Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 1072: Dỗ dành Tổ Sư Gia 1

Sau khi thọ yến của Nguyên lão gia tử kết thúc, tất cả mọi người thảo luận nhiều nhất chính là Tô Cẩm và Huyền Thanh quán.
Có người nói Tô Cẩm đắc tội Nguyên Cảnh, sớm muộn cũng sẽ xong đời.
Còn có người nói, hai nhà Triệu Lục vì một tấm danh thiếp của Tô Cẩm suýt nữa ra tay đánh nhau.
Trong lúc nhất thời, có nhiều giả thuyết phân vân.
Tóm lại, cái tên Tô Cẩm này thành công khiến rất nhiều người đều có ấn tượng…
Không ít người có giao tình với Triệu gia, Lục gia, nhao nhao tìm hiểu tin tức, hai nhà Triệu Lục, cũng không giấu diếm, nói về năng lực bắt quỷ vẽ bùa của Tô quán chủ phải gọi là thần kỳ.
Có người tin, dĩ nhiên cũng có người không muốn tin.
Tình hình ở bên ngoài, cũng không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với tôi cẩm, cô một lòng với chuyện xây Huyền Thanh quán!
Mắt thấy đã sắp làm xong, cô tất nhiên là phải đích thân giám sát.
Sở Lâm và Phương Tri Hạc cũng mỗi ngày đều chạy đến Huyền Thanh quán, sợ thời khắc cuối cùng xuất hiện vấn đề nhỏ sai sót nhỏ, đây chính là sản nghiệp mà thầy trò bọn họ cực khổ, thật vất vả mới kiếm được.
Về phần Nguyên Cảnh?
Ngoại trừ xử lý chuyện của Nguyên gia, thời gian còn lại đều dùng để xoắn xuýt.
Cho nên, ngày thọ yến hôm ấy, anh coi như là đã thổ lộ với A Cẩm rồi hay là chưa thổ lộ chứ?
A Cẩm đã biết tâm ý của anh từ trong huyễn cảnh, nhưng A Cẩm vẫn muốn kéo anh cùng nhau chúc thọ lão gia tử.
Vậy đây rốt cuộc có tính là đồng ý với lời thổ lộ của anh hay không?
Hơn nữa bây giờ đã qua hai ba ngày rồi, A Cẩm cũng không nhắc đến chuyện thọ yến.
Xoắn xuýt đến cuối cùng, ngay cả mẹ Nguyên cũng không nhìn được nữa rồi.
“Mẹ nói con phế vật, cha ruột con còn phản bác mẹ, sự thật chứng minh, con quả thực rất phế, xoắn xuýt nhiều như vậy làm cái gì? Con không đi mà thổ lộ chính thức đi!”
“Đương nhiên, con yên tâm, cho dù con bị A Cẩm từ chối, chúng ta cũng sẽ không chế giễu con, dù sao Tiểu Tiên Nữ quả thực không phải người phàm phu tục tử như con xứng!”
Nguyên Cảnh nhỏ giọng phản bác: “Làm người vẫn phải có ước mơ.” Anh cảm thấy, cơ hội của anh còn rất lớn.
Mẹ Nguyên hừ lạnh một tiếng, không muốn để ý đến anh nữa.
Dưới sự kích thích của mẹ, Nguyên Cảnh định tìm thời gian nói chuyện tình cảm đàng hoàng với A Cẩm.
...
Thế là, chờ lúc anh đến Huyền Thanh quán, nhìn thấy chính là A Cẩm đang bận rộn.
Ý nghĩ muốn thổ lộ kia, trong nháy mắt lại bị anh ép xuống.
Huyền Thanh quán cũng sắp làm xong rồi, giờ này A Cẩm rất bận rộn, anh chờ một chút, đợi thêm hai ngày…
Chờ đến lúc A Cẩm không bận rộn, anh lại thổ lộ.
Trong lúc do dự, Tô Cẩm phát hiện ra bóng dáng của anh, cũng vẫy tay về phía anh.
Nguyên Cảnh bước nhanh qua, Tô Cẩm hỏi anh: “Chuyện trong nhà xử lý như thế nào rồi?”
Anh rời nhà nhiều ngày như vậy, chắc chắn cần mấy ngày để xử lý chuyện nhà.
Nguyên Cảnh trong nháy mắt đã hiểu ý A Cẩm: “A Cẩm cố ý để thời gian cho tôi xử lý chuyện nhà sao?” Anh thử thăm dò hỏi.
Tô Cẩm khẽ gật đầu: “Không thiếu được bao nhiêu đâu, rời nhà lâu như vậy, chắc chắn phải bận bịu mấy ngày.”
Nguyên Cảnh vẫn luôn rầu rĩ, trong nháy mắt lại thấy lên tinh thần, có lẽ, là anh quá lo được lo mất rồi.
Ngay cả tầng sương mù cứ chắn trong lòng anh kia, cũng trong nháy mắt tiêu tán, anh dường như đã thông suốt.
“A Cẩm lúc nào có thời gian? Tôi có việc muốn nói cho em.” Nguyên Cảnh vẻ mặt thản nhiên.
Tô Cẩm nhìn tình hình xung quanh, cô dẫn Nguyên Cảnh ra bên ngoài đi vài bước: “Nói đi, tôi đang nghe đây.” Cô đoán chừng chắc không phải là việc gì gấp.
Nguyên Cảnh lấy hết dũng khí, nhẹ giọng nói: “A Cẩm, tôi, tôi…”
Tô Cẩm quay đầu lại chăm chú nhìn anh, dường như đang chờ nửa câu nói sau của anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một chút nghi ngờ nhàn nhạt.
Nguyên Cảnh siết chặt tay, nghiêm túc tỏ tình: “Tôi thích em, rất rất thích…”
Anh nói xong lời này, cũng không dám nhìn Tô Cẩm nữa, ánh mắt nhìn về phía khác, mang tai cũng có chút đỏ, mà câu nói này vẫn luôn nghẹn trong lòng anh, nhẫn nhịn cực kỳ lâu, giờ phút này, cuối cùng anh đã nói ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận