Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 774: Lệ khí thấm sâu vào xương tủy 1

Hoặc là ông nội Niếp Hưng bị người ta bức hiếp, hoặc là bị mê hoặc.
Nhưng cha của Niếp Hưng rõ ràng không biết tình hình cụ thể, cũng không cung cấp được manh mối gì, mà ông nội Niếp Hưng cũng đã qua đời rất lâu, sớm đã không còn dấu vết gì để có thể tìm ra.
Nghĩ như vậy, Tô Cẩm lại dạo một vòng quanh Niếp gia, ý đồ tìm kiếm một số dấu vết manh mối, ngộ nhỡ bỏ sót cái gì thì sao?
Tiết đạo trưởng đi theo bên cạnh, muốn nói lại thôi, muốn nói lại thôi.
Nhìn thấy dáng vẻ đó Tô Cẩm rất bất đắc dĩ: “Có chuyện gì ông cứ việc nói thẳng.”
Trên mặt Tiết đạo trưởng nhanh chóng lướt qua sự vui mừng, ông ta ngượng ngùng lên tiếng: “Là như này, lần trước lúc Tô quán chủ đến hiệp hội Đạo Môn, không phải đã huỷ đi pháp khí của vị phất trần đạo nhân kia hay sao?”
Tô Cẩm ngừng động tác, kinh ngạc quay đầu lại hỏi ông ta: “Sao thế? Người đó muốn tôi bồi thường pháp khí à?”
Tiết đạo trưởng nghe xong lời này, vội vàng lắc đầu cũng xua tay: “Không không không, dĩ nhiên không phải!”
Ông ta bị dọa vội vàng giải thích, sợ Tô Cẩm hiểu lầm.
“Cây phất trần kia có vấn đề, may mà có Tô quán chủ nhắc nhở, cho nên, vị phất trần đạo nhân kia bảo tôi thay ông ta nói lời cảm ơn!”
Tô Cẩm vẻ mặt thản nhiên, sau khi đi hai vòng quanh Niếp gia, cô cất quyển sổ nhỏ rời đi, Niếp gia này, quả thực không có bất kỳ manh mối gì.
Sau khi đi ra ngoài, Tiết đạo trưởng vẫn như cũ đi theo bên cạnh Tô Cẩm.
Ông ta lại cẩn thận lặp lại một lần nữa phất trần đạo nhân bảo ông ta nói lời cảm ơn.
Tô Cẩm trầm mặc chớp mắt một cái, trực tiếp hỏi: “Nói đi, ngoại trừ nói lời cảm ơn, vị phất trần đạo nhân kia còn nói cái gì?”
Nếu thật sự chỉ có nói lời cảm ơn, Tiết đạo trưởng căn bản không cần biểu lộ như thế, rõ ràng còn có chuyện khác tìm cô.
Tiết đạo trưởng có chút xấu hổ: “Tô quán chủ vẫn là thông tuệ như vậy.”
Nghe vậy, Tô Cẩm lập tức kéo giãn khoảng cách với Tiết đạo trưởng, dáng vẻ mang theo mấy phần cảnh giác: “Tiết đạo trưởng, ông như này sẽ khiến cho tôi cảm thấy, ông tìm tôi không có chuyện gì tốt…”
Tiết đạo trưởng lau mồ hôi vô hình sau gáy, sau đó thành thật nói lại sự việc một lần.
“Quả thực không phải chuyện gì tốt… Phất trần đạo nhân cho rằng, nếu như phất trần của ông ta đã xảy ra vấn đề, như vậy, những người khác trong hiệp hội Đạo Môn, cũng có khả năng bị gài bẫy, nhưng lại không thể huỷ đi tất cả pháp khí của mọi người, cho nên, phất trần đạo nhân muốn mời cô lại đến hiệp hội Đạo Môn một chuyến…”
Nói xong lời cuối cùng, Tiết đạo trưởng rất ngượng ngùng cúi đầu.
Nói thật, ông ta cũng cảm thấy phất trần đạo nhân có chút… Không biết xấu hổ.
Thấy sắc mặt Tô Cẩm khó coi.
Tiết đạo trưởng vội vàng nói tiếp: “Tô quán chủ, lúc ấy tôi vừa nghe thấy yêu cầu của ông ta, tôi đã trực tiếp từ chối! Nhưng, ông ta nhất định yêu cầu tôi tới… Ông ta, ông ta già mà không kính, ông ta dùng tuổi tác để ép tôi, còn lấy tương lai của Đạo Môn chặn tôi.”
Cho nên, ông ta đã kiên trì tới.
Tô Cẩm nói trúng tim đen hỏi một câu: “Đạo Môn… Còn có tương lai sao?”
Tiết đạo trưởng chỉ cảm thấy trái tim đau xót: “...” Cũng không cần đâm vào tim như thế, mặc dù, xem xét trước mắt, khả năng đại khái quả thực không có tiền đồ.
Nhưng có chút ít còn hơn không…
Ông ta thở dài, trong giọng nói tràn đầy sự không đồng tình với phất trần đạo nhân: “Tôi đã nói với ông ta vô cùng rõ ràng, tôi nói thời gian của Tô quán chủ là vàng là bạc, rất bận rộn, hơn nữa hiệp hội Đạo Môn còn gây sự vì chuyện bùa Thiên Lôi, ân oán ở đây, nói thế nào cũng phải là hiệp hội Đạo Môn xin lỗi trước…”
Nếu không phải ông ta một lòng hướng đạo, muốn cứu vãn hiệp hội đạo môn một chút, ông ta đã sớm đạp nát hiệp hội đạo môn này rồi, ai thích quản thì quản, dù sao chuyện này không liên quan tới ông ta!
Nhưng bây giờ hội trưởng Hứa mất tích, hiệp hội Đạo Môn lại như vậy, ông ta ngẫm lại cũng cảm thấy vô cùng chua xót.
Tiết đạo trưởng đắm chìm trong suy nghĩ của mình, mảy may không chú ý tới sắc mặt Tô Cẩm thay đổi.
Mãi cho đến khi Tô Cẩm khua tay trước mặt ông ta, Tiết đạo trưởng mới lấy lại tinh thần.
Tô Cẩm đưa cho Tiết đạo trưởng một lá bùa: “Lá bùa này 500 tệ, chuyển tiền cho tôi.”
Tiết đạo trưởng nhận lá bùa, mắt nhìn linh khí trên lá bùa, ông ta lập tức tê dại chuyển cho Tô Cẩm 500 tệ.
Trong chớp mắt này, tất cả vẻ u sầu của ông ta, dường như đã tan biến hết.
A! Thật vui vẻ!
Tô quán chủ lại đưa bùa cho ông ta rồi!
Quả nhiên, quan hệ giữa ông ta và Tô quán chủ không thể so sánh như người bình thường!
Một lá bùa Thiên Lôi của Tô quán chủ đòi tổ đặc biệt một triệu tệ!
Mà bây giờ, chỉ 500 tệ, Tô quán chủ đã bán lá bùa cho ông ta! Nói không kích động là giả.
Nhưng một giây sau, Tiết đạo trưởng đã nghe thấy Tô Cẩm khẽ nói: “Sau khi ông trở về, lặng lẽ dán lá bùa này dưới giường của phất trần đạo nhân kia.”
Khuôn mặt vui mừng như điên kia của Tiết đạo trưởng trong nháy mắt xụ xuống: “? ? ?”
Ông ta bưng lấy trái tim nhỏ, trên mặt hiện lên một tia đau lòng và chấn kinh: “Tô quán chủ, lá bùa này tại sao phải cho phất trần đạo nhân chứ? Hơn nữa không phải tôi bỏ tiền ra sao?”
Tô Cẩm thở dài một hơi.
Cô hơi ngây ngốc nhìn Tiết đạo trưởng: “Ông có nhìn rõ đây là bùa gì không?”
Tiết đạo trưởng nghi ngờ a một tiếng.
Tô Cẩm nói tiếp: “Thái độ của vị phất trần đạo nhân kia không đúng lắm, nếu biết nói cảm ơn với tôi, nhưng lại có thái độ không tốt mời tôi đến hiệp hội Đạo Môn, ông không cảm thấy ông ta có chút quái lạ sao?”
Không đợi Tiết đạo trưởng trả lời, Tô Cẩm lại nói: “Cho nên trên người vị phất trần đạo nhân kia nhiễm lệ khí, vẫn chưa được tiêu trừ.
Dù sao cây phất trần kia đã theo ông ta nhiều năm, thứ bên trong xem ra cũng đã nhiều năm rồi, đoán chừng lệ khí đã sớm thâm nhập vào xương tủy rồi. Lá bùa này có thể giúp ông ta thanh trừ lệ khí.”
Tiết đạo trưởng bừng tỉnh đại ngộ: “Như vậy à!” Ông ta còn tưởng rằng Tô quán chủ thấy cuộc sống của ông ta gian nan, cho nên đưa lá bùa để an ủi ông ta chứ!
Xem ra là ông ta suy nghĩ nhiều rồi.
Nghĩ như vậy, Tiết đạo trưởng nhỏ giọng hỏi: “Vậy nếu như phất trần đạo nhân khôi phục lại bình thường, sau này tôi có thể đòi tiền lá bùa này của ông ta hay không? Dù sao cũng là tôi thay ông ta thanh toán 500 tệ.”
Tô Cẩm khẽ gật đầu, phụ họa với lòng dạ nhỏ mọn của ông ta: “Ông cũng có thể tăng tiền, ăn chênh lệch ở giữa.”
Tiết đạo trưởng ngượng ngùng khẽ cười: “!”
Ông ta cảm thấy Tô quán chủ nói rất có lý.
Thăm dò xong lá bùa, Tiết đạo trưởng và Tô Cẩm tách nhau ra.
Vừa đi được hai bước, Tiết đạo trưởng bỗng nhiên lại quay đầu: “Phải rồi, Tô quán chủ, chuyện của Niếp gia có phải vẫn cần tiếp tục điều tra một chút hay không? Chuyện của ông nội Niếp Hưng, chắc là còn có ẩn tình gì đó?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận