Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 77: Toàn bộ Lục gia đều sẽ coi Tô Cẩm là ân nhân 1

Ai, cô con gái xinh đẹp của ông ấy làm sao đầu óc lại không bình thường chứ? Cũng không biết loại tình hình này, khi nào mới có thể chuyển biến tốt đẹp.
Ông ấy thở dài rời đi.
Sau khi Tô Chính Quang đi, Diêu Nguyệt nói đơn giản tình hình của Triệu gia với Tô Cẩm .
Mặc dù nói Triệu gia và Tô gia đều được xếp hạng hào môn ở Thanh Thành, nhưng hào môn cũng phân chia đẳng cấp.
Triệu gia ở Thanh Thành, cao hơn Tô gia một bậc.
Sau khi mẹ Tô Cẩm qua đời, Triệu gia và Tô gia đã không còn liên hệ nào nữa.
Bà cụ ngoại trừ mẹ Tô Cẩm , còn có một đứa con trai, con trai mấy năm trước bởi vì chuyện nuôi tiểu tam, đã náo loạn ra không ít trò cười ở trong giới.
Nhưng ngại vì địa vị của Triệu gia, không ít người sẽ không ở bên ngoài nói những điều này, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ nể mặt Triệu gia.
Về phần tình cảm của bà cụ và mẹ Tô Cẩm như thế nào, Diêu Nguyệt cũng không tiện nhiều lời, hơn nữa bà ấy đối với chuyện lúc trước cũng không phải là hiểu rất rõ, Tô Chính Quang cũng không muốn nhắc đến.
Có điều xem xét từ thái độ của Tô Chính Quang, Diêu Nguyệt lờ mờ có thể đoán được, bà cụ đối với mẹ Tô Cẩm có khả năng không phải quá tốt…
Nhưng những lời này, Diêu Nguyệt là mẹ kế, thân phận khó xử, không tiện nhiều lời, nhiều lời lại thành nói huyên thuyên.
Bởi vậy, Diêu Nguyệt cũng chỉ đơn giản giới thiệu về Triệu gia một chút.
Bà ấy sợ qua mấy ngày nữa Tô Cẩm đi tham gia thọ yến, không hiểu tình hình Triệu gia, đầu óc kia của Tô Chính Quang, rất có thể sẽ quên nói với Tô Cẩm những thứ này…
Diêu Nguyệt cũng là bất đắc dĩ.
Cũng may toàn bộ quá trình Tô Cẩm nghiêm túc nghe, dáng vẻ yên tĩnh nhu thuận, rất khiến người ta yêu thích.
Diêu Nguyệt nói xong, lại hỏi thêm một câu.
“Đúng rồi, A Cẩm, hôm nay sẽ có khách hàng sao?”
Sáng sớm, Tô Cẩm đã chạy ra ngoài đến bày quầy bán hàng, chẳng lẽ lại có người tiêu tiền như nước nào đó?
Tô Cẩm : “Hôm qua giúp Lục nhị thiếu gia giải quyết một chuyện, hôm này Lục thiếu gia sẽ dẫn người tới tự mình đến nhà nói lời cảm tạ.”
Nghe vậy, Diêu Nguyệt chỉ cảm thấy Tô Cẩm càng ngày càng lợi hại!
Từ Sở Lâm lại đến Lục nhị thiếu gia, còn có Nguyên Tam gia trước mặt, có ai không phải bị thực lực của A Cẩm khiến cho tin phục?
A Cẩm nhà bà ấy tương lai nhất định có thể khiến cho Huyền Thanh quán rực rỡ.
Hai người đang nói, Lục Chi Ninh đã dẫn người chạy tới.
Ngoại trừ Lục Chi Ninh, Sở Lâm, Lục Chiêu Dật, còn thêm một vị phu nhân.
Lục Chi Ninh nghiêm túc nói: “Mẹ, phía trước chính là nơi ở của Tô quán chủ, Huyền Thanh quán cũng ở nơi đó, mẹ đừng thấy hiện tại quy mô của Huyền Thanh quán rất nhỏ, nhưng thực lực của Tô quán chủ, tuyệt đối không phải là khoe khoang!”
Mẹ Lục gật nhẹ đầu: “Yên tâm, đêm qua chú hai con đã nói với mẹ thực lực của Tô Đại sư rồi.”
Mẹ Lục vừa biết chuyện xảy ra ở Thanh Thành, đã vội vã chạy tới trong đêm, về phần cha của Lục Chi Ninh, quả thực không thoát thân ra được, ông ấy vốn dĩ muốn đi cùng, nhưng đến khi ông ấy tra được tung tích của tên giả làm đại sư lừa gạt Lục Chiêu Dật kia.
Loại tình hình này, cha Lục không yên tâm giao cho người khác xử lý, lo lắng để sót manh mối quan trọng nào đó, cho nên, ông ấy tự mình đến xử lý.
Mẹ Lục vừa đến Thanh Thành, cũng không đi đến quán rượu, trực tiếp hẹn mấy người Lục Chi Ninh, chạy tới nơi ở của Tô Cẩm , không kịp chờ đợi đã đến nhà nói lời cảm tạ.
Chuyện liên quan đến tính mạng con trai của bà ấy, thậm chí còn liên lụy tới toàn bộ Lục gia, vậy nhưng thật sự là may mắn vì có vị Tô Đại sư này!
Lục Chi Ninh chợt nhớ tới một chuyện, anh ta cuống quít nhắc nhở: “Phải rồi, Tô quán chủ bây giờ không thích bị người khác gọi là Tô Đại sư, sau này mẹ vẫn cứ gọi cô ấy là Tô quán chủ đi, hiện tại cô ấy là quán chủ của Huyền Thanh quán.”
“Tuổi còn trẻ cũng đã làm chủ quán rồi hả? Vậy thì thật sự không tầm thường!” Mẹ Lục cảm khái phát biểu lời khen ngợi.
Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên.
Mẹ Lục sáng tỏ, thì ra là thế.
Bà ấy đã có chút tò mò về vị quán chủ trẻ tuổi này rồi!
Diêu Nguyệt vốn dĩ cho rằng người tới lại là Lục Chi Ninh, mãi cho đến khi bà ấy nhìn thấy Lục Chi Ninh còn có Sở Lâm đi hai bên trái phải một vị quý phu nhân.
Diêu Nguyệt run lên trong lòng, mơ hồ ý thức được thân phận người tới khả năng thật không đơn giản, khiến cho Lục Chi Ninh và Sở Lâm đồng thời có loại thái độ này, đại khái chỉ có vị phu nhân của Lục gia ở Kinh Thành kia.
Mẹ ruột của Lục Chi Ninh, cũng chính là dì của Sở Lâm.
Diêu Nguyệt giật mình, lại nhìn Tô Cẩm dáng vẻ thản nhiên, nhịn không được cảm khái, ai, tố chất tâm lý của A Cẩm, thật đúng là lợi hại!
Mặc kệ người trước mặt là ai, A Cẩm cũng chẳng sợ hãi.
Đối xử như nhau!
A, không đúng, trả tiền và không trả tiền vẫn có khác biệt một chút.
Diêu Nguyệt vội vàng đi ra ngoài nghênh đón.
Thái độ của bà ấy ôn nhu: “Vị này chắc hẳn là Lục phu nhân?”
“Mẹ, vị này là mẹ kế của Tô quán chủ.” Lục Chi Ninh giới thiệu nói.
“Xin chào Tô phu nhân.” Mẹ Lục rất cho mặt mũi, thái độ thong dong bình tĩnh.
Hảo cảm của Diêu Nguyệt với bà ấy đã tăng lên không ít.
Ai nha, phu nhân tới từ Kinh Thành này, cũng đều bình dị gần gũi như thế sao?
Diêu Nguyệt đón người vào cửa.
Sở Lâm tùy tiện lên tiếng: “Chúng ta đến cảm tạ Tô quán chủ, Tô phu nhân không cần khách khí.”
Diêu Nguyệt hoảng hốt chớp mắt một cái.
Bà ấy hình như hiểu rồi, thái độ của Lục phu nhân này tốt, đại khái cũng là bởi vì bản thân mình dính chút ánh sáng của Tô Cẩm .
Diêu Nguyệt lập tức thẳng lưng: “A Cẩm nhà tôi mặc dù còn trẻ, nhưng thực lực, những người được chứng kiến không có ai là không bội phục!”
Đầu tiên là Nguyên Tam gia, Sở Lâm, lại đến Lục Chi Ninh, A Cẩm nhà bà ấy vừa ra tay là đã khiến bọn họ kinh hãi!
“Đúng vậy đúng vậy, dì à, nếu không phải có Tô quán chủ, cái mạng nhỏ của cháu chắc cũng mất rồi.” Đáy mắt Sở Lâm lóe lên ánh sáng, vừa nhắc tới Tô Cẩm , anh ta vô cùng hưng phấn.
Mẹ Lục nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, có chút bất đắc dĩ, đứa nhỏ này chẳng lẽ đặt Tô quán chủ vào trong lòng rồi hả?
Nhân vật lợi hại như vậy, nào có thể là mơ ước của Sở Lâm?
Sở Lâm: ... ?
Ngay sau đó, mẹ Lục nhìn thấy cô gái nhỏ ở trên gian hàng coi bói.
Chỉ liếc một chút, mẹ Lục đã bị hấp dẫn.
Tô Cẩm mỉm cười với mẹ Lục: “Tướng mạo của phu nhân vô cùng tốt, quãng đời còn lại an ổn phú quý.”
Tướng mạo của mẹ Lục và Diêu Nguyệt có một chút giống nhau.
Đều là an ổn phú quý, không có tai nạn gì lớn.
Hai người bọn họ cũng thiện tâm giống nhau.
Chỉ là, Diêu Nguyệt càng có duyên hơn với Đạo gia.
Nghe thấy lời Tô Cẩm, mẹ Lục nhất thời cười: “Tô quán chủ, cô đã cứu con trai tôi một mạng, tôi cố ý đến cảm tạ cô.”
Bà ấy vừa dứt lời, đã đưa phần quà mà mình đã chuẩn bị ra, đó là một hộp gấm hình vuông, hộp gấm làm bằng gỗ đàn hương, phía trên còn khảm nạm một viên bảo thạch xinh đẹp, xem ra chính là vật phẩm quý giá.
Vừa đến đã tặng quà như thế, Tô Cẩm hơi kinh ngạc: “Lục phu nhân, Lục thiếu gia đã trả tiền rồi.”
Món quà này… Cũng không cần nữa.
Ánh mắt mẹ Lục hòa ái: “Nó trả tiền rồi, nhưng một lần ra tay của cô, còn giúp toàn bộ Lục gia của tôi, phần quà này, là toàn bộ Lục của tôi tặng cho cô.”
Tô Cẩm nghe không hiểu hàm ý trong đó, Diêu Nguyệt lại nghe rõ.
Lời này của Lục phu nhân, không chỉ riêng là một phần quà đơn giản như vậy, càng là mang ý nghĩa toàn bộ Lục gia ở Kinh Thành đều sẽ coi Tô Cẩm là ân nhân!
Tô Cẩm không biết địa vị của nhà họ Lục ở Kinh Thành, nhưng Diêu Nguyệt lại mơ hồ biết một chút.
Có nhà họ Lục che chở, Tô Cẩm có thể ở Thanh Thành đi ngang! Coi như đem Thanh Thành lộn ngược lại cũng không có gì đáng ngại.
Cho dù về sau Tô Cẩm đi Kinh Thành, cũng có thể như cá gặp nước!
Trong lòng Diêu Nguyệt cảm khái, nếu bà ấy nói chuyện này cho Tô Chính Quang nghe, đoán chừng Tô Chính Quang sẽ cảm thấy bà ấy đang nói chuyện viển vông.
Nghĩ đến cái đầu không thông minh lắm kia của Tô Chính Quang, trong lòng Diêu Nguyệt chợt thấy tức giận bất bình. Cũng không biết kiếp trước Tô Chính Quang đã làm được chuyện tốt gì mà đời này lại có một cô con gái ưu tú đến như vậy!
Thật khiến người ta phải ao ước đố kị mà!
Tô Cẩm không vội vã nhận lấy món quà kia của mẹ Lục: “Lục phu nhân, xin chờ một chút.”
Cô quay người, cầm ba cây nhang đi tới trước mặt tổ sư gia, cô thắp xong nói rõ ràng: “Lễ này có nên thu hay không, kính mong tổ sư gia chỉ điểm.”
Mấy người Lục phu nhân và Lục Chi Ninh đứng ở bên cạnh, chăm chú nhìn động tác của Tô Cẩm.
Chỉ thấy từ ba cây nhang, khói từ từ bốc lên.
Khoé môi Tô Cẩm tràn ra ý cười: “Cảm ơn tổ sư gia.”
Được chỉ điểm, Tô Cẩm vui vẻ trở lại trước mặt Lục phu nhân: “Tô sư gia nhà tôi nói có thể nhận món quà này.”
Nếu đổi thành những người khác, khi nghe được lời này của Tô Cẩm, đại khái sẽ cho rằng Tô Cẩm đang nói lung tung, vì để nhận món quà này mà tuỳ tiện lấy một cái cớ.
Nhưng sau những gì xảy ra tối hôm qua, mấy người Lục Chiêu Dật hoàn toàn không nghi ngờ lời Tô Cẩm nói chút nào!
Lục phu nhân đưa món quà cho Tô Cẩm rồi lại hỏi: “Tô quán chủ, chúng tôi có thể thắp cho tổ sư gia mấy nén nhang không?”
Lục Chiêu Dật: “Chuyện ngày hôm qua thật sự phải cảm ơn Tô quán chủ, hôm nay ngoại trừ bái tạ thì chính là muốn đến để thắp nhang.” Nếu không phải có Tô Cẩm, Dạ Linh cũng sẽ không được đầu thai thuận lợi như vậy. Còn có chuyện của nhà họ Lục cũng nhờ có Tô quán chủ nữa.
Tô Cẩm: “Được.”
Cô vừa dứt lời, Diêu Nguyệt liền lấy nhang ra, phát cho mỗi người ba cây.
Tô Cẩm ôm hộp gấm nhỏ, cô rất thích chiếc hộp gấm này. Nhưng ở đây có nhiều người như vậy, cô cũng không tiện mở ra ở đây.
Cô bỏ hộp gấm nhỏ vào trong túi xách của mình, hì hì, được nhận quà, vui quá!
Thái độ mấy người Lục phu nhân rất thành kính, Tô Cẩm nhìn thoáng qua, tổ sư gia cũng rất vui vẻ!
Ôi, cùng vui cùng vui!
Duy chỉ khi đến lượt Sở Lâm, Sở Lâm dâng hương rồi lặng lẽ khấn mấy câu. Chỉ thấy ba nén nhang của Sở Lâm chợt sáng chợt tắt, so sánh với nhang của mấy người khác có sự khác biệt rõ ràng.
Lục phu nhân khẽ nhướng mày, sắc mặt khó coi trừng mắt nhìn Sở Lâm: “Có phải cháu vừa mới bất kính với tổ sư gia không hả?”
Nhìn mấy cây nhang kia đi, thái độ của tổ sư gia thật quá rõ ràng!!!
Sở Lâm lắc đầu: “Không phải mà, cháu chỉ nói với tổ sư gia suy nghĩ của cháu, muốn tổ sư gia cho phép cháu thôi.”
Tô Cẩm chậm rãi đi tới, tò mò lắng nghe xem bọn họ nói chuyện gì.
Cô thật sự muốn biết Sở Lâm nói gì với tổ sư gia…
Thái độ của tổ sư gia, thật đúng là có ý tứ sâu xa.
Ánh mắt Lục phu nhân hơi loé lên, khéo léo khuyên nhủ Sở Lâm: “Có một số người, cháu nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Với cái bộ dáng này của Sở Lâm, có thể xứng với Tô quán chủ sao?
Lại còn muốn đánh chủ ý lên Tô quán chủ nữa à?
Trách không được tổ sư gia không vui như thế.
Sở Lâm có chút mờ mịt: “…Tại sao dì lại biết cháu đang nghĩ tới ai?”
Lục phu nhân: “…” Mỗi lần cháu gặp Tô Cẩm liền phấn khích như thế, còn dám nói cháu không có tâm tư khác à?
Thấy Lục phu nhân có chút không vui, Sở Lâm cũng thở dài: “Chuyện lần này là cháu nghiêm túc! Cháu đã nghĩ kỹ rồi, nhất định cháu sẽ kiên trì!”
Nói xong, anh ta nhìn về phía bài vị của tổ sư gia: “Cho dù tổ sư gia có chướng mắt cháu cũng không sao, cháu sẽ cố gắng!”
Sở Lâm tràn đầy tự tin.
Lục phu nhân lại bắt đầu nhức đầu, thằng nhóc ngỗ nghịch này lại không nghe lời thì biết làm sao bây giờ?
Ngày nào cũng sinh ra ý nghĩ hão huyền như thế…
Sở Lâm lại nói: “Dì cứ yên tâm đi, chuyện lần này, anh họ cũng rất ủng hộ cháu mà.”
Lục Chi Ninh đột nhiên bị điểm danh: “?”
Anh ta cảm giác ánh mắt của mẫu thân đại nhân đột nhiên rơi vào trên mặt mình, sắc như lưỡi dao, phảng phất như đang chất vấn tại sao mình lại đi theo Sở Lâm làm bậy!
Lục Chi Ninh do dự: “Con cảm thấy Sở Lâm hiếm khi muốn làm việc gì nghiêm túc, con… miễn cưỡng ủng hộ cậu ấy.”
Mẹ Lục ngơ ngác.
Mẹ Lục mờ mịt.
Có ý nghĩ hão huyền với Tô quán chủ chẳng lẽ cũng coi như là việc nghiêm túc sao?
Bà ấy nhìn chằm chằm Lục Chi Ninh thêm một lúc, sau đó âm thầm quyết định, chờ trở về rồi sẽ dạy dỗ Lục Chi Ninh một trận ra trò.
Chuyện đã nói đến mức độ này rồi, Sở Lâm hào hứng dạt dào quay đầu lại nhìn Tô Cẩm.
“Tôi quyết định rồi, hôm nay tôi sẽ nói hết ra!” Sở Lâm trịnh trọng nhìn Tô Cẩm, đáy mắt hiện ra ánh sáng vô tận và tràn đầy chờ mong.
Tô Cẩm khẽ nghiêng đầu, hơi kinh ngạc: “?”
Nói gì thế?
Cô càng lúc càng hiếu kỳ.
Diêu Nguyệt cũng khẽ giật mình, nhìn thái độ của Sở Lâm, rồi lại nhìn khuôn mặt dần trở nên đen sì của Lục phu nhân, bà ấy mơ hồ đoán được chuyện gì.
Với cái thái độ này của Sở Lâm, sẽ không phải là coi trọng A Cẩm nhà mình rồi đấy chứ?
Chuyện này thật đúng là…Nếu không giải quyết cẩn thận sẽ gây ra phiền toái khó chịu.
Hơn nữa ở đây còn có nhiều người như vậy, nếu như Tô Cẩm trực tiếp cự tuyệt Sở Lâm, Sở Lâm liệu có bị mất mặt không chứ?
Lục phu nhân vừa mới đưa món quà quý giá như vậy…
Ôi, tại sao Sở Lâm lại không chọn thời điểm khác đây?
Nhất định cứ phải chọn sau khi Lục phu nhân tặng quà mới được? Có phải có chút không biết nhìn mặt mà nói chuyện không?
Vốn dĩ bầu không khí đang bình thản, bởi vì một câu của Sở Lâm mà trở nên kỳ kỳ quái quái.
Sở Lâm lo lắng bất an lên tiếng: “Tô quán chủ, tôi muốn…”
Lời còn chưa dứt, Nguyên Tam gia đột nhiên lên tiếng ngắt lời anh ta.
Nguyên Tam gia: “Lục phu nhân đến Thanh Thành từ khi nào vậy?”
Sở Lâm: “…” Hu hu hu, anh ta khó khăn lắm mới lấy được dũng khí, thế mà lại bị Tam gia cắt ngang.
Ánh mắt anh ta sâu kín nhìn về phía Nguyen Tam gia, thình lình, lại bắt gặp Nguyên Tam gia nhìn hắn với ánh mắt lạnh như băng.
Sở Lâm theo bản năng rùng mình một cái.
Mẹ kiếp! Sao ánh mắt Nguyên Tam gia lại đáng sợ như vậy?
Quá doạ người rồi!
Sở Lâm run lẩy bẩy, không dám nhìn lại Nguyên Tam gia nữa.
Lục phu nhân nhìn thấy Nguyên Cảnh, thái độ lập tức thay đổi. Rõ ràng dựa theo vai vế thì Nguyên Cảnh là hàng con cháu, nhưng Lục phu nhân vẫn phải cung kính gọi một tiếng Tam gia.
“Tam gia, thằng nhóc Chi Ninh này lại gây thêm phiền phức cho cậu rồi, còn phải cảm ơn cậu về chuyện ngày hôm qua nữa.”
Nếu không phải Nguyên Tam gia quen biết với Tô quán chủ, lại biết được bản lĩnh của Tô quán chủ thì…
Nếu không, thật khó để nói kết quả của những chuyện này sẽ là như thế nào…
Lục phu nhân và Nguyên Cảnh nói chuyện khách sáo mấy câu, trực tiếp chặn hết mấy lời đang chuẩn bị nói của Sở Lâm lại.
Sở Lâm nắm chặt nắm tay, trong lòng không khỏi thở dài.
Ôi, suýt chút nữa, chỉ thiếu có mấy giây thôi là anh ta đã có thể nói ra được rồi.
Có lẽ ánh mắt của Sở Lâm quá bi phẫn, Tô Cẩm hiếu kỳ nhìn chằm chằm anh ta hỏi một câu: “Rốt cuộc thì anh muốn nói gì thế?”
Tô Cẩm vừa dứt lời, Lục phu nhân, Nguyên Cảnh, Sở Lâm và mấy người khác, tất cả đều đồng thời nhìn về phía Tô Cẩm.
Tô Cẩm: “…?” Vậy rốt cuộc là Sở Lâm muốn nói cái gì???
Sở Lâm nhìn về phía Tô Cẩm, phảng phất như nhìn thấy một vị cứu tinh.
Anh ta biết ngay Tô Cẩm chính là quý nhân của mình mà!
Câu nói này của Tô Cẩm tựa như cho anh ta một cơ hội, dưới tình huống này, Sở Lâm cảm thấy mình tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội lần này.
Nếu như hôm nay không nói, không biết lần sau còn phải chờ tới khi nào.
Sở Lâm chống lại mấy ánh mắt bất thiện, trịnh trọng đi đến trước mặt Tô Cẩm.
“Tô quán chủ, tôi…” Sở Lâm có chút căng thẳng, anh ta nghiến răng nghiến lợi, nhắm mắt lại rồi hét lên: “Tôi muốn gia nhập Huyền Thanh quán! Tôi muốn làm người của Huyền Thanh quán!”
Một tiếng hét này của Sở Lâm có thể gọi là long trời lở đất.
Lục phu nhân lảo đảo, trong lòng dâng lên một nỗi xúc động muốn đánh người.
Bà ấy nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Sở Lâm.
Sắc mặt Nguyên Cảnh cũng khó coi, chưa từng nghĩ mình lại chậm hơn Sở Lâm một bước.
Sở Lâm vậy mà cũng coi trọng A Cẩm.
A Cẩm là một cô gái tốt như vậy, Sở Lâm xứng sao?
Nguyên Tam gia liếc nhìn Sở Lâm một cái bằng ánh mắt cực kỳ khinh thường, tự an ủi trong lòng, không sao, nhất định A Cẩm sẽ cự tuyệt Sở Lâm.
Muốn là người của Huyền Thanh quán à?
Ha ha, nhất định A Cẩm sẽ không đồng ý!
A Cẩm chỉ có thể là của anh!
Tô Cẩm nhìn về phía Sở Lâm, vẻ mặt có chút xấu hổ: “Thì ra vừa nãy anh nói với tổ sư gia là nói mấy lời này.”
Chẳng trách mấy cây nhang của Sở Lâm chập chờn lúc sáng lúc tối, thì ra bởi như thế.
Cô liếc nhìn nén nhang đang cháy bên trong Huyền Thanh quán, lúc này khói từ những nén nhang của Sở Lâm đã chầm chậm bốc lên cao.
Tô Cẩm cười, nghiêm túc nhìn Sở Lâm: “Huyền Thanh quán bây giờ chỉ có một người là tôi, nhân khẩu thưa thớt. Tính ra tôi cũng là truyền nhân duy nhất của Huyền Thanh quán, lúc đầu tôi xuống núi chính là muốn phát dương quang đại Huyền Thanh quán này.”
Lời còn chưa nói hết, Sở Lâm đã lao tới bịch một tiếng quỳ xuống, hai tay ôm chân Tô Cẩm: “Sư phụ! Ngài nhìn con đi, con có thể làm đồ đệ của ngài mà, sẽ hiếu kính ngài và tổ sư gia thật tốt. Huyền Thanh quán chúng ta ít người, vừa lúc thiếu một chân chạy vặt. Ngài bảo con đi chỗ nào, con sẽ đi chỗ ấy! Ngài bảo con làm cái gì, con sẽ làm cái đó, con vừa nghe lời lại có tiền! Xin ngài cho con có một cơ hội biểu hiện!”
Tô Cẩm khẽ chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ mấy lời vừa rồi của Sở Lâm.
Mà dáng vẻ của Sở Lâm trong mắt nhìn của mấy người bên cạnh, càng giống như hoạ phong đột biến.
Lục phu nhân: “…” Ồ, mình suy nghĩ nhiều rồi.
Bà ấy biết ngay mà, với cái đầu óc này của Sở Lâm làm sao lại có hứng thú với tình yêu cho được…
Nguyên Cảnh: “…” Rốt cuộc vẫn là anh đánh giá Sở Lâm quá cao.
Thì ra Sở Lâm cũng không phải muốn trở thành tình địch của anh mà là muốn làm đồ đệ của A Cẩm nhà anh.
Ánh mắt Nguyên Cảnh hơi loé lên.
Lúc này Lục Chi Ninh đi tới trước mặt anh, thấp giọng hỏi: “Có phải là anh tưởng cậu ta muốn thổ lộ không?”
Nguyên Tam gia không nói gì, lạnh lùng liếc mắt nhìn Lục Chi Ninh.
Lục Chi Ninh hiểu ngay lập tức.
Anh ta biết ngay mà, tại sao vừa nãy Nguyên Cảnh lại đột nhiên xuất hiện nói chuyện với mẹ anh ta như thế.
Hoá ra là hiểu lầm?
Chậc chậc, Sở Lâm cũng coi như mạng lớn!
Người ngốc có ngốc phúc mà.
Tô Cẩm ho nhẹ hai tiếng: “Nếu như anh đã có lòng thành như vậy, vậy thì tôi sẽ cho anh một cơ hội.”
Sở Lâm nói đúng một chuyện, quả thực Huyền Thanh quán thiếu một chân chạy vặt. Thân phận của cô bây giờ không giống như trước kia, làm quán chủ Huyền Thanh quán, cô phải duy trì cảm giác thần bí một chút.
Sao có thể chuyện gì cũng tự mình đi làm?
Sở Lâm xuất hiện, vừa lúc thích hợp.
Tô Cẩm nghĩ đến tính tình của tổ sư gia, cũng không nói chắc chắn.
Sở Lâm vội vàng hét lên: “Cảm ơn sư phụ! Về sau con chính là đại đệ tử của sư phụ rồi!”
Tô Cẩm lắc đầu: “Không, đừng vội ôm thân phận như thế. Anh có thể trở thành đệ tử chính thức của Huyền Thanh quán hay không còn phải xem biểu hiện của anh nữa đã. Lấy giới hạn thời gian là một tháng, nếu như anh có biểu hiện tốt, làm cho tổ sư gia hài lòng, vậy anh chính ta thủ tịch đại đệ tử của Huyền Thanh quán, nếu tổ sư gia không hài lòng thì…”
“Sư phụ yên tâm, nhất định con sẽ cố gắng hết sức, để khiến tổ sư gia hài lòng về con!” Thân phận thủ tịch đại đệ tử này, anh ta nắm chắc rồi!
Tô Cẩm cùng Sở Lâm một tới hai đi, cứ như vậy đem chuyện này xác định ra.
Lục phu nhân, cùng với Diêu Nguyệt ở bên cạnh nhìn một màn này, vẻ mặt ngây ngốc.
Nhất là Diêu Nguyệt, theo bản năng quan sát sắc mặt Lục phu nhân.
Cái này…
Sở Lâm không chỉ là người thừa kế của nhà họ Sở mà còn là cháu trai của Lục phu nhân, bây giờ lại chạy tới đây làm một đệ tử thực tập… Cũng không biết Lục phu nhân sẽ nghĩ thế nào.
Chuyện này nghe có vẻ…rất khó nói.
Lục phu nhân há hốc mồm, cuối cùng hoá thành một tiếng thở dài.
Bà ấy vỗ nhẹ bả vai Sở Lâm: “Sau này cháu phải nghe lời Tô quán chủ, gặp chuyện không được cậy mạnh, nếu gặp phải chuyện gì không giải quyết được cũng đừng có khăng khăng lao tới. Dì đối với cháu cũng không có yêu cầu quá lớn đâu…”
“Dì yên tâm, nhất định cháu sẽ dương danh lập vạn! Sau này nhất định sẽ có một chỗ của cháu trong Huyền Môn.”
Sở Lâm một bầu nhiệt huyết, tràn đầy hùng tâm tráng chí.
Lục phu nhân dừng một chút rồi nói khẽ: “Cháu còn sống là được rồi.”
Sở Lâm: “…”
Lục Chi Ninh không nhịn được, phì một tiếng bật cười.
Sở Lâm có chút xấu hổ, anh ta không hề nói đùa, anh ta thật sự nghiêm túc!
Ngay sau đó, Tô Cẩm liền trấn an Lục phu nhân: “Lục phu nhân cứ yên tâm, người trong Huyền Môn chúng tôi sẽ không để cho mấy đệ tử mới nhập môn như anh ấy làm chuyện gì nguy hiểm đâu, nhiều lắm chỉ là làm chân chạy vặt, mua đồ thôi.”
Lục phu nhân lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Cháu trai của mình, trong lòng mình rõ ràng.
Cũng không phải là bà ấy xem thường Sở Lâm, thực sự là anh ta không đủ kiên định, lại chưa từng gặp sóng to gió lớn gì, làm việc cũng không đủ chính chắn. Mà những việc Tô quán chủ phải xử lý phần lớn là những việc nguy hiểm người bình thường không thể nào chạm tới. Trong loại tình huống này, đương nhiên bà ấy sẽ vô cùng lo lắng.
Mẹ Sở Lâm đã qua đời, chỉ để lại duy nhất một đứa con trai này.
So với bất cứ ai khác, bà ấy đều hy vọng Sở Lâm sống thật tốt.
Sở Lâm nhận Tô Cẩm làm sư phụ, trực tiếp chuẩn bị quang minh chính đại ở lại Huyền Thanh quán.
Lục phu nhân có chút bất đắc dĩ: “Chuyện bái sư này chẳng lẽ cháu không nói một chút gì với cha cháu à? Còn nữa, dì muốn đi nhà họ Sở một chuyến, làm một vài chuyện, hôm nay cháu cùng về nhà với dì đi.”
“A? Còn phải đi với dì về nhà họ Sở nữa à?” Sở Lâm đau lòng, ngày đầu tiên bái sư, đương nhiên anh ta hy vọng mình có thể được ở cùng với sư phụ.
Sở Lâm quay đầu lại, háo hức nhìn Tô Cẩm: “Sư phụ, ngài thấy đệ tử có nên quay về không?”
Tô Cẩm: “…Đương nhiên là phải quay về, Lục phu nhân là trưởng bối của anh, anh phải tôn kính với trưởng bối.”
Cô thậm chí cũng không cần bấm đốt ngón tay, tướng mạo Sở Lâm hồng hào sáng loáng, rõ ràng là hôm nay có tài vận.
Đại khái…Lục phu nhân vội vã mang Sở Lâm về nhà họ Sở như thế mà muốn để cha Sở chia một phần lớn tài sản à?
Sở Lâm bước một bước lại nhìn lại ba lần, như thể mình là một đứa nhóc đáng thương bị vứt bỏ.
Tô Cẩm: “…” Ôi, đồ đệ này sao có vẻ dính người thế nhỉ?
Diêu Nguyệt: “…” Không thấy gì hết!
Ngược lại, Nguyên Cảnh vẫn ngồi trầm tư ở đó. Sở Lâm bái sư, vậy chẳng lẽ sau này có thể tiếp xúc hàng ngày với A Cẩm à?
Cứ như vậy, Sở Lâm tính ra lại chiếm lợi lớn rồi.
Nguyên Cảnh: “…” Anh cũng phải có hành động mới được.
“Nguyên Cảnh?” Tô Cẩm thấy anh bất động, gọi anh một tiếng.
Nguyên Cảnh chững chạc đàng hoàng mở miệng: “Mấy ngày gần đây tôi lại bắt đầu cảm thấy tâm thần không yên.”
Nghe vậy, Tô Cẩm nghiêm túc nhìn chằm chằm Nguyên Cảnh một lúc.
Nguyên Cạnh lại bình tĩnh nói dối tiếp: “Ngược lại mỗi lần ở bên cạnh cô, tâm cảnh lại thấy bình an nhẹ nhàng.”
Tô Cẩm gật đầu: “Đại khái là bởi trên người tôi có linh khí.” Cô không suy nghĩ quá sâu xa, dù sao thì tử khí trên người Nguyên Cảnh quả thật chưa bị loại bỏ hoàn toàn, chỉ là bị áp chế mà thôi.
“Như vậy đi, sau này lúc anh không có chuyện gì làm thì cứ đến tìm tôi, ở bên cạnh tôi.” Tô Cẩm nghiêm túc đề nghị.
Nguyên Cảnh giả vờ khó xử trả lời: “Như thế có gây phiền phức gì cho cô không?”
Tô Cẩm: “Đương nhiên là không.”
Anh là khách hàng lớn của cô! Hơn nữa cô cũng đã nói muốn giúp anh giải quyết vấn đề!
Sở Lâm đi theo Lục phu nhân về thẳng nhà họ Sở.
Cha Sở biết tin người nhà họ Lục sẽ tới nên đã đợi sẵn ở nhà họ Sở từ sớm rồi.
Tuy nói nhà họ Sở ở Thanh Thành coi như không tệ, nhưng nhà họ Sở làm sao có thể sánh được với nhà họ Lục ở Kinh Thành?
Lại nói, nhà họ Sở mấy năm này phát triển nhanh như vậy, hoặc ít hoặc nhiều đều nhờ dính ánh sáng của nhà họ Lục. Nếu không nhờ có tầng quan hệ thân thích với nhà họ Lục thì nhất định nhà họ Sở sẽ không phát triển thuận lợi như vậy.
Lục phu nhân đi vào nhà họ Lục, còn chưa tới cửa, lời đầu tiên nói ra đã khiến cha Sở chấn kinh.
Lục phu nhân thái độ kiên quyết: “Tôi muốn cậu ở ngay trước mặt tôi và Sở Lâm, chuyển một phần tài sản qua cho Sở Lâm, sang tên cho nó luôn.”
Cha Sở: “…” Ông ta cau mày, có chút không vui nhưng trên mặt không dám biểu hiện ra ngoài.
Lục phu nhân nói tiếp: “Tôi chỉ cần phần tài sản thuộc về Sở Lâm thôi, về phần những tài sản khác của cậu thì thích cho ai thì cho.”
Cha Sở mơ hồ ý thức được Lục phu nhân đưa ra yêu cầu như vậy, có thể là có liên quan đến chuyện của Thư Vân.
Ông ta thở dài: “Lục phu nhân, chuyện của Thư Vân là do em không biết nhìn người. Sau này em cũng sẽ không tái giá nữa, tài sản của nhà họ Sở cũng sẽ để lại hết cho Sở Lâm. Em chỉ có một đứa con trai là nó, không cho nó thì cho ai đây?”
Cho nên không cần thiết phải buộc ông ta phân chia tài sản ngay lúc này.
Lục phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Cậu cũng nói là chỉ có một đứa con trai là nó, vậy thì phân cho nó sớm hơn một chút cũng có sao đâu chứ?”
Phân cho Sở Lâm sớm một chút, tránh khỏi sau này lại xảy ra mấy chuyện lung tung rắc rối nữa.
Mà như vậy thì Sở Lâm cũng được bảo đảm.
Người cha này của Sở Lâm không đáng tin cậy, bà ấy làm dì, cũng nên lên kế hoạch sắp xếp tốt cho Sở Lâm.
Cha Sở nhìn thái độ không cho phép cự tuyệt của Lục phu nhân, suy nghĩ một chút, cũng không muốn tranh cãi về chuyện này nữa. Huống chi cho dù có tranh chấp thì ông ta cũng chẳng thể thắng nổi nhà họ Lục.
Thái độ của cha Sở coi như không tệ, lúc này liền gọi điện thông báo cho luật sư chuẩn bị các văn kiện cần thiết.
Sau đó, mọi người mất hơn một tiếng đồng hồ để đem một phần tài sản của nhà họ Sở chuyển đến dưới danh nghĩa Sở Lâm. Trừ cái đó ra, còn có bất động sản cùng với một phần cổ phần của công ty nữa.
Sở Lâm có chút hoảng hốt, không ngờ giá trị tài sản của mình lại soạt soạt tăng nhanh như vậy.
Chỉ là, Sở Lâm còn chưa kịp cao hứng, Lục phu nhân đã bổ sung thêm một điều kiện vào trong bản thoả thuận tài sản.
Để tránh cho Sở Lâm bị mất hết tài sản, trong ba năm tới, anh ta chỉ có thể sử dụng một phần nhỏ tài sản. Sau ba năm, Sở Lâm mới có được toàn quyền quản lý toàn bộ số tài sản đó.
Sở Lâm: “…” Được rồi.
Rốt cuộc là anh ta đã suy nghĩ quá nhiều.
Lục phu nhân nhìn về phía cha Sở: “Sở tiên sinh, cậu còn ý kiến gì nữa không?”
“Chị đã suy xét hết tất cả tình huống rồi, em còn có thể có ý kiến gì nữa chứ?” Ba năm sau, Sở Lâm cũng đã gần như trưởng thành rồi.
Sau khi giải quyết xong vấn đề tài sản, Lục phu nhân không ở lại nhà họ Sở nữa mà trực tiếp rời đi.
Lúc rời đi, bà ấy lại dùng lời lẽ khuyên nhủ Sở Lâm mấy câu.
“Dì không có yêu cầu quá lớn với cháu cả, cháu chỉ cần sống tốt, sống vui vẻ là được. Nhà họ Lục sẽ mãi mãi là chỗ dựa vững chắc nhất của cháu.”
Sở Lâm gật đầu: “Dì yên tâm, lần này cháu gia nhập vào Huyền Thanh quán không phải là tâm huyết dâng trào mà là cân nhắc kỹ lưỡng mới quyết định.”
Thấy Sở Lâm trịnh trọng như vậy, trong đáy mắt Lục phu nhân hiện lên ý cười, bà ấy thấy trong ánh mắt Sở Lâm có ánh sáng kiên nghị.
“Được, dì sẽ chờ tin tốt của cháu. Có điều, cháu phải hứa với dì, nếu chẳng may gặp phải chuyện gì nguy hiểm thì không được cậy mạnh.”
Sau khi Lục phu nhân vui mừng lại có chút lo lắng.
Bà ấy sợ Sở Lâm gặp phải nguy hiểm gì, chị của bà ấy chỉ để lại một đứa con trai là Sở Lâm, lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì thì bà ấy phải làm sao cho phải?
Sở Lâm: “Cháu hứa với dì.”
Sau khi Lục phu nhân và Lục Chi Ninh đi rồi, Sở Lâm liền trở về phòng, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Vẻ mặt cha Sở có chút khó hiểu.
Ông ta suy nghĩ một lúc.
“Chẳng lẽ con muốn đi theo Lục phu nhân trở lại Kinh Thành à?” Nếu là như vậy thì cũng không tệ.
Đi theo bên người Lục phu nhân có thể quen biết được không ít người, kết giao được nhiều nhân mạch. Trước kia ông ta cũng bảo Sở Lâm đi tới nhà họ Lục chơi thường xuyên hơn, đáng tiếc đứa nhỏ này không nghe lời, không nguyện ý đi lôi kéo làm quen.
Đã có quan hệ của dì ruột mình ở đó, sao có thể coi là lôi kéo làm quen chứ?
Thấy cha Sở đoán sai, Sở Lâm cũng không vội phản bác, sau khi thu dọn đồ đạc xong mới bắt đầu chậm rãi phản bác cha Sở: “Cha đoán sai rồi.”
Cha Sở kinh ngạc: “Vậy con thu dọn đồ đạc làm cái gì? Vừa mới phân chia tài sản xong, liền muốn rời nhà trốn đi rồi?”
Sở Lâm tự hào nói: “Con gia nhập Huyền Thanh quán. Bây giờ con là đệ tử thực tập của Huyền Thanh quán.”
Cha Sở: “…Con nói lại lần nữa xem!” Câu nói của Sở Lâm, từng chữ thì ông ta nghe hiểu, nhưng gộp lại thì ông ta lại chẳng hiểu chút nào.
Đệ tử thực tập của Huyển Thanh Quan là gì?
Huyền Thanh quán là thứ gì thế?
Sở Lâm tâm tình không tệ giải thích: “Tô đại sư chính là quán chủ của Huyền Thanh quán, nói đơn giản, con đã bái Tô quán chủ làm sư phụ rồi!”
Nét mặt cha Sở thay đổi liên tục, cuối cùng, nhìn anh ta bằng sắc mặt tái xanh.
“Mày cái đồ nghịch tử này! Có tin tao đánh chết mày không!”
Bái một con nhóc Tô Cẩm đầu óc không bình thường làm sư phụ?
Quả thực làm mất sạch mặt mũi của nhà họ Sở đây mà.
Sở Lâm có chút bối rối: “?, Con đã có dũng khí theo đuổi ước mơ của mình, bái Tô quán chủ làm sư phụ thì sao chứ? Tô quán chủ có đạo pháp cao thâm, cô ấy là sư phụ của con, đó là con có phúc khí, là bên trên mộ tổ của nhà họ Sở chúng ta bốc khói xanh nên mới có vận khí tốt như vậy.”
Thấy lời nói Sở Lâm càng lúc càng không hợp thói thường, cha Sở vội vàng lấy từ trong túi ra một viên thuốc trợ tim.
Ông ta liếc nhìn xung quanh, quơ lấy một cái chổi lông gà rồi hướng về phía Sở Lâm lao tới.
“Mày cái đồ nghịch tử này! Tô Cẩm chính là một người điên, ai mà không biết cô ta bây giờ chính là một con nhóc tai hoạ chứ? Tao đã bảo mày cách xa cô ta một chút, mày lại còn có thể làm ra cái chuyện này nữa. Mày thực sự muốn chọc tức tao à?”
Sở Lâm thấy cha Sở muốn đánh thật, liền kéo vali của anh ta chạy ra ngoài.
Vừa chạy vừa phản bác: “Sư phụ con mới không phải là tai hoạ, sư phụ con chính là tiên nữ từ trên trời rơi xuống. Phàm nhân mấy người không xứng để lý giải được sự lợi hại của cô ấy đâu.”
Cha Sở: “…!”
Cha Sở vốn đang giận gần chết, nghe lời này, lại càng tức giận hơn, gân xanh trên trán nhảy lên thình thịch.
Phàm nhân các người à?
Hôm nay ông ta mà không cho Sở Lâm một bài học thì ông ta không phải là lão tử Sở Lâm!
Cha Sở đuổi theo, Sở Lâm bỏ chạy.
Đến cùng thì người trẻ tuổi thể lực tốt, cho dù Sở Lâm kéo vali thì cũng không bị cha Sở bắt được.
Cha Sở tức giận ở phía sau hét lên: “Nếu mày còn dám đi theo đồ tai hoạ Tô Cẩm kia làm bậy, sau này cũng đừng có bước vào cổng nhà họ Sở nữa.”
Sở Lâm nghe xong vẫn còn có tâm tình quay đầu lại trả lời ông ta một câu: “Không vào thì không vào! Dù sao bây giờ con có tiền rồi!”
Cha Sở: “?”
Từ từ, có phải mình bị Lục phu nhân hố rồi không?
Có phải Lục phu nhân đã sớm biết Sở Lâm muốn bái Tô Cẩm làm sư phụ rồi?
Cho nên mới bảo ông ta sớm phân chia tài sản cho Sở Lâm như thế?
Cha Sở càng nghĩ càng giận: “Sau này nếu mày dám quay về, lão tử liền đánh gãy chân mày!”
Sở Lâm nghe xong lời này, lập tức theo nhịp, bắt đầu hăm doạ: “Một ngày nào đó cha sẽ phải cầu xin con quay lại nhà họ Sở.”
Không phải chỉ là nói hăm doạ thôi sao?
Ai mà không biết chứ?
Cha Sở lại che chỗ trái tim mình, lại nuốt thêm một viên thuốc trợ tim.
Nghịch tử, nghịch tử!
Sau này cha Sở mới biết được, mặt chính là dùng để vả. Còn có mấy lời, một câu thành sấm.
Sau khi rời khỏi nhà họ Sở, Sở Lâm giống như chim sổ lồng, vui sướng chạy nhảy, anh ta muốn theo đuổi ước mơ của mình, muốn tạo dựng một bầu trời cho riêng mình.
Nhìn thấy Sở Lâm xách rương hành lý tới, ánh mắt Nguyên Cảnh loé lên, anh có một loại dự cảm xấu.
Một giây sau, Nguyên Cảnh đã nghe thấy Sở Lâm mở miệng: “Sư phụ, tôi cãi nhau với cha tôi, bị ông ấy đuổi ra ngoài, về sau, tôi cũng chỉ có thể dựa vào Huyền Thanh quán rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận