Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 265: Gương Quý Phi 1

Cô ta hung ác nhìn sang cha Sở: “Ngươi cũng dám tính toán ta? Đàn ông quả nhiên không có một người nào tốt!”
Cha Sở sửng sốt một giây, cảm thấy mình có chút oan uổng, ngay cả cô ta là ai ông ta cũng không biết, càng không biết cô ta xuất hiện khi nào, làm sao ông ta có thể tính toán cô ta?
Rõ ràng, ông ta mới là người thảm nhất, hết lần này tới lần khác, còn không hiểu chụp mũ cho ông ta…
Lúc này.
Tô Cẩm đột nhiên xuất hiện, phá vỡ không khí hơi kỳ dị một người một quỷ.
Vừa nhìn thấy Tô Cẩm hiện thân, cha Sở giống như nhìn thấy cây cỏ cứu mạng, ông ta vội vã chạy đến bên cạnh Tô Cẩm.
“Tô quán chủ, cô ta… Nữ quỷ!”
Tô Cẩm mỉm cười khẽ gật đầu: “Sở tiên sinh yên tâm, có tôi ở đây rồi.”
Cô vừa nói vừa ra hiệu cho cha Sở đứng ở phía sau.
Sau đó, Tô Cẩm nhìn về phía nữ quỷ, đầu ngón tay cô hơi rung nhẹ, thôi động bùa Thiên Lôi.
Ánh sáng vàng rơi xuống, giống như từng tia sét thật nhỏ, đập vào trên người nữ quỷ, diện mạo dữ tợn của nữ quỷ lúc này biến thành thống khổ không chịu nổi.
“Đừng, đừng!” Nữ quỷ hoảng sợ kêu gào.
Dưới sự chấn nhiếp của bùa Thiên Lôi, nữ quỷ nhanh chóng ý thức được cô gái không đáng chú ý này, chắc là người trong Huyền Môn, nó vô ý thức cầu xin tha thứ: “Đại sư tha mạng!”
Đã đánh không lại, vậy sẽ phải nhanh chóng nhận thua! Để tìm kiếm một con đường sống cho mình.
Tô Cẩm thu tay lại, yên lặng nhìn nữ quỷ co quắp vô cùng chật vật trên mặt đất.
Nữ quỷ thở ra một hơi, làm bộ đáng thương nói: “Đại sư, tôi thật sự không có ác ý, tôi chỉ muốn nói chuyện tình cảm với Sở lang một chút, nhưng Sở lang lại sợ hãi tôi…”
Nói đến chỗ này, nữ quỷ che mặt khóc thút thít.
Tiếng khóc hu hu, nghe khiến cho người ta có chút buồn bực.
Cha Sở yên lặng lẩm bẩm một câu: “Tôi không biết cô, đương nhiên là sợ hãi.”
Nghe vậy, nữ quỷ khóc càng hăng, dường như cha Sở là kẻ đồi bại không chịu trách nhiệm.
Tô Cẩm không quá vui vẻ trừng nó một cái: “Không được khóc!” Ồn ào phát sợ.
Hơn nữa cô cũng không phải đàn ông, cho dù nó khóc nước mắt như mưa, khiến cho người thương tiếc, cô cũng sẽ không đau lòng vì nó.
Mắt thấy nữ quỷ lau nước mắt, lại là dáng vẻ yếu đuối đáng thương, Tô Cẩm có chút im lặng: “Ngươi cũng không mở mắt ra nhìn một cái, chỗ này ngoại trừ tôi chỉ còn lại một ông già, không ai sẽ thương tiếc ngươi, cho nên, đừng đóng kịch nữa, nói chuyện cho đàng hoàng, nếu không ta sẽ trực tiếp cho ngươi tan thành mây khói!”
Tô Cẩm vừa nói vừa chỉ bùa Thiên Lôi trên đầu nó.
Thân thể nữ quỷ run lên.
Run lẩy bẩy nhìn về phía cha Sở: “Sở lang, thật sự là chàng dẫn ta trở về, chẳng lẽ một chút ấn tượng chàng cũng mất rồi sao? Nếu không có duyên với chàng, sao ta lại hiện thân gặp chàng chứ?”
Cha Sở vội vã phủ nhận: “Tôi không biết cô, tôi không có ấn tượng gì, tôi thật sự không dẫn phụ nữ về nhà!”
Ông ta nhìn Tô Cẩm lại nói: “Tô quán chủ, tôi thật sự vô cùng trong sạch!”
Nữ quỷ này, cho dù nhìn thế nào, cũng giống như người giả vờ bị đâm rồi ăn vạ.
Tô Cẩm hơi suy tư, hỏi: “Gần đây ông có mang thứ gì không rõ lai lịch về nhà hay không?”
Nghe xong lời này, cha Sở vội vàng vẻ mặt nghiêm túc trầm tư.
Suy nghĩ một lúc lâu, ông ta chậm rãi nói: “Tôi làm việc rất có quy củ, những đồng bạn hợp tác ở công ty kia tặng quà, trước giờ tôi cũng không nhận, tôi có thể mang thứ gì không rõ lai lịch về nhà hay sao?”
Cha Sở phản ứng rất nhanh, biết được vấn đề của việc này xuất hiện ở trong đồ vật mà mình mang về.
Nếu như nghĩ không ra, ông ta bắt đầu sử dụng phương pháp bài trừ dần, bài trừ từng cái một.
Tô Cẩm truy hỏi: “Vậy tấm gương Quý Phi đó đâu?”
Cha Sở nói: “Tôi tiện tay ném sang một bên rồi.”
Ông ta là một đại nam nhân, không cần thứ như gương Quý Phi này.
Đáy mắt Tô Cẩm hiển lên sự nghi ngờ: “?”
“Chủ yếu là buổi đấu giá kia, bán đấu giá phần lớn đều là một vài đồ dùng của phụ nữ, vòng tay, hộp trang sức gỗ gì đó, tôi là một con cẩu độc thân, có lấy về cũng vô dụng, nên đã tiện tay đấu về một tấm gương, chủ yếu cũng là từ thiện, sau khi mang tấm gương trở về, tôi cũng không để ở trong lòng.”
Cha Sở giải thích, nào nghĩ tới, cái gương này, thế mà còn có thể dẫn nữ quỷ tới?
Thật sự rất bối rối…
Cha Sở nói xong cũng định đi ra ngoài, ông ta đi tìm kiếm cái gương này.
Nhưng, cha Sở vừa đi đến cửa, đã thấy Sở Lâm không biết ở ngoài cửa trốn bao lâu rồi.
Cha Sở kinh hãi.
Cha Sở phẫn nộ.
“Hay cho cái thằng nghịch tử này! Con cố ý cười nhạo cha đúng hay không? !”
Sở Lâm: “... Nếu con nói không phải cố ý, cha tin không?”
Cha Sở lắc đầu: “Không tin.”
Sở Lâm ngay thẳng nói: “Thật sự là con cố ý.”
Anh ta và gia sư đã sớm tới Sở gia, chỉ là sợ doạ cho nữ quỷ chạy mất, ngồi ở ngay bên ngoài, vừa phát hiện ra khí tức của nữ quỷ, Tô Cẩm đã hiện thân trước một bước.
Về phần Sở Lâm, thì âm thầm ở bên ngoài xem kịch.
Ai, sức chiến đấu của cha già quá không được.
Chỉ là một nữ quỷ, cha già không chỉ không đánh lại, còn nói không lại.
Quả thực là động thủ và động khẩu, đều là phế vật.
Thấy cha Sở nổi giận hơn, Sở Lâm thúc giục nói: “Đi đi, cha tìm tấm gương về nhanh lên một chút, về sau những đồ linh tinh gì đừng có mang về…”
Tham gia một buổi đấu giá, còn có thể đen đủi chọn trúng một tấm gương có vấn đề?
Cũng không biết vận may này sao có thể tốt như vậy…
Cha Sở cũng không có tâm trạng cãi nhau với Sở Lâm, ông ta vội vàng đi tìm tấm gương Quý Phi này.
Sở Lâm trực tiếp đi vào phòng ngủ, ánh mắt bất thiện liếc nhìn nữ quỷ đó.
Không thể không nói, nữ quỷ này dáng dấp vẫn rất xinh đẹp, nhìn cũng mười phần ôn nhu vô hại, điềm đạm đáng yêu.
Là người đàn ông đại khái đều sẽ sinh ra mấy phần ôn nhu đối với cô ta.
Đáng tiếc, Sở Lâm đối với sắc đẹp, không có hứng thú gì.
Sở Lâm còn chưa mở miệng, chỉ thấy nữ quỷ đối với anh ta liếc mắt đưa tình, lúc ấy Sở Lâm dừng bước, anh ta nuốt nước miếng, không bị khống chế đi về phía nữ quỷ, dưới ánh mắt mong chờ của nữ quỷ, anh ta đạp chân một cái.
Nữ quỷ: “?” Nó gặp hai người kia, rốt cuộc có phải là đàn ông bình thường hay không?
Một người ném nó xuống đất, một người trực tiếp đạp nó?
Hai người này ngay cả bốn chữ thương hoa tiếc ngọc cũng không biết sao?
Sở Lâm không chỉ có không biết thương hoa tiếc ngọc, anh ta còn muốn biểu diễn một màn thê thảm: “Hu hu hu, sư phụ, tôi thiếu chút thì không sạch sẽ rồi, nó vậy mà muốn quyến rũ tôi, nó còn ném cho tôi ánh mắt mê hoặc! Nó thật sự quá đáng!”
“Tôi đường đường là đại đệ tử cao nhất của Huyền Thanh quán, là người nó có thể quyến rũ sao?” Sở Lâm há mồm bắt đầu nói chuyện liên hồi.
Cứ thế khiến cho nữ quỷ tức giận đến đỏ mặt.
Nó cũng không phải thứ đồ bỏ gì, anh ta dựa vào cái gì lại ghét bỏ nó như thế?
Tô Cẩm vỗ vai Sở Lâm, trấn an nói: “Không sao, đợi lát nữa cách nó xa một chút, nó không phải thứ gì tốt.”
Sở Lâm nghe thấy câu này, lập tức lui lại mấy bước, kéo giãn khoảng cách với nữ.
Anh ta đã nói mà nữ quỷ tùy tiện quyến rũ người khác có vấn đề, quả nhiên không phải là thứ tốt!
Nữ quỷ nghiêm túc, nào sẽ tùy tiện dùng mắt mê hoặc, quyến rũ người khác?
Chẳng bao lâu sau, cha Sở vội vàng ôm một cái hộp chạy tới.
“Tô quán chủ, cái gương quý phi trước kia đặt ở trong hộp này.” Chiếc hộp chỉ là một hộp trang trí rất bình thường, nhưng khi nghĩ đến đồ ở bên trong, bàn tay cha Sở lại run rẩy.
Sở Lâm hừ một tiếng, giật lấy chiếc hộp trong tay ông ta.
“Sư phụ, có phải cô cho rằng nữ quỷ kia đang trốn trong chiếc gương quý phi này sao?”
Vừa nói, anh ta vừa định mở chiếc hộp trên tay ra.
Tô Cẩm nheo mắt, đưa tay đặt ở bên trên chiếc hộp ngăn động tác Sở Lâm lại: “Đừng lộn xộn.”
Sở Lâm dừng lại, trong mắt hiện lên vẻ bối rối, chẳng lẽ chiếc gương quý phi trong hộp này có vấn đề thật sao?
Vừa suy nghĩ, Tô Cẩm vừa cầm chiếc hộp lên để ước lượng.
Sau đó cô mở hộp ra, lấy từ trong đó ra một chiếc gương đồng. Mặt sau chiếc gương đồng này có khảm hoa văn hình chim, phía trên còn khảm một viên hồng ngọc rất đẹp.
Viên hồng ngọc màu đỏ tươi như máu, mang theo mấy phần khí tức âm lãnh.
Tô Cẩm nhìn chằm chằm vào chiếc gương đồng một lúc: “Tại sao lại gọi cái này là gương quý phi?”
Nghe câu hỏi của Tô Cẩm, cha Sở vội vàng nói: “Người ở trong cuộc đấu giá nói đây là chiếc gương đã từng được một vị quý phi dùng.”
Cho nên đây chính là một chiếc gương quý phi danh xứng với thực, còn về phần thật giả thế nào thì không biết.
Tô Cẩm cầm gương quý phi, ánh mắt sâu kín nhìn về phía nữ quỷ: “Nói xem, bây giờ tôi bắt cô đã được chưa?”
Chủ đề đột nhiên chuyển tới trên thân nữ quỷ, nữ quỷ lập tức tỏ ra đáng thương nói: “Đại sư đạo hạnh cao thâm, muốn giải quyết tôi không phải chỉ cần một ý niệm thôi sao? Chỉ là đại sư à, tôi thật sự chưa từng hại người, cầu xin ngài cho tôi một cơ hội. Sau này tôi nguyện ý vì cô bưng trà rót nước, làm nô làm tỳ.”
Lời này nghe thật đáng thương, thậm chí còn cực kỳ thành tâm nữa.
Tuy nhiên, Sở Lâm lại lẩm bẩm: “Có vị như trà xanh…”
Nữ quỷ nhanh chóng phản bác: “Tôi với anh không oán không thù, sao anh cứ luôn nhằm vào tôi thế…”
Sở Lâm bất mãn cãi lại: “Đừng có nói bậy, tôi không hề nhằm vào cô. Cô chỉ là một nữ quỷ thì tôi nhằm vào cô làm gì? Rõ ràng những gì tôi nói đều là thật.”
Tuy rằng anh ta không trầm mê sắc đẹp nhưng anh ta cũng có thể phân rõ đâu là bạch liên, đâu là trà xanh.
Giống như nữ quỷ trước mắt này là trà xanh trăm phần trăm!
Tô Cẩm nghe xong không nhịn được cười, đại đồ đệ ngay cả trà xanh cũng có thể phân biệt được, quả nhiên rất xuất sắc.
Cô vẫy tay với Sở Lâm rồi căn dặn: “Đồ đệ ngoan, nhanh đi chuẩn bị cho sư phụ anh một đĩa trái cây hoặc bắp rang, đợi lát nữa chúng ta xem kịch.”
Sở Lâm hiểu ngay.
Mặc dù không biết là xem kịch gì, nhưng sư phụ đã nói như vậy nhất định là có lý do!
Sở Lâm mắng nữ quỷ xong, một giây sau liền chạy ra ngoài chuẩn bị đồ ăn ngon.
Tô Cẩm nhẩm tính thời gian, đoán chừng Hoa Từ Thụ cũng nên xuất hiện rồi.
Sau khi Sở Lâm rời đi, không khí trong phòng ngủ lập tức trở nên xấu hổ.
Cha Sở không hiểu, cũng không biết Tô Cẩm định làm gì, ông ta yên tĩnh núp ở bên cạnh Tô Cẩm, chiếm một vị trí an toàn.
Nữ quỷ bị bùa Thiên Lôi dọa sợ, co rúm lại, nhìn vô cùng đáng thương.
Vài phút sau.
Sở Lâm bưng một đĩa trái cây thật to quay lại, ngoài trái cây ra còn có không ít đồ ăn vặt khác nữa.
“Đây đều là đồ đệ hiếu kính ngài.” Sở Lâm cười tủm tỉm nói.
Tô Cẩm nhìn thoáng qua, vô cùng hài lòng.
Sở Lâm vừa dứt lời liền cảm thấy trong phòng ngủ đột nhiên có thêm một tia khí tức khác.
Hoa Từ Thụ đột nhiên xuất hiện trong phòng ngủ, ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào chiếc gương quý phi trong tay Tô Cẩm, bộ dáng hiền lành ban đầu giờ phút này trở nên xa lạ không thể giải thích được.
Sở Lâm bưng đĩa trái cây, có chút hoảng sợ, lặng lẽ lui về bên cạnh Tô Cẩm.
Tô Cẩm bình tĩnh nói: “Là anh cảm thấy chiếc gương quý phi trong tay tôi có vẻ quen thuộc à?”
Hoa Từ Thụ gật đầu: “Phải, nhìn rất quen…”
Tô Cẩm mỉm cười chỉ về phía nữ quỷ: “Vậy anh nhìn nữ quỷ này xem, xem thử có phải quen hơn không?”
Hoa Từ Thụ nhìn theo hướng Tô Cẩm chỉ, trong nháy mắt lúc hai quỷ đối mặt nhau, dường như có cái gì đó nổ tung, bầu không khí trong phòng ngủ nhanh chóng thay đổi.
Sở Lâm nhìn cảnh này, gần như hiểu ra ngay lập tức!
“!” Chẳng trách Hoa Từ Thụ lại cảm nhận được trên người cha già có một tia khí tức quen thuộc.
Quanh đi quẩn lại, là bởi vì nữ quỷ này chính là người mà Hoa Từ Thụ đang muốn tìm!
À không, là quỷ muốn tìm!
Nữ quỷ này quấn lấy cha già, đương nhiên cha già cũng bị dính vào một chút khí tức của cô ta…
Sở Lâm trợn tròn mắt, im lặng nhét một nắm bắp rang vào miệng.
Nữ quỷ và Hoa Từ Thụ nhìn nhau thâm tình, trong chớp mắt, nữ quỷ bật khóc, khóc rất thảm thiết: “Không thể ngờ rằng chúng ta trăm năm không gặp, đến giờ gặp lại lại thành ra bộ dạng thế này. Cảnh còn người mất, anh với em cũng không còn giống như trước kia…”
Hoa Từ Thụ ôm cái đầu đau nhức, cúi người chậm rãi ngồi xổm trước mặt cô ta.
“Chúng ta từng là…người yêu à?” Anh ta ngập ngừng hỏi.
Đáp án này có thể khẳng định chắc chắn.
Nữ quỷ lau nước mắt, thấy Hoa Từ Thụ có vẻ là lạ liền nhẹ giọng hỏi: “Anh không nhớ em sao?”
Hoa Từ Thụ lắc đầu: “Tôi không nhớ, tôi chỉ nhớ là mình muốn tìm một người, một người rất quan trọng.”
Nữ quỷ bỗng nhiên bổ nhào vào trong ngực Hoa Từ Thụ.
“Từ Lang, em là A Nguyệt của anh đây. Anh là Hoa Từ Thụ, em là Từ Mãn Nguyệt đây mà.
Ngày đó anh chính là đào kép nổi danh của Lê Viên ở Lệ Thành, em là thiên kim Từ gia ở Lệ Thành. Năm đó khi anh vừa mới ra mắt, dựa vào vở Trường Sinh điện mà khiến không ít cô nương đánh mất trái tim.
Mà em, chính là sau khi Từ gia mời anh đến phủ hát hí khúc, chúng ta đã gặp nhau. Sau đó hai người chúng ta tình đầu ý hợp, cha em lại bởi vì anh chỉ là con hát, khăng khăng bắt em phải gả cho người khác…”
Nói đến chỗ này, nữ quỷ có chút nghẹn ngào, đáy mắt tràn đầy bi thương.
Cái đầu Hoa Từ Thụ như muốn nứt ra, hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó chúng ta cùng hẹn nhau tới một chỗ tuẫn tình, hai chúng ta cùng chết…” Từ Mãn Nguyệt trả lời trong nước mắt, khóc không còn hình dáng nữa.
Hai mắt Hoa Từ Thụ cũng đỏ bừng.
Duy chỉ có ba người xem kịch vui vẫn còn bình tĩnh.
Cha Sở cắn hạt dưa xong, yếu ớt nói: “Nếu hai người đã tình đầu ý hợp, cùng đi chịu chết như vậy, sao Từ cô nương lại muốn quấn lấy tôi?”
Sở Lâm cũng hỏi thêm: “Vì sao hai người cùng chết mà Hoa Từ Thụ bị mất trí nhớ, còn cô lại trốn trong gương đồng?”
Tô Cẩm cười đầy ẩn ý, chỉ chăm chú xem kịch không nói một lời.
Từ Mãn Nguyệt thấp giọng trả lời câu hỏi của Sở Lâm: “Chiếc gương đồng kia chính là tín vật đính ước mà Từ Lang tặng tôi, có lẽ là cơ duyên xảo hợp nên tôi không đi đầu thai mà nhập vào trong gương đồng. Cũng thời gian gần đây tôi mới có thể hiện thân được.”
Cha Sở thở dài: “Vậy tôi thật đúng là xui xẻo.” Từ Mãn Nguyệt vừa hiện thân, đã quấn lấy ông ta?
Nào chỉ là xui xẻo không thôi đâu…quả thực là vận thế cực kỳ thấp.
Sở Lâm đặt đĩa trái cây xuống, nghiêm túc suy nghĩ. Thật lòng mà nói, câu chuyện mà Từ Mãn Nguyệt kể anh ta hoàn toàn chẳng thấy cảm động chút nào, ngược lại còn có cảm giác có trăm ngàn chỗ hở…
Nghĩ đến kỹ năng trà xanh của Từ Mãn Nguyệt, anh ta nhìn Hoa Từ Thụ, ánh mắt dần lộ ra mấy phần đau lòng.
Ôi chao, rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi dễ bị lừa!
Hoa Từ Thụ nhìn gương mặt quen thuộc của Từ Mãn Nguyệt, anh ta đưa tay sờ chiếc đinh diệt hồn trên đầu mình, đáy mắt hiện lên một tia bi thương.
Anh ta khẽ thì thầm: “A Nguyệt.”
“Từ Lang, chúng ta sau này sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.” Từ Mãn Nguyệt ôm chặt lấy anh ta, vẻ mặt tràn đầy chờ mong.
Đột nhiên, cô ta trịnh trọng nhìn Tô Cẩm: “Đại sư, nếu như ngài nhất định không chịu bỏ qua cho tôi, tôi cũng không có một lời oán hận, chỉ hy vọng ngài có thể thành toàn cho tôi và Từ Lang được chết cùng một chỗ.”
Lời này Sở Lâm lại nghe hiểu.
Khá lắm, cô chết cũng muốn kéo theo Hoa Từ Thụ chết cùng à?
Sư phụ anh ta từ đầu đến cuối chưa bao giờ động thủ với Hoa Từ Thụ.
Hơn nữa Hoa Từ Thụ cho đến bây giờ vẫn chưa khôi phục ký ức, vậy tại sao chỉ bởi mấy câu của cô ta mà phải cùng với cô ta tan thành mây khói?
Theo cách nhìn của anh ta, rõ ràng nữ quỷ này nghĩ rằng sư phụ sẽ vì Hoa Từ Thụ mà bỏ qua cho cô ta.
Tính toán cũng độc thật!
Sở Lâm hừ lạnh một tiếng, mỉm cười nhìn Tô Cẩm.
Tô Cẩm nhẹ nhàng nói: “Nếu như hai người lúc còn sống không được ở bên nhau, bây giờ đã trở thành vong hồn rồi, vậy thì tôi sẽ thành toàn cho hai người, để hai người cùng tan thành mây khói, cũng coi như để tôn trọng tình yêu của cả hai!”
Vẻ mặt Tô Cẩm nghiêm túc, giơ tay lên thúc giục bùa Thiên Lôi.
Sở Lâm khẽ kinh ngạc: “?” Sư phụ dứt khoát như vậy sao?
À, anh ta đoán sư phụ mình lại bắt đầu lừa quỷ rồi.
Anh ta phối hợp cúi đầu xuống, ra vẻ tiếc hận.
Trong mắt Từ Mãn Nguyệt nhanh chóng lóe lên một tia hận ý, nói thì chậm nhưng xảy ra lại nhanh, cô ta chờ đúng thời cơ, một tay đẩy Hoa Từ Thụ về phía bùa Thiên Lôi, mà cô ta thì lại lợi dụng kẽ hở này hóa thành một đạo âm khí nhanh chóng bỏ chạy.
Trong chớp mắt, thế cục đã phát sinh biến hóa rõ ràng.
Trên môi Tô Cẩm khẽ nở nụ cười, bùa Thiên Lôi không hề làm Hoa Từ Thụ bị thương, mà cô cũng chưa từng thật sự muốn động thủ.
Chỉ là, trong nháy mắt trái tim Hoa Từ Thụ đã lạnh đi.
Từ Mãn Nguyệt đang muốn chạy trốn lại phát hiện căn phòng ngủ này giống như bị bày một tầng kết giới, cho dù cô ta có cố sức đến thế nào cũng không thể đi ra ngoài được.
Ý thức được mình không cách nào chạy thoát, Từ Mãn Nguyệt lập tức lách mình trốn về trong gương đồng…
Tô Cẩm từ đầu đến cuối vẫn hết sức bình tĩnh.
Cô liếc nhìn Hoa Từ Thụ rồi hỏi: “Anh có còn nhớ chuyện lúc trước không?”
Hoa Từ Thụ im lặng hồi lâu, cũng không vội trả lời Tô Cẩm, lông mày và ánh mắt đều lộ vẻ u sầu.
Một lúc sau, anh ta chậm rãi nói: “Trong đầu tôi quả thực hiện lên rất nhiều cảnh tượng, trong đó có một cảnh chính là cùng với cô ấy hẹn nhau tuẫn tình.”
Cuối cùng anh ta nói: “Chắc hẳn A Nguyệt không gạt tôi…”
Tô Cẩm lắc đầu, trên khuôn mặt đầy vẻ tiếc hận, lên tiếng nhắc nhở: “Vừa rồi cô ta muốn dùng mệnh của anh để đổi lấy một con đường sống cho cô ta đấy.”
“Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, đại nạn ập đến đường ai nấy bay. Trong thời khắc nguy cấp, A Nguyệt lựa chọn như vậy, tôi cũng không oán trách cô ấy. Huống chi A Nguyệt còn bởi vì tôi mà đã chết một lần rồi.” Là anh nợ cô ta.
Sở Lâm khuyên nhủ theo: “Anh tỉnh táo một chút đi, coi như hai người là người yêu cũng chưa chắc những lời cô ta nói là thật. Lúc anh không ở đây, cô ta…” Thông đồng với lão già…
Sở Lâm không dám nói ra nửa câu cuối.
Đối với Hoa Từ Thụ, những lời này quá tàn nhẫn.
Cho dù Hoa Từ Thụ đã mất hết trí nhớ nhưng anh ta vẫn tâm tâm niệm niệm người yêu của mình, nhưng kết quả…Người yêu của anh ta dường như không phải là người tốt…
Anh ta gãi đầu, không biết phải bắt đầu từ đâu.
Sở Lâm theo bản năng cầu cứu Tô Cẩm, anh ta muốn biết, với chuyện này thì sư phụ sẽ giải quyết như thế nào.
Tô Cẩm bước tới, cầm chiếc gương đồng kia lên. Ánh mắt dừng lại trên viên hồng ngọc mấy giây đồng hồ.
“Hoa Từ Thụ, anh có muốn lấy lại ký ức không?”
Hoa Từ Thụ do dự một lúc rồi nói: “Có thể tìm được A Nguyệt, tôi đã vui lắm rồi.”
Hàm ý chính là anh ta không cần những ký ức trước kia nữa.
Tô Cẩm cầm chiếc gương đồng, lắc đầu thở dài: “Cần gì phải thế chứ?”
Hoa Từ Thụ không trả lời cô mà hỏi ngược lại: “Tô quán chủ, có thể giao cho tôi chiếc gương đồng kia được không? Tôi muốn nói chuyện riêng với A Nguyệt.”
Thấy anh ta yêu cầu như vậy, Tô Cẩm trực tiếp giao lại chiếc gương đồng cho anh ta.
Khoảnh khắc khi Hoa Từ Thụ nhận lấy chiếc gương đồng, Tô Cẩm nói: “Đường là do chính anh lựa chọn, không được hối hận.”
Những ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng thoáng run rẩy: “Cảm ơn Tô quán chủ đã nhắc nhở.”
Anh ta cẩn thận ôm chiếc gương đồng vào lòng, như thể đang bảo vệ một báu vật quan trọng.
Hoa Từ Thụ cảm ơn Tô Cẩm rồi chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Sau khi anh ta rời đi, Sở Lâm kéo áo Tô Cẩm nói: “Sư phụ, cô không sợ anh ta thả cho nữ quỷ kia chạy mất sao?”
Rõ ràng bây giờ Hoa Từ Thụ đã bị nữ quỷ kia lừa gạt.
Tô Cẩm bình tĩnh ném ra một lá bùa để loại bỏ hết âm khí trong Sở gia, sau đó Tô Cẩm nhìn cha Sở nói: “Chuyện của Từ Mãn Nguyệt và Hoa Từ Thụ sẽ không còn ảnh hưởng tới ông nữa đâu, âm khí trong phòng cũng đã bị loại bỏ sạch sẽ, không ảnh hưởng đến vận thế cũng như thân thể của ông nữa, ông có thể yên tâm nghỉ ngơi được rồi.
Ngoài ra còn có thêm dịch vụ hậu mãi, đó chính là kết cục sau cùng của Từ Mãn Nguyệt. Nếu ông muốn tận mắt nhìn thấy thì tôi có thể bắt cô ta đưa tới chỗ này, để ông tận mắt nhìn thấy cô ta tan thành mây khói.
Nghe vậy, cha Sở vội vàng xua tay từ chối.
“Không, không, không cần phải làm vậy đâu.” Tan thành mây khói gì chứ, ông ta không hề muốn tận mắt nhìn thấy đâu.
Tô Cẩm cứ giải quyết là được rồi.
Có điều từ lời này mà xem, hình như là Tô quán chủ còn phải đi một chuyến nữa?
Tô Cẩm mỉm cười: “Sở Lâm, chúng ta tiếp tục đi xem trò vui.”
Sở Lâm suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng hiểu ra.
“Sư phụ, cô cố ý giao gương đồng cho Hoa Từ Thụ à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận