh cho sau này không nói rõ.”
Cha Sở vừa nói vừa mở tính năng chụp ảnh của điện thoại di động ra.
Vội vàng quay video cha Sở đột nhiên khẽ giật mình, chỉ thấy trong điện thoại di động, cũng không xuất hiện bóng dáng của người phụ nữ.
Ông ta cầm điện thoại di động sửng sốt vài giây, chỉ cảm thấy trong chốc lát, rùng cả mình, từ bàn chân dâng lên, hai tay ông ta run rẩy, run lẩy bẩy nhìn về phía người phụ nữ ở trên mặt đất.
A không, chính xác mà nói… Cô ta có thể là nữ quỷ.
Sắc mặt cha Sở nhất thời hung dữ thêm mấy phần, ông ta vô ý thức lui lại.
Nữ quỷ cũng từ dưới đất đứng lên, cô ta lộ ra một nụ cười âm trầm với cha Sở.
“Sở lang thật đúng là tuyệt tình, lại ném thiếp trên mặt đất? Còn không muốn đỡ thiếp đứng lên?” Giọng nói hờn dỗi giờ này khắc này rơi vào trong tai cha Sở, càng giống như những tiếng đòi mạng.
Cha Sở cực kỳ sợ hãi.
Buổi sáng ông ta còn cố ý hỏi Tô quán chủ, đã nói là ảo giác mà?
Thế này sao lại là ảo giác chứ?
Rõ ràng chính là nữ quỷ thật! Hu hu… Muốn khóc!
Sở cha thấy nữ quỷ đi về phía ông ta, vội vàng nói: “Tôi, căn bản tôi cũng không biết cô, cô đừng tới đây!”
Nữ quỷ lại có dáng vẻ nước mắt lã chã chực khóc: “Sở lang, rõ ràng là chàng dẫn thiếp trở về, sao có thể không nhận nợ chứ?”
Cha Sở thiếu chút quỳ xuống, trời cao minh xét, làm sao ông ta có thể dẫn người lung tung về nhà?
Trong thoáng chốc, ông ta đã hiểu.
Nữ quỷ này, nói tới nói lui, cũng là muốn ăn vạ! ! !
“Rốt cuộc cô muốn như thế nào?” Cha Sở có chút sụp đổ.
Nữ quỷ dịu dàng cười một tiếng: “Thiếp đã gọi chàng là Sở lang rồi, đương nhiên là muốn theo chàng…”
Lời còn chưa dứt, sắc mặt nữ quỷ bỗng nhiên thay đổi, nó phản ứng rất nhanh định chạy, lại không nghĩ, thân thể đã không thể động đậy, chỉ thấy trên đỉnh đầu, chẳng biết lúc nào có thêm một lá bùa toả ra sức uy hiếp cường đại…
Cô ta hung ác nhìn sang cha Sở: “Ngươi cũng dám tính toán ta? Đàn ông quả nhiên không có một người nào tốt!”
Cha Sở sửng sốt một giây, cảm thấy mình có chút oan uổng, ngay cả cô ta là ai ông ta cũng không biết, càng không biết cô ta xuất hiện khi nào, làm sao ông ta có thể tính toán cô ta?
Rõ ràng, ông ta mới là người thảm nhất, hết lần này tới lần khác, còn không hiểu chụp mũ cho ông ta…
Lúc này.
Tô Cẩm đột nhiên xuất hiện, phá vỡ không khí hơi kỳ dị một người một quỷ.
Vừa nhìn thấy Tô Cẩm hiện thân, cha Sở giống như nhìn thấy cây cỏ cứu mạng, ông ta vội vã chạy đến bên cạnh Tô Cẩm.
“Tô quán chủ, cô ta… Nữ quỷ!”
Tô Cẩm mỉm cười khẽ gật đầu: “Sở tiên sinh yên tâm, có tôi ở đây rồi.”
Cô vừa nói vừa ra hiệu cho cha Sở đứng ở phía sau.
Sau đó, Tô Cẩm nhìn về phía nữ quỷ, đầu ngón tay cô hơi rung nhẹ, thôi động bùa Thiên Lôi.
Ánh sáng vàng rơi xuống, giống như từng tia sét thật nhỏ, đập vào trên người nữ quỷ, diện mạo dữ tợn của nữ quỷ lúc này biến thành thống khổ không chịu nổi.
“Đừng, đừng!” Nữ quỷ hoảng sợ kêu gào.
Dưới sự chấn nhiếp của bùa Thiên Lôi, nữ quỷ nhanh chóng ý thức được cô gái không đáng chú ý này, chắc là người trong Huyền Môn, nó vô ý thức cầu xin tha thứ: “Đại sư tha mạng!”
Đã đánh không lại, vậy sẽ phải nhanh chóng nhận thua! Để tìm kiếm một con đường sống cho mình.
Tô Cẩm thu tay lại, yên lặng nhìn nữ quỷ co quắp vô cùng chật vật trên mặt đất.
Nữ quỷ thở ra một hơi, làm bộ đáng thương nói: “Đại sư, tôi thật sự không có ác ý, tôi chỉ muốn nói chuyện tình cảm với Sở lang một chút, nhưng Sở lang lại sợ hãi tôi…”
Nói đến chỗ này, nữ quỷ che mặt khóc thút thít.
Tiếng khóc hu hu, nghe khiến cho người ta có chút buồn bực.
Cha Sở yên lặng lẩm bẩm một câu: “Tôi không biết cô, đương nhiên là sợ hãi.”
Nghe vậy, nữ quỷ khóc càng hăng, dường như cha Sở là kẻ đồi bại không chịu trách nhiệm.
Tô Cẩm không quá vui vẻ trừng nó một cái: “Không được khóc!” Ồn ào phát sợ.
Hơn nữa cô cũng không phải đàn ông, cho dù nó khóc nước mắt như mưa, khiến cho người thương tiếc, cô cũng sẽ không đau lòng vì nó.
Mắt thấy nữ quỷ lau nước mắt, lại là dáng vẻ yếu đuối đáng thương, Tô Cẩm có chút im lặng: “Ngươi cũng không mở mắt ra nhìn một cái, chỗ này ngoại trừ tôi chỉ còn lại một ông già, không ai sẽ thương tiếc ngươi, cho nên, đừng đóng kịch nữa, nói chuyện cho đàng hoàng, nếu không ta sẽ trực tiếp cho ngươi tan thành mây khói!”
Tô Cẩm vừa nói vừa chỉ bùa Thiên Lôi trên đầu nó.
Thân thể nữ quỷ run lên.
Run lẩy bẩy nhìn về phía cha Sở: “Sở lang, thật sự là chàng dẫn ta trở về, chẳng lẽ một chút ấn tượng chàng cũng mất rồi sao? Nếu không có duyên với chàng, sao ta lại hiện thân gặp chàng chứ?”
Cha Sở vội vã phủ nhận: “Tôi không biết cô, tôi không có ấn tượng gì, tôi thật sự không dẫn phụ nữ về nhà!”
Ông ta nhìn Tô Cẩm lại nói: “Tô quán chủ, tôi thật sự vô cùng trong sạch!”
Nữ quỷ này, cho dù nhìn thế nào, cũng giống như người giả vờ bị đâm rồi ăn vạ.
Tô Cẩm hơi suy tư, hỏi: “Gần đây ông có mang thứ gì không rõ lai lịch về nhà hay không?”
Nghe xong lời này, cha Sở vội vàng vẻ mặt nghiêm túc trầm tư.
Suy nghĩ một lúc lâu, ông ta chậm rãi nói: “Tôi làm việc rất có quy củ, những đồng bạn hợp tác ở công ty kia tặng quà, trước giờ tôi cũng không nhận, tôi có thể mang thứ gì không rõ lai lịch về nhà hay sao?”
Cha Sở phản ứng rất nhanh, biết được vấn đề của việc này xuất hiện ở trong đồ vật mà mình mang về.
Nếu như nghĩ không ra, ông ta bắt đầu sử dụng phương pháp bài trừ dần, bài trừ từng cái một.
Tô Cẩm truy hỏi: “Vậy tấm gương Quý Phi đó đâu?”
Cha Sở nói: “Tôi tiện tay ném sang một bên rồi.”
Ông ta là một đại nam nhân, không cần thứ như gương Quý Phi này.
Đáy mắt Tô Cẩm hiển lên sự nghi ngờ: “?”
“Chủ yếu là buổi đấu giá kia, bán đấu giá phần lớn đều là một vài đồ dùng của phụ nữ, vòng tay, hộp trang sức gỗ gì đó, tôi là một con cẩu độc thân, có lấy về cũng vô dụng, nên đã tiện tay đấu về một tấm gương, chủ yếu cũng là từ thiện, sau khi mang tấm gương trở về, tôi cũng không để ở trong lòng.”
Cha Sở giải thích, nào nghĩ tới, cái gương này, thế mà còn có thể dẫn nữ quỷ tới?
Thật sự rất bối rối…
Cha Sở nói xong cũng định đi ra ngoài, ông ta đi tìm kiếm cái gương này.
Nhưng, cha Sở vừa đi đến cửa, đã thấy Sở Lâm không biết ở ngoài cửa trốn bao lâu rồi.
Cha Sở kinh hãi.
Cha Sở phẫn nộ.
“Hay cho cái thằng nghịch tử này! Con cố ý cười nhạo cha đúng hay không? !”
Sở Lâm: “... Nếu con nói không phải cố ý, cha tin không?”
Cha Sở lắc đầu: “Không tin.”
Sở Lâm ngay thẳng nói: “Thật sự là con cố ý.”
Anh ta và gia sư đã sớm tới Sở gia, chỉ là sợ doạ cho nữ quỷ chạy mất, ngồi ở ngay bên ngoài, vừa phát hiện ra khí tức của nữ quỷ, Tô Cẩm đã hiện thân trước một bước.
Về phần Sở Lâm, thì âm thầm ở bên ngoài xem kịch.
Ai, sức chiến đấu của cha già quá không được.
Chỉ là một nữ quỷ, cha già không chỉ không đánh lại, còn nói không lại.
Quả thực là động thủ và động khẩu, đều là phế vật.
Thấy cha Sở nổi giận hơn, Sở Lâm thúc giục nói: “Đi đi, cha tìm tấm gương về nhanh lên một chút, về sau những đồ linh tinh gì đừng có mang về…”
Tham gia một buổi đấu giá, còn có thể đen đủi chọn trúng một tấm gương có vấn đề?
Cũng không biết vận may này sao có thể tốt như vậy…
Cha Sở cũng không có tâm trạng cãi nhau với Sở Lâm, ông ta vội vàng đi tìm tấm gương Quý Phi này.
Sở Lâm trực tiếp đi vào phòng ngủ, ánh mắt bất thiện liếc nhìn nữ quỷ đó.
Không thể không nói, nữ quỷ này dáng dấp vẫn rất xinh đẹp, nhìn cũng mười phần ôn nhu vô hại, điềm đạm đáng yêu.
Là người đàn ông đại khái đều sẽ sinh ra mấy phần ôn nhu đối với cô ta.
Đáng tiếc, Sở Lâm đối với sắc đẹp, không có hứng thú gì.
Sở Lâm còn chưa mở miệng, chỉ thấy nữ quỷ đối với anh ta liếc mắt đưa tình, lúc ấy Sở Lâm dừng bước, anh ta nuốt nước miếng, không bị khống chế đi về phía nữ quỷ, dưới ánh mắt mong chờ của nữ quỷ, anh ta đạp chân một cái.
Nữ quỷ: “?” Nó gặp hai người kia, rốt cuộc có phải là đàn ông bình thường hay không?
Một người ném nó xuống đất, một người trực tiếp đạp nó?
Hai người này ngay cả bốn chữ thương hoa tiếc ngọc cũng không biết sao?
Sở Lâm không chỉ có không biết thương hoa tiếc ngọc, anh ta còn muốn biểu diễn một màn thê thảm: “Hu hu hu, sư phụ, tôi thiếu chút thì không sạch sẽ rồi, nó vậy mà muốn quyến rũ tôi, nó còn ném cho tôi ánh mắt mê hoặc! Nó thật sự quá đáng!”
“Tôi đường đường là đại đệ tử cao nhất của Huyền Thanh quán, là người nó có thể quyến rũ sao?” Sở Lâm há mồm bắt đầu nói chuyện liên hồi.
Cứ thế khiến cho nữ quỷ tức giận đến đỏ mặt.
Nó cũng không phải thứ đồ bỏ gì, anh ta dựa vào cái gì lại ghét bỏ nó như thế?
Tô Cẩm vỗ vai Sở Lâm, trấn an nói: “Không sao, đợi lát nữa cách nó xa một chút, nó không phải thứ gì tốt.”
Sở Lâm nghe thấy câu này, lập tức lui lại mấy bước, kéo giãn khoảng cách với nữ.
Anh ta đã nói mà nữ quỷ tùy tiện quyến rũ người khác có vấn đề, quả nhiên không phải là thứ tốt!
Nữ quỷ nghiêm túc, nào sẽ tùy tiện dùng mắt mê hoặc, quyến rũ người khác?
Chẳng bao lâu sau, cha Sở vội vàng ôm một cái hộp chạy tới.
“Tô quán chủ, cái gương quý phi trước kia đặt ở trong hộp này.” Chiếc hộp chỉ là một hộp trang trí rất bình thường, nhưng khi nghĩ đến đồ ở bên trong, bàn tay cha Sở lại run rẩy.
Sở Lâm hừ một tiếng, giật lấy chiếc hộp trong tay ông ta.
“Sư phụ, có phải cô cho rằng nữ quỷ kia đang trốn trong chiếc gương quý phi này sao?”
Vừa nói, anh ta vừa định mở chiếc hộp trên tay ra.
Tô Cẩm nheo mắt, đưa tay đặt ở bên trên chiếc hộp ngăn động tác Sở Lâm lại: “Đừng lộn xộn.”
Sở Lâm dừng lại, trong mắt hiện lên vẻ bối rối, chẳng lẽ chiếc gương quý phi trong hộp này có vấn đề thật sao?
Vừa suy nghĩ, Tô Cẩm vừa cầm chiếc hộp lên để ước lượng.
Sau đó cô mở hộp ra, lấy từ trong đó ra một chiếc gương đồng. Mặt sau chiếc gương đồng này có khảm hoa văn hình chim, phía trên còn khảm một viên hồng ngọc rất đẹp.
Viên hồng ngọc màu đỏ tươi như máu, mang theo mấy phần khí tức âm lãnh.
Tô Cẩm nhìn chằm chằm vào chiếc gương đồng một lúc: “Tại sao lại gọi cái này là gương quý phi?”
Nghe câu hỏi của Tô Cẩm, cha Sở vội vàng nói: “Người ở trong cuộc đấu giá nói đây là chiếc gương đã từng được một vị quý phi dùng.”
Cho nên đây chính là một chiếc gương quý phi danh xứng với thực, còn về phần thật giả thế nào thì không biết.
Tô Cẩm cầm gương quý phi, ánh mắt sâu kín nhìn về phía nữ quỷ: “Nói xem, bây giờ tôi bắt cô đã được chưa?”
Chủ đề đột nhiên chuyển tới trên thân nữ quỷ, nữ quỷ lập tức tỏ ra đáng thương nói: “Đại sư đạo hạnh cao thâm, muốn giải quyết tôi không phải chỉ cần một ý niệm thôi sao? Chỉ là đại sư à, tôi thật sự chưa từng hại người, cầu xin ngài cho tôi một cơ hội. Sau này tôi nguyện ý vì cô bưng trà rót nước, làm nô làm tỳ.”
Lời này nghe thật đáng thương, thậm chí còn cực kỳ thành tâm nữa.
Tuy nhiên, Sở Lâm lại lẩm bẩm: “Có vị như trà xanh…”
Nữ quỷ nhanh chóng phản bác: “Tôi với anh không oán không thù, sao anh cứ luôn nhằm vào tôi thế…”
Sở Lâm bất mãn cãi lại: “Đừng có nói bậy, tôi không hề nhằm vào cô. Cô chỉ là một nữ quỷ thì tôi nhằm vào cô làm gì? Rõ ràng những gì tôi nói đều là thật.”
Tuy rằng anh ta không trầm mê sắc đẹp nhưng anh ta cũng có thể phân rõ đâu là bạch liên, đâu là trà xanh.
Giống như nữ quỷ trước mắt này là trà xanh trăm phần trăm!
Tô Cẩm nghe xong không nhịn được cười, đại đồ đệ ngay cả trà xanh cũng có thể phân biệt được, quả nhiên rất xuất sắc.
Cô vẫy tay với Sở Lâm rồi căn dặn: “Đồ đệ ngoan, nhanh đi chuẩn bị cho sư phụ anh một đĩa trái cây hoặc bắp rang, đợi lát nữa chúng ta xem kịch.”
Sở Lâm hiểu ngay.
Mặc dù không biết là xem kịch gì, nhưng sư phụ đã nói như vậy nhất định là có lý do!
Sở Lâm mắng nữ quỷ xong, một giây sau liền chạy ra ngoài chuẩn bị đồ ăn ngon.
Tô Cẩm nhẩm tính thời gian, đoán chừng Hoa Từ Thụ cũng nên xuất hiện rồi.
Sau khi Sở Lâm rời đi, không khí trong phòng ngủ lập tức trở nên xấu hổ.
Cha Sở không hiểu, cũng không biết Tô Cẩm định làm gì, ông ta yên tĩnh núp ở bên cạnh Tô Cẩm, chiếm một vị trí an toàn.
Nữ quỷ bị bùa Thiên Lôi dọa sợ, co rúm lại, nhìn vô cùng đáng thương.
Vài phút sau.
Sở Lâm bưng một đĩa trái cây thật to quay lại, ngoài trái cây ra còn có không ít đồ ăn vặt khác nữa.
“Đây đều là đồ đệ hiếu kính ngài.” Sở Lâm cười tủm tỉm nói.
Tô Cẩm nhìn thoáng qua, vô cùng hài lòng.
Sở Lâm vừa dứt lời liền cảm thấy trong phòng ngủ đột nhiên có thêm một tia khí tức khác.
Hoa Từ Thụ đột nhiên xuất hiện trong phòng ngủ, ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào chiếc gương quý phi trong tay Tô Cẩm, bộ dáng hiền lành ban đầu giờ phút này trở nên xa lạ không thể giải thích được.
Sở Lâm bưng đĩa trái cây, có chút hoảng sợ, lặng lẽ lui về bên cạnh Tô Cẩm.
Tô Cẩm bình tĩnh nói: “Là anh cảm thấy chiếc gương quý phi trong tay tôi có vẻ quen thuộc à?”
Hoa Từ Thụ gật đầu: “Phải, nhìn rất quen…”
Tô Cẩm mỉm cười chỉ về phía nữ quỷ: “Vậy anh nhìn nữ quỷ này xem, xem thử có phải quen hơn không?”
Hoa Từ Thụ nhìn theo hướng Tô Cẩm chỉ, trong nháy mắt lúc hai quỷ đối mặt nhau, dường như có cái gì đó nổ tung, bầu không khí trong phòng ngủ nhanh chóng thay đổi.
Sở Lâm nhìn cảnh này, gần như hiểu ra ngay lập tức!
“!” Chẳng trách Hoa Từ Thụ lại cảm nhận được trên người cha già có một tia khí tức quen thuộc.
Quanh đi quẩn lại, là bởi vì nữ quỷ này chính là người mà Hoa Từ Thụ đang muốn tìm!
À không, là quỷ muốn tìm!
Nữ quỷ này quấn lấy cha già, đương nhiên cha già cũng bị dính vào một chút khí tức của cô ta…
Sở Lâm trợn tròn mắt, im lặng nhét một nắm bắp rang vào miệng.
Nữ quỷ và Hoa Từ Thụ nhìn nhau thâm tình, trong chớp mắt, nữ quỷ bật khóc, khóc rất thảm thiết: “Không thể ngờ rằng chúng ta trăm năm không gặp, đến giờ gặp lại lại thành ra bộ dạng thế này. Cảnh còn người mất, anh với em cũng không còn giống như trước kia…”
Hoa Từ Thụ ôm cái đầu đau nhức, cúi người chậm rãi ngồi xổm trước mặt cô ta.
“Chúng ta từng là…người yêu à?” Anh ta ngập ngừng hỏi.
Đáp án này có thể khẳng định chắc chắn.
Nữ quỷ lau nước mắt, thấy Hoa Từ Thụ có vẻ là lạ liền nhẹ giọng hỏi: “Anh không nhớ em sao?”
Hoa Từ Thụ lắc đầu: “Tôi không nhớ, tôi chỉ nhớ là mình muốn tìm một người, một người rất quan trọng.”
Nữ quỷ bỗng nhiên bổ nhào vào trong ngực Hoa Từ Thụ.
“Từ Lang, em là A Nguyệt của anh đây. Anh là Hoa Từ Thụ, em là Từ Mãn Nguyệt đây mà.
Ngày đó anh chính là đào kép nổi danh của Lê Viên ở Lệ Thành, em là thiên kim Từ gia ở Lệ Thành. Năm đó khi anh vừa mới ra mắt, dựa vào vở Trường Sinh điện mà khiến không ít cô nương đánh mất trái tim.
Mà em, chính là sau khi Từ gia mời anh đến phủ hát hí khúc, chúng ta đã gặp nhau. Sau đó hai người chúng ta tình đầu ý hợp, cha em lại bởi vì anh chỉ là con hát, khăng khăng bắt em phải gả cho người khác…”
Nói đến chỗ này, nữ quỷ có chút nghẹn ngào, đáy mắt tràn đầy bi thương.
Cái đầu Hoa Từ Thụ như muốn nứt ra, hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó chúng ta cùng hẹn nhau tới một chỗ tuẫn tình, hai chúng ta cùng chết…” Từ Mãn Nguyệt trả lời trong nước mắt, khóc không còn hình dáng nữa.
Hai mắt Hoa Từ Thụ cũng đỏ bừng.
Duy chỉ có ba người xem kịch vui vẫn còn bình tĩnh.
Cha Sở cắn hạt dưa xong, yếu ớt nói: “Nếu hai người đã tình đầu ý hợp, cùng đi chịu chết như vậy, sao Từ cô nương lại muốn quấn lấy tôi?”
Sở Lâm cũng hỏi thêm: “Vì sao hai người cùng chết mà Hoa Từ Thụ bị mất trí nhớ, còn cô lại trốn trong gương đồng?”
Tô Cẩm cười đầy ẩn ý, chỉ chăm chú xem kịch không nói một lời.
Từ Mãn Nguyệt thấp giọng trả lời câu hỏi của Sở Lâm: “Chiếc gương đồng kia chính là tín vật đính ước mà Từ Lang tặng tôi, có lẽ là cơ duyên xảo hợp nên tôi không đi đầu thai mà nhập vào trong gương đồng. Cũng thời gian gần đây tôi mới có thể hiện thân được.”
Cha Sở thở dài: “Vậy tôi thật đúng là xui xẻo.” Từ Mãn Nguyệt vừa hiện thân, đã quấn lấy ông ta?
Nào chỉ là xui xẻo không thôi đâu…quả thực là vận thế cực kỳ thấp.
Sở Lâm đặt đĩa trái cây xuống, nghiêm túc suy nghĩ. Thật lòng mà nói, câu chuyện mà Từ Mãn Nguyệt kể anh ta hoàn toàn chẳng thấy cảm động chút nào, ngược lại còn có cảm giác có trăm ngàn chỗ hở…
Nghĩ đến kỹ năng trà xanh của Từ Mãn Nguyệt, anh ta nhìn Hoa Từ Thụ, ánh mắt dần lộ ra mấy phần đau lòng.
Ôi chao, rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi dễ bị lừa!
Hoa Từ Thụ nhìn gương mặt quen thuộc của Từ Mãn Nguyệt, anh ta đưa tay sờ chiếc đinh diệt hồn trên đầu mình, đáy mắt hiện lên một tia bi thương.
Anh ta khẽ thì thầm: “A Nguyệt.”
“Từ Lang, chúng ta sau này sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.” Từ Mãn Nguyệt ôm chặt lấy anh ta, vẻ mặt tràn đầy chờ mong.
Đột nhiên, cô ta trịnh trọng nhìn Tô Cẩm: “Đại sư, nếu như ngài nhất định không chịu bỏ qua cho tôi, tôi cũng không có một lời oán hận, chỉ hy vọng ngài có thể thành toàn cho tôi và Từ Lang được chết cùng một chỗ.”
Lời này Sở Lâm lại nghe hiểu.
Khá lắm, cô chết cũng muốn kéo theo Hoa Từ Thụ chết cùng à?
Sư phụ anh ta từ đầu đến cuối chưa bao giờ động thủ với Hoa Từ Thụ.
Hơn nữa Hoa Từ Thụ cho đến bây giờ vẫn chưa khôi phục ký ức, vậy tại sao chỉ bởi mấy câu của cô ta mà phải cùng với cô ta tan thành mây khói?
Theo cách nhìn của anh ta, rõ ràng nữ quỷ này nghĩ rằng sư phụ sẽ vì Hoa Từ Thụ mà bỏ qua cho cô ta.
Tính toán cũng độc thật!
Sở Lâm hừ lạnh một tiếng, mỉm cười nhìn Tô Cẩm.
Tô Cẩm nhẹ nhàng nói: “Nếu như hai người lúc còn sống không được ở bên nhau, bây giờ đã trở thành vong hồn rồi, vậy thì tôi sẽ thành toàn cho hai người, để hai người cùng tan thành mây khói, cũng coi như để tôn trọng tình yêu của cả hai!”
Vẻ mặt Tô Cẩm nghiêm túc, giơ tay lên thúc giục bùa Thiên Lôi.
Sở Lâm khẽ kinh ngạc: “?” Sư phụ dứt khoát như vậy sao?
À, anh ta đoán sư phụ mình lại bắt đầu lừa quỷ rồi.
Anh ta phối hợp cúi đầu xuống, ra vẻ tiếc hận.
Trong mắt Từ Mãn Nguyệt nhanh chóng lóe lên một tia hận ý, nói thì chậm nhưng xảy ra lại nhanh, cô ta chờ đúng thời cơ, một tay đẩy Hoa Từ Thụ về phía bùa Thiên Lôi, mà cô ta thì lại lợi dụng kẽ hở này hóa thành một đạo âm khí nhanh chóng bỏ chạy.
Trong chớp mắt, thế cục đã phát sinh biến hóa rõ ràng.
Trên môi Tô Cẩm khẽ nở nụ cười, bùa Thiên Lôi không hề làm Hoa Từ Thụ bị thương, mà cô cũng chưa từng thật sự muốn động thủ.
Chỉ là, trong nháy mắt trái tim Hoa Từ Thụ đã lạnh đi.
Từ Mãn Nguyệt đang muốn chạy trốn lại phát hiện căn phòng ngủ này giống như bị bày một tầng kết giới, cho dù cô ta có cố sức đến thế nào cũng không thể đi ra ngoài được.
Ý thức được mình không cách nào chạy thoát, Từ Mãn Nguyệt lập tức lách mình trốn về trong gương đồng…
Tô Cẩm từ đầu đến cuối vẫn hết sức bình tĩnh.
Cô liếc nhìn Hoa Từ Thụ rồi hỏi: “Anh có còn nhớ chuyện lúc trước không?”
Hoa Từ Thụ im lặng hồi lâu, cũng không vội trả lời Tô Cẩm, lông mày và ánh mắt đều lộ vẻ u sầu.
Một lúc sau, anh ta chậm rãi nói: “Trong đầu tôi quả thực hiện lên rất nhiều cảnh tượng, trong đó có một cảnh chính là cùng với cô ấy hẹn nhau tuẫn tình.”
Cuối cùng anh ta nói: “Chắc hẳn A Nguyệt không gạt tôi…”
Tô Cẩm lắc đầu, trên khuôn mặt đầy vẻ tiếc hận, lên tiếng nhắc nhở: “Vừa rồi cô ta muốn dùng mệnh của anh để đổi lấy một con đường sống cho cô ta đấy.”
“Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, đại nạn ập đến đường ai nấy bay. Trong thời khắc nguy cấp, A Nguyệt lựa chọn như vậy, tôi cũng không oán trách cô ấy. Huống chi A Nguyệt còn bởi vì tôi mà đã chết một lần rồi.” Là anh nợ cô ta.
Sở Lâm khuyên nhủ theo: “Anh tỉnh táo một chút đi, coi như hai người là người yêu cũng chưa chắc những lời cô ta nói là thật. Lúc anh không ở đây, cô ta…” Thông đồng với lão già…
Sở Lâm không dám nói ra nửa câu cuối.
Đối với Hoa Từ Thụ, những lời này quá tàn nhẫn.
Cho dù Hoa Từ Thụ đã mất hết trí nhớ nhưng anh ta vẫn tâm tâm niệm niệm người yêu của mình, nhưng kết quả…Người yêu của anh ta dường như không phải là người tốt…
Anh ta gãi đầu, không biết phải bắt đầu từ đâu.
Sở Lâm theo bản năng cầu cứu Tô Cẩm, anh ta muốn biết, với chuyện này thì sư phụ sẽ giải quyết như thế nào.
Tô Cẩm bước tới, cầm chiếc gương đồng kia lên. Ánh mắt dừng lại trên viên hồng ngọc mấy giây đồng hồ.
“Hoa Từ Thụ, anh có muốn lấy lại ký ức không?”
Hoa Từ Thụ do dự một lúc rồi nói: “Có thể tìm được A Nguyệt, tôi đã vui lắm rồi.”
Hàm ý chính là anh ta không cần những ký ức trước kia nữa.
Tô Cẩm cầm chiếc gương đồng, lắc đầu thở dài: “Cần gì phải thế chứ?”
Hoa Từ Thụ không trả lời cô mà hỏi ngược lại: “Tô quán chủ, có thể giao cho tôi chiếc gương đồng kia được không? Tôi muốn nói chuyện riêng với A Nguyệt.”
Thấy anh ta yêu cầu như vậy, Tô Cẩm trực tiếp giao lại chiếc gương đồng cho anh ta.
Khoảnh khắc khi Hoa Từ Thụ nhận lấy chiếc gương đồng, Tô Cẩm nói: “Đường là do chính anh lựa chọn, không được hối hận.”
Những ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng thoáng run rẩy: “Cảm ơn Tô quán chủ đã nhắc nhở.”
Anh ta cẩn thận ôm chiếc gương đồng vào lòng, như thể đang bảo vệ một báu vật quan trọng.
Hoa Từ Thụ cảm ơn Tô Cẩm rồi chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Sau khi anh ta rời đi, Sở Lâm kéo áo Tô Cẩm nói: “Sư phụ, cô không sợ anh ta thả cho nữ quỷ kia chạy mất sao?”
Rõ ràng bây giờ Hoa Từ Thụ đã bị nữ quỷ kia lừa gạt.
Tô Cẩm bình tĩnh ném ra một lá bùa để loại bỏ hết âm khí trong Sở gia, sau đó Tô Cẩm nhìn cha Sở nói: “Chuyện của Từ Mãn Nguyệt và Hoa Từ Thụ sẽ không còn ảnh hưởng tới ông nữa đâu, âm khí trong phòng cũng đã bị loại bỏ sạch sẽ, không ảnh hưởng đến vận thế cũng như thân thể của ông nữa, ông có thể yên tâm nghỉ ngơi được rồi.
Ngoài ra còn có thêm dịch vụ hậu mãi, đó chính là kết cục sau cùng của Từ Mãn Nguyệt. Nếu ông muốn tận mắt nhìn thấy thì tôi có thể bắt cô ta đưa tới chỗ này, để ông tận mắt nhìn thấy cô ta tan thành mây khói.
Nghe vậy, cha Sở vội vàng xua tay từ chối.
“Không, không, không cần phải làm vậy đâu.” Tan thành mây khói gì chứ, ông ta không hề muốn tận mắt nhìn thấy đâu.
Tô Cẩm cứ giải quyết là được rồi.
Có điều từ lời này mà xem, hình như là Tô quán chủ còn phải đi một chuyến nữa?
Tô Cẩm mỉm cười: “Sở Lâm, chúng ta tiếp tục đi xem trò vui.”
Sở Lâm suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng hiểu ra.
“Sư phụ, cô cố ý giao gương đồng cho Hoa Từ Thụ à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận