Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 519: A Cẩm hành động 2

Đáy mắt Tô Cẩm xẹt qua chút ý vị không tốt, bất chợt, lại bị ý chí nóng lòng muốn thử thay thế.
“Lần này, thật đúng là niềm vui ngoài ý muốn…”
Vừa rồi sợi hắc khí trên lá bùa này, chính là mùi vị mà cô quen thuộc — cấm thuật Thiên Uyên.
Sắp xếp địa điểm dưới lòng đất ở vùng ngoại thành, không thể không nói, vẫn rất biết tránh?
Cũng không biết lần này, rơi vào trong tay cô sẽ là thứ gì!
Tô Cẩm quay đầu nhìn về phía Tiết đạo trưởng còn có Nguyên Cảnh, cô nhẹ giọng nói: “Hai người trước tiên trốn ở đây, tôi đi tìm hiểu tình hình một chút.”
“Thế nhưng…” Tiết đạo trưởng vừa mở miệng, đã bị Tô Cẩm nhanh chóng ngắt lời: “Một mình tôi lại càng dễ hành động.”
Dứt lời, Tô Cẩm nhanh chóng bày một trận pháp xung quanh Nguyên Cảnh và Tiết đạo trưởng: “Có trận pháp này lại thêm lá bùa, có thể giúp hai người tạm thời ẩn thân.”
Nguyên Cảnh thấp giọng nói: “A Cẩm cẩn thận, chú ý an toàn.”
Tiết đạo trưởng khiếp sợ nhìn Nguyên Cảnh: “Tam gia? Cậu không khuyên giải ngăn cản sao?”
Nguyên Cảnh nhìn bóng dáng Tô Cẩm rời đi, thở dài thật sâu: “Không khuyên nổi, hơn nữa, chúng ta đúng như lời A Cẩm nói, là thứ vướng víu, không phải giúp đỡ.”
Tiết đạo trưởng không kịp đề phòng bị đâm mạnh cho một đao, ông ta căm giận bất bình phản bác: “Tôi còn lâu mới vướng víu, tôi, tôi cũng có thể giúp một tay!” Về phần vị Nguyên Tam gia này, một người ngoài nghề, làm sao lại không biết ngại mà nói ông ta vướng víu… Ông ta cũng đã tu đạo rất nhiều năm rồi!
Nguyên Cảnh không nói gì, vẻ mặt thản nhiên ngồi xuống tại chỗ.
Dáng vẻ bình tĩnh này, khiến cho Tiết đạo trưởng có chút không biết nói sao: “Sao cậu còn ngồi xuống nghỉ ngơi? Đợi lát nữa Tô quán chủ tìm hiểu xong tình hình, chúng ta vẫn phải thương nghị cùng nhau nữa!”
Nguyên Cảnh nhìn thật sâu vào mắt Tiết đạo trưởng, ánh mắt kia dường như là đang chê chỉ số thông minh của Tiết đạo trưởng.
Tiết đạo trưởng: “?”
Nguyên Cảnh thản nhiên nói: “Ông cho rằng A Cẩm tìm hiểu xong tình hình sẽ còn trở về sao?”
“Cậu có ý tứ gì?” Tiết đạo trưởng có chút mờ mịt, đáy lòng bỗng nhiên hiện lên một suy đoán: “Cậu nói là…”
Nguyên Cảnh gật nhẹ đầu, ánh mắt nhìn về phía Tô Cẩm rời đi: “Sau khi cô ấy giải quyết xong chuyện ở nơi đó, mới có thể trở về.”
“Thế nhưng Tô quán chủ còn cho tôi lá bùa, chẳng lẽ không phải để cho tôi cùng với cô ấy kề vai chiến đấu sao?” Tiết đạo trưởng nói ra sự nghi ngờ.
Nguyên Cảnh: “... Đó là sợ chúng ta ở chỗ này gặp phải nguy hiểm, cho ông bùa trước, để ông phòng thân mà thôi.”
Tiết đạo trưởng trầm mặc.
Tiết đạo trưởng tự bế rồi.
Tốt xấu gì ông ta cũng sống nhiều năm như vậy, kết quả gặp phải chuyện nguy hiểm, lại phải để một cô gái còn quá trẻ xông pha phía trước?
Mặc dù thực lực của Tô quán chủ không tầm thường, nhưng ông ta vẫn cảm thấy bản thân mình thật phế vật.
Tiết đạo trưởng có chút khổ sở.
Nguyên Cảnh nhìn Tiết đạo trưởng đột nhiên hậm hực, giống như là biết đang suy nghĩ điều gì, đưa tay khẽ vỗ vai Tiết đạo trưởng, loại hậm hực đau lòng này, anh hiểu…
Dù sao lúc anh ở chung với A Cẩm, dưới tình huống bình thường, cũng không có cơ hội cho anh xuất thủ, thậm chí còn phải để A Cẩm phân tâm bảo vệ anh.
Hai người vướng víu đối mặt trong nháy mắt đó, đều cảm nhận được sự đau lòng của đối phương.
Tiết đạo trưởng nhịn không được ôm lấy Nguyên Cảnh: “...”
Đại khái đây chính là hai người vướng víu sưởi ấm lẫn nhau.
Đã không thể làm trợ thủ, vậy bọn họ vẫn là không nên cản trở, ngoan ngoãn ở đây ngồi chờ Tô quán chủ trở về là được, Tiết đạo trưởng rất nhanh đã nghĩ thông suốt.
Ông ta không cần làm đồng đội ngu ngốc, chạy tới tặng đầu người liên lụy đến Tô quán chủ.
Ông ta rất có giác ngộ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận