Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 1021: Trầm mê huyễn cảnh 2

Anh ta giơ tay vỗ đầu, thầm nghĩ: chắc là dạo này mình mệt quá, mới cảm thấy kỳ quái. Rõ ràng mọi thứ trước mắt đều rất bình thường.
Nghĩ như vậy, anh ta lại vui vẻ quay về phòng vẽ bùa.
Mỗi lá bùa đều vẽ cực kỳ hoàn mỹ, vừa nhanh vừa đẹp.
Thế là anh ta vẽ hết lá này tới lá kia, vẽ tới nửa chừng, anh ta đột nhiên nói với người bên cạnh giống như cười nhạo: “Tốc độ tôi vẽ bùa nhanh hơn cậu đó! Tiểu sư đệ!”
Mà sau đó anh ta lại đắc ý quay đầu nói với người bên cạnh: “Nhị sư đệ, cậu nói đúng không?”
Dứt lời, Sở Lâm có hơi ngơ ngác.
Bởi vì bên cạnh anh ta không có ai cả.
Anh ta ngỡ ngàng nhìn bên trái, lại nhìn bên phải, loại cảm giác không đúng đó bắt đầu ngày càng lớn.
Anh ta dừng vẽ bùa, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Trực giác mách bảo anh ta, thật sự rất không đúng!
Anh ta bỗng chạy trên hành lang dài, thi thoảng gặp được các sư đệ, họ sẽ giòn giã gọi anh ta là đại sư huynh, còn sẽ hỏi anh ta chạy nhanh như thế làm gì?
Anh ta cũng không biết mình muốn làm gì, càng không biết anh ta phải đi đâu, chỉ là trong đầu lóe lên một suy nghĩ, hình như anh ta đã quên người rất quan trọng và chuyện rất quan trọng…
Huyền Thanh quán rất lớn rất rộng, anh ta chạy rất lâu cũng chưa dạo hết một vòng Huyền Thanh quán.
Cho tới khi anh ta chạy tới cổng lớn Huyền Thanh quán, đi lên một bước liền có thể bước ra khỏi Huyền Thanh quán.
Lúc này, phía sau anh ta xuất hiện rất nhiều giọng nói.
“Đại sư huynh? Anh muốn đi đâu?”
“Đại sư huynh, hôm nay tôi đã làm xong bài rồi, anh có thể chỉ dạy tôi không?”
“Đại sư huynh, sư phụ đang gọi anh kìa!”

Đúng vậy, sư phụ!
Ánh mắt Sở Lâm sáng lên, anh ta quay đầu lại, ở trong quán nhiều ngày như thế, anh ta đều không nhìn thấy sư phụ.
Cho nên sư phụ nhà anh ta đâu?
“Sư phụ?” Anh ta lẩm bẩm gọi thành tiếng.
Ngay sau đó liền nhìn thấy các sư đệ của anh ta đồng thời lùi sang hai bên trái phải, để trống một con đường cho anh ta, mà ở gần đó, có một bóng người chậm rãi xuất hiện trước mắt anh ta.
Khoảnh khắc nhìn thấy ‘Tô Cẩm’, cuối cùng Sở Lâm cũng biết vì sao mình lại cảm thấy không đúng rồi!
Huyền Thanh quán lớn như vậy, sao có thể thiếu sư phụ chứ?
Anh ta chạy về phía Tô Cẩm, gọi to: “Sư phụ!”
Tô Cẩm xoa đầu anh ta, nụ cười ôn hòa: “Đồ đệ ngoan, theo vi sư nào.”
Sở Lâm không hề do dự đi theo cô về phía trước, đi hai bước, anh ta bỗng khựng lại: “Sư phụ? Có phải bên cạnh chúng ta thiếu người không?”
Sư phụ tựa như hơi bất lực: “Đồ đệ ngoan, anh đang nghĩ gì vậy? Anh nhìn thử bên cạnh anh, thiếu đi ai?”
Sở Lâm nhìn sang bên cạnh theo lời của cô.
Bất cẩn bắt gặp một đôi mắt đen tròn, anh ta co rúm lại, giống như bị dọa sợ, sau khi nhìn thấy gương mặt đó, anh ta hung tợn vươn tay ra véo má của đối phương.
“Tiểu sư đệ, cậu đúng là không nghe lời, thế mà còn dám hù dọa tôi?”
Sở Lâm véo một hồi, tiểu sư đệ chỉ biết cười với anh ta, thế mà không biết đáp trả.
Loại cảm giác quái dị đó lần nữa lan khắp người, anh ta chậm rãi buông tay, quay đầu nhìn Tô Cẩm: “Sư phụ, Thiên Uyên thì sao?”
Tô Cẩm ể một tiếng: “Chuyện lớn như vậy chắc anh không quên rồi đó chứ? Thiên Uyên đã bị chúng ta tiêu diệt rồi! Trong trận chiến đó, anh đã góp sức rất lớn, còn bị thương rất nghiêm trọng…”
Sở Lâm lùi lại hai bước: “Nhưng tôi không nhớ được.”
Anh tay hai tay ôm đầu, bộ dạng đau khổ.
“Không, không đúng!”
Chỗ nào cũng không đúng!
Sở Lâm lùi lại từng bước một, khoảnh khắc anh ta nâng mắt, bắt gặp ánh mắt của ‘Tô Cẩm’.
Trong ánh mắt của sư phụ toàn là sủng chiều và lo lắng.
Rõ ràng mọi thứ trông có vẻ đều bình thường như thế, nhưng lại lộ ra sự quỷ dị khắp nơi!
Anh ta quay người liền muốn chạy, thế nhưng những đồ đệ vừa nãy đứng ở cổng lại cùng nhau bao vây anh ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận