Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 1039: Chuyện cũ năm xưa 2

Chuyện cũ năm xưa 2
Nụ cười trên mặt Cơ Vọng lập tức tắt ngúm, anh ta bối rối hỏi: “Tại sao? Ông nội tôi thật lòng muốn mời cô đến Cơ gia, hơn nữa sau khi mọi người đến Cơ gia thì nhất định sẽ rất an toàn, Tư Không thế gia cũng sẽ không dễ đến gây phiền phức.”
Tô Cẩm mỉm cười nhìn sang bên trái.
“Bởi vì người đến mời tôi không chỉ là Cơ gia.”
Khoảnh khắc tiếng nói vừa dứt, Hiên Viên gia chủ từ trong rừng cây bước ra, ông ta khẽ liếc nhìn Cơ Vọng, ý tứ trong ánh mắt không cần nói cũng biết.
Cơ Vọng chỉ là một vãn bối, làm sao có thể cạnh tranh được với Hiên Viên gia chủ đây?
Cho dù Cơ Vọng có chút không cam tâm nhưng cũng không dám nói thêm gì, chỉ có thể lặng lẽ nhắn tin cho ông nội.
Nhưng động tác nhỏ của Cơ Vọng đương nhiên không thể giấu được Hiên Viên gia chủ.
Hiên Viên gia chủ hừ lạnh một tiếng: “Cậu không cần nhắn tin cho ông nội, cứ để Tô quán chủ trực tiếp lựa chọn đi, xem thử cô ấy bằng lòng đến Hiên Viên gia của tôi làm khách hay là bằng lòng đi theo cậu đến Cơ gia làm khách.
Suy cho cùng thì thành ý của Hiên Viên gia chúng tôi cũng rất không tệ.”
Làm gia chủ của Hiên Viên thế gia, thế mà ông ta đích thân tới đây mời người, so với Cơ gia thì thành ý cũng hơn rất nhiều.
Nghe vậy, Cơ Vọng lập tức trông mong nhìn Tô Cẩm.
“Tô quán chủ, chúng ta tính ra cũng có giao tình…”
Tô Cẩm nhíu mày, ánh mắt lướt qua Hiên Viên gia chủ rồi sau đó dừng lại ở Cơ Vọng: “Anh về đi.”
Cơ Vọng: “…” Như vậy là Tô quán chủ vẫn không có ý định đi Cơ gia làm khách à?
Anh ta có chút thất vọng cúi đầu: “Được rồi.”
Không mời được Tô quán chủ, thật sự khó chịu.
Lúc anh ta xoay người, chợt giống như nhớ ra chuyện gì liền quay đầu lại nhìn Hiên Viên gia chủ: “Ông Hiên Viên, ông sẽ không làm tổn thương mấy người Tô quán chủ đấy chứ?”
Hiên Viên gia chủ nhịn không được cười ra tiếng: “Cậu đang nghĩ gì vậy hả? Cô ấy đến tôi còn cảm ơn không kịp nữa là, sao phải làm tổn thương cô ấy?”
Nhận được câu trả lời này, Cơ Vọng mới lưu luyến không rời rời đi.
Hiên Viên gia chủ và Tô Cẩm đứng ở đó một lúc, bóng dáng Cơ Vọng mới biến mất khỏi tầm mắt.
Một lúc sau, Tô Cẩm hỏi: “Ông khẳng định tôi sẽ đến Hiên Viên gia à?”
“Không phải là khẳng định mà là chắc chắn.” Hiên Viên gia chủ vô cùng tự tin: “Bởi vì người bây giờ có thể cho mọi người đáp án chỉ có tôi, cũng chỉ có tôi mới nguyện ý nói ra những chuyện cũ năm xưa thôi.”
Ông ta liếc nhìn Phương Tri Hạc đứng cách đó không xa, lúc này ba người trong hang động cũng đang nhìn ông ta.
Ngay sau đó, Hiên Viên gia chủ nhận xét: “Quả thực nhìn cậu ta rất giống mẹ.”
Tô Cẩm quay lại vẫy tay với ba người trong hang động, ra hiệu cho họ đi theo, ba người thấy vậy nhanh chóng thu dọn đồ đạc trong hang.
Chỉ ít phút sau, bốn người đã đi theo phía sau Hiên Viên gia chủ.
Hiên Viên gia chủ cũng có chút bất đắc dĩ: “Mấy người không sợ tôi là người xấu à? Mấy người cứ tự tin như vậy mà đi theo tôi sao?”
Sở Lâm tràn đầy tự tin: “Cho dù ông là kẻ xấu, cũng chưa chắc ông có thể chiếm thế thượng phong.”
“Haha, rất tốt. Chàng trai trẻ rất tự tin, quả nhiên là chủ nhân của Roi Tỏa Hồn.” Dường như ông ta nhớ ra chuyện gì, lại khẽ thở dài: “Trước đó khi tôi bảo Hiên Viên Minh đưa bí tịch Roi Tỏa Hồn cho cậu, là tôi thật lòng.”
Chủ nhân được Roi Tỏa Hồn công nhận tất nhiên sẽ không tầm thường, là một người có tâm tính kiên định, nếu đã như thế, tất nhiên sẽ có khả năng làm được chuyện lớn.
Sở Lâm mở miệng định phản bác, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Hiên Viên gia chủ thì lại im lặng.
Ông già này nhìn thấy có vẻ cũng được, nhưng tại sao lại nuôi dạy Hiên Viên Lê thành ra như thế?
Anh ta thật sự không hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận