Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 1001: Cơ Vọng của Cơ gia 2

Điều duy nhất khiến cho cô ta không quá cao hứng chính là quy củ của Huyền Môn thế gia.
Người trong Huyền Môn thế gia, phàm là người nào trở thành lệ quỷ, chắc chắn sẽ không được dung tha, chuyện này cũng mang ý nghĩa, cô ta đã không thể trở về.
Có điều đây cũng không phải là chuyện gì xấu.
Sau khi trốn ra bên ngoài, thế giới rộng lớn, luôn có chỗ cho cô ta dung thân, trời nam biển bắc, nếu muốn truy tìm được tin tức của cô ta, vậy càng khó khăn hơn!
Nói không chừng cô ta còn có thể dựa vào chuyện giết chết Tô Cẩm, một lần mà thành danh, từ đó khiến những đạo sĩ bên ngoài kia nghe tin đã sợ mất mật!
Hiên Viên Lê càng nghĩ càng cảm thấy tương lai của mình vô hạn.
Nếu như vận khí tốt, không chừng cô ta còn có thể trở thành một lệ quỷ ngàn năm.
Một ngàn năm, chuyện này so sánh với tuổi thọ của con người thì dài hơn nhiều…
Cùng lúc đó, ngoại trừ Hiên Viên Lê muốn giết chết Tô Cẩm, người của Thiên Uyên cũng đang lặng lẽ lập mưu thậm chí là lén lút tiến hành.
Tô Cẩm: Tôi cảm thấy mạng của tôi chắc là rất đáng tiền, không phải vậy thì vì sao nhiều người đều muốn tôi chết như vậy?
*
Lúc bốn người Tô Cẩm đi đường, lần nữa đi ngang qua một thôn trấn.
Theo lý thuyết, bọn họ nên dừng lại vào trong thị trấn nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng, xét thấy trấn Nguyệt Vân xảy ra chuyện, ba người khác đều có chút không quyết định chắc chắn được.
Ba người cùng nhau nhìn về phía Tô Cẩm, chờ cô ra quyết định.
Tô Cẩm thản nhiên liếc nhìn thôn trấn một chút.
“Xem xét tình hình bên ngoài trấn, mấy người có phát hiện gì không?” Cô đột nhiên đặt câu hỏi.
Nghe vậy, ba người lại vội vàng cẩn thận nhìn chằm chằm thôn trấn trong chốc lát.
Phương Tri Hạc lên tiếng đầu tiên: “Bên ngoài thị trấn không có vấn đề gì, không có âm khí cũng không có oán khí… Rất yên bình.”
Sở Lâm lập tức nói tiếp: “Đây chẳng phải là gần giống như trấn Nguyệt Vân hay sao? Cũng có cao nhân tới đây xử lý vong hồn?”
Nguyên Cảnh phát biểu ý kiến: “Quá yên tĩnh, ngay cả bóng người cũng không có.”
Cái trấn nhỏ này nhìn cũng không tồi tàn, các nơi đều được quét dọn rất sạch sẽ, nhưng giữa ban ngày, cả một thôn trấn lớn như vậy, ngay cả bóng người cũng không xuất hiện.
Chuyện này thật kỳ quái…
“Hai người học hỏi Nguyên Cảnh nhiều một chút, mỗi lần đều là anh ấy nói ra điểm mấu chốt.” Tô Cẩm hài lòng nhìn Nguyên Cảnh.
Sở Lâm hừ một tiếng: “Đó là bởi vì tôi đang cho anh ấy cơ hội biểu hiện, tôi cũng rất lợi hại!”
Tô Cẩm không để ý đến Sở Lâm, tiếp tục phân tích: “Tôi ngờ rằng cái trấn này là cái bẫy. Có chút giống, không thành kế?”
Dù sao trước đó cô vừa mới phân tích tình hình trước mắt của Thiên Uyên.
Thiên Uyên chắc chắn sẽ ra tay với cô, sẽ không để cho cô tuỳ tiện tìm được vị trí của Huyền Môn thế gia.
Chuyện này mang ý nghĩa, trên đường đi chuyến này, Thiên Uyên sẽ tìm các loại cơ hội.
Mà bây giờ, cái trấn này, chính là cơ hội rất tốt.
“Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Chúng ta tương kế tựu kế, hay là đánh bọn họ trở tay không kịp?” Sở Lâm kích động.
Tô Cẩm lắc đầu: “Không, chúng ta tiếp tục đi đường.”
Bất kể có phải là không thành kế hay không, bọn họ không đi vào là được?
Chỉ cần không đi vào, vậy đợt tính toán này sẽ thất bại.
Ba người Nguyên Cảnh đồng thời trầm mặc.
A Cẩm nói hình như rất có đạo lý, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ… ?
Có điều bọn họ ai cũng không lên tiếng hỏi, Nguyên Cảnh trực tiếp lái xe, sau đó nghênh ngang rời đi.
Mấy phút sau, Sở Lâm nhỏ giọng hỏi một vấn đề.
“Vậy những người ở trong thị trấn, có thể bị nguy hiểm hay không?”
Tô Cẩm mười phần chắc chắn lắc đầu: “Không có nguy hiểm, ngược lại, nếu như chúng ta đi vào thôn trấn kia, người trong trấn mới có khả năng gặp nguy hiểm.”
Bọn họ không đi vào thôn trấn, cũng mang ý nghĩa tất cả tính toán của đối phương đều thất bại.
Sở Lâm rất nhanh đã suy nghĩ rõ ràng.
Nếu như người của Thiên Uyên có liên quan đến Huyền Môn thế gia, cho dù người sau lưng có độc ác, cũng sẽ bận tâm đến nhân quả, không cần thiết phải ra tay với người không biết chuyện.
Hơn nữa trên thị trấn nhiều người như vậy, đối phương chỉ có thể ngậm bồ hòn!
“Sư phụ suy tính thật chu toàn.” Sở Lâm bội phục nói.
Tô Cẩm không lên tiếng, cũng không phải là cô suy tính chu toàn, mà chính là cô đã âm thầm nhìn trộm tình hình ở trong trấn, cho nên mới dám xác định đối phương sẽ không ra tay với người bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận