Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 1007: Dễ dỗ lại dễ lừa 2

Hiên Viên Lê nghiền ngẫm kỹ lời của Cơ Vọng: “Cô ta nhìn ra anh bị lệ quỷ đeo bám? Vậy vì sao không cứu anh?”
“Liệu có phải là cô ta nhìn ra anh là người của thế gia Huyền Môn không?” Cơ Vọng suy đoán.
Đương nhiên anh ta không dám nói Tô Cẩm không cứu anh ta, nhưng lại nhắc nhở anh ta.
Hiên Viên Lê trầm tư trong phút chốc, không truy hỏi tiếp, cô ta bắt đầu toan tính một kế hoạch.

Mà một bên khác.
Sau khi Nguyên Cảnh lái xe nghênh ngang rời đi, ba người họ đều tò mò đợi Tô Cẩm lên tiếng giải đáp nghi hoặc.
“Sư phụ, người cảm thấy người vừa nãy là bẫy sao?”
Tô Cẩm gật đầu: “Chắc vậy, cho dù không phải bẫy, đối phương cũng rõ ràng không có ý tốt.”
“Vừa nãy tôi đã đặc biệt xem tướng mặt của anh ta rồi, người này có dây dưa với lệ quỷ, hơn nữa anh ta còn là người trong Huyền Môn.”
Tô Cẩm nói xong, lại thở dài một tiếng.
“Nhưng người này chưa từng làm chuyện xấu gì, nhìn tướng mặt, đại khái là bị gạt rồi, dù sao thì thứ như lệ quỷ thích mê hoặc lòng người nhất.”
Cho nên khi đó cô mới đặc biệt chỉ điểm vài câu.
Nhưng nếu đối phương không nghe lọt tai, cô cũng hết cách.
Còn vì sao không giúp đỡ, người đó rõ ràng đang dùng khổ nhục kế lừa cô, thậm chí muốn tiếp cận cô.
Cô cũng không ngốc, không lý nào để một người có vấn đề ở bên cạnh mình.
Hơn nữa, rõ ràng đối phương là người trong Huyền Môn, lại dây dưa với lệ quỷ sâu như vậy, đoán chừng trong này còn có một đống chuyện nhảm nhí.
Sở Lâm vừa nghe tới lệ quỷ liền ngứa ngáy.
Anh ta sờ roi Tỏa Hồn mình yêu quý: “Nếu thật sự có lệ quỷ, tôi nhất định sẽ đánh nó hồn phi phách tán!”
Tô Cẩm phụ họa đáp một tiếng: “Ừm, đại đồ đệ quả thực rất lợi hại.”
Sở Lâm được khen lại bắt đầu đắc ý, dáng vẻ đó sắp vểnh đuôi lên trời rồi.
Nhìn thấy bộ dạng này của anh ta, Tô Cẩm lại không yên tâm nhắc nhở vài câu: “Đừng kiêu ngạo, phải học theo Tri Hạc, trầm ổn một chút.
Dù sao thì còn có một phần lệ quỷ khá lợi hại, không phải con lệ quỷ nào cũng có thể trở thành bại tướng dưới tay anh. Lỡ như phán đoán sai lầm, sẽ xảy ra chuyện.”
Sở Lâm ngoan ngoãn gật đầu: “Tôi hiểu!”
Gặp phải lệ quỷ đánh giỏi, đương nhiên anh ta sẽ không dễ dàng xông lên.
Anh ta vẫn rất rõ thực lực của mình.
Loại chuyện dâng đầu người này, anh ta không làm!
Qua một lúc, Nguyên Cảnh không nhịn được hỏi một câu: “A Cẩm, người gặp được vừa nãy liệu có xuất hiện nữa không.”
“Chắc sẽ còn gặp nữa.” Tô Cẩm nhàn nhạt trả lời anh.
Cô với chàng trai đó vẫn có vài phần duyên phận.
Nếu đối phương không phải người trong Huyền Môn, nói không chừng anh ta có thể trở thành khách hàng lớn của mình.
Tướng mặt đó của anh ta, nhìn một cái liền biết chính là kiểu người nhẹ dạ cả tin, dễ dỗ lại dễ lừa.
*
Cơ Vọng bị Hiên Viên Lê dỗ phỉnh lần nữa, do dự nhìn kế hoạch thứ hai của cô ta.
“Tiểu Lê, như thế này không hay lắm.”
Hiên Viên Lê ấm ức nhìn anh ta: “Anh rút lui rồi?”
Cơ Vọng trầm mặc một lúc: “Anh chỉ sợ trận pháp này sẽ gây hại tới người vô tội.”
Cơ gia mạnh về trận pháp, sở dĩ anh ta có thể trở thành tiểu thiếu gia mà Cơ gia sủng ái nhất, dĩ nhiên là vì anh ta có vài phần thiên phú trong trận pháp.
Thế nên Cơ gia mới đặt tên anh ta là Cơ Vọng, một chữ Vọng này bao hàm rất nhiều thứ.
Cơ gia luôn mong mỏi anh ta trở thành hi vọng của Cơ gia, mong anh ta sớm ngày nghiên cứu thông thạo trận pháp Cơ gia, giúp Cơ gia phát triển tốt hơn.
Anh ta chơi thì chơi, giỡn thì giỡn, nhưng quy tắc của Cơ gia và lời dặn của trưởng bối, anh ta vẫn luôn khắc ghi.
Mà bây giờ, trận pháp Hiên Viên lê bảo anh ta bố trí…quả thực có một chút không phù hợp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận