Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 330: Đại sư tha mạng 2

Một lát sau, Tô Cẩm mới dừng tay lại.
Cô lạnh lùng nói: “Còn không mau hiện nguyên hình đi!”
Tiếng nói vừa dứt, luồng hắc khí kia dần dần biến thành một hình người. Chỉ là bộ dáng kia nhìn rất thê thảm, chắc hẳn chính là bộ dáng khi chết.
Tô Cẩm chu đáo nhắc nhở Triệu Hòa Cẩn: “Triệu thiếu gia, nếu như anh sợ thì có thể nhắm mắt lại.”
Triệu Hòa Cẩn lắc đầu: “Không sao đâu, tôi ổn mà.”
Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy quỷ, mặc dù sợ hãi nhưng cũng rất mới lạ. Hơn nữa có Tô quán chủ ở đây, anh ta không lo lắng về vấn đề an toàn. Nếu có thể nhân cơ hội này nhìn bộ dáng ác quỷ nhiều hơn một chút cũng rất không tệ.
Anh ta đứng ở sau lưng Tô Cẩm, thò đầu ra nhìn chằm chằm con ác quỷ kia một hồi lâu.
Tô Cẩm dở khóc dở cười, sao chàng trai này không sợ chút nào thế? Nhìn có vẻ to gan hơn cả Lục nhị thiếu.
Nếu anh ta đã muốn xem thì cứ xem tiếp đi.
Tô Cẩm thúc giục bùa Thiên Lôi, ác quỷ lập tức co rúm lại, vô cùng thức thời cầu xin tha thứ: “Đại sư tha mạng, đại sư tha mạng! Tôi chưa hề làm hại ai cả, chỉ là nhàn rỗi nhàm chán, thực sự buồn quá nên mới đùa ác như vậy thôi. Không nghĩ tới lại thật sự dẫn một đại sư như ngài tới đây!”
Thái độ nhận sai của ác quỷ vô cùng thành khẩn khiến Triệu Hòa Cẩn có chút xấu hổ.
Giây tiếp theo, anh ta nghe thấy Tô Cẩm nở nụ cười lạnh.
“Đùa ác? Chưa từng hại người? Anh đang kể chuyện cười đấy à?”
Con ác quỷ này rõ ràng chính là một lệ quỷ đã từng làm hại mạng người!
Âm khí lệ khí chẳng những cường đại mà còn tích tụ rất nhiều oán khí, nói rằng nó chưa từng hại ai cả là chuyện tuyệt đối không có khả năng!
Tô Cẩm vừa dứt lời liền thúc giục bùa Thiên Lôi, một tia sét đánh thẳng xuống trực tiếp đánh cho con ác quỷ kia không còn giữ được hình người nữa.
“Anh không chỉ sau khi chết làm hại người mà ngay cả khi còn sống, sợ là trên tay cũng đã lấy mạng người. Cả khi còn sống hay sau khi chết đều không phải thứ tốt lành gì cả, cũng không nhìn xem số lệ khí trên người mình đi, chỉ bằng như vậy mà còn dám lừa phỉnh tôi à?” Tô Cẩm giễu cợt, phàm là người có mắt đều có thể nhìn ra ác quỷ này không phải là thứ tốt.
Dạng ác quỷ như thế này, trực tiếp đánh cho hồn phi phách tán là được!
Ác quỷ thấy mình không thể lừa được Tô Cẩm, mà lá bùa Thiên Lôi trên đỉnh đầu cũng ngăn cản nó chạy trốn.
Dưới sự phẫn nộ, nó chọn cách ra sức đánh cuộc một lần cuối cùng.
Ác quỷ tụ tập toàn bộ âm khí, tập trung toàn bộ sức mạnh vào trong lòng. Một chớp mắt khi nó ngẩng đầu lên, toàn thân quỷ của nó bỗng nhiên nổ tung như pháo hoa!
Chỉ là pháo hoa nổ tung thì đẹp mắt, còn con ác quỷ này khi nổ tung chính là một đống âm khí!
Âm khí trong cơ thể nó bị chia thành vô số sợi tơ nhỏ, tựa như có ý thức, cùng nhau xông về phía Tô Cẩm và Triệu Hòa Cẩn.
Tô Cẩm cau mày giơ tay lên, bao quanh hai người giống như có thêm một tấm khiên bảo hộ trong suốt.
Triệu Hòa Cẩn thấy rõ tất cả âm khí giống như sợi tơ đều bị chặn ở bên ngoài, không thể đến gần được!
Tô quán chủ không chỉ xuất sắc mà còn có một đôi mắt tinh tường, chỉ cần liếc mắt là đã có thể nhìn thấu bản chất của ác quỷ! Nếu không thì anh ta suýt chút nữa đã bị ác quỷ lừa.
Tô Cẩm quay lại nhìn Triệu Hòa Cẩn rồi đặt bàn tay trắng nõn lên trên đỉnh đầu anh ta: “Để tôi giúp anh thanh trừ một chút âm khí để tránh nhiễm phải khí tức con ác quỷ kia lưu lại.”
Một lúc sau, Tô Cẩm thu tay lại.
Ngay sau đó, cô ném ra một lá bùa khác, xóa sạch toàn bộ khí tức còn sót lại của con ác quỷ trong nhà máy bỏ hoang này.
Làm vậy là để đề phòng sau này lại có người đột nhập vào trong nhà mày bị bỏ hoang này, nhiễm phải khí tức còn sót lại. Mặc dù sẽ không xảy ra chuyện gì quá nghiêm trọng nhưng cũng dễ mắc bệnh nhẹ hoặc tai họa gì đó.
Tô Cẩm cảm giác được lá bùa mình ném ra trong chớp mắt có dao động, cô ồ lên một tiếng rồi đi về một phía khác.
Triệu Hòa Cẩn cuống quýt đuổi theo bước chân Tô Cẩm.
Tô Cẩm đi được một đoạn mới dừng lại.
Triệu Hòa Cẩn thuận theo đó nhìn sang, nhìn thấy một tấm bảng cũ nát ghi là phòng chứa đồ.
Anh ta nói: “Tô quán chủ, phòng chứa đồ này có gì à?”
Chuyện ác quỷ không phải đã kết thúc rồi à? Chẳng lẽ còn có chuyện gì khác?
Tô Cẩm đưa tay đẩy cửa ra, vừa đẩy ra đã cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo đập thẳng vào mặt, Triệu Hòa Cẩn rùng mình nói nhỏ: “Lạnh quá…”
Chỗ này lạnh như vậy, chẳng lẽ có vấn đề gì à? Triệu Hòa Cẩn không khỏi suy đoán.
Tô Cẩm trầm giọng nói: “Anh cứ đứng ở bên ngoài là được, đừng có bước vào.” Nói xong cô lại ném ra một lá bùa khác để bảo vệ Triệu Hòa Cẩn. Trong phòng chứa đồ có nhiều âm khí, Triệu Hòa Cẩn lại vận thế thấp, vẫn nên tránh xa một chút thì hơn.
Triệu Hòa Cẩn đứng ở ngoài cửa, cẩn thận quan sát tình huống bên trong phòng chứa đồ.
Tô Cẩm đi dạo quanh một vòng trong phòng chứa đồ rồi lên tiếng: “Đều đi ra cả đi, đừng bắt tôi phải động thủ.” Trong nhà máy bỏ hoang không chỉ có một con ác quỷ mà còn có quỷ khác nữa.
Sau khi Tô Cẩm vừa dứt lời, khí lạnh trong phòng chứa đồ càng thêm nồng đậm.
Ngay sau đó, có hai nữ quỷ thận trọng xuất hiện, vừa nhìn thấy Tô Cẩm, bọn chúng liền quỳ phịch xuống: “Đại sư, chúng tôi chưa từng hại ai cả!”
Triệu Hòa Cẩn đứng ở bên ngoài, yên lặng nắm chặt lá bùa: “!” Vậy lúc trước anh ta bị điên hay sao mà đi theo Mộc Dao tới chỗ này thám hiểm thế hả?
Ha! Chuyến thám hiểm kia tính ra cũng không tệ đấy! Ngay cả quỷ cũng không chỉ có một con! Có thể sống đến bây giờ đúng là nhờ anh ta mạng lớn cộng thêm vận khí tốt!
Anh ta cũng phát lời thề, sau này nhất định sẽ không bao giờ chơi mấy trò phiêu lưu thám hiểm rách nát này nữa.
Tô Cẩm nhìn kỹ xung quanh bọn chúng: “Cả hai ngẩng đầu lên.”
Hai nữ quỷ chậm rãi ngẩng đầu lên, trông họ còn rất trẻ. Vừa nhìn thấy bộ dạng của bọn họ, Tô Cẩm liền giật mình trong chớp mắt, sau đó liền thở dài một tiếng.
“Con ác quỷ kia đã bị tôi giải quyết, mối thù của hai người cũng coi như đã xong rồi!”
Nghe vậy, hai nữ quỷ kia nhịn không được bật khóc.
“Cảm ơn đại sư!”
“Lúc trước hai người chúng tôi tới chỗ này du lịch giải sầu, nghe thấy ở bên này có nhà máy bỏ hoang có thể thám hiểm được nên to gan tới đây. Không ngờ chỗ này lại là chỗ mà hai người chúng tôi bỏ mạng!” Một nữ quỷ trong đó nhịn không được kể lại trải nghiệm của mình.
“Hơn nữa sau khi chúng tôi chết vẫn luôn bị con ác quỷ kia nhốt lại ở chỗ này không cách nào thoát ra được. Chúng tôi chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày có thể được giải thoát khỏi đây!”
Mặc dù Tô Cẩm cảm thấy tiếc hận nhưng cũng không thể làm gì. Dù sao thì người cũng đã chết nhiều năm rồi, chỉ có thể thành thành thật thật đi đầu thai chứ không thể sống lại.
Hơn nữa con ác quỷ kia rõ ràng đã ở trong nhà máy bỏ hoang này rất nhiều năm rồi, chỉ cần nó dùng một vài thủ đoạn gì đó thì loại quỷ vừa mới có không được mấy năm này căn bản không thể đi ra khỏi nhà máy bỏ hoang.
Tô Cẩm cảm thấy chúng nó đáng thương nên nói: “Tôi có thể đưa các người đi đầu thai, nhưng trước khi đầu thai, các người còn có tâm nguyện gì chưa thực hiện không?”
Một nữ quỷ lập tức dập đầu ba lần trước mặt Tô Cẩm: “Đại sư, tôi không thể quên mẹ tôi được, tôi muốn được gặp mẹ tôi một lần. Nếu không được gặp bà ấy, tôi chết cũng không nhắm mắt.”
“Được, tôi sẽ giúp cô.” Tô Cẩm đồng ý ngay, đơn giản linh hoạt.
Một nữ quỷ khác lại lắc đầu: “Tôi không có tâm nguyện gì cả, trên đời này cũng không còn ai mà tôi cần phải lo lắng.”
“Vậy bây giờ tôi sẽ đưa cô đi đầu thai nhé?” Tô Cẩm hỏi.
“Cảm ơn đại sư.” Nữ quỷ quỳ xuống dập đầu thành kính. Tô Cẩm vung tay lên, từ trong không trung xuất hiện một cánh cửa. Nữ quỷ không hề lưu luyến bước vào.
Tô Cẩm nhìn lại nữ quỷ kia, bàn tay giơ lên, nữ quỷ liền hóa thành một tia hắc khí chui vào trong túi Tô Cẩm.
Cô nói: “Bây giờ tôi còn có việc cần làm, đợi đến buổi tối, tôi sẽ đưa cô tới gặp mẹ.”
Sau đó Tô Cẩm bước ra khỏi phòng chứa đồ. Triệu Hòa Cẩn đứng ở bên ngoài trợn tròn mắt: “Tô quán chủ, hai con quỷ vừa nãy là bị con ác quỷ dây dưa tôi hại chết phải không?”
“Đúng thế.” Tô Cẩm trả lời: “Nếu như không gặp được tôi, kết cục của anh cũng không khá hơn thế này là bao.”
Triệu Hòa Cẩn rùng mình, âm thầm cảm khái mình quá ngây thơ. Vừa nghĩ tới mình suýt chút nữa đã tin mấy lời nói ngon nói ngọt của ác quỷ, anh ta liền ảo não không thôi.
Cũng may có Tô quán chủ ở chỗ này.
Tô Cẩm đặt tay lên vai Triệu Hòa Cẩn: “Nhắm mắt lại, chúng ta về khách sạn.”
Trước khi Triệu Hòa Cẩn nhắm mắt lại còn hỏi một câu: “Tô quán chủ, sau này nhà máy bỏ hoang này còn có ác quỷ nữa không? Liệu có ai phải gặp nạn chỗ này nữa không?”
“Ác quỷ đã xử lý nên đương nhiên không sao cả.” Tô Cẩm nói. Trước khi đi, Tô Cẩm đã để lại một lá bùa khác trong nhà máy bỏ hoang này, đề phòng những cô hồn dã quỷ khác lại chạy vào trong nhà máy.
Nửa phút sau, Tô Cẩm trở lại khách sạn.
Tô Cẩm nói: “Có thể mở mắt được rồi.”
Triệu Hòa Cẩn lại mở mắt ra, chỉ thấy mình đã trở lại ‘hiện thực’! Anh ta không khỏi cảm khái, giấc mơ anh ta bước vào lúc nãy quả thực quá chân thật!
Triệu Hòa Cẩn vội vàng hỏi: “Tô quán chủ, như vậy là giải quyết xong rồi phải không? Sau này tôi không cần phải lo lắng gì nữa à?” Vẻ mặt anh ta tràn đầy vui mừng.
Tô Cẩm trả lời đầy ẩn ý: “Vấn đề ác quỷ mà anh dẫn tới từ nhà máy bỏ hoang đã giải quyết xong rồi.”
Triệu Hòa Cẩn vừa mới vui mừng được vài giây thì chợt ý thức được câu nói vừa rồi có gì đó không ổn.
Anh ta vô thức quay đầu lại nhìn Tô Cẩm.
“Tô quán chủ, chẳng lẽ tôi còn có việc gì cần phải giải quyết nữa sao?” Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt anh ta không khỏi tái nhợt.
Ánh mắt Tô quán chủ dịu dàng xoa đầu anh ta: “Không sao cả, có tôi đây rồi. Cho dù có chuyện gì cứ chuẩn bị tiền cho đủ là được, tôi đều có thể giải quyết hết.”
Triệu Hòa Cẩn: “…”
Anh ta im lặng một lúc.
Tô Cẩm lại nói: “Chà, đừng sợ, trước tiên cứ nói cho Triệu phu nhân biết tình huống của anh đi đã, đừng để bà ấy phải lo lắng.”
Triệu Hòa Cẩn đáp lại, vừa bước ra ngoài đã thấy mẹ mình đứng ở bên ngoài.
Vừa nhìn thấy anh ta bước ra, Triệu phu nhân vội vàng bước tới hỏi: “Con trai, sao nhanh như vậy mà con ra rồi?”
Triệu Hòa Cẩn trả lời: “Tô quán chủ đã giải quyết con ác quỷ kia rồi.” Sau đó anh ta lại bổ sung thêm một câu: “Chính con tận mắt nhìn thấy.”
Lúc này Tô Cẩm cũng đi ra nói: “Triệu phu nhân, mời vào.”
Sau khi Triệu phu nhân bước vào, Lục Chi Ninh và Sở Lâm cũng đi theo. Nguyên Cảnh không cam lòng yếu thế cũng đi theo phía sau. Thế là chỉ trong chớp mắt, bên cạnh Tô Cẩm lại có thêm mấy người.
Sở Lâm tủi thân nói: “Sư phụ, tôi thật khó chịu.” Anh ta vẫn chưa thể thoát ra được từ cú sốc vặt không đủ lông.
Anh ta đưa tay kéo góc áo Tô Cẩm, tay vừa đụng tới, liền bị cảm giác ớn lạnh chạm vào, lập tức rụt tay lại.
Sở Lâm khiếp sợ không thôi!
Tô Cẩm cúi đầu nhìn góc áo của mình: “À, trong túi tôi đang có một nữ quỷ, anh cẩn thận một chút.”
Vừa nói, cô vừa lấy con nữ quỷ kia ở trong túi ra, lúc nữ quỷ xuất hiện ở trước mặt mọi người, Triệu phu nhân sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Cái này…cái này…thật sự có quỷ!
Triệu phu nhân che lấy trái tim nhỏ bé của mình, sợ quá!
Triệu Hòa Cẩn nhanh chóng giải thích: “Mẹ, đây không phải là ác quỷ đã dây dưa con đâu. Mẹ đừng sợ, ác quỷ kia đã bị giải quyết rồi.”
Tô Cẩm mỉm cười dịu dàng với Triệu phu nhân: “Triệu phu nhân, thật xin lỗi, lúc đó tôi đã giết luôn con ác quỷ đó rồi nên không thể đem tới tận đây cho bà xem được.
Hay là bà chịu khó nhìn con quỷ này đi, quả thật tôi không phải là kẻ lừa đảo đâu!”
Triệu phu nhân: “…” Tôi tin, tôi tin thật mà!
Thấy sắc mặt Triệu phu nhân không tốt lắm, Tô Cẩm suy nghĩ một chút, chẳng lẽ Triệu phu nhân vẫn còn nghi ngờ gì à?
Cô nhìn về phía nữ quỷ kia, nhắc nhở: “Nhờ cô biểu diễn cho Triệu phu nhân xem một chút, để bà ấy chứng kiến khả năng của cô nhé.”
Nữ quỷ sững sờ mấy giây rồi ngượng ngùng trả lời: “Thật xin lỗi, đại sư, tôi không hề có khả năng gì đặc biệt hết.” Nếu không thì cô ta cũng sẽ không bị nhốt trong nhà máy bỏ hoang lâu như vậy.
Nhưng mà vị đại sư tốt bụng này đã cứu cô ta, còn muốn giúp cô ta hoàn thành tâm nguyện, mà cô ta lại không có gì để đền đáp. Bây giờ đại sư chỉ tùy tiện đưa ra một yêu cầu rất đơn giản mà cô ta thậm chí còn không thể làm được sao? Thật sự quá vô dụng.
Nghĩ như vậy, cô ta lại nói: “Hay là tôi biểu diễn kỹ năng lấy đầu làm cầu đá nhé?”
Bình thường khi không có chuyện gì làm, cô ta và nữ quỷ kia nhàm chán giết thời gian sẽ chơi đủ các loại trò chơi.
Tô Cẩm vừa nghe xong liền có hứng thú.
Kỹ năng này được đấy!
Đáng tiếc, không đợi Tô Cẩm lên tiếng thì Sở Lâm đã cắt ngang: “Không không không, kỹ năng này chúng ta đóng cửa lại từ từ chơi với nhau là được, đừng để Triệu phu nhân nhìn thấy.”
Kỹ năng này ý nghĩa như tên. Anh ta cảm thấy rất có thể đây là cách mình muốn chơi. Nếu để Triệu phu nhân thật sự nhìn thấy, có lẽ bà ấy sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ vì sợ.
Triệu phu nhân ngẩng đầu lên, ý thức được mình phải nhanh chóng lên tiếng, vội vàng nói: “Tô quán chủ, tôi không hề nghi ngờ bản lĩnh của cô đâu.”
Tầm mắt bà ấy không dám nhìn về phía nữ quỷ bên kia, dù sao bây giờ bà ấy cũng lớn tuổi rồi, mấy chuyện kích thích như thế này bà ấy rất sợ.
Nghe vậy, Tô Cẩm phất tay ra hiệu cho nữ quỷ rút lui trước. Nếu như Triệu phu nhân đã tin tưởng thì tốt rồi.
Như vậy mới có thể tiếp tục bàn bạc chuyện tiếp theo được.
Vẻ mặt Tô Cẩm nghiêm túc nhìn về phía Triệu phu nhân: “Nếu như Triệu phu nhân đã tin tôi, vậy tiếp theo chúng ta nói chuyện khác đi.”
Sắc mặt Triệu phu nhân khẽ thay đổi, đây là ý gì?
Còn có chuyện khác nữa?
Tô Cẩm nhìn lại tướng mạo Triệu Hòa Cẩn.
“Ngay từ lần đầu tiên khi tôi gặp Triệu Hòa Cẩn, tôi đã từng nói với anh ta rằng từ khi anh ta sinh ra, vận thế đã thấp rồi.
Mấy năm nay anh ta cũng trải qua không ít tai họa lớn nhỏ, căn bản không hề đứt đoạn, thường xuyên xảy ra hết cái này đến cái khác.”
Vừa nói đến chỗ này, vành mắt Triệu phu nhân đã đỏ hoe.
“Quả thực là như thế, cho nên những năm nay tôi và tiên sinh nhà tôi vẫn luôn chăm chỉ làm việc thiện. Chúng tôi chỉ có một đứa con trai là nó, chúng tôi chỉ mong Hòa Cẩn được bình an thuận lợi mà thôi.”
Triệu phu nhân vừa nói xong, Tô Cẩm liền nhíu mày: “Triệu phu nhân, từ gương mặt của bà, tôi thấy chắc hẳn Triệu Hòa Cẩn còn có một người anh trai nữa.”
Triệu phu nhân nghe vậy, nước mắt rơi xuống: “Quả thật trước khi sinh Hòa Cẩn thì tôi có thai, nhưng tôi với đứa bé kia không có duyên phận mẹ con. Mang thai không được bao lâu liền xảy ra chuyện, bị sảy thai.”
Ánh mắt Tô Cẩm thay đổi, cô nói thẳng: “Triệu phu nhân, có thể cho tôi biết ngày sinh của bà được không?”
Triệu phu nhân lau nước mắt, không hề do dự đưa ngày sinh của mình cho Tô Cẩm.
Sau đó, Tô Cẩm lại hỏi ngày sinh của Triệu Hòa Cẩn.
Cô giơ tay bấm ngón tay tính thử, sắc mặt nghiêm túc hơn mấy phần. Theo lý thuyết, Triệu phu nhân này hẳn là phải có hai đứa con mới đúng, tại sao lại có thể xảy ra chuyện mà bị sẩy thai được?
Hơn nữa, sinh thần bát tự của Triệu Hòa Cẩn có chút gì đó không khớp với tướng mạo anh ta.
Có vẻ như chuyện của Triệu gia cũng không đơn giản.
Trong lúc đang giằng co, tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, Triệu phu nhân lấy điện thoại của mình ra xem tên người gọi: “Xin lỗi Tô quán chủ, là ông nhà tôi tới tìm tôi.”
Bà ấy quay lại ra hiệu cho Triệu Hòa Cẩn ra ngoài đón người.
Triệu Hòa Cẩn vội vàng đứng dậy rời đi.
Vừa rồi lúc gọi điện thoại, cha Triệu khăng khăng cho rằng Triệu phu nhân bị lừa, nhất quyết đến đây xem có chuyện gì xảy ra.
Triệu phu nhân suy nghĩ, nếu như ông chồng mình vội vàng như vậy muốn tới để bị vả mặt thì cứ tới đây tham gia náo nhiệt đi. Chỉ là cú điện thoại này có chút không phải lúc.
Triệu phu nhân nhìn Tô Cẩm với vẻ áy náy nói: “Tô quán chủ nói tiếp được không?”
Tô Cẩm lắc đầu cự tuyệt: “Triệu phu nhân, nếu như Triệu tiên sinh đã đến đây rồi thì chuyện này dừng ở đây đi.”
Sắc mặt Triệu phu nhân trắng bệch, vội vàng xin lỗi.
Tô Cẩm trấn an nói: “Phu nhân không cần phải như thế. Mọi việc đều có định số, bà cứ yên tâm, chúng ta sẽ còn gặp lại. Tôi sẽ ở lại khách sạn này thêm một thời gian nữa. Nếu bà có việc gì thì bất cứ khi nào cũng có thể tới tìm tôi.”
Sau đó, Tô Cẩm lại lấy ra hai lá bùa: “Hai lá bùa này, bà và chồng bà mỗi người một lá, nhớ phải luôn mang theo bên mình. Còn nữa, bà nhớ dặn tiên sinh, dạo này phải cẩn thận hơn một chút.”
Tô Cẩm dặn dò xong không nói thêm gì nữa.
Triệu phu nhân cũng muốn hỏi thêm về chuyện của Triệu Hòa Cẩn, nhưng dáng vẻ Tô Cẩm rõ ràng không muốn nói thêm. Trong lòng bà ấy chỉ có thể oán trách cha Triệu, bởi vì cha Triệu đến không đúng lúc!
Sở Lâm đích thân tiễn Triệu phu nhân ra khỏi phòng, lúc ở hành lang, đúng lúc gặp phải cha Triệu đang giết lên trên.
Cha Triệu khí thế hùng hổ, không biết còn tưởng rằng ông ta đến là để đánh nhau.
Nhưng mà ông ta còn chưa kịp nói lời nào đã bị Triệu phu nhân trừng mắt.
Cha Triệu: “…?”
Vẻ mặt cha Triệu ngây ngốc, thậm chí còn có chút ấm ức nữa.
“…” Là ông ta lo lắng vợ mình bị lừa nên vội vàng chạy tới, vợ đã không khen ông ta thì thôi, tại sao còn mắng ông ta chứ? Chẳng lẽ đại sư lừa đảo kia đã tẩy não vợ ông ta rồi?
Cha Triệu đen mặt, quay đầu lại định nói Triệu Hòa Cẩn mấy câu. Đáng tiếc, vừa mới mở miệng nói một câu đã bị Triệu phu nhân đẩy một cái.
“Chính anh làm sai chuyện mà còn nói con anh nữa à?! Anh có biết con anh gặp phải chuyện gì không hả? Anh không quan tâm thì thôi, sao còn cản trở nữa? Sớm không tới muộn không tới, hết lần này đến lần khác tới ngay lúc này! Tới thì cứ tới đi, sao cứ nhất định phải gọi điện thoại hả? Vừa nãy anh đã cắt ngang lúc tôi với đại sư đang nói chuyện đấy!”
Cha Triệu nghe xong mới ý thức được vì sao vợ mình lại tức giận như vậy.
Hay lắm, quả nhiên người kia chỉ là kẻ lừa đảo.
Không chỉ lừa đảo thôi đâu, khả năng tẩy não cũng rất xuất sắc nữa!
Chỉ vì ông ta gọi điện làm gián đoạn cuộc trò chuyện của họ mà vợ ông ta đã tức giận đến như vậy? Đã bao nhiêu năm rồi vợ chưa từng mắng ông ta.
Cha Triệu lập tức dỗ dành vài câu rồi nói: “Đúng rồi, vợ à, anh đến rồi thì có cần phải tự mình đi qua xin lỗi đại sư không?”
Vừa vặn xem thử dáng dấp đại sư ra sao, thuận tiện vạch trần bộ mặt thật của vị đại sư này!
Cha Triệu nghĩ như thế.
Triệu phu nhân hừ một tiếng: “Anh cho rằng Tô quán chủ là người mà anh muốn gặp là gặp được sao?”
Cha Triệu nhỏ giọng nói một câu: “Chỉ sợ là không dám gặp thôi.”
Đoán chừng là sợ ông ta vạch trần bộ mặt thật, cho nên mới vội vàng đuổi phu nhân nhà ông ta ra ngoài, sau đó đóng cửa không gặp.
“Anh đang lẩm bẩm cái gì thế hả?” Triệu phu nhân nhìn ông ta hỏi.
Cha Triệu vội vàng lắc đầu: “Không nói gì hết, chỉ là anh cảm thấy không gặp được đại sư rất đáng tiếc thôi.”
Lúc này Lục Chi Ninh bước ra, nghe thấy cách xưng hô của cha Triệu liền nhắc nhở: “Triệu tiên sinh, đừng có gọi đại sư, gọi là Tô quán chủ.”
“Chỉ là một xưng hô thôi mà cũng chú ý nhiều như vậy à?” Cha Triệu có chút khinh thường, vừa nói xong, cha Triệu đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy người vừa nói chuyện với ông ta chính là Lục Chi Ninh.
Cha Triệu bối rối khó hiểu: “Tại sao Lục nhị thiếu cũng ở đây?”
Lúc cha Triệu đối mặt với Lục Chi Ninh, ông ta kinh ngạc mấy giây rồi nhanh chóng sửa sang thái độ, bình tĩnh thong dong như thể người vừa bị Triệu phu nhân mắng cho một trận không phải là mình.
Trong chớp mắt, Triệu phu nhân cũng trở nên ôn hòa, ra dáng một quý phu nhân dịu dàng. Rốt cuộc thì ở bên ngoài cũng phải giữ một chút thể diện cho chồng mình.
Cho dù chuyện riêng tư có ồn ào đến đâu thì bề ngoài cũng phải giữ đủ thể diện.
Đặc biệt là mấy thế gia như bọn họ, bình thường cũng tương đối chú trọng thanh danh.
Lục Chi Ninh thản nhiên nói: “Tô quán chủ là ân nhân cứu mạng của tôi. Cô ấy mới tới Kinh Thành, đương nhiên tôi phải nỗ lực hết mình để làm một chủ nhà hiếu khách.”
Nghe vậy cha Triệu lại càng ngạc nhiên hơn.
“?” Trong đầu ông ta đầy dấu chấm hỏi, ân nhân cứu mạng là sao? Chẳng lẽ vị đại sư bên trong kia…À không, là vị Tô quán chủ bên trong kia lợi hại thật à?
Ngay sau đó, Lục Chi Ninh nghĩ đến cậu em họ của mình vừa nãy còn rất ưu thương kia liền nói: “Tô quán chủ và Triệu thiếu gia có duyên nên lúc thu phí có giảm giá.”
Ý của lời này rõ ràng là đang nhắc nhở Triệu tiên sinh trước đó đã nói: Thu tiền ít như vậy, vừa nhìn đã biết chính là lừa đảo.
Đồng thời, Lục Chi Ninh cũng đang nhắc nhở và giải thích, không thể bởi vì giá tiền thấp mà có ý kiến khác được.
Trên mặt cha Triệu hiện lên một tia xấu hổ.
Một giây sau, Sở Lâm xuất hiện kéo Lục Chi Ninh ra, vẻ mặt hiền lành bắt tay chào hỏi cha Triệu: “Xin chào, tôi là Sở Lâm, em họ của Lục Chi Ninh.”
“Xin chào.” Cha Triệu nói.
Sở Lâm chớp mắt, uyển chuyển hỏi: “Nghe nói ông có ý kiến với mức thu phí ba mươi triệu này à?”
Cha Triệu còn chưa kịp lên tiếng, Sở Lâm đã nói: “Kỳ thật tôi cũng cảm thấy ba mươi triệu này không xứng với thân phận của Triệu thiếu gia. Nói thế nào cũng phải là năm mươi triệu. Hay là Triệu tiên sinh trả thêm nhé?”
Dịch vụ của Huyền Thanh quán bọn họ từ trước đến nay đều rất chu đáo, nếu đã cảm thấy giá tiền thấp, không sao cả, chúng tôi có thể tăng giá!
Về phần tám mươi triệu cũng không cần, đoán chừng sư phụ cũng không thích anh ta vặt lông tàn nhẫn như vậy, mà người trước mặt lại là khách hàng lâu dài.
Trong lúc nhất thời, tình cảnh trở nên có chút xấu hổ.
Dù là cha Triệu đã quen nhìn sóng to gió lớn, nhưng người trực tiếp giống như Sở Lâm thì ông ta chưa từng thấy ai.
Triệu phu nhân nhắc nhở: “Vị này ngoại trừ có quan hệ với Lục nhị thiếu thì còn là đồ đệ của Tô quán chủ nữa.”
Chợt, bà ấy nhỏ giọng nói khẽ bên tai cha Triệu: “Còn nữa, em cũng đã thật sự tận mắt nhìn thấy quỷ. Nếu như anh không tin, cũng có thể để Tô quán chủ thả nữ quỷ ra để cho anh tận mắt nhìn thấy, cũng có thêm kiến thức.”
Cùng lúc đó, Triệu Hòa Cẩn cũng bước tới nói: “Cha, tử kỳ của Mộc Khái chính là do Tô quán chủ tính ra.”
“Vậy tại sao Tô quán chủ không cứu ông ta? Trái lại Mộc Khái phải bỏ ra cả nửa gia sản để tìm đại sư lợi hại khác?” Nếu vị Tô quán chủ này đã lợi hại như vậy, chẳng phải Mộc Khái trực tiếp cầu xin vị Tô quán chủ này là được rồi sao?
Trong lòng cha Triệu vẫn còn một tia nghi ngờ, dù sao thì thời buổi này, đại sư giả danh lừa bịp thật sự không đếm xuể.
Lục Chi Ninh nhẹ giọng nói: “Đó là bởi vì Mộc Khái phạm quá nhiều tội lỗi, trên tay ông ta có dính mạng người. Một kẻ chó chết dựa vào bánh bao dính máu để làm giàu thì làm sao Tô quán chủ có thể cứu cho được?
Triệu tiên sinh, ông có thể nghi ngờ năng lực của Tô quán chủ, nhưng chuyện Tô quán chủ ba lần từ chối Mộc gia, nhìn thấu tội nghiệt của Mộc Khái lại là sự thật không thể nghi ngờ.”
Lục Chi Ninh tận mắt chứng kiến hết thảy, lúc kể lại những chuyện này cũng vô cùng thản nhiên.
Ngay cả Sở Lâm ở bên cạnh cũng rất sốc.
Chỉ có mấy ngày ngắn ngủi không gặp mà sư phụ lại im hơi lặng tiếng làm chuyện lớn rồi!
Tốt cho ba lần từ chối Mộc gia, làm tốt lắm!
Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng!
Về phần tại sao chuyện ba lần từ chối Mộc gia không bị truyền ra ngoài?
Chắc chắn là người trong cuộc Mộc Khái không cho phép tuyên truyền ra ngoài cho Tô Cẩm. Nếu thật sự tuyên truyền rằng Tô Cẩm đạo pháp cao thâm, đây chẳng phải là nói cho tất cả mọi người biết ông ta đã bị cự tuyệt ba lần?
Mộc Khái không thể nào làm chuyện mất mặt và tổn hại đến danh tiếng của mình như vậy, thậm chí còn tìm cách bưng bít các tin tức liên quan.
Vì vậy, người trong giới chỉ biết Mộc Khái bỏ ra nửa gia sản để tìm một đại sư đạo pháp cao thâm, nhưng lại không biết tử kỳ của Mộc Khái là do ai tính ra được!
Cha Triệu suy nghĩ hai giây rồi nhanh chóng kịp phản ứng, ông ta không quan tâm tới mấy điều gì khác nữa.
Ông ta trực tiếp bước tới bắt tay Sở Lâm, trên kh mặt tràn đầy ý cười: “Sở đạo trưởng, vừa rồi anh nói phí tổn là năm mươi triệu, tôi thấy hơi thấp. Không bằng cứ lấy tám mươi triệu đi, ngang giá thị trường. Anh cho tôi xin thông tin chuyển khoản, tôi chuyển thêm năm mươi triệu còn lại! Nếu vừa rồi tôi có đắc tội ở chỗ nào, mong anh đừng so đo với tôi.”
Cha Triệu trở mặt nhanh đến nỗi ngay cả Triệu phu nhân cũng choáng váng tại chỗ.
Dáng vẻ vội vàng như vậy, ngay cả Triệu Hòa Cẩn cũng chưa từng thấy, anh ta không hiểu vì sao sắc mặt cha mình lại thay đổi nhanh đến vậy.
Chẳng lẽ…cha mình cũng đã từng làm chuyện trái lương tâm gì rồi à?
Thấy cha Triệu nhiệt tình như vậy, Sở Lâm suy nghĩ một chút, không vội vàng cho tài khoản: “Chuyện này tôi phải hỏi sư phụ mình trước đã.”
Thực ra khi anh ta vặt lông cũng không hề nghĩ rằng Triệu tiên sinh thật sự sẽ chuyển thêm hai mươi triệu cho mình. Không ngờ rằng mọi việc chuyển biến nhanh đến vậy, lại là chuyển thêm năm mươi triệu…
Mà chuyện này cũng không phải là chuyện mà anh ta có thể làm chủ được.
Trước tiên anh ta phải hỏi ý kiến sư phụ cái đã.
Sở Lâm vừa quay người, Tô Cẩm đã bước ra ngoài. Cô đứng ở cửa, thờ ơ liếc nhìn đám người đang đứng bên ngoài.
Ánh mắt Tô Cẩm rơi vào trên người cha Triệu, cô bình tĩnh nói: “Triệu tiên sinh, không cần chuyển thêm năm mươi triệu đâu. Tôi đã nhận tiền, việc cũng đã giải quyết xong, chuyện này đến đây là kết thúc. Mỗi giới đều có quy tắc riêng, hoàn toàn không có lý do gì để tăng giá cả.”
Cha Triệu choáng váng, không chỉ ngạc nhiên vì số tuổi của vị Tô quán chủ này mà còn ngạc nhiên vì cô từ chối nhận thêm tiền, tiền đã đưa đến tận tay mà lại không muốn.
Tuổi còn nhỏ mà khí phách không nhỏ!
Chẳng trách đã làm quán chủ đạo quán!
Sau khi Tô Cẩm nói xong, Sở Lâm lập tức bước tới thừa nhận sai lầm.
“Sư phụ, tôi nhớ rồi! Lần sau sẽ không có chuyện như thế này xảy ra nữa!” Bàn bạc giá cả, thu tiền xong cũng tương đương với việc hai bên đã thỏa thuận xong về mặt tài chính.
Tô Cẩm cho Sở Lâm một ánh mắt an ủi, đại đồ đệ vẫn rất xuất sắc!
Cha Triệu thở dài, vốn định đưa thêm tiền để cải thiện mối quan hệ, không ngờ rằng lại tính sai.
Trước tiên ông ta bày tỏ chút áy náy với Tô Cẩm, sau đó lại hỏi: “Tô quán chủ, tôi còn có chuyện muốn hỏi…”
Tô Cẩm giơ tay ra hiệu ông ta đừng nói nữa.
“Triệu tiên sinh, tôi biết ông muốn hỏi cái gì, tôi sẽ tự chọn một thời gian thích hợp đích thân đi tới Triệu gia một chuyến.”
Cô lại nhìn về phía Triệu phu nhân: “Tôi đã đưa cho Triệu phu nhân hai lá bùa, hai người mỗi người giữ một lá, nhớ là phải luôn mang theo bên mình.”
Tô Cẩm dặn đi dặn lại hai lần, Triệu phu nhân cũng không ngu ngốc, nhanh chóng nhận ra vấn đề.
Bà ấy đưa một lá bùa còn lại cho cha Triệu ngay tại chỗ.
Ông ta cầm lấy lá bùa, làm theo lời dặn mang sát vào bên người.
Sau đó, Lục Chi Ninh đưa ba người Triệu gia xuống lầu.
Sở Lâm nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, tại sao phải đích thân đi tới Triệu gia? Chuyện của Triệu gia còn chưa xử lý xong à?”
Tô Cẩm gật đầu: “Ừm, hơi rắc rối một chút, nhưng tôi có thể giải quyết được.”
Ở Triệu gia, không phải chỉ duy nhất Triệu Hòa Cẩn xảy ra vấn đề…
Sở Lâm nghe thấy lời Tô Cẩm nói, hai mắt tỏa sáng, chẳng trách sư phụ nói Triệu Hòa Cẩn là khách hàng lâu dài. Có thể khiến sư phụ đánh giá chuyện của Triệu gia phiền phức, xem ra cũng không phải việc nhỏ!
Lần này xem như đã bắt được một con dê béo rồi, nhất định anh ta phải rút ra bài học, vặt lông thật tốt, kiên quyết không thể lại để xảy ra chuyện vặt thiếu lông!
Tô Cẩm nhìn thấy ánh mắt của đại đồ đệ, lập tức hiểu được suy nghĩ của anh ta.
Nghĩ đến sự phát triển của Huyền Thanh quán, cô nghiêm túc nói: “Tôi phải xử lý chuyện nữ quỷ một chút đã, anh cứ đợi ở trong khách sạn. Tôi sẽ tìm người tới, anh hỏi thăm cho kỹ giá thị trường ở bên này.”
Sở Lâm lập tức khẽ gật đầu: “Được rồi.”
Sau đó Tô Cẩm lại lấy ra một lá bùa đưa cho Sở Lâm: “Đợi lát nữa vị Tiết đạo trưởng kia đến, anh cứ đưa lá bùa này cho ông ta làm quà cảm ơn là được rồi.”
Sở Lâm nhận lá bùa, đáy mắt tràn đầy vui mừng: “Sư phụ yên tâm, nhất định tôi sẽ nghiêm túc nghe ngóng xem mức phí chuẩn ở đây là bao nhiêu! Sau đó sẽ ghi lại hết.”
Tô Cẩm không có thông tin liên lạc của Tiết đạo trưởng, suy nghĩ một chút, cô liền liên hệ với Triệu Hoà Cẩn, nhờ anh ta giúp truyền lời cho Tiết đạo trưởng.
Lúc Triệu Hoà Cẩn nhận được tin nhắn, hơi kinh ngạc.
Bởi vì anh ta thực sự có phương thức liên lạc của Tiết đạo trưởng…
Lúc trước Tiết đạo trưởng cảm thấy rất có hứng thú với lá bùa trên tay Triệu Hoà Cẩn, vẫn một mực quấn lấy anh ta để xin phương thức liên lạc, anh ta không từ chối được nên đành phải cho.
Triệu Hoà Cẩn truyền lại lời Tô Cẩm cho Tiết đạo trưởng.
Không ngờ Tiết đạo trưởng trả lời anh ta rất nhanh: “Tôi tới gặp Tô quán chủ ngay.”
Triệu Hoà Cẩn thấy tin nhắn trả lời của Tiết đạo trưởng, không hiểu sao lại tự hình dung ra dáng vẻ cực kỳ kích động của Tiết đạo trưởng. Một giây sau, anh ta liền nghĩ đến cha mình.
Thái độ hiện tại của cha Triệu đối với Tô Cẩm chẳng phải cũng giống như Tiết đạo trưởng đó sao?
Cảm nhận được ánh mắt của Triệu Hoà Cẩn, cha Triệu hỏi: “Sao thế?”
Triệu Hoà Cẩn lắc đầu: “Không có gì ạ, chỉ là có một chuyện mà con vẫn chưa kịp hỏi cha. Thái độ của cha đối với Tô quán chủ có phải chuyển biến quá nhanh không?”
Hơn nữa, lại còn có vẻ hơi nhiệt tình quá mức.
Vội vàng đuổi theo Tô quán chủ để đưa tiền…Bộ dáng kia, người không biết còn tưởng rằng gặp được tổ tông.
Triệu phu nhân cũng không nhịn được phụ hoạ: “Đúng thế đấy, thái độ của anh quả thật không bình thường.” Đương nhiên, không phải là bà ấy không thích thái độ nhiệt tình như vậy với Tô quán chủ, mà là với tính tình của ông ta, biểu hiện của ông ta quả thật có chút bất thường.
Ngay cả Lục Chi Ninh cũng bị ông ta ném sau đầu…Giống như là biến thành người khác vậy.
Nghe vậy, cha Triệu thở một hơi dài thật sâu.
“Ôi, hai người không hiểu đâu.” Trong mắt ông ta có một tia lo lắng xẹt qua: “Đợi lát nữa về tới nhà, anh sẽ kể chi tiết cho em nghe.”

Nửa tiếng sau.
Ở Triệu gia.
Cha Triệu dẫn vợ và con trai vào phòng làm việc, sau đó đóng cửa lại, lệnh cho người giúp việc ở bên ngoài canh giữ.
Thấy ông ta trịnh trọng như thế, Triệu Hoà Cẩn không khỏi có thêm mấy phần kinh ngạc cùng với lo lắng.
Cha Triệu nhấp một ngụm trà rồi mới bắt đầu chậm rãi kể: “Triệu gia của chúng ta vốn thuận buồm xuôi gió, gia đình an bình. Chẳng biết bắt đầu từ khi nào mà những tai hoạ liên tiếp xuất hiện ở Triệu gia. Đầu tiên là cha mẹ anh lần lượt qua đời, lại đến khi em mang thai xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Khó khăn lắm mới sinh được Hoà Cẩn ra, nhưng đứa bé vốn khoẻ mạnh lại cũng thường xuyên xảy ra vấn đề, kiếp nạn không ngừng khiến anh rất lo lắng.
Tuy nói hiện tại rất nhiều người không còn tin chuyện quỷ thần nhưng Triệu gia liên tiếp xảy ra chuyện khiến cho anh không thể không tin.
Kể từ lúc đó, anh đã bắt đầu lặng lẽ tìm kiếm đại sư lợi hại.
Sau đó anh đến xin gặp quan chủ Tam Thanh quán, vị quán chủ kia nói nhà chúng ta xảy ra vấn đề nhưng ông ta lại không nhìn ra được nguyên nhân cụ thể, không có cách nào hoá giải được.
Cũng may được đại sư chiếu cố nên đưa cho anh lá bùa, còn có pháp khí để trấn trạch nên đến bây giờ Triệu gia chúng ta mới coi như an bình được một chút, nhưng vẫn thường xuyên xuất hiện một ít tai nạn nhỏ, may mà tính mạng không đáng ngại.”
Nói xong những cái này, trên khắp khuôn mặt cha Triệu đều là đau thương.
Triệu phu nhân nhìn ông ta một lúc, bỗng nhiên nhận ra: “A, em hiểu rồi, lúc anh gọi điện thoại cho em, phản ứng của anh lúc đó không đúng! Phản ứng đầu tiên của anh là Tô quán chủ thu giá thấp nên nghi ngờ em bị lừa mà không phải chất vấn em chuyện em nói con trai mình bị dính phải mấy thứ bẩn thỉu…”
“Một người bình thường khi nghe thấy em nói mấy lời kia, phản ứng thông thường đều sẽ là mắng em không nên tin mấy thứ tà dị bậy bạ đó.” Trí thông minh của Triệu phu nhân lập tức online: “Chẳng trách lúc em nhắc về nữ quỷ anh cũng không có phản ứng gì, thì ra anh vẫn luôn tin mấy chuyện này?”
Cha Triệu khẽ gật đầu: “Ừ, anh đã bí mật tiếp xúc với không ít đại sư, có một vài người tự xưng mình là đại sư nhưng trên thực tế đều chỉ là giả danh lừa bịp, căn bản cũng không có năng lực gì, chỉ biết dùng một vài thủ thật che mắt nho nhỏ đã bắt đầu đi lừa bịp. Thời buổi này những kẻ lừa đảo rất nhiều, bởi vậy nhất định phải cẩn thận một chút.”
Triệu Hoà Cẩn không nói nên lời: “Xem ra cha bị lừa không chỉ một lần.” Cha Triệu không cẩn thận, bị chính con trai mình đâm một đao vào tim.
Cha Triệu vô cùng đau lòng.
Ông ta che trái tim nhỏ bé của mình lại, chuyện này cũng không thể trách ông ta được, ai bảo vị Tô quán chủ kia thu giá thấp như vậy chứ?
Cho nên lúc đó phản ứng đầu tiên của ông ta chính là giá cả không đúng. Ngay cả giá thị trường cũng không rõ ràng, vừa nhìn đã biết chính là lừa đảo, chỉ là không ngờ rằng…cuối cùng ông ta lại bị vả mặt.
Có điều, vả mặt thì cứ vả mặt đi, đại sư lợi hại khó có thể gặp được một lần.
Coi như muốn ông ta dập đầu xin lỗi Tô quán chủ thì ông ta cũng không để ý.
Triệu phu nhân cũng thở dài theo: “Vậy sao mấy năm nay anh không nói với em những chuyện này?”
Cha Triệu lắc đầu cười khổ: “Loại chuyện này nếu nói với hai người chỉ có hai loại kết quả, hoặc là hai người không tin, cảm thấy anh bị điên, hoặc là hai người tin, rồi sau đó càng thêm lo lắng hãi hùng.
Cho nên chuyện này anh vẫn luôn một mực giữ kín không nói với hai mẹ con.”
Nào nghĩ tới hôm nay đánh bậy đánh bạ mà lại gặp được một vị đạo pháp cao thâm như Tô quán chủ!
Tuy rằng Tô quán chủ còn rất trẻ nhưng từ chuyện Mộc gia mà xem, bản lĩnh của Tô quán chủ hẳn là không tệ lắm.
Ông ta cũng nguyện ý thử một lần, nhìn xem Tô quán chủ có thể cứu Triệu gia bọn họ được hay không.
Triệu Hoà Cẩn đưa tay vỗ nhẹ lên vai cha Triệu, an ủi nói: “Mấy năm này cha đã cực khổ rồi.”
Cha Triệu khoát tay: “Không cực khổ gì hết, chỉ cần hai mẹ con có thể bình an ở bên cạnh cha, đó chính là niềm an ủi lớn nhất đối với cha rồi.”
“Con đã tận mắt nhìn thấy Tô quán chủ bắt quỷ. Con ác quỷ kia ở trước mặt Tô quán chủ căn bản không có cách nào ẩn nấp. Chỉ một lá bùa đánh xuống, ác quỷ đã tan thành mây khói. Cho nên con tin tưởng Tô quán chủ nhất định có thể hoá giải được vấn đề của nhà chúng ta.” Trong đáy mắt Triệu Hoà Cẩn có thêm ý cười mong đợi.
“Đúng thế, chúng ta cứ yên lặng chờ Tô quán chủ đến Triệu gia là được.” Triệu phu nhân nói, sau đó bà ấy lại dặn cha Triệu: “Đúng rồi, Tô quán chủ nói nhớ phải luôn mang lá bùa này bên mình. Anh bình thường hay sơ ý chủ quan, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày em đều sẽ hỏi anh có mang lá bùa theo trên người không.”
Tâm tình cha Triệu tốt hơn mấy phần, liên tục thuận theo nói: “Được được.”
Đột nhiên, Triệu Hoà Cẩn nhớ tới một chuyện rất quan trọng: “Cha đã từng gặp đại sư giả danh lừa bịp rồi, vậy cha bị lừa mấy lần? Rồi bị lừa hết bao nhiêu tiền?”
Đối mặt với một kích trí mạng của Triệu Hoà Cẩn, cha Triệu lựa chọn nhanh chân bỏ chạy!
Ở lại không phải là càng mất mặt sao?
Trong chớp mắt, cha Triệu bỏ chạy mất dạng, Triệu Hoà Cẩn khẽ nói với mẹ mình: “Xem ra sau này mẹ phải chú ý đến tài sản của cha con một chút, lỡ như một ngày nào đó bị người ta lừa gạt đi hơn nửa gia sản, vậy coi như xong.”
Vẻ mặt Triệu phu nhân chấn động: “Con nói rất có lý.”
Chuyện lớn thế này mà cũng có thể giấu bà ấy nhiều năm như vậy.
Để sau rồi bà ấy phải kiểm tra lại rõ ràng sổ sách của Triệu gia mới được!
Cha Triệu còn không biết chính con trai đã tiện tay đào một cái hố to cho mình.
Cùng lúc đó, Sở Lâm cũng chờ được vị Tiết đạo trưởng kia đến.
Tiết đạo trưởng vừa nghe nói Tô Cẩm có chuyện cần tìm ông ta, ông ta liền ba chân bốn cẳng chạy đến khách sạn, hy vọng được gặp Tô Cẩm một lần.
Đáng tiếc, Tô Cẩm còn có việc khác cần phải giải quyết.
Nghênh đón Tiết đạo trưởng chính là Sở Lâm: “Xin chào Tiết đạo trưởng, tôi là Sở Lâm, đồ đệ của Tô quán chủ, thủ tịch đại đệ tử của Huyền Thanh quán.”
Tiết đạo trưởng vội vàng hỏi: “Xin hỏi đạo hữu, sư phụ cậu đâu rồi?”
Sở Lâm trả lời ông ta: “Sư phụ tôi còn có việc khác phải làm, lần này mời ông tới đây là muốn thỉnh giáo ông mấy vấn đề.”
Nghe vậy, trong mắt Tiết đạo trưởng tràn đầy vẻ thất lạc.
Tô quán chủ thế mà lại không có ở đây? Tiết đạo trưởng thấp giọng thở dài, ông ta thực sự rất muốn được gặp Tô quán chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận