Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 145: Mệnh hồn bị hạ cấm thuật 1

Nguyên Cảnh thấy vẻ mặt Tô Cẩm nghiêm túc, biết chuyện này cực kỳ quan trọng liền gật đầu: “Được, vậy tôi sẽ cùng với Nguyên Thất canh chừng ở bên ngoài.”
Phương Tri Hạc cũng gật đầu theo.
Mấy người cùng nhau đi ra ngoài, ở bên ngoài canh chừng không cho người ngoài tiến đến.
Tô Cẩm đưa cho Lục Chi Ninh một con dao: “Lấy một giọt máu ở đầu ngón tay của anh.”
Lục Chi Ninh nhận lấy con dao, thầm thở dài trong lòng, anh ta còn tưởng rằng Tô quán chủ bảo anh ta cắt cổ tay nữa chứ…
Chỉ một chốc, Tô Cẩm đã dùng máu tươi trộn với chu sa để vẽ ra một lá bùa.
Lá bùa rơi vào giữa mi tâm của Lục Chiêu Hòa đang bất tỉnh.
Một giây sau, Tô Cẩm trầm giọng nói: “Anh nhắm mắt lại, dụng tâm gọi ông ấy, nói cho ông ấy anh là ai, bảo ông ấy mau quay về.”
Lục Chi Ninh theo lời làm theo.
Tô Cẩm ở bên cạnh chăm chú nhìn lá bùa ở ngay chính giữa mi tâm của Lục Chiêu Hòa kia.
Chỉ thấy màu sắc trên lá bùa kia càng lúc càng mờ đi, giống như thể bị một luồng tử khí bao phủ.
Đồng thời, giữa lông mày Lục Chi Ninh cũng tràn ra hắc khí.
Tô Cẩm nhíu mày, lại ném ra một lá bùa khác, lại đặt tay trên vai Lục Chi Ninh.

Lục Chi Ninh cảm giác mình đột nhiên cảm nhận được một sức hút thật lớn, sau đó, mình giống như đã tiến vào trong một thế giới khác.
Trước mắt anh ta tối đen như mực, chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt.
Anh ta cố gọi Lục Chiêu Hòa nhưng chỉ nghe thấy tiếng của mình vọng lại.
Trong lòng Lục Chi Ninh run lên, lập tức có dự cảm không lành, trong tiềm thức muốn gọi tên Tô Cẩm.
Lúc này, bóng tối trước mắt anh ta đột nhiên biến mất, thay vào đó là ánh sáng sáng ngời.
Trong chốc lát, anh ta nhìn thấy cha mình Lục Chiêu Hòa ở cách đó không xa.
Vẻ mặt anh ta tràn đầy vui mừng, mở miệng gọi một tiếng: “Cha! Mau về với con nhanh lên!”
Lục Chiêu Hòa vẫy tay với anh ta: “Con trai, lại đây trước đã.”
Nghe vậy, Lục Chi Ninh bước nhanh về phía Lục Chiêu Hòa, nhưng lúc sắp chạm đến Lục Chiêu Hòa thì Lục Chi Ninh lại phát hiện có gì đó là lạ, rõ ràng chỉ còn cách có hai bước nữa thôi nhưng anh ta lại không thể đi qua được…
“Cha?!” Anh ta lại gọi một tiếng, giọng vừa gấp gáp vừa hoảng sợ, trên trán mồ hôi tuôn ra.
Lục Chiêu Hòa ở trước mặt mỉm cười, đi về phía anh ta.
Lục Chiêu Hòa đưa tay về phía Lục Chi Ninh: “Không phải cha đang ở đây à?”
Lục Chi Ninh vươn tay ra, cổ tay bị nắm chặt. Lúc này Lục Chiêu Hòa lại nói: “Con trai à, cha phát hiện ra chỗ này hay lắm, con đi với cha tới đây.”
Lục Chi Ninh ngẩn người, chỉ cảm thấy hơi nghi hoặc, vừa đi theo được hai bước thì anh ta dừng lại.
“Con cũng phát hiện ra một chỗ hay lắm, hay là cha đi với con trước đã nhé?” Lục Chi Ninh thử thăm dò nói.
Ý của Tô quán chủ là bảo anh ta gọi cha về chứ không bảo anh ta đi theo cha anh ta.
Lại thêm trong khoảng thời gian này anh ta đã ăn không ít thua thiệt, Lục Chi Ninh cũng cảnh giác hơn không ít.
Anh ta vừa dứt lời, sắc mặt của Lục Chiêu Hòa đang nắm chặt cổ tay anh ta có chút không vui: “Cha nói trước nên đương nhiên con phải đi với cha trước đã, sau đó cha mới đi theo con.”
Lục Chi Ninh lắc đầu: “Không được! Cha phải kính già yêu trẻ, con còn nhỏ lắm, cha phải che chở con mới đúng!”
Sắc mặt Lục Chiêu Hòa lạnh lùng: “Con đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn bắt cha phải che chở hả?”
Lục Chi Ninh mở miệng bắt đầu phản bác: “Không phải cha đã nói là sẽ che chở cho con cả đời sao? Con là con của cha, chẳng lẽ việc che chở cho con không phải là điều nên làm à?”
Lục Chiêu Hòa lại nói: “Đúng vậy, cha sẽ che chở cho con, chỉ cần con đi cùng với cha thì cha vẫn sẽ tiếp tục che chở con…” Ông ta tìm cách lừa Lục Chi Ninh.
Lục Chi Ninh phản ứng rất nhanh, lúc này liền một chân đạp tới:
“Phi! Đồ chó! Lão cha vô lương tâm của tao không đời nào che chở cho tao đâu, mắng tao còn không kịp nữa là!”
Còn che chở anh ta cả một đời!
Đánh anh ta cả một đời còn nghe được!
‘Lục Chiêu Hòa’ bị đạp một cái, sắc mặt đại biến, trong chớp mắt huyễn hóa thành bộ dáng của một tà vật, toàn thân tràn ngập hắc khí, chỉ có một gương mặt là còn nhìn rõ được.
“!!!” Lục Chi Ninh sợ hãi quay đầu bỏ chạy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận