Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 655: Nhiệm vụ trên phố mỹ thực 2
Phương Tri Hạc phụ họa một tiếng.
Chỉ có điều, anh ta có hơi nghi ngờ với lời nói này, đừng hỏi anh ta vì sao, bởi vì sau khi vào phố mỹ thực này, hai mắt của sư phụ chưa từng rời khỏi mỹ thực…
Lúc này, Tô Cẩm bỗng quay đầu nhìn Phương Tri Hạc: “Vi sư nghiêm túc đó.” Cô đặc biệt nhấn mạnh một lần.
Phương Tri Hạc ngơ ra, lập tức ý thức được sư phụ có ý gì.
“Sư phụ, Tri Hạc biết sai.” Không nên dùng tâm tư khác suy đoán sư phụ.
Tô Cẩm ý vị thâm trường vỗ vai Phương Tri Hạc: “Hai hôm trước con đã lần lượt giải quyết chuyện của hai hộ gia đình, tuy nói là chuyện nhỏ như xem tướng, tính quẻ, nhưng sư phụ lại có nhìn nhận mới về thực lực của con, tiếp theo, cũng trong ngày thứ ba này, vi sư giao cho con nhiệm vụ cuối cùng.
Trên con phố mỹ thực này, có một cửa hàng có chút vấn đề, còn cụ thể là vấn đề gì, cần con tự tìm hiểu kỹ, bắt đầu từ bây giờ, thời gian một tiếng, sau một tiếng, nói cho ta đáp án.”
Phương Tri Hạc nhận được nhiệm vụ, lập tức lấy tinh thần.
Anh ta nhấc chân muốn đi lên, đi hai bước, anh ta lại quay lại hỏi một câu: “Sư phụ, vậy sạp bói toán của chúng ta cần bày không?”
Tô Cẩm lắc đầu: “Tạm thời không bày.”
Giao phó xong, Phương Tri Hạc lập tức nắm bắt thời gian đi tìm cửa hàng có vấn đề.
Mà Tô Cẩm thì chậm rãi đi vào một quán mỹ thực.
Trong vòng một giờ, có lẽ cô có thể chọn mấy quán nếm thử hương vị.
…
Trên phố mỹ thực.
Phương Tri Hạc cẩn thận quan sát từng quán một.
Mà Tô Cẩm thì vui vẻ tuốt xiên.
Cô dự tính, sau hôm nay lại phải bận rộn một khoảng thời gian.
Haiz, cũng chỉ có mấy hôm nay không có chuyện gì lớn, có thể nhàn rỗi một chút.
Chuyện của Lâm Tiểu Quyên, Phương Tri Hạc đã tham gia bắt quỷ, hôm kia bày sạp ở phố thương nghiệp, Phương Tri Hạc lại xem tướng cho một vị khách, hôm qua, Phương Tri Hạc lại bói một quẻ cho một vị khách.
Bắt quỷ, xem tướng, bói quẻ, mấy thứ này, tuy Phương Tri Hạc không hẳn là cực kỳ tinh thông, nhưng anh ta đều biết chút đỉnh.
Đương nhiên, tương đối mà nói bắt quỷ xuất sắc nhất.
Mà hôm nay, cái cô kiểm tra là phong thủy.
Trên con phố mỹ thực này, có một cửa hàng có phong thủy xảy ra vấn đề, xem thử Phương Tri Hạc có thể nhận ra không.
Tô Cẩm cười híp mắt gọi thêm mười mấy xiên que.
Vừa hay lúc này, Tiết đạo trưởng gửi tin nhắn tới, không phải chuyện lớn gì, Tô Cẩm xem lướt qua một cái, chủ yếu là nói tình hình của Vương đạo trưởng.
Nghe nói cánh tay gãy đó của Vương đạo trưởng đã được nối lại, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là có thể khôi phục như cũ.
Tô Cẩm đọc tới đây, hơi khựng lại, ánh mắt dừng lại mấy giây trên hàng chữ đó, sau đó lại đọc tiếp.
Tiếp theo là nói sau khi chuyện của Vương đạo trưởng truyền ra, đệ tử đạo quán khác bình thường hay ôm giận đều chạy đi tìm sư phụ của Vương đạo trưởng mách, những thù oán và giận dữ tích lũy đó đồng thời bùng phát.
Mà sư phụ của ông ta là hội trưởng của hiệp hội Đạo Môn, để xoa dịu cơn giận của mọi người, không chút lưu tình đuổi ông ta ra khỏi Đạo Môn, gạch tên khỏi Đạo Môn!
Hình phạt này có thể nói là hả hê lòng người.
Cũng coi như có một lời giải thích với các đạo quán.
Dù sao thì những chuyện mà Vương đạo trưởng làm, chính vì bình thường không tiết chế, mới dẫn tới lần này, suýt chút ủ thành họa lớn.
Tô Cẩm cất điện thoại, trên gương mặt tinh xảo có ý lạnh xẹt qua, luôn cảm thấy chuyện này…có hơi không đúng.
Dù sao lúc xảy ra chuyện, cô cũng ở đó, nếu nói cánh tay bị cụt kia có thể nối liền, cô ngược lại là tin tưởng, nhưng muốn khôi phục như lúc ban đầu… Đây cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Vốn dĩ tâm trạng đang tốt đẹp, không khỏi bị tin tức này cắt ngang.
Tô Cẩm nhìn xiên thịt trong tay, đột nhiên cảm thấy nó không còn thơm nữa…
Cùng lúc đó.
Phương Tri Hạc đã đi một lượt trên con phố ẩm thực này, lần đầu tiên, anh ta nhạy bén chú ý tới mấy cửa hàng, một là chuyện làm ăn cực kỳ tốt, không ít người ra vào.
Còn có một nhà, thì trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, lạnh lẽo vắng vẻ, một khách cũng không có, thật sự là vô cùng kỳ quái.
Nhưng lúc anh ta đi ngang qua cửa hàng kia, rõ ràng cảm giác được trong cửa hàng cũng không có âm khí gì.
Về sau, anh ta lại quan sát tỉ mỉ một chút hai cửa hàng này.
Dù sao tu vi của anh ta không cao, mặc dù trên mặt đã nói rõ không có cảm giác âm khí, nhưng cũng có thể là kẻ địch quá xảo trá, hoặc là tu vi của đối phương còn cao hơn anh ta.
Lại qua thêm mười phút.
Phương Tri Hạc vui vẻ đi tìm Tô Cẩm, anh ta thấp giọng nói: “Sư phụ, tôi biết cửa hàng nào tồn tại vấn đề rồi!”
Tô Cẩm nhíu mày: “Anh nói một chút xem phát hiện ra vấn đề gì.”
Cô tùy ý nhìn thời gian trên điện thoại di động, bây giờ cách lúc Phương Tri Hạc bắt đầu điều tra đã hơn 40 phút.
Thời gian này, Tô Cẩm vẫn rất hài lòng.
Phương Tri Hạc tràn ngập tự tin trả lời: “Là phong thuỷ, phía trước cửa hàng không có khách kia, phong thuỷ xảy ra vấn đề.”
Vừa rồi anh ta cố ý xác định một lần, anh ta có thể vững tin, phán đoán của mình chưa từng xuất hiện sai lầm.
Thấy đồ đệ tự tin như vậy, Tô Cẩm hài lòng cực kỳ: “Rất tốt.”
Tô Cẩm vui vẻ rất nhiều, đưa cho Phương Tri Hạc hai xiên thịt: “Đây là vi sư ban thưởng cho anh!”
Trong lòng Phương Tri Hạc tràn đầy cảm động: “Tạ ơn sư phụ!” Sư phụ đối với anh ta thật sự là quá tốt, không chỉ dạy bảo thân thiết, tự mình dẫn theo anh ta tới đây thực chiến tích lũy kinh nghiệm, hơn nữa còn ban thưởng cho anh!
Quan trọng nhất chính là, anh ta đã ý thức được phen này sư phụ khổ tâm.
Mấy nhiệm vụ này của anh ta đều khác nhau dính đến bắt quỷ, xem tướng, xem bói, phong thuỷ, anh ta dù có chưa mở mang đầu óc, cũng có thể ý thức được sư phụ vì anh ta, hao tốn không ít tâm tư!
“Chúng ta đến cửa hàng kia nhìn xem, thuận tiện kiếm mối làm ăn của cửa tiệm kia.” Tô Cẩm bình tĩnh nói, đến cũng đến rồi, cũng nên kiếm tiền vào tay.
Dứt lời, hai thầy trò cùng nhau đi về phía trước.
Khi hai người bọn họ đứng ở lối vào cửa hàng kia, vừa hay nhìn thấy ông chủ cửa hàng đang than thở dán một tờ giấy ở bên trên cửa tiệm.
Trên tờ giấy kia có bốn chữ lớn: Chuyển nhượng cửa hàng.
Phương Tri Hạc không khỏi cảm khái trong lòng, tới vẫn rất đúng lúc… Nếu như qua mấy ngày nữa mới đến, nói không chừng không gặp được ông chủ của cửa tiệm này nữa.
Hai thầy trò liếc nhìn nhau, Tô Cẩm ra hiệu cho Phương Tri Hạc tự giải quyết.
Thế là.
Phương Tri Hạc tiến lên mấy bước, giọng nói bình tĩnh gọi một tiếng: “Ông chủ.”
Ông chủ đang tràn đầy đau thương tính toán sau này làm như thế nào, nghe thấy có tiếng gọi, ông ấy cũng không quay đầu lại mà xua tay: “Tiệm nhà tôi sắp đóng cửa rồi, cậu đến nhà khác đi.”
Rõ ràng là đã coi Phương Tri Hạc trở thành khách hàng.
Phương Tri Hạc cũng không vội, anh ta lại gọi một tiếng: “Ông chủ, tôi có việc muốn nói với ông.”
Lúc này, ông chủ mới xoay người, nhìn anh ta một cái, ông chủ quan sát người đàn ông trẻ tuổi trước mắt một chút, người đàn ông này xem xét khí độ bất phàm, ông chủ vô ý thức hỏi: “Cậu muốn mua tiệm của tôi à?”
Phương Tri Hạc trầm mặc chớp mắt một cái: “...” Bản thân mình nhìn giống như người có tiền sao?
Anh ta không được tự nhiên ho nhẹ hai tiếng: “Không phải, tôi muốn nói chuyện khác một chút.”
Anh ta vừa nói vừa ra hiệu cho ông chủ vào cửa hàng nói chuyện.
Hai người đi vào trong tiệm, Tô Cẩm theo phía sau, chậm rãi đứng sau lưng Phương Tri Hạc.
Ông chủ trực tiếp hỏi anh ta: “Xin hỏi, cậu muốn nói chuyện gì?”
Phương Tri Hạc đã có kinh nghiệm trước đó, đầu tiên anh ta thừa nước đục thả câu, không trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Ông chủ, ông có muốn biết vì sao chuyện kinh doanh cửa hàng này của ông không tốt không?”
Ông chủ khẽ gật đầu: “Tôi đương nhiên muốn biết vì sao chuyện làm ăn không tốt.” Nhưng vấn đề này, bản thân ông ấy làm chủ cũng không biết, chẳng lẽ người trẻ tuổi trước mắt lại biết?
Phương Tri Hạc hít sâu một hơi, chăm chú giải thích với ông chủ: “Bởi vì cửa hàng ông xảy ra vấn đề phong thuỷ…”
Còn chưa nói xong, ông chủ đã đứng bật dậy.
Ông chủ trực tiếp xua tay, nhíu mày nói: “Được rồi được rồi, cô cậu đi đi, đừng ở chỗ tôi lãng phí thời gian nữa, cửa tiệm này của tôi sắp chuyển nhượng rồi, trong tay đã không còn tiền nữa rồi, hai người đổi cửa tiệm khác mà lừa đi.”
Ông ấy vừa nói vừa thở dài, ông ấy đã thảm như vậy rồi, làm sao còn bị bọn lừa đảo để mắt tới nữa chứ?
Phương Tri Hạc có chút xấu hổ: “Ông chủ, chúng tôi không phải lừa đảo, ông hãy nghe tôi nói hết.”
Ông chủ ngẩng đầu liếc anh ta một cái, lại nhìn cô gái trẻ tuổi phía sau lưng anh ta, hai người này một người quang minh lẫm liệt, một người mặt mũi tràn đầy vô hại, thấy thế nào cũng không giống như là kẻ lừa đảo.
Nhưng lời bọn họ nói, lại thật sự là lời mà kẻ lừa đảo sẽ nói ra.
Ông chủ tâm trạng phức tạp tiện tay cầm cái chổi, vung cây chổi về phía trước người, dáng vẻ mấy người có nói thêm gì đi nữa, tôi sẽ ra tay với mấy người!
Phương Tri Hạc: “...” Haizz, lại mất thể diện trước mặt sư phụ rồi.
Tô Cẩm cười nhẹ thành tiếng, cô đưa tay đặt lên vai Phương Tri Hạc, ra hiệu cho anh ta đừng sốt ruột.
Mà Tô Cẩm, thì tiến lên một bước, bình tĩnh nói: “Loại chuyện này, ông chủ cẩn thận một chút cũng là điều nên làm, nhưng, dù sao ông cũng không có khách nào, đã sắp phải đóng cửa, vì sao không nghe anh ta nói một chút chứ?
Nếu như nghe xong còn cảm thấy anh ta đang gạt ông, đến lúc đó chổi trong tay ông có muốn động cũng không muộn.”
Ngay sau đó, Phương Tri Hạc không đợi ông chủ gật đầu, đã nhanh chóng nói ra tình hình mà mình nhìn thấy.
“Ông chủ, cái cửa tiệm này của ông, có lẽ là chỉ có mấy ngày khai trương là làm ăn khá khẩm, về sau, chuyện kinh doanh vẫn luôn không tốt, hơn nữa ông cũng không tìm ra nguyên nhân.”
Ông chủ khẽ gật đầu, quả thực là như vậy, nhưng… Chuyện này tìm người xung quanh hỏi thăm một chút, là có thể biết, bởi vậy ông ấy vẫn như cũ duy trì cảnh giác cao độ.
Phương Tri Hạc đi lên phía trước mấy bước, đứng một bên của cửa ra vào, anh ta nói tiếp: “Ông chủ ông có thể đứng ở bên cạnh tôi, nhìn kỹ một chút hoàn cảnh xung quanh cửa hàng này.”
Ông chủ hừ một tiếng, ông ấy ngược lại muốn xem xem người trẻ tuổi kia có thể nói ra những lời lừa bịp kiểu gì.
Ông ấy đi đến bên cạnh Phương Tri Hạc, nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, cái gì cũng không nhìn ra.
Giọng nói của Phương Tri Hạc ôn hòa hơn mấy phần: “Cửa hàng này hoàn toàn chính xác chọn ở khu vực không tệ, nhưng chỗ này vừa lúc cùng với đường lớn ở phía trước cách đó không xa tạo thành một hình chữ T, theo phong thuỷ mà nói, đây gọi là lộ sát.”
Ông chủ bối rối, nghi ngờ lại khiếp sợ nhìn Phương Tri Hạc: “Lộ sát?”
“Đúng.” Phương Tri Hạc nghiêm túc gật đầu.
Một giây sau, ông chủ có thái độ kiên quyết phản bác: “Không có khả năng, nếu như chuyện làm ăn của cửa hàng không tốt, thật sự là bởi vì cái gì sát như cậu nói, vậy tại sao nhà sát vách còn có nhà đối diện cửa hàng của tôi, chuyện làm ăn đều rất tốt?”
Lại cứ, chỉ có tiệm của ông ấy là không có khách hàng nào.
Ông chủ nghĩ một chút, quay đầu đi đến cửa hàng sát vách.
Nhưng cho dù ông ấy đứng ở vị trí nào của cửa hàng sát vách, cũng vừa vặn tránh được lộ sát hình chữ T trong lời mà Phương Tri Hạc nói tới.
Tâm trạng ông chủ phức tạp trở về cửa hàng.
Cái chổi trong tay ông ấy cũng bắt đầu cầm không vững, ông ấy đặt cái chổi xuống, nhẹ giọng hỏi: “Theo cậu nói, là lộ sát này ảnh hưởng tới chuyện kinh doanh của cửa hàng tôi?”
Phương Tri Hạc vừa định trả lời, lúc này phía sau cửa hàng có một người phụ nữ trung tuổi đi tới.
Người phụ nữ chống nạnh, nổi giận đùng đùng đi về phía ông chủ, đưa tay đẩy ông ấy một cái, đồng thời đoạt lấy cây chổi trong tay ông chủ: “Có phải anh ngốc hay không? Cái gì mà sát với không sát, nghe thấy cũng là giả, anh không đọc phòng chống lừa đảo à?
Đầu tiên là nói vài lời anh nghe không hiểu, sau đó lừa anh, lừa tới lừa lui, anh đã tin rồi.
Rồi sau đó, lại nhắc đến tiền!”
Ông chủ như ở trong mộng mới tỉnh, đồng thời phụ họa gật nhẹ đầu: “Đúng a, bà xã hình như em nói cũng có lý.”
Người phụ nữ trung niên quay đầu lại, nhìn Phương Tri Hạc và Tô Cẩm như nhìn kẻ lừa đảo.
“Nhìn hai cô cậu dáng dấp đẹp như thế, làm sao lại nhất định phải làm thứ chuyện thất đức này? Còn không mau cút ra ngoài cho tôi!”
Bà ấy vừa nói vừa khua cái chổi trong tay.
Phương Tri Hạc đau lòng, anh ta cũng không biết vì sao mình luôn gặp phải những khách hàng tương đối khó nhằn này.
Mắt thấy cái chổi sắp vung vẩy lên người Phương Tri Hạc.
Tô Cẩm kéo anh ta một cái, tránh được cái chổi kia.
Giọng nói của cô ôn hòa khuyên bảo: “Đừng cảm thấy xấu hổ, trước đây anh ở tổ đặc biệt xử lý bao chuyện, phần lớn đều là khách hàng cầu xin các anh, cho nên thái độ đối với các anh vô cùng tốt cũng rất cung kính, bởi vì bọn họ biết bản lĩnh của các anh.
Nhưng bây giờ, là chúng ta chủ động đến cửa, cho nên thái độ của khách hàng có thể sẽ rất không tốt, cho nên chuyện chúng ta phải làm, chính là làm cho bọn họ tin tưởng năng lực của chúng ta.”
Phương Tri Hạc được chỉ điểm, lập tức ý thức được sai lầm của mình ở đâu.
Giống như ngày đó xử lý chuyện của Lâm Tiểu Quyên, thái độ của Lâm Tiểu Quyên thay đổi cũng là như thế.
Bà chủ còn đang ở đây chửi mắng, dáng vẻ cầm theo cái chổi thề phải đuổi hai người bọn họ đi.
Ông chủ luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng cũng không mở miệng khuyên can.
Mãi cho đến khi Phương Tri Hạc nhón chân nhảy lên, nhảy vọt ra ngoài cửa tiệm, bà chủ và ông chủ đều sững sờ, người này thân thủ còn rất tốt?
Một giây sau, Phương Tri Hạc cao giọng nói.
“Lộ sát, sát có ý là sát khí, thời gian dài nhận sát khí đập vào, không chỉ có chuyện kinh doanh của cửa hàng không tốt, ngay cả sức khoẻ của ông bà chủ cũng sẽ nhận ảnh hưởng, nếu như tôi không đoán sai, cửa hàng này của hai người nhân viên chắc là thường xuyên từ chức.
Bởi vì bọn họ làm việc ở đây, nhận ảnh hưởng bởi sát khí, sẽ xuất hiện các loại phản ứng rất nhỏ, ví dụ như tâm trạng bực bội, mất ngủ mơ nhiều, ác mộng liên tục, thỉnh thoảng còn gặp xui xẻo.
Mà hai người bởi vì ở đây trong thời gian dài, cho nên tình hình nghiêm trọng hơn so với những nhân viên kia một chút.”
Phương Tri Hạc không nhanh không chậm nói, anh ta đứng ở ngoài cửa, quang minh lẫm liệt.
Ông bà chủ đồng thời giật mình tại chỗ.
Người kịp phản ứng trước chính là ông chủ, ông chủ tiến lên, kéo vợ mình ra: “Ai da, em thiếu chút đả thương đại sư rồi.”
Trước đó có mấy người nhân viên nghỉ việc, cũng là tình huống này, ban đầu ông ấy còn tưởng rằng là mấy nhân viên kia cảm thấy chuyện kinh doanh trong tiệm không tốt, cho nên mới chọn rời đi, hiện tại xem ra…
Đúng là bởi vì cái thứ gọi là lộ sát này?
Ông chủ nịnh nọt đi đến phía trước Phương Tri Hạc, dáng vẻ viết đầy mấy chữ cẩn thận từng li từng tí: “Đại sư a, là chúng tôi có mắt như mù, vừa rồi bởi vì vô tri mà đắc tội ngài, ngài tuyệt đối đừng so đo với chúng tôi.”
Phương Tri Hạc thản nhiên nhìn ông ấy một cái, cũng không vội vã đi vào cửa hàng.
Mới vừa rồi là anh ta quá chủ động quá nóng vội, mà bây giờ, anh ta phải ổn định lại.
Thấy vậy, ông chủ vội vàng trừng mắt liếc bà chủ, cũng điên cuồng nháy mắt ra hiệu với bà ấy mau chóng tới xin lỗi.
Bà chủ khẽ cắn môi, vẫn như cũ có chút do dự.
Bà ấy đứng tại chỗ, chần chừ không tiến lên.
Tuy nói những việc này, người trẻ tuổi kia nói chuẩn, nhưng trên đời này, thật sự chẳng lẽ có cao nhân thần cơ diệu toán như này? ?
Mãi cho đến khi ông chủ quắc mắt, bà chủ mới đi tới nói xin lỗi.
“Đại sư, chúng tôi chỉ là sợ hãi bị lừa, cho nên mới cảnh giác như thế… Chuyện vừa rồi, thật sự là xin lỗi.”
Chuyện kế tiếp, bắt đầu trở nên rất thuận lợi.
Đáy mắt Tô Cẩm tràn ra mấy phần ý cười, xem ra sau này có thể cho Tri Hạc tiếp xúc nhiều nhiệm vụ một chút, không chỉ có thể để anh ta tăng kinh nghiệm, còn có thể để cho anh ta rèn luyện, và nhìn một chút thái độ của nhân gian khác nhau.
Thái độ nhận sai của ông bà chủ rất nhanh.
Phương Tri Hạc cũng không phải người quanh co lòng vòng, rất thẳng thắn đã nói ra cách hóa giải một lần.
Đầu tiên phải bỏ cửa chính của tiệm này đi, lại mở một cửa hông, tránh đi sát khí đập vào, sau đó lại trồng hoa cỏ xung quanh cửa hàng.
Có điều cách hóa giải này, chỉ là cam đoan về sau sẽ không còn có lộ sát đập vào.
Nhưng trên người ông bà chủ nhiễm sát khí, và trong cửa hàng còn có sát khí, cũng không vì vậy mà tiêu tán, cần dùng lá bùa để hoá giải riêng.
Phương Tri Hạc lấy ra lá bùa và pháp khí, vừa muốn ra tay, đã bị Tô Cẩm ngăn cản.
Tô Cẩm cầm lấy lá bùa từ trong tay anh ta, bình tĩnh nói với anh ta: “Đừng có dùng bộ dạng như trước kia, nhìn kỹ xem tôi làm như thế nào.”
Cô cũng không muốn để cho Tri Hạc nhà cô giống như Tiết đạo trưởng, nhảy tới nhảy lui… Hành vi đó, nhìn rất ngu ngốc rất kỳ quái…
Tiết đạo trưởng ở Tam Thanh quán phía xa đột nhiên hắt hơi một cái.
Tiết đạo trưởng kéo lại đạo bào, không nhịn được lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là Tô quán chủ lại đang nghĩ đến mình rồi hả?”
Đầu ngón tay Tô Cẩm khẽ nhúc nhích, lá bùa lập tức hiện ra vệt sáng, ở trong tiệm bay lên xoay tròn một lần, sau đó lại vòng quanh ông bà chủ một vòng.
Nhất thời, hai vợ chồng ông chủ khiếp sợ không thôi.
Bọn họ chỉ cảm thấy bực bội và không thoải mái mấy ngày nay đều đã tiêu tán.
Hai người ánh mắt kích động nhìn sang Tô Cẩm: “Thì ra hai vị thật sự là tuyệt thế cao nhân! ! !”
Sau đó, chính là một đống lớn câu từ ca ngợi…
Nhất là bà chủ, cả người đều vui vẻ phục tùng, thậm chí hối hận thiếu chút tự vả cho mình một cái, để bày tỏ sự áy náy, ngược lại là Phương Tri Hạc kinh hãi vội vàng ngăn cản bà ấy.
Tô Cẩm thấp giọng dặn dò Phương Tri Hạc một câu: “Anh nhớ kỹ nói với bọn họ chuyện tiền thù lao, tôi đi tìm cửa tiệm đóng gói một ít thức ăn, mang về cho Sở Lâm còn có Tri Hàn.”
...
Sau năm phút.
Phương Tri Hạc một tay nắm chặt tiền, một tay cầm điện thoại di động, vẻ mặt phức tạp tìm tới Tô Cẩm, anh ta thấp giọng khẽ nói: “Sư phụ, đại sư huynh nói, có vị Nguyên tiên sinh muốn gặp người.”
Xem ra, không có gì bất ngờ xảy ra, lại có chuyện làm ăn rồi.
Nghĩ đến mấy ngày nay Nguyên Cảnh cũng không xuất hiện ở khách sạn, Tô Cẩm dẫn theo Phương Tri Hạc tìm một nơi hẻo lánh không ai để ý ở trên phố ẩm thực.
Sau đó mang theo anh ta dùng bùa Dịch Chuyển về tới khách sạn.
Dù sao chuyện trong nháy mắt biến mất này, không thể đường hoàng sử dụng trước mặt người bình thường.
Hai người trực tiếp xuất hiện ở trong phòng Tô Cẩm, liếc mắt nhìn sang, vị Nguyên tiên sinh kia chính là Nguyên Lâm lần trước đã gặp, cũng chính là cha của Nguyên Cảnh.
Bên cạnh Nguyên Lâm, Sở Lâm còn có Phương Tri Hàn đang chăm chỉ nỗ lực làm bài tập.
Thấy vậy, Tô Cẩm rất là vui mừng liếc mắt ra hiệu cho Phương Tri Hạc một cái.
“Anh dẫn hai người bọn họ sang căn phòng cách vách.”
Tô Cẩm vừa mở miệng, Nguyên Lâm nghe tiếng đứng bật dậy, đáy mắt ông ấy tràn đầy ánh sáng nhìn Tô Cẩm.
Ông ấy không biết Tô Cẩm xuất hiện ở đây lúc nào, bởi vì lặng yên không một tiếng động, tới vô ảnh, đi vô tung.
“Được.” Phương Tri Hạc lên tiếng, đồng thời, Tô Cẩm lại đưa cho Phương Tri Hạc một lá bùa: “Đây là bài tập của anh, vẽ bùa cho tốt.”
Sở Lâm và Phương Tri Hàn ngoan ngoãn đi theo sau Phương Tri Hạc.
Rất nhanh, trong căn phòng nhỏ chỉ còn lại Tô Cẩm và Nguyên Lâm.
Tô Cẩm cũng không nói lời khách sáo, trực tiếp hỏi: “Nguyên tiên sinh tới tìm tôi, là lại xảy ra chuyện gì sao?”
Sắc mặt Nguyên Lâm ngưng lại, thở dài liên tục: “Đúng là có chuyện cần mời Tô quán chủ đi qua xem một chút.” Lần trước chuyện của vợ mình, mới giải quyết chưa được mấy ngày, bây giờ chớp mắt, lại xảy ra chuyện rồi.
Có điều lần này không phải vợ ông ấy.
“Nguyên Cảnh đâu?” Tô Cẩm tò mò hỏi thăm, Nguyên gia xảy ra chuyện, không phải là Nguyên Cảnh đến tìm cô sao?
Giữa mày cô nhiễm lên một chút nghi hoặc.
Nguyên Lâm bất đắc dĩ giải thích: “Lần này là lão gia tử nhà tôi xảy ra chút vấn đề, về phần Nguyên Cảnh, còn đang xử lý chuyện của Nguyên gia.”
Nguyên gia là một đại gia tộc, lão gia tử xảy ra chuyện mặc dù nói tin tức được che giấu rất chặt chẽ, nhưng luôn có một số người có lòng có thể dò la tin tức, cho nên hiện tại Nguyên gia có chút nhiễu loạn cần Nguyên Cảnh xử lý.
Đương nhiên, những chuyện này đối với Nguyên Cảnh mà nói, đều là việc nhỏ, chỉ là cần hao phí chút sức mà thôi.
Tô Cẩm khẽ nhíu mày lại: “Lão gia tử nhà ông tình hình như thế nào?”
Thật vất vả mới yên ổn mấy ngày, Nguyên gia lại xảy ra chuyện rồi… Có vài mối làm ăn, bản thân cô cũng ngại làm tiếp.
Dê béo vặt lông liên tục, cô cũng rất khó xử, dù sao cũng đã thân quen với Nguyên Cảnh như vậy rồi… Ai, người quen khó làm ăn, về sau vẫn nên duy trì khoảng cách nhất định với khách hàng.
Tâm trạng của Nguyên Lâm phức tạp cực kỳ: “Lão gia tử nhà tôi thời gian trước không phải đi ra ngoài sao? Trong nhà không có việc gì, ông ấy tìm mấy người bạn già tụ họp một chút, tụ họp xong lại đi chơi khắp nơi, bây giờ một lần đi chơi này…”
“Người thì đã về rồi, nhưng ông ấy hôn mê bất tỉnh, cũng không tra được nguyên nhân gì.” Loại tình hình này, phản ứng đầu tiên của Nguyên Lâm là nghĩ đến Tô Cẩm, cho nên vội vàng chạy tới, tự mình mời người.
Ông ấy suy nghĩ, không biết có phải giống như vợ mình hay không, thấy không phải là chuyện bình thường.
“Vậy bây giờ tôi và ông đi xem vị lão gia kia.” Tô Cẩm nói khẽ.
Cô lấy ra một lá bùa Dịch Chuyển, lại hỏi một câu: “Phải rồi, lão gia tử ở đâu?”
“Ở bệnh viện!” Nguyên Lâm trả lời.
Lão gia tử hôn mê bất tỉnh, ăn không được, uống không được, còn không đến bệnh viện ở à?
Hơn nữa trước mắt còn chưa thể xác định rốt cuộc là nguyên nhân gì, bọn họ cũng không dám đưa lão gia về Nguyên gia.
Tô Cẩm suy nghĩ một chút, yên lặng cất bùa Dịch Chuyển đi.
“Vậy bây giờ chúng ta xuất phát nhé?” Nguyên Lâm thử thăm dò hỏi, việc này, ông ấy vẫn rất sốt ruột.
“Có thể, tôi đi nói một câu với đồ đệ của tôi trước.” Tô Cẩm nói xong cũng đến sát vách, trực tiếp biểu diễn thuật xuyên tường cho Nguyên Lâm xem.
Giờ này khắc này, trong đầu của ông ấy đã không nghĩ ra câu từ gì để ca ngợi nữa rồi!
Tất cả khích lệ và ca ngợi vào lúc này, đều thể hiện ra sự yếu kém vô cùng.
Tô Cẩm bàn giao vài câu, lập tức theo Nguyên Lâm đến bệnh viện, trên đường đi, ánh mắt Nguyên Lâm nhìn cô giống như ngàn ngôi sao sáng lấp lánh.
...
Hai người đến bệnh viện, Tô Cẩm mới biết bệnh viện mà Nguyên Lâm nói là bệnh viện tư nhân của Nguyên gia.
Tô Cẩm trầm mặc một lúc lâu: “...” Nghèo khó khiến cho cô mất sức tưởng tượng.
Chỉ có điều, hai người vừa tới phòng bệnh, đã thấy sắc mặt khó coi của Nguyên phu nhân.
“Vợ à, sao em lại ở đây?” Nguyên Lâm kinh ngạc hỏi, lúc này vợ ông ấy không nên ở trong phòng bệnh sao?
Nguyên phu nhân nhìn ông ấy một cái, không quá vui vẻ trả lời: “Tự anh vào mà xem!”
Nguyên Lâm: “... ?”
Mặt mũi ông ấy tràn đầy nghi ngờ đi vào.
Mà Nguyên phu nhân thì ngượng ngùng xin lỗi Tô Cẩm: “Tô quán chủ, thật sự là xin lỗi…”
Bà ấy vừa nói vừa thở dài: “Tình hình của Nguyên gia phức tạp, phía trên Nguyên Lâm còn có hai người anh trai, hai vị kia vừa nghe thấy lão gia tử xảy ra chuyện, đã phái người đi hỏi thăm tình hình, sau đó bọn họ biết Nguyên Lâm muốn mời người trong Huyền Môn, hai vị anh trai tốt cũng không chịu thua mời đạo sĩ tới.”
Nguyên phu nhân nói xong, Nguyên Lâm cũng nhìn thấy một màn trong phòng bệnh.
Khá lắm, trong phòng bệnh có hai đạo sĩ đang đứng, đang hết sức chăm chú nhìn lão gia tử.
Nguyên Lâm có chút im lặng, vừa định đuổi người, ông ấy nhận ra một vị trong đó, chính là quán chủ của Tam Thanh quán.
Quán chủ Tam Thanh quán nhìn thấy Nguyên Lâm, thân thiện gật nhẹ đầu với ông ấy.
Nguyên Lịch anh hai của Nguyên Lâm, Nguyên nhị gia giương mắt nhìn về phía cửa: “A, em ba, nghe nói em cũng mời đạo sĩ? Ba anh em chúng ta thật đúng là khéo nghĩ cùng nhau.
Anh cả vừa rồi nhận được điện thoại, có việc đã đi trước rồi, vị này là hội trưởng Hứa do anh cả mời tới, bên cạnh anh đây là quán chủ của Tam Thanh quán, anh mời tới.
Có điều người em mời đâu? Không đi cùng em tới sao? Hay là… Nhìn thấy ở đây có đại sư lợi hại thì không dám đi vào?”
Nguyên Lâm bình tĩnh nói: “Người em mời, vừa ra tay là có thể hù chết anh!”
Nghe vậy, Nguyên nhị gia cười ra tiếng.
Không phải ông ta thổi phồng, quán chủ của Tam Thanh quán này nói thế nào cũng là nhân vật đức cao vọng trọng trong Đạo Môn, lại thêm anh cả mời tới hội trưởng Hứa của hiệp hội Đạo Môn này, ông ta không tin, còn có thể có người lợi hại hơn so với hai người này!
Hai người này tùy tiện xách một người ra ngoài, đã có thể khiến cho đám đạo sĩ nhỏ bé không biết tên hoảng sợ nằm sấp!
“Vậy em mời người vào đi!” Nguyên nhị gia hận không thể đè Nguyên Lâm xuống ngay tại chỗ để đánh, xả cơn giận những năm gần đây.
Vốn dĩ người thừa kế của Nguyên gia, chắc chắn đã được quyết định chọn từ ông ta và anh cả, dù sao Nguyên Lâm không có bản lĩnh gì lớn, quản lý công ty nhỏ còn được, nhưng nếu như quản lý toàn bộ Nguyên gia, vậy chắc chắn không được.
Do đó, Nguyên Lâm vẫn luôn là người bị loại.
Nào nghĩ tới, nửa đường lại lòi ra thêm Nguyên Cảnh.
Mặc dù nói Nguyên Cảnh rất ưu tú, nhưng ông ta làm trưởng bối, lại bại trận bởi một vãn bối, ít nhiều cũng có chút không cam tâm.
Hiện tại, thật vất vả mới nắm được cơ hội, tất nhiên ông ta sẽ không bỏ qua.
Nguyên Lâm phối hợp bước sang bên một bước, nhường chỗ cho Tô Cẩm nói.
Thế là, vào khoảnh khắc Tô Cẩm đứng ở cửa phòng bệnh này, đầu tiên Nguyên nhị gia sững sờ, sau đó chính là không chút kiêng kỵ mà cười thành tiếng.
“Em ba, cho dù em không mời được đại sư cũng không sao, nhưng em vậy mà mời một cô gái đến để giả mạo đại sư? Chuyện này nào chỉ là lừa gạt anh? Em đây quả thực là đang lấy tính mạng của cha ra để chơi đùa!”
Giọng nói của Nguyên nhị gia đột nhiên cất cao, cả người phải gọi là khí thế hùng hổ.
Ông ta cũng rất buồn bực, Nguyên Lâm phế vật như này, tại sao lại có thể có đứa con trai ưu tú như thế?
Ánh mắt Nguyên Lâm không vui nhìn Nguyên Lịch: “Anh hai, anh nói em thế nào cũng được, nhưng vị Tô quán chủ này, không phải người anh có thể tùy tiện nói!”
“...” Nguyên nhị gia không phản ứng đến ông ta.
Ánh mắt không chút kiêng kỵ đánh giá Tô Cẩm: “Người em trai vô dụng này của tôi, nói với cô cái gì, mới lừa được cô tới? Hay là… Cô đã làm cái gì, để lừa được đứa em trai ngốc này của tôi?”
Mắt thấy Nguyên nhị gia còn muốn tiếp tục làu bàu.
Quán chủ Tam Thanh vẫn luôn không lên tiếng, cuối cùng nhịn không được mở lời: “Tô quán chủ, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Ông ta cố ý cất cao giọng gọi một tiếng, sau đó bước nhanh về phía cửa.
Nhân lúc Nguyên nhị gia sững sờ, ông ta giới thiệu: “Nguyên nhị gia, cô gái này, cũng là quán chủ, không thể nhìn tuổi tác để phán đoán thực lực được.”
Giọng nói của ông ta không nặng không nhẹ, nhưng mỗi một chữ đều đang nhắc nhở Nguyên Lịch.
Nguyên Lịch hiếm khi lộ ra mấy phần nghi ngờ.
“Ông nói con bé này cũng là quán chủ?”
Quán chủ Tam Thanh đã lên tiếng, thái độ đối với Tô Cẩm mười phần hiền lành, thậm chí được nói là khắp nơi đều mang theo ý kính trọng.
Nguyên nhị gia đứng đó, bối rối gãi đầu một cái.
Ông ta há mồm lại định nói gì, nhưng bận tâm đến thái độ của quán chủ Tam Thanh quán, ông ta tâm không cam tình không nguyện ngậm miệng lại, ông ta ngược lại muốn xem xem, người em trai vô dụng này có thể mời về nhân vật lợi hại gì!
Ánh mắt Tô Cẩm chuyển từ trên người quán chủ Tam Thanh quán sang người một vị đạo sĩ cách đó không xa.
Rất nhanh, hội trưởng Hứa cũng đi về phía Tô Cẩm.
“Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, trước đó đã nghe nói một vài sự tích của Tô quán chủ, ban đầu vốn dĩ còn muốn tìm thời gian để gặp một chút, ngược lại không nghĩ tới, lại trùng hợp gặp được Tô quán chủ ở đây như vậy.”
Tô Cẩm mỉm cười, ý cười chưa từng đến đáy mắt, cô nói: “Hội trưởng Vương muốn gặp tôi, là muốn báo thù cho đồ đệ của ông hay sao?”
Vừa dứt lời, không khí trong phòng ngưng trệ một chút.
Chỉ thấy sắc mặt hội trưởng Hứa cũng thay đổi không ít.
Quán chủ Tam Thanh quán thấp giọng nhắc nhở: “Tô quán chủ, đây là hội trưởng Hứa, họ Hứa, không phải họ Vương…”
Tô Cẩm ồ một tiếng: “Vậy à, cảm ơn quán chủ Tam Thanh đã nhắc nhở, thật ngại quá, hội trưởng Hứa.”
Sau đó, cô lại lặp lại câu nói kia một lần: “Hội trưởng Hứa muốn gặp tôi, là muốn báo thù cho đồ đệ ông sao?”
Cô không biết đây là hội trưởng Hứa gì đó, còn tưởng rằng sư phụ của Vương đạo trưởng cũng họ Vương, ngược lại là cô hiểu lầm rồi.
Nhưng nhìn phản ứng của Tô Cẩm với hội trưởng Hứa, rõ ràng cũng là cố ý để ông ta khó chịu.
Ông ta đường đường là hội trưởng của hiệp hội Đạo Môn, cho dù người trong Đạo môn không biết ông ta, cũng biết ông ta họ Hứa!
Nhưng Tô Cẩm này, rõ ràng biết ông ta, lại cố ý gọi sai họ ông ta! Vừa gặp mặt đã muốn ra oai phủ đầu, thật sự là quá phận!
Tô Cẩm: ... Tôi thật sự không biết ông!
Cô chỉ là nhìn từ tướng mạo của người này thấy có chút liên quan đến Vương đạo trưởng, cho nên mới suy đoán ông ta là sư phụ của Vương đạo trưởng.
Nói xong lời này, hội trưởng Hứa lại bắt đầu chắp tay nói cảm ơn: “Chuyện lần trước còn chưa kịp cảm tạ Tô quán chủ, nếu không có Tô quán chủ ra tay giúp đỡ, nói không chừng thật sự sẽ xuất hiện mầm tai vạ nghiêm trọng hơn.”
Tô Cẩm mặt không thay đổi nhìn ông ta nói lời cảm tạ.
Sau vài giây, cô lẩm bẩm một câu: “Thảo nào là thầy trò, dối trá y như nhau.”
Rõ ràng vị hội trưởng Hứa này sắp hận chết cô, vẫn còn ở đây nói các lời cảm tạ.
Giọng Tô Cẩm không cao lắm, người khác nghe không rõ, nhưng quán chủ Tam Thanh và hội trưởng Hứa làm đạo sĩ, lại có tu vi trên người, tất nhiên là nghe thấy rõ ràng.
Sắc mặt hội trưởng Hứa thay đổi liên tục, cuối cùng cưỡng chế nén lại cảm xúc, có thể nói là bậc thầy diễn xuất.
Về phần quán chủ Tam Thanh, dáng vẻ yên tĩnh lạnh nhạt, dường như cái gì cũng không nghe thấy.
Nguyên nhị gia ở một bên suy tư qua lại mấy câu đối thoại này vài lần, rất nhanh đã tổng kết được hai thông tin có ích.
Một là cô gái này thật sự không đơn giản, hai là cô gái này có thù với hội trưởng Hứa…
Chuyện này cũng thật không khéo?
Ông ta vừa vặn có thể kéo hội trưởng Hứa vào trong trận chiến của ông ta.
Mắt thấy không khí trong phòng bệnh rất không đúng, quán chủ Tam Thanh quán chủ động nói: “Tô quán chủ, vừa rồi tình hình của Nguyên lão gia tử, tôi và hội trưởng Hứa đều đã xem qua, cô cũng xem một chút đi.”
Sau khi Tô Cẩm vào cửa, đã nhìn ra tình hình của Nguyên lão gia tử.
Cô suy nghĩ, quyết định khiêm tốn một chút, cô phối hợp đi đến trước giường bệnh, dáng vẻ hết sức chuyên chú.
Sau mấy phút, cô xoay người, còn chưa kịp nói chuyện, hội trưởng Hứa đã mở miệng nói kháy: “Tô quán chủ quả nhiên là tuổi trẻ tài cao, tình hình nghiêm trọng như vậy, vậy mà cô chỉ tốn ba phút, đã nhìn ra manh mối?”
Tô Cẩm nhìn hội trưởng Hứa như nhìn kẻ ngốc.
Cô đã cố ý khiêm tốn rồi, còn muốn sao nữa?
“Nguyên lão gia tử mất đi một hồn một phách.” Tô Cẩm nói thẳng ra tình hình, giống như Nguyên Lâm đoán, quả thực không phải chuyện bình thường.
Hơn nữa việc này của Nguyên lão gia tử, còn có một chút khó làm.
Hội trưởng Hứa khẽ nhíu mày lại, bắt đầu quan sát tỉ mỉ Tô Cẩm, ông ta có thể lên làm hội trưởng của hiệp hội Đạo Môn, dĩ nhiên cũng có liên quan đến thực lực của mình, ông ta nhờ vào kinh nghiệm, cũng phải mất rất lâu, mới có thể xác định được tình hình của Nguyên lão gia tử, Tô Cẩm này, thật sự là dễ dàng đã nhìn ra?
Trong giây lát, ông ta lại truy hỏi: “Vậy theo ý kiến của Tô quán chủ, chuyện này nên xử lý như thế nào?”
Tô Cẩm không có tâm tư cãi nhau với ông ta, không chút do dự đối đáp lại một câu: “Ông không phải hội trưởng hiệp hội Đạo Môn sao? Ông hỏi tôi làm cái gì?”
Hội trưởng Hứa: “...”
Tô Cẩm nhấc chân đi ra bên ngoài, thuận tiện ra hiệu cho Nguyên Lâm cũng đi ra bên ngoài để trò chuyện với mình.
Nguyên Lâm đi vào hành lang, vội vã hỏi thăm: “Tô quán chủ, chuyện của cha tôi, dễ giải quyết không?”
Tô Cẩm trả lời: “Một hồn một phách này của ông ấy, rõ ràng là bị nhốt rồi.”
Không phải tùy tiện là có thể gọi về, sợ là phải đích thân đi một chuyến, nhìn xem rốt cuộc chỗ nào có vấn đề.
Ngay sau đó, sau lưng truyền đến giọng nói của quán chủ Tam Thanh: “Tôi và Tô quán chủ có cách giải quyết giống nhau, một hồn một phách này nếu như bị cưỡng ép gọi trở về, sợ sẽ bị tổn thương, suy nghĩ cho Nguyên lão gia tử, đại khái phải đi theo tuyến đường mà trước đó lão gia tử đã đi một lần.”
Vẻ mặt quán chủ Tam Thanh quán cứng lại, trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc: “Ý của Tô quán chủ là, không định tự mình đi một chuyến sao?”
Ban đầu ông ta còn nghĩ lần này vận khí không tệ, có cơ hội đồng hành với Tô Cẩm.
Ánh mắt Tô Cẩm quái dị nhìn ông ta một cái: “Tôi muốn tự mình đi một chuyến, nhưng việc này có thể xác định đại khái phạm vi, ông nhất định phải đi theo tuyến đường một lần, nếu như vậy, chúng ta đương nhiên không cùng đường.”
Quán chủ Tam Thanh quán trầm mặc, a, hình như ông ta bị chê.
Lúc này, hội trưởng Hứa hừ lạnh một tiếng, từ trong phòng bệnh đi tới, lãnh đạm khẽ nói: “Ý của Tô quán chủ là, nói đúng ra cô đã xác định được Nguyên lão gia tử xảy ra chuyện ở đâu?”
Tô Cẩm thu tầm mắt lại, giả bộ như không nghe thấy lời của hội trưởng Hứa, bởi vì cô cảm thấy hội trưởng Hứa này, hình như không quá có thể nghe hiểu tiếng người.
Cô đã nói có thể xác định đại khái phạm vi, hội trưởng Hứa thì hay rồi, còn đâm chọc chỗ ấy.
Tô Cẩm bắt đầu chăm chú nghiên cứu thảo luận chuyện thù lao với Nguyên Lâm: “Nguyên tiên sinh, Nguyên gia tổng cộng mời ba người, thù lao là phải chia ba, hay là người nào bỏ sức nhiều, người đó cầm tiền nhiều hơn?”
Nguyên Lâm biểu lộ thành khẩn lại cung kính: “Tô quán chủ yên tâm, cô là do tôi mời tới, tiền thù lao tôi chỉ thanh toán cho cô, về phần hai người bọn họ, là anh cả và anh hai tôi mời tới, dĩ nhiên là do hai anh tôi thanh toán, thù lao của bọn họ, không ảnh hưởng tới chúng ta.”
Nói cách khác, ba anh em khác biệt.
Tô Cẩm nghe hiểu, tâm trạng cũng tốt hơn mấy phần.
Nhưng một giây sau, hội trưởng Hứa lại xông ra: “Tô quán chủ, tính mạng của Nguyên lão gia tử đang bị đe doạ, chẳng lẽ cô lại dự định giấu diếm manh mối? Một thân một mình đi giải quyết việc này?”
Tô Cẩm đối đầu với chất vấn của hội trưởng Hứa, cô đưa tay chỉ vào trong phòng bệnh: “Manh mối không phải ở bên trong sao? Trên người Nguyên lão gia tử đều là manh mối, chỉ xem ông có bản lĩnh hay không thôi.”
Gương mặt già nua của hội trưởng Hứa thoắt đỏ thoắt trắng, cuối cùng vẫn là quán chủ Tam Thanh quán tiến lên giảng hòa.
Nói xong lời cuối cùng.
Quán chủ Tam Thanh quán đề nghị nói: “Tô quán chủ, chuyện của Nguyên lão gia tử, hay là ba chúng ta cùng nhau đồng hành đi, ba người cùng một chỗ cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau.”
Ông ta vừa nói vừa nhìn về phía Nguyên nhị gia cách đó không xa.
Nguyên nhị gia vốn dĩ muốn từ chối, nhưng nhìn dáng vẻ Tô Cẩm và hội trưởng Hứa rất không hợp nhau, ông ta vô ý thức muốn khiến cho Tô Cẩm ngột ngạt.
“Đúng vậy, quán chủ Tam Thanh nói có lý. Ba vị cùng một chỗ, phần thắng nắm chắc hơn một chút, hơn nữa thật sự có chuyện gì, cũng có thể thương lượng với nhau.”
Nguyên Lâm há miệng muốn phản bác, nhưng, vừa mở miệng còn chưa nói thành lời, đã bị Nguyên Lịch chặn trở lại.
“Anh tin em ba cũng nghĩ như vậy, dù sao, việc này liên quan đến sự an nguy của cha.”
Nguyên Lịch trực tiếp dùng lão gia tử để chèn ép Nguyên Lâm.
Nguyên Lâm không tiện từ chối, nhưng việc này, ông ấy cũng không dám tuỳ tiện đồng ý.
Ông ấy đi đến bên cạnh Tô Cẩm, đầu tiên là thấp giọng hỏi thăm một chút: “Tô quán chủ, nếu như ba người đồng hành, cô thấy ổn không?”
Việc này đương nhiên phải hỏi ý kiến Tô quán chủ trước, nếu như đồng ý thì không sao, nếu như không đồng ý… Vậy chỉ có thể xin lỗi, dù sao ông ấy cũng lấy ý kiến của Tô quán chủ làm chủ.
Tô Cẩm bình tĩnh quét mắt nhìn quán chủ Tam Thanh quán còn có hội trưởng Hứa.
Đôi mắt đảo quanh một vòng: “Tôi cũng tạm được.”
Sau khi Tô Cẩm dứt câu, cô rõ ràng nhìn thấy biểu cảm của quán chủ Tam Thanh và hội trưởng Hứa đều là thở phào, như vậy, rõ ràng rất hi vọng ba người cùng nhau đồng hành.
Nhất là quán chủ Tam Thanh, từ đầu đã muốn kéo cô cùng nhau đồng hành.
Nếu đã như vậy, vậy thì theo ý bọn họ, vừa vặn có thể nhìn xem hai vị đạo trưởng này rốt cuộc có tâm tư gì!
Mà hội trưởng Hứa cũng ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi, dường như cũng muốn nói lại tình hình với Nguyên đại gia kia.
Nguyên Lâm và Nguyên phu nhân cùng nhau nhìn về phía Tô Cẩm.
“Tô quán chủ, chuyện lần này… Có phải rất phiền phức hay không?” Thật sự phải kinh động đến ba nhân vật lợi hại cùng nhau hành động sao, thật sự là khiến cho người ta lo lắng.
Tô Cẩm khẽ xua tay: “Ngoại trừ phải chạy bên ngoài một chuyến, không tính là phiền phức.”
Cô kiên nhẫn trấn an hai người này một chút: “Hai người cũng không cần lo lắng, đợi tôi tìm được một hồn một phách của Nguyên lão gia tử, sẽ mau chóng trở về.”
Ngay sau đó, Tô Cẩm lại thấp giọng hỏi Nguyên Lâm một chuyện.
Nguyên Lâm giật mình, sau đó thận trọng báo ngày sinh tháng đẻ của lão gia tử cho Tô Cẩm.
Trước khi Tô Cẩm đi, nghĩ đến dáng vẻ thiếu đòn của hội trưởng Hứa, cô cười híp mắt hỏi: “Phải rồi Nguyên tiên sinh, chuyến này tôi có thể dẫn theo người không?”
“A?” Nguyên Lâm sửng sốt một chút, dẫn theo ai?
Tô Cẩm chững chạc đàng hoàng trả lời: “Dẫn theo một đồ đệ, để anh ta tăng kinh nghiệm.”
“Đương nhiên có thể, chuyến này tất cả chi phí đều do chúng tôi chịu trách nhiệm.” Nguyên Lâm hào phóng: “Trừ cái đó ra, chúng tôi còn chuẩn bị tài xế xe cho cô lựa chọn.”
Tô Cẩm cũng không khách khí: “Tài xế? Vậy thì Nguyên Thất đi, tôi quen với anh ta.”
“Được.” Cho dù Tô Cẩm nói gì, Nguyên Lâm cũng đồng ý một cách thoải mái.
Hợp tác với khách hàng như vậy, Tô Cẩm rất hài lòng.
...
Lúc Tô Cẩm trở lại khách sạn, Phương Tri Hạc còn đang giám sát hai người làm bài tập.
Cô ngồi xuống ghế sofa, đáy mắt tràn đầy ý cười: “Nguyên gia có chuyện phải xử lý, vi sư phải rời khỏi Kinh Thành mấy ngày.”
Vừa dứt lời, hai người đang làm bài tập lập tức ngừng lại.
Ba đồ đệ cùng nhau nhìn về phía Tô Cẩm, sau đó trăm miệng một lời gọi: “Sư phụ.”
Một giây sau, ba đồ đệ từng người một đều biểu thị sự quyết tâm.
Phương Tri Hàn mặt mũi tràn đầy sự ngoan ngoãn: “Sư phụ yên tâm, con nhất định chăm chỉ làm bài tập.”
Sở Lâm vẻ mặt nghiêm túc: “Sư phụ yên tâm, tôi nhất định liều mạng nỗ lực.”
Chỉ có điều, anh ta có hơi nghi ngờ với lời nói này, đừng hỏi anh ta vì sao, bởi vì sau khi vào phố mỹ thực này, hai mắt của sư phụ chưa từng rời khỏi mỹ thực…
Lúc này, Tô Cẩm bỗng quay đầu nhìn Phương Tri Hạc: “Vi sư nghiêm túc đó.” Cô đặc biệt nhấn mạnh một lần.
Phương Tri Hạc ngơ ra, lập tức ý thức được sư phụ có ý gì.
“Sư phụ, Tri Hạc biết sai.” Không nên dùng tâm tư khác suy đoán sư phụ.
Tô Cẩm ý vị thâm trường vỗ vai Phương Tri Hạc: “Hai hôm trước con đã lần lượt giải quyết chuyện của hai hộ gia đình, tuy nói là chuyện nhỏ như xem tướng, tính quẻ, nhưng sư phụ lại có nhìn nhận mới về thực lực của con, tiếp theo, cũng trong ngày thứ ba này, vi sư giao cho con nhiệm vụ cuối cùng.
Trên con phố mỹ thực này, có một cửa hàng có chút vấn đề, còn cụ thể là vấn đề gì, cần con tự tìm hiểu kỹ, bắt đầu từ bây giờ, thời gian một tiếng, sau một tiếng, nói cho ta đáp án.”
Phương Tri Hạc nhận được nhiệm vụ, lập tức lấy tinh thần.
Anh ta nhấc chân muốn đi lên, đi hai bước, anh ta lại quay lại hỏi một câu: “Sư phụ, vậy sạp bói toán của chúng ta cần bày không?”
Tô Cẩm lắc đầu: “Tạm thời không bày.”
Giao phó xong, Phương Tri Hạc lập tức nắm bắt thời gian đi tìm cửa hàng có vấn đề.
Mà Tô Cẩm thì chậm rãi đi vào một quán mỹ thực.
Trong vòng một giờ, có lẽ cô có thể chọn mấy quán nếm thử hương vị.
…
Trên phố mỹ thực.
Phương Tri Hạc cẩn thận quan sát từng quán một.
Mà Tô Cẩm thì vui vẻ tuốt xiên.
Cô dự tính, sau hôm nay lại phải bận rộn một khoảng thời gian.
Haiz, cũng chỉ có mấy hôm nay không có chuyện gì lớn, có thể nhàn rỗi một chút.
Chuyện của Lâm Tiểu Quyên, Phương Tri Hạc đã tham gia bắt quỷ, hôm kia bày sạp ở phố thương nghiệp, Phương Tri Hạc lại xem tướng cho một vị khách, hôm qua, Phương Tri Hạc lại bói một quẻ cho một vị khách.
Bắt quỷ, xem tướng, bói quẻ, mấy thứ này, tuy Phương Tri Hạc không hẳn là cực kỳ tinh thông, nhưng anh ta đều biết chút đỉnh.
Đương nhiên, tương đối mà nói bắt quỷ xuất sắc nhất.
Mà hôm nay, cái cô kiểm tra là phong thủy.
Trên con phố mỹ thực này, có một cửa hàng có phong thủy xảy ra vấn đề, xem thử Phương Tri Hạc có thể nhận ra không.
Tô Cẩm cười híp mắt gọi thêm mười mấy xiên que.
Vừa hay lúc này, Tiết đạo trưởng gửi tin nhắn tới, không phải chuyện lớn gì, Tô Cẩm xem lướt qua một cái, chủ yếu là nói tình hình của Vương đạo trưởng.
Nghe nói cánh tay gãy đó của Vương đạo trưởng đã được nối lại, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là có thể khôi phục như cũ.
Tô Cẩm đọc tới đây, hơi khựng lại, ánh mắt dừng lại mấy giây trên hàng chữ đó, sau đó lại đọc tiếp.
Tiếp theo là nói sau khi chuyện của Vương đạo trưởng truyền ra, đệ tử đạo quán khác bình thường hay ôm giận đều chạy đi tìm sư phụ của Vương đạo trưởng mách, những thù oán và giận dữ tích lũy đó đồng thời bùng phát.
Mà sư phụ của ông ta là hội trưởng của hiệp hội Đạo Môn, để xoa dịu cơn giận của mọi người, không chút lưu tình đuổi ông ta ra khỏi Đạo Môn, gạch tên khỏi Đạo Môn!
Hình phạt này có thể nói là hả hê lòng người.
Cũng coi như có một lời giải thích với các đạo quán.
Dù sao thì những chuyện mà Vương đạo trưởng làm, chính vì bình thường không tiết chế, mới dẫn tới lần này, suýt chút ủ thành họa lớn.
Tô Cẩm cất điện thoại, trên gương mặt tinh xảo có ý lạnh xẹt qua, luôn cảm thấy chuyện này…có hơi không đúng.
Dù sao lúc xảy ra chuyện, cô cũng ở đó, nếu nói cánh tay bị cụt kia có thể nối liền, cô ngược lại là tin tưởng, nhưng muốn khôi phục như lúc ban đầu… Đây cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Vốn dĩ tâm trạng đang tốt đẹp, không khỏi bị tin tức này cắt ngang.
Tô Cẩm nhìn xiên thịt trong tay, đột nhiên cảm thấy nó không còn thơm nữa…
Cùng lúc đó.
Phương Tri Hạc đã đi một lượt trên con phố ẩm thực này, lần đầu tiên, anh ta nhạy bén chú ý tới mấy cửa hàng, một là chuyện làm ăn cực kỳ tốt, không ít người ra vào.
Còn có một nhà, thì trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, lạnh lẽo vắng vẻ, một khách cũng không có, thật sự là vô cùng kỳ quái.
Nhưng lúc anh ta đi ngang qua cửa hàng kia, rõ ràng cảm giác được trong cửa hàng cũng không có âm khí gì.
Về sau, anh ta lại quan sát tỉ mỉ một chút hai cửa hàng này.
Dù sao tu vi của anh ta không cao, mặc dù trên mặt đã nói rõ không có cảm giác âm khí, nhưng cũng có thể là kẻ địch quá xảo trá, hoặc là tu vi của đối phương còn cao hơn anh ta.
Lại qua thêm mười phút.
Phương Tri Hạc vui vẻ đi tìm Tô Cẩm, anh ta thấp giọng nói: “Sư phụ, tôi biết cửa hàng nào tồn tại vấn đề rồi!”
Tô Cẩm nhíu mày: “Anh nói một chút xem phát hiện ra vấn đề gì.”
Cô tùy ý nhìn thời gian trên điện thoại di động, bây giờ cách lúc Phương Tri Hạc bắt đầu điều tra đã hơn 40 phút.
Thời gian này, Tô Cẩm vẫn rất hài lòng.
Phương Tri Hạc tràn ngập tự tin trả lời: “Là phong thuỷ, phía trước cửa hàng không có khách kia, phong thuỷ xảy ra vấn đề.”
Vừa rồi anh ta cố ý xác định một lần, anh ta có thể vững tin, phán đoán của mình chưa từng xuất hiện sai lầm.
Thấy đồ đệ tự tin như vậy, Tô Cẩm hài lòng cực kỳ: “Rất tốt.”
Tô Cẩm vui vẻ rất nhiều, đưa cho Phương Tri Hạc hai xiên thịt: “Đây là vi sư ban thưởng cho anh!”
Trong lòng Phương Tri Hạc tràn đầy cảm động: “Tạ ơn sư phụ!” Sư phụ đối với anh ta thật sự là quá tốt, không chỉ dạy bảo thân thiết, tự mình dẫn theo anh ta tới đây thực chiến tích lũy kinh nghiệm, hơn nữa còn ban thưởng cho anh!
Quan trọng nhất chính là, anh ta đã ý thức được phen này sư phụ khổ tâm.
Mấy nhiệm vụ này của anh ta đều khác nhau dính đến bắt quỷ, xem tướng, xem bói, phong thuỷ, anh ta dù có chưa mở mang đầu óc, cũng có thể ý thức được sư phụ vì anh ta, hao tốn không ít tâm tư!
“Chúng ta đến cửa hàng kia nhìn xem, thuận tiện kiếm mối làm ăn của cửa tiệm kia.” Tô Cẩm bình tĩnh nói, đến cũng đến rồi, cũng nên kiếm tiền vào tay.
Dứt lời, hai thầy trò cùng nhau đi về phía trước.
Khi hai người bọn họ đứng ở lối vào cửa hàng kia, vừa hay nhìn thấy ông chủ cửa hàng đang than thở dán một tờ giấy ở bên trên cửa tiệm.
Trên tờ giấy kia có bốn chữ lớn: Chuyển nhượng cửa hàng.
Phương Tri Hạc không khỏi cảm khái trong lòng, tới vẫn rất đúng lúc… Nếu như qua mấy ngày nữa mới đến, nói không chừng không gặp được ông chủ của cửa tiệm này nữa.
Hai thầy trò liếc nhìn nhau, Tô Cẩm ra hiệu cho Phương Tri Hạc tự giải quyết.
Thế là.
Phương Tri Hạc tiến lên mấy bước, giọng nói bình tĩnh gọi một tiếng: “Ông chủ.”
Ông chủ đang tràn đầy đau thương tính toán sau này làm như thế nào, nghe thấy có tiếng gọi, ông ấy cũng không quay đầu lại mà xua tay: “Tiệm nhà tôi sắp đóng cửa rồi, cậu đến nhà khác đi.”
Rõ ràng là đã coi Phương Tri Hạc trở thành khách hàng.
Phương Tri Hạc cũng không vội, anh ta lại gọi một tiếng: “Ông chủ, tôi có việc muốn nói với ông.”
Lúc này, ông chủ mới xoay người, nhìn anh ta một cái, ông chủ quan sát người đàn ông trẻ tuổi trước mắt một chút, người đàn ông này xem xét khí độ bất phàm, ông chủ vô ý thức hỏi: “Cậu muốn mua tiệm của tôi à?”
Phương Tri Hạc trầm mặc chớp mắt một cái: “...” Bản thân mình nhìn giống như người có tiền sao?
Anh ta không được tự nhiên ho nhẹ hai tiếng: “Không phải, tôi muốn nói chuyện khác một chút.”
Anh ta vừa nói vừa ra hiệu cho ông chủ vào cửa hàng nói chuyện.
Hai người đi vào trong tiệm, Tô Cẩm theo phía sau, chậm rãi đứng sau lưng Phương Tri Hạc.
Ông chủ trực tiếp hỏi anh ta: “Xin hỏi, cậu muốn nói chuyện gì?”
Phương Tri Hạc đã có kinh nghiệm trước đó, đầu tiên anh ta thừa nước đục thả câu, không trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Ông chủ, ông có muốn biết vì sao chuyện kinh doanh cửa hàng này của ông không tốt không?”
Ông chủ khẽ gật đầu: “Tôi đương nhiên muốn biết vì sao chuyện làm ăn không tốt.” Nhưng vấn đề này, bản thân ông ấy làm chủ cũng không biết, chẳng lẽ người trẻ tuổi trước mắt lại biết?
Phương Tri Hạc hít sâu một hơi, chăm chú giải thích với ông chủ: “Bởi vì cửa hàng ông xảy ra vấn đề phong thuỷ…”
Còn chưa nói xong, ông chủ đã đứng bật dậy.
Ông chủ trực tiếp xua tay, nhíu mày nói: “Được rồi được rồi, cô cậu đi đi, đừng ở chỗ tôi lãng phí thời gian nữa, cửa tiệm này của tôi sắp chuyển nhượng rồi, trong tay đã không còn tiền nữa rồi, hai người đổi cửa tiệm khác mà lừa đi.”
Ông ấy vừa nói vừa thở dài, ông ấy đã thảm như vậy rồi, làm sao còn bị bọn lừa đảo để mắt tới nữa chứ?
Phương Tri Hạc có chút xấu hổ: “Ông chủ, chúng tôi không phải lừa đảo, ông hãy nghe tôi nói hết.”
Ông chủ ngẩng đầu liếc anh ta một cái, lại nhìn cô gái trẻ tuổi phía sau lưng anh ta, hai người này một người quang minh lẫm liệt, một người mặt mũi tràn đầy vô hại, thấy thế nào cũng không giống như là kẻ lừa đảo.
Nhưng lời bọn họ nói, lại thật sự là lời mà kẻ lừa đảo sẽ nói ra.
Ông chủ tâm trạng phức tạp tiện tay cầm cái chổi, vung cây chổi về phía trước người, dáng vẻ mấy người có nói thêm gì đi nữa, tôi sẽ ra tay với mấy người!
Phương Tri Hạc: “...” Haizz, lại mất thể diện trước mặt sư phụ rồi.
Tô Cẩm cười nhẹ thành tiếng, cô đưa tay đặt lên vai Phương Tri Hạc, ra hiệu cho anh ta đừng sốt ruột.
Mà Tô Cẩm, thì tiến lên một bước, bình tĩnh nói: “Loại chuyện này, ông chủ cẩn thận một chút cũng là điều nên làm, nhưng, dù sao ông cũng không có khách nào, đã sắp phải đóng cửa, vì sao không nghe anh ta nói một chút chứ?
Nếu như nghe xong còn cảm thấy anh ta đang gạt ông, đến lúc đó chổi trong tay ông có muốn động cũng không muộn.”
Ngay sau đó, Phương Tri Hạc không đợi ông chủ gật đầu, đã nhanh chóng nói ra tình hình mà mình nhìn thấy.
“Ông chủ, cái cửa tiệm này của ông, có lẽ là chỉ có mấy ngày khai trương là làm ăn khá khẩm, về sau, chuyện kinh doanh vẫn luôn không tốt, hơn nữa ông cũng không tìm ra nguyên nhân.”
Ông chủ khẽ gật đầu, quả thực là như vậy, nhưng… Chuyện này tìm người xung quanh hỏi thăm một chút, là có thể biết, bởi vậy ông ấy vẫn như cũ duy trì cảnh giác cao độ.
Phương Tri Hạc đi lên phía trước mấy bước, đứng một bên của cửa ra vào, anh ta nói tiếp: “Ông chủ ông có thể đứng ở bên cạnh tôi, nhìn kỹ một chút hoàn cảnh xung quanh cửa hàng này.”
Ông chủ hừ một tiếng, ông ấy ngược lại muốn xem xem người trẻ tuổi kia có thể nói ra những lời lừa bịp kiểu gì.
Ông ấy đi đến bên cạnh Phương Tri Hạc, nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, cái gì cũng không nhìn ra.
Giọng nói của Phương Tri Hạc ôn hòa hơn mấy phần: “Cửa hàng này hoàn toàn chính xác chọn ở khu vực không tệ, nhưng chỗ này vừa lúc cùng với đường lớn ở phía trước cách đó không xa tạo thành một hình chữ T, theo phong thuỷ mà nói, đây gọi là lộ sát.”
Ông chủ bối rối, nghi ngờ lại khiếp sợ nhìn Phương Tri Hạc: “Lộ sát?”
“Đúng.” Phương Tri Hạc nghiêm túc gật đầu.
Một giây sau, ông chủ có thái độ kiên quyết phản bác: “Không có khả năng, nếu như chuyện làm ăn của cửa hàng không tốt, thật sự là bởi vì cái gì sát như cậu nói, vậy tại sao nhà sát vách còn có nhà đối diện cửa hàng của tôi, chuyện làm ăn đều rất tốt?”
Lại cứ, chỉ có tiệm của ông ấy là không có khách hàng nào.
Ông chủ nghĩ một chút, quay đầu đi đến cửa hàng sát vách.
Nhưng cho dù ông ấy đứng ở vị trí nào của cửa hàng sát vách, cũng vừa vặn tránh được lộ sát hình chữ T trong lời mà Phương Tri Hạc nói tới.
Tâm trạng ông chủ phức tạp trở về cửa hàng.
Cái chổi trong tay ông ấy cũng bắt đầu cầm không vững, ông ấy đặt cái chổi xuống, nhẹ giọng hỏi: “Theo cậu nói, là lộ sát này ảnh hưởng tới chuyện kinh doanh của cửa hàng tôi?”
Phương Tri Hạc vừa định trả lời, lúc này phía sau cửa hàng có một người phụ nữ trung tuổi đi tới.
Người phụ nữ chống nạnh, nổi giận đùng đùng đi về phía ông chủ, đưa tay đẩy ông ấy một cái, đồng thời đoạt lấy cây chổi trong tay ông chủ: “Có phải anh ngốc hay không? Cái gì mà sát với không sát, nghe thấy cũng là giả, anh không đọc phòng chống lừa đảo à?
Đầu tiên là nói vài lời anh nghe không hiểu, sau đó lừa anh, lừa tới lừa lui, anh đã tin rồi.
Rồi sau đó, lại nhắc đến tiền!”
Ông chủ như ở trong mộng mới tỉnh, đồng thời phụ họa gật nhẹ đầu: “Đúng a, bà xã hình như em nói cũng có lý.”
Người phụ nữ trung niên quay đầu lại, nhìn Phương Tri Hạc và Tô Cẩm như nhìn kẻ lừa đảo.
“Nhìn hai cô cậu dáng dấp đẹp như thế, làm sao lại nhất định phải làm thứ chuyện thất đức này? Còn không mau cút ra ngoài cho tôi!”
Bà ấy vừa nói vừa khua cái chổi trong tay.
Phương Tri Hạc đau lòng, anh ta cũng không biết vì sao mình luôn gặp phải những khách hàng tương đối khó nhằn này.
Mắt thấy cái chổi sắp vung vẩy lên người Phương Tri Hạc.
Tô Cẩm kéo anh ta một cái, tránh được cái chổi kia.
Giọng nói của cô ôn hòa khuyên bảo: “Đừng cảm thấy xấu hổ, trước đây anh ở tổ đặc biệt xử lý bao chuyện, phần lớn đều là khách hàng cầu xin các anh, cho nên thái độ đối với các anh vô cùng tốt cũng rất cung kính, bởi vì bọn họ biết bản lĩnh của các anh.
Nhưng bây giờ, là chúng ta chủ động đến cửa, cho nên thái độ của khách hàng có thể sẽ rất không tốt, cho nên chuyện chúng ta phải làm, chính là làm cho bọn họ tin tưởng năng lực của chúng ta.”
Phương Tri Hạc được chỉ điểm, lập tức ý thức được sai lầm của mình ở đâu.
Giống như ngày đó xử lý chuyện của Lâm Tiểu Quyên, thái độ của Lâm Tiểu Quyên thay đổi cũng là như thế.
Bà chủ còn đang ở đây chửi mắng, dáng vẻ cầm theo cái chổi thề phải đuổi hai người bọn họ đi.
Ông chủ luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng cũng không mở miệng khuyên can.
Mãi cho đến khi Phương Tri Hạc nhón chân nhảy lên, nhảy vọt ra ngoài cửa tiệm, bà chủ và ông chủ đều sững sờ, người này thân thủ còn rất tốt?
Một giây sau, Phương Tri Hạc cao giọng nói.
“Lộ sát, sát có ý là sát khí, thời gian dài nhận sát khí đập vào, không chỉ có chuyện kinh doanh của cửa hàng không tốt, ngay cả sức khoẻ của ông bà chủ cũng sẽ nhận ảnh hưởng, nếu như tôi không đoán sai, cửa hàng này của hai người nhân viên chắc là thường xuyên từ chức.
Bởi vì bọn họ làm việc ở đây, nhận ảnh hưởng bởi sát khí, sẽ xuất hiện các loại phản ứng rất nhỏ, ví dụ như tâm trạng bực bội, mất ngủ mơ nhiều, ác mộng liên tục, thỉnh thoảng còn gặp xui xẻo.
Mà hai người bởi vì ở đây trong thời gian dài, cho nên tình hình nghiêm trọng hơn so với những nhân viên kia một chút.”
Phương Tri Hạc không nhanh không chậm nói, anh ta đứng ở ngoài cửa, quang minh lẫm liệt.
Ông bà chủ đồng thời giật mình tại chỗ.
Người kịp phản ứng trước chính là ông chủ, ông chủ tiến lên, kéo vợ mình ra: “Ai da, em thiếu chút đả thương đại sư rồi.”
Trước đó có mấy người nhân viên nghỉ việc, cũng là tình huống này, ban đầu ông ấy còn tưởng rằng là mấy nhân viên kia cảm thấy chuyện kinh doanh trong tiệm không tốt, cho nên mới chọn rời đi, hiện tại xem ra…
Đúng là bởi vì cái thứ gọi là lộ sát này?
Ông chủ nịnh nọt đi đến phía trước Phương Tri Hạc, dáng vẻ viết đầy mấy chữ cẩn thận từng li từng tí: “Đại sư a, là chúng tôi có mắt như mù, vừa rồi bởi vì vô tri mà đắc tội ngài, ngài tuyệt đối đừng so đo với chúng tôi.”
Phương Tri Hạc thản nhiên nhìn ông ấy một cái, cũng không vội vã đi vào cửa hàng.
Mới vừa rồi là anh ta quá chủ động quá nóng vội, mà bây giờ, anh ta phải ổn định lại.
Thấy vậy, ông chủ vội vàng trừng mắt liếc bà chủ, cũng điên cuồng nháy mắt ra hiệu với bà ấy mau chóng tới xin lỗi.
Bà chủ khẽ cắn môi, vẫn như cũ có chút do dự.
Bà ấy đứng tại chỗ, chần chừ không tiến lên.
Tuy nói những việc này, người trẻ tuổi kia nói chuẩn, nhưng trên đời này, thật sự chẳng lẽ có cao nhân thần cơ diệu toán như này? ?
Mãi cho đến khi ông chủ quắc mắt, bà chủ mới đi tới nói xin lỗi.
“Đại sư, chúng tôi chỉ là sợ hãi bị lừa, cho nên mới cảnh giác như thế… Chuyện vừa rồi, thật sự là xin lỗi.”
Chuyện kế tiếp, bắt đầu trở nên rất thuận lợi.
Đáy mắt Tô Cẩm tràn ra mấy phần ý cười, xem ra sau này có thể cho Tri Hạc tiếp xúc nhiều nhiệm vụ một chút, không chỉ có thể để anh ta tăng kinh nghiệm, còn có thể để cho anh ta rèn luyện, và nhìn một chút thái độ của nhân gian khác nhau.
Thái độ nhận sai của ông bà chủ rất nhanh.
Phương Tri Hạc cũng không phải người quanh co lòng vòng, rất thẳng thắn đã nói ra cách hóa giải một lần.
Đầu tiên phải bỏ cửa chính của tiệm này đi, lại mở một cửa hông, tránh đi sát khí đập vào, sau đó lại trồng hoa cỏ xung quanh cửa hàng.
Có điều cách hóa giải này, chỉ là cam đoan về sau sẽ không còn có lộ sát đập vào.
Nhưng trên người ông bà chủ nhiễm sát khí, và trong cửa hàng còn có sát khí, cũng không vì vậy mà tiêu tán, cần dùng lá bùa để hoá giải riêng.
Phương Tri Hạc lấy ra lá bùa và pháp khí, vừa muốn ra tay, đã bị Tô Cẩm ngăn cản.
Tô Cẩm cầm lấy lá bùa từ trong tay anh ta, bình tĩnh nói với anh ta: “Đừng có dùng bộ dạng như trước kia, nhìn kỹ xem tôi làm như thế nào.”
Cô cũng không muốn để cho Tri Hạc nhà cô giống như Tiết đạo trưởng, nhảy tới nhảy lui… Hành vi đó, nhìn rất ngu ngốc rất kỳ quái…
Tiết đạo trưởng ở Tam Thanh quán phía xa đột nhiên hắt hơi một cái.
Tiết đạo trưởng kéo lại đạo bào, không nhịn được lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là Tô quán chủ lại đang nghĩ đến mình rồi hả?”
Đầu ngón tay Tô Cẩm khẽ nhúc nhích, lá bùa lập tức hiện ra vệt sáng, ở trong tiệm bay lên xoay tròn một lần, sau đó lại vòng quanh ông bà chủ một vòng.
Nhất thời, hai vợ chồng ông chủ khiếp sợ không thôi.
Bọn họ chỉ cảm thấy bực bội và không thoải mái mấy ngày nay đều đã tiêu tán.
Hai người ánh mắt kích động nhìn sang Tô Cẩm: “Thì ra hai vị thật sự là tuyệt thế cao nhân! ! !”
Sau đó, chính là một đống lớn câu từ ca ngợi…
Nhất là bà chủ, cả người đều vui vẻ phục tùng, thậm chí hối hận thiếu chút tự vả cho mình một cái, để bày tỏ sự áy náy, ngược lại là Phương Tri Hạc kinh hãi vội vàng ngăn cản bà ấy.
Tô Cẩm thấp giọng dặn dò Phương Tri Hạc một câu: “Anh nhớ kỹ nói với bọn họ chuyện tiền thù lao, tôi đi tìm cửa tiệm đóng gói một ít thức ăn, mang về cho Sở Lâm còn có Tri Hàn.”
...
Sau năm phút.
Phương Tri Hạc một tay nắm chặt tiền, một tay cầm điện thoại di động, vẻ mặt phức tạp tìm tới Tô Cẩm, anh ta thấp giọng khẽ nói: “Sư phụ, đại sư huynh nói, có vị Nguyên tiên sinh muốn gặp người.”
Xem ra, không có gì bất ngờ xảy ra, lại có chuyện làm ăn rồi.
Nghĩ đến mấy ngày nay Nguyên Cảnh cũng không xuất hiện ở khách sạn, Tô Cẩm dẫn theo Phương Tri Hạc tìm một nơi hẻo lánh không ai để ý ở trên phố ẩm thực.
Sau đó mang theo anh ta dùng bùa Dịch Chuyển về tới khách sạn.
Dù sao chuyện trong nháy mắt biến mất này, không thể đường hoàng sử dụng trước mặt người bình thường.
Hai người trực tiếp xuất hiện ở trong phòng Tô Cẩm, liếc mắt nhìn sang, vị Nguyên tiên sinh kia chính là Nguyên Lâm lần trước đã gặp, cũng chính là cha của Nguyên Cảnh.
Bên cạnh Nguyên Lâm, Sở Lâm còn có Phương Tri Hàn đang chăm chỉ nỗ lực làm bài tập.
Thấy vậy, Tô Cẩm rất là vui mừng liếc mắt ra hiệu cho Phương Tri Hạc một cái.
“Anh dẫn hai người bọn họ sang căn phòng cách vách.”
Tô Cẩm vừa mở miệng, Nguyên Lâm nghe tiếng đứng bật dậy, đáy mắt ông ấy tràn đầy ánh sáng nhìn Tô Cẩm.
Ông ấy không biết Tô Cẩm xuất hiện ở đây lúc nào, bởi vì lặng yên không một tiếng động, tới vô ảnh, đi vô tung.
“Được.” Phương Tri Hạc lên tiếng, đồng thời, Tô Cẩm lại đưa cho Phương Tri Hạc một lá bùa: “Đây là bài tập của anh, vẽ bùa cho tốt.”
Sở Lâm và Phương Tri Hàn ngoan ngoãn đi theo sau Phương Tri Hạc.
Rất nhanh, trong căn phòng nhỏ chỉ còn lại Tô Cẩm và Nguyên Lâm.
Tô Cẩm cũng không nói lời khách sáo, trực tiếp hỏi: “Nguyên tiên sinh tới tìm tôi, là lại xảy ra chuyện gì sao?”
Sắc mặt Nguyên Lâm ngưng lại, thở dài liên tục: “Đúng là có chuyện cần mời Tô quán chủ đi qua xem một chút.” Lần trước chuyện của vợ mình, mới giải quyết chưa được mấy ngày, bây giờ chớp mắt, lại xảy ra chuyện rồi.
Có điều lần này không phải vợ ông ấy.
“Nguyên Cảnh đâu?” Tô Cẩm tò mò hỏi thăm, Nguyên gia xảy ra chuyện, không phải là Nguyên Cảnh đến tìm cô sao?
Giữa mày cô nhiễm lên một chút nghi hoặc.
Nguyên Lâm bất đắc dĩ giải thích: “Lần này là lão gia tử nhà tôi xảy ra chút vấn đề, về phần Nguyên Cảnh, còn đang xử lý chuyện của Nguyên gia.”
Nguyên gia là một đại gia tộc, lão gia tử xảy ra chuyện mặc dù nói tin tức được che giấu rất chặt chẽ, nhưng luôn có một số người có lòng có thể dò la tin tức, cho nên hiện tại Nguyên gia có chút nhiễu loạn cần Nguyên Cảnh xử lý.
Đương nhiên, những chuyện này đối với Nguyên Cảnh mà nói, đều là việc nhỏ, chỉ là cần hao phí chút sức mà thôi.
Tô Cẩm khẽ nhíu mày lại: “Lão gia tử nhà ông tình hình như thế nào?”
Thật vất vả mới yên ổn mấy ngày, Nguyên gia lại xảy ra chuyện rồi… Có vài mối làm ăn, bản thân cô cũng ngại làm tiếp.
Dê béo vặt lông liên tục, cô cũng rất khó xử, dù sao cũng đã thân quen với Nguyên Cảnh như vậy rồi… Ai, người quen khó làm ăn, về sau vẫn nên duy trì khoảng cách nhất định với khách hàng.
Tâm trạng của Nguyên Lâm phức tạp cực kỳ: “Lão gia tử nhà tôi thời gian trước không phải đi ra ngoài sao? Trong nhà không có việc gì, ông ấy tìm mấy người bạn già tụ họp một chút, tụ họp xong lại đi chơi khắp nơi, bây giờ một lần đi chơi này…”
“Người thì đã về rồi, nhưng ông ấy hôn mê bất tỉnh, cũng không tra được nguyên nhân gì.” Loại tình hình này, phản ứng đầu tiên của Nguyên Lâm là nghĩ đến Tô Cẩm, cho nên vội vàng chạy tới, tự mình mời người.
Ông ấy suy nghĩ, không biết có phải giống như vợ mình hay không, thấy không phải là chuyện bình thường.
“Vậy bây giờ tôi và ông đi xem vị lão gia kia.” Tô Cẩm nói khẽ.
Cô lấy ra một lá bùa Dịch Chuyển, lại hỏi một câu: “Phải rồi, lão gia tử ở đâu?”
“Ở bệnh viện!” Nguyên Lâm trả lời.
Lão gia tử hôn mê bất tỉnh, ăn không được, uống không được, còn không đến bệnh viện ở à?
Hơn nữa trước mắt còn chưa thể xác định rốt cuộc là nguyên nhân gì, bọn họ cũng không dám đưa lão gia về Nguyên gia.
Tô Cẩm suy nghĩ một chút, yên lặng cất bùa Dịch Chuyển đi.
“Vậy bây giờ chúng ta xuất phát nhé?” Nguyên Lâm thử thăm dò hỏi, việc này, ông ấy vẫn rất sốt ruột.
“Có thể, tôi đi nói một câu với đồ đệ của tôi trước.” Tô Cẩm nói xong cũng đến sát vách, trực tiếp biểu diễn thuật xuyên tường cho Nguyên Lâm xem.
Giờ này khắc này, trong đầu của ông ấy đã không nghĩ ra câu từ gì để ca ngợi nữa rồi!
Tất cả khích lệ và ca ngợi vào lúc này, đều thể hiện ra sự yếu kém vô cùng.
Tô Cẩm bàn giao vài câu, lập tức theo Nguyên Lâm đến bệnh viện, trên đường đi, ánh mắt Nguyên Lâm nhìn cô giống như ngàn ngôi sao sáng lấp lánh.
...
Hai người đến bệnh viện, Tô Cẩm mới biết bệnh viện mà Nguyên Lâm nói là bệnh viện tư nhân của Nguyên gia.
Tô Cẩm trầm mặc một lúc lâu: “...” Nghèo khó khiến cho cô mất sức tưởng tượng.
Chỉ có điều, hai người vừa tới phòng bệnh, đã thấy sắc mặt khó coi của Nguyên phu nhân.
“Vợ à, sao em lại ở đây?” Nguyên Lâm kinh ngạc hỏi, lúc này vợ ông ấy không nên ở trong phòng bệnh sao?
Nguyên phu nhân nhìn ông ấy một cái, không quá vui vẻ trả lời: “Tự anh vào mà xem!”
Nguyên Lâm: “... ?”
Mặt mũi ông ấy tràn đầy nghi ngờ đi vào.
Mà Nguyên phu nhân thì ngượng ngùng xin lỗi Tô Cẩm: “Tô quán chủ, thật sự là xin lỗi…”
Bà ấy vừa nói vừa thở dài: “Tình hình của Nguyên gia phức tạp, phía trên Nguyên Lâm còn có hai người anh trai, hai vị kia vừa nghe thấy lão gia tử xảy ra chuyện, đã phái người đi hỏi thăm tình hình, sau đó bọn họ biết Nguyên Lâm muốn mời người trong Huyền Môn, hai vị anh trai tốt cũng không chịu thua mời đạo sĩ tới.”
Nguyên phu nhân nói xong, Nguyên Lâm cũng nhìn thấy một màn trong phòng bệnh.
Khá lắm, trong phòng bệnh có hai đạo sĩ đang đứng, đang hết sức chăm chú nhìn lão gia tử.
Nguyên Lâm có chút im lặng, vừa định đuổi người, ông ấy nhận ra một vị trong đó, chính là quán chủ của Tam Thanh quán.
Quán chủ Tam Thanh quán nhìn thấy Nguyên Lâm, thân thiện gật nhẹ đầu với ông ấy.
Nguyên Lịch anh hai của Nguyên Lâm, Nguyên nhị gia giương mắt nhìn về phía cửa: “A, em ba, nghe nói em cũng mời đạo sĩ? Ba anh em chúng ta thật đúng là khéo nghĩ cùng nhau.
Anh cả vừa rồi nhận được điện thoại, có việc đã đi trước rồi, vị này là hội trưởng Hứa do anh cả mời tới, bên cạnh anh đây là quán chủ của Tam Thanh quán, anh mời tới.
Có điều người em mời đâu? Không đi cùng em tới sao? Hay là… Nhìn thấy ở đây có đại sư lợi hại thì không dám đi vào?”
Nguyên Lâm bình tĩnh nói: “Người em mời, vừa ra tay là có thể hù chết anh!”
Nghe vậy, Nguyên nhị gia cười ra tiếng.
Không phải ông ta thổi phồng, quán chủ của Tam Thanh quán này nói thế nào cũng là nhân vật đức cao vọng trọng trong Đạo Môn, lại thêm anh cả mời tới hội trưởng Hứa của hiệp hội Đạo Môn này, ông ta không tin, còn có thể có người lợi hại hơn so với hai người này!
Hai người này tùy tiện xách một người ra ngoài, đã có thể khiến cho đám đạo sĩ nhỏ bé không biết tên hoảng sợ nằm sấp!
“Vậy em mời người vào đi!” Nguyên nhị gia hận không thể đè Nguyên Lâm xuống ngay tại chỗ để đánh, xả cơn giận những năm gần đây.
Vốn dĩ người thừa kế của Nguyên gia, chắc chắn đã được quyết định chọn từ ông ta và anh cả, dù sao Nguyên Lâm không có bản lĩnh gì lớn, quản lý công ty nhỏ còn được, nhưng nếu như quản lý toàn bộ Nguyên gia, vậy chắc chắn không được.
Do đó, Nguyên Lâm vẫn luôn là người bị loại.
Nào nghĩ tới, nửa đường lại lòi ra thêm Nguyên Cảnh.
Mặc dù nói Nguyên Cảnh rất ưu tú, nhưng ông ta làm trưởng bối, lại bại trận bởi một vãn bối, ít nhiều cũng có chút không cam tâm.
Hiện tại, thật vất vả mới nắm được cơ hội, tất nhiên ông ta sẽ không bỏ qua.
Nguyên Lâm phối hợp bước sang bên một bước, nhường chỗ cho Tô Cẩm nói.
Thế là, vào khoảnh khắc Tô Cẩm đứng ở cửa phòng bệnh này, đầu tiên Nguyên nhị gia sững sờ, sau đó chính là không chút kiêng kỵ mà cười thành tiếng.
“Em ba, cho dù em không mời được đại sư cũng không sao, nhưng em vậy mà mời một cô gái đến để giả mạo đại sư? Chuyện này nào chỉ là lừa gạt anh? Em đây quả thực là đang lấy tính mạng của cha ra để chơi đùa!”
Giọng nói của Nguyên nhị gia đột nhiên cất cao, cả người phải gọi là khí thế hùng hổ.
Ông ta cũng rất buồn bực, Nguyên Lâm phế vật như này, tại sao lại có thể có đứa con trai ưu tú như thế?
Ánh mắt Nguyên Lâm không vui nhìn Nguyên Lịch: “Anh hai, anh nói em thế nào cũng được, nhưng vị Tô quán chủ này, không phải người anh có thể tùy tiện nói!”
“...” Nguyên nhị gia không phản ứng đến ông ta.
Ánh mắt không chút kiêng kỵ đánh giá Tô Cẩm: “Người em trai vô dụng này của tôi, nói với cô cái gì, mới lừa được cô tới? Hay là… Cô đã làm cái gì, để lừa được đứa em trai ngốc này của tôi?”
Mắt thấy Nguyên nhị gia còn muốn tiếp tục làu bàu.
Quán chủ Tam Thanh vẫn luôn không lên tiếng, cuối cùng nhịn không được mở lời: “Tô quán chủ, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Ông ta cố ý cất cao giọng gọi một tiếng, sau đó bước nhanh về phía cửa.
Nhân lúc Nguyên nhị gia sững sờ, ông ta giới thiệu: “Nguyên nhị gia, cô gái này, cũng là quán chủ, không thể nhìn tuổi tác để phán đoán thực lực được.”
Giọng nói của ông ta không nặng không nhẹ, nhưng mỗi một chữ đều đang nhắc nhở Nguyên Lịch.
Nguyên Lịch hiếm khi lộ ra mấy phần nghi ngờ.
“Ông nói con bé này cũng là quán chủ?”
Quán chủ Tam Thanh đã lên tiếng, thái độ đối với Tô Cẩm mười phần hiền lành, thậm chí được nói là khắp nơi đều mang theo ý kính trọng.
Nguyên nhị gia đứng đó, bối rối gãi đầu một cái.
Ông ta há mồm lại định nói gì, nhưng bận tâm đến thái độ của quán chủ Tam Thanh quán, ông ta tâm không cam tình không nguyện ngậm miệng lại, ông ta ngược lại muốn xem xem, người em trai vô dụng này có thể mời về nhân vật lợi hại gì!
Ánh mắt Tô Cẩm chuyển từ trên người quán chủ Tam Thanh quán sang người một vị đạo sĩ cách đó không xa.
Rất nhanh, hội trưởng Hứa cũng đi về phía Tô Cẩm.
“Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, trước đó đã nghe nói một vài sự tích của Tô quán chủ, ban đầu vốn dĩ còn muốn tìm thời gian để gặp một chút, ngược lại không nghĩ tới, lại trùng hợp gặp được Tô quán chủ ở đây như vậy.”
Tô Cẩm mỉm cười, ý cười chưa từng đến đáy mắt, cô nói: “Hội trưởng Vương muốn gặp tôi, là muốn báo thù cho đồ đệ của ông hay sao?”
Vừa dứt lời, không khí trong phòng ngưng trệ một chút.
Chỉ thấy sắc mặt hội trưởng Hứa cũng thay đổi không ít.
Quán chủ Tam Thanh quán thấp giọng nhắc nhở: “Tô quán chủ, đây là hội trưởng Hứa, họ Hứa, không phải họ Vương…”
Tô Cẩm ồ một tiếng: “Vậy à, cảm ơn quán chủ Tam Thanh đã nhắc nhở, thật ngại quá, hội trưởng Hứa.”
Sau đó, cô lại lặp lại câu nói kia một lần: “Hội trưởng Hứa muốn gặp tôi, là muốn báo thù cho đồ đệ ông sao?”
Cô không biết đây là hội trưởng Hứa gì đó, còn tưởng rằng sư phụ của Vương đạo trưởng cũng họ Vương, ngược lại là cô hiểu lầm rồi.
Nhưng nhìn phản ứng của Tô Cẩm với hội trưởng Hứa, rõ ràng cũng là cố ý để ông ta khó chịu.
Ông ta đường đường là hội trưởng của hiệp hội Đạo Môn, cho dù người trong Đạo môn không biết ông ta, cũng biết ông ta họ Hứa!
Nhưng Tô Cẩm này, rõ ràng biết ông ta, lại cố ý gọi sai họ ông ta! Vừa gặp mặt đã muốn ra oai phủ đầu, thật sự là quá phận!
Tô Cẩm: ... Tôi thật sự không biết ông!
Cô chỉ là nhìn từ tướng mạo của người này thấy có chút liên quan đến Vương đạo trưởng, cho nên mới suy đoán ông ta là sư phụ của Vương đạo trưởng.
Nói xong lời này, hội trưởng Hứa lại bắt đầu chắp tay nói cảm ơn: “Chuyện lần trước còn chưa kịp cảm tạ Tô quán chủ, nếu không có Tô quán chủ ra tay giúp đỡ, nói không chừng thật sự sẽ xuất hiện mầm tai vạ nghiêm trọng hơn.”
Tô Cẩm mặt không thay đổi nhìn ông ta nói lời cảm tạ.
Sau vài giây, cô lẩm bẩm một câu: “Thảo nào là thầy trò, dối trá y như nhau.”
Rõ ràng vị hội trưởng Hứa này sắp hận chết cô, vẫn còn ở đây nói các lời cảm tạ.
Giọng Tô Cẩm không cao lắm, người khác nghe không rõ, nhưng quán chủ Tam Thanh và hội trưởng Hứa làm đạo sĩ, lại có tu vi trên người, tất nhiên là nghe thấy rõ ràng.
Sắc mặt hội trưởng Hứa thay đổi liên tục, cuối cùng cưỡng chế nén lại cảm xúc, có thể nói là bậc thầy diễn xuất.
Về phần quán chủ Tam Thanh, dáng vẻ yên tĩnh lạnh nhạt, dường như cái gì cũng không nghe thấy.
Nguyên nhị gia ở một bên suy tư qua lại mấy câu đối thoại này vài lần, rất nhanh đã tổng kết được hai thông tin có ích.
Một là cô gái này thật sự không đơn giản, hai là cô gái này có thù với hội trưởng Hứa…
Chuyện này cũng thật không khéo?
Ông ta vừa vặn có thể kéo hội trưởng Hứa vào trong trận chiến của ông ta.
Mắt thấy không khí trong phòng bệnh rất không đúng, quán chủ Tam Thanh quán chủ động nói: “Tô quán chủ, vừa rồi tình hình của Nguyên lão gia tử, tôi và hội trưởng Hứa đều đã xem qua, cô cũng xem một chút đi.”
Sau khi Tô Cẩm vào cửa, đã nhìn ra tình hình của Nguyên lão gia tử.
Cô suy nghĩ, quyết định khiêm tốn một chút, cô phối hợp đi đến trước giường bệnh, dáng vẻ hết sức chuyên chú.
Sau mấy phút, cô xoay người, còn chưa kịp nói chuyện, hội trưởng Hứa đã mở miệng nói kháy: “Tô quán chủ quả nhiên là tuổi trẻ tài cao, tình hình nghiêm trọng như vậy, vậy mà cô chỉ tốn ba phút, đã nhìn ra manh mối?”
Tô Cẩm nhìn hội trưởng Hứa như nhìn kẻ ngốc.
Cô đã cố ý khiêm tốn rồi, còn muốn sao nữa?
“Nguyên lão gia tử mất đi một hồn một phách.” Tô Cẩm nói thẳng ra tình hình, giống như Nguyên Lâm đoán, quả thực không phải chuyện bình thường.
Hơn nữa việc này của Nguyên lão gia tử, còn có một chút khó làm.
Hội trưởng Hứa khẽ nhíu mày lại, bắt đầu quan sát tỉ mỉ Tô Cẩm, ông ta có thể lên làm hội trưởng của hiệp hội Đạo Môn, dĩ nhiên cũng có liên quan đến thực lực của mình, ông ta nhờ vào kinh nghiệm, cũng phải mất rất lâu, mới có thể xác định được tình hình của Nguyên lão gia tử, Tô Cẩm này, thật sự là dễ dàng đã nhìn ra?
Trong giây lát, ông ta lại truy hỏi: “Vậy theo ý kiến của Tô quán chủ, chuyện này nên xử lý như thế nào?”
Tô Cẩm không có tâm tư cãi nhau với ông ta, không chút do dự đối đáp lại một câu: “Ông không phải hội trưởng hiệp hội Đạo Môn sao? Ông hỏi tôi làm cái gì?”
Hội trưởng Hứa: “...”
Tô Cẩm nhấc chân đi ra bên ngoài, thuận tiện ra hiệu cho Nguyên Lâm cũng đi ra bên ngoài để trò chuyện với mình.
Nguyên Lâm đi vào hành lang, vội vã hỏi thăm: “Tô quán chủ, chuyện của cha tôi, dễ giải quyết không?”
Tô Cẩm trả lời: “Một hồn một phách này của ông ấy, rõ ràng là bị nhốt rồi.”
Không phải tùy tiện là có thể gọi về, sợ là phải đích thân đi một chuyến, nhìn xem rốt cuộc chỗ nào có vấn đề.
Ngay sau đó, sau lưng truyền đến giọng nói của quán chủ Tam Thanh: “Tôi và Tô quán chủ có cách giải quyết giống nhau, một hồn một phách này nếu như bị cưỡng ép gọi trở về, sợ sẽ bị tổn thương, suy nghĩ cho Nguyên lão gia tử, đại khái phải đi theo tuyến đường mà trước đó lão gia tử đã đi một lần.”
Vẻ mặt quán chủ Tam Thanh quán cứng lại, trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc: “Ý của Tô quán chủ là, không định tự mình đi một chuyến sao?”
Ban đầu ông ta còn nghĩ lần này vận khí không tệ, có cơ hội đồng hành với Tô Cẩm.
Ánh mắt Tô Cẩm quái dị nhìn ông ta một cái: “Tôi muốn tự mình đi một chuyến, nhưng việc này có thể xác định đại khái phạm vi, ông nhất định phải đi theo tuyến đường một lần, nếu như vậy, chúng ta đương nhiên không cùng đường.”
Quán chủ Tam Thanh quán trầm mặc, a, hình như ông ta bị chê.
Lúc này, hội trưởng Hứa hừ lạnh một tiếng, từ trong phòng bệnh đi tới, lãnh đạm khẽ nói: “Ý của Tô quán chủ là, nói đúng ra cô đã xác định được Nguyên lão gia tử xảy ra chuyện ở đâu?”
Tô Cẩm thu tầm mắt lại, giả bộ như không nghe thấy lời của hội trưởng Hứa, bởi vì cô cảm thấy hội trưởng Hứa này, hình như không quá có thể nghe hiểu tiếng người.
Cô đã nói có thể xác định đại khái phạm vi, hội trưởng Hứa thì hay rồi, còn đâm chọc chỗ ấy.
Tô Cẩm bắt đầu chăm chú nghiên cứu thảo luận chuyện thù lao với Nguyên Lâm: “Nguyên tiên sinh, Nguyên gia tổng cộng mời ba người, thù lao là phải chia ba, hay là người nào bỏ sức nhiều, người đó cầm tiền nhiều hơn?”
Nguyên Lâm biểu lộ thành khẩn lại cung kính: “Tô quán chủ yên tâm, cô là do tôi mời tới, tiền thù lao tôi chỉ thanh toán cho cô, về phần hai người bọn họ, là anh cả và anh hai tôi mời tới, dĩ nhiên là do hai anh tôi thanh toán, thù lao của bọn họ, không ảnh hưởng tới chúng ta.”
Nói cách khác, ba anh em khác biệt.
Tô Cẩm nghe hiểu, tâm trạng cũng tốt hơn mấy phần.
Nhưng một giây sau, hội trưởng Hứa lại xông ra: “Tô quán chủ, tính mạng của Nguyên lão gia tử đang bị đe doạ, chẳng lẽ cô lại dự định giấu diếm manh mối? Một thân một mình đi giải quyết việc này?”
Tô Cẩm đối đầu với chất vấn của hội trưởng Hứa, cô đưa tay chỉ vào trong phòng bệnh: “Manh mối không phải ở bên trong sao? Trên người Nguyên lão gia tử đều là manh mối, chỉ xem ông có bản lĩnh hay không thôi.”
Gương mặt già nua của hội trưởng Hứa thoắt đỏ thoắt trắng, cuối cùng vẫn là quán chủ Tam Thanh quán tiến lên giảng hòa.
Nói xong lời cuối cùng.
Quán chủ Tam Thanh quán đề nghị nói: “Tô quán chủ, chuyện của Nguyên lão gia tử, hay là ba chúng ta cùng nhau đồng hành đi, ba người cùng một chỗ cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau.”
Ông ta vừa nói vừa nhìn về phía Nguyên nhị gia cách đó không xa.
Nguyên nhị gia vốn dĩ muốn từ chối, nhưng nhìn dáng vẻ Tô Cẩm và hội trưởng Hứa rất không hợp nhau, ông ta vô ý thức muốn khiến cho Tô Cẩm ngột ngạt.
“Đúng vậy, quán chủ Tam Thanh nói có lý. Ba vị cùng một chỗ, phần thắng nắm chắc hơn một chút, hơn nữa thật sự có chuyện gì, cũng có thể thương lượng với nhau.”
Nguyên Lâm há miệng muốn phản bác, nhưng, vừa mở miệng còn chưa nói thành lời, đã bị Nguyên Lịch chặn trở lại.
“Anh tin em ba cũng nghĩ như vậy, dù sao, việc này liên quan đến sự an nguy của cha.”
Nguyên Lịch trực tiếp dùng lão gia tử để chèn ép Nguyên Lâm.
Nguyên Lâm không tiện từ chối, nhưng việc này, ông ấy cũng không dám tuỳ tiện đồng ý.
Ông ấy đi đến bên cạnh Tô Cẩm, đầu tiên là thấp giọng hỏi thăm một chút: “Tô quán chủ, nếu như ba người đồng hành, cô thấy ổn không?”
Việc này đương nhiên phải hỏi ý kiến Tô quán chủ trước, nếu như đồng ý thì không sao, nếu như không đồng ý… Vậy chỉ có thể xin lỗi, dù sao ông ấy cũng lấy ý kiến của Tô quán chủ làm chủ.
Tô Cẩm bình tĩnh quét mắt nhìn quán chủ Tam Thanh quán còn có hội trưởng Hứa.
Đôi mắt đảo quanh một vòng: “Tôi cũng tạm được.”
Sau khi Tô Cẩm dứt câu, cô rõ ràng nhìn thấy biểu cảm của quán chủ Tam Thanh và hội trưởng Hứa đều là thở phào, như vậy, rõ ràng rất hi vọng ba người cùng nhau đồng hành.
Nhất là quán chủ Tam Thanh, từ đầu đã muốn kéo cô cùng nhau đồng hành.
Nếu đã như vậy, vậy thì theo ý bọn họ, vừa vặn có thể nhìn xem hai vị đạo trưởng này rốt cuộc có tâm tư gì!
Mà hội trưởng Hứa cũng ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi, dường như cũng muốn nói lại tình hình với Nguyên đại gia kia.
Nguyên Lâm và Nguyên phu nhân cùng nhau nhìn về phía Tô Cẩm.
“Tô quán chủ, chuyện lần này… Có phải rất phiền phức hay không?” Thật sự phải kinh động đến ba nhân vật lợi hại cùng nhau hành động sao, thật sự là khiến cho người ta lo lắng.
Tô Cẩm khẽ xua tay: “Ngoại trừ phải chạy bên ngoài một chuyến, không tính là phiền phức.”
Cô kiên nhẫn trấn an hai người này một chút: “Hai người cũng không cần lo lắng, đợi tôi tìm được một hồn một phách của Nguyên lão gia tử, sẽ mau chóng trở về.”
Ngay sau đó, Tô Cẩm lại thấp giọng hỏi Nguyên Lâm một chuyện.
Nguyên Lâm giật mình, sau đó thận trọng báo ngày sinh tháng đẻ của lão gia tử cho Tô Cẩm.
Trước khi Tô Cẩm đi, nghĩ đến dáng vẻ thiếu đòn của hội trưởng Hứa, cô cười híp mắt hỏi: “Phải rồi Nguyên tiên sinh, chuyến này tôi có thể dẫn theo người không?”
“A?” Nguyên Lâm sửng sốt một chút, dẫn theo ai?
Tô Cẩm chững chạc đàng hoàng trả lời: “Dẫn theo một đồ đệ, để anh ta tăng kinh nghiệm.”
“Đương nhiên có thể, chuyến này tất cả chi phí đều do chúng tôi chịu trách nhiệm.” Nguyên Lâm hào phóng: “Trừ cái đó ra, chúng tôi còn chuẩn bị tài xế xe cho cô lựa chọn.”
Tô Cẩm cũng không khách khí: “Tài xế? Vậy thì Nguyên Thất đi, tôi quen với anh ta.”
“Được.” Cho dù Tô Cẩm nói gì, Nguyên Lâm cũng đồng ý một cách thoải mái.
Hợp tác với khách hàng như vậy, Tô Cẩm rất hài lòng.
...
Lúc Tô Cẩm trở lại khách sạn, Phương Tri Hạc còn đang giám sát hai người làm bài tập.
Cô ngồi xuống ghế sofa, đáy mắt tràn đầy ý cười: “Nguyên gia có chuyện phải xử lý, vi sư phải rời khỏi Kinh Thành mấy ngày.”
Vừa dứt lời, hai người đang làm bài tập lập tức ngừng lại.
Ba đồ đệ cùng nhau nhìn về phía Tô Cẩm, sau đó trăm miệng một lời gọi: “Sư phụ.”
Một giây sau, ba đồ đệ từng người một đều biểu thị sự quyết tâm.
Phương Tri Hàn mặt mũi tràn đầy sự ngoan ngoãn: “Sư phụ yên tâm, con nhất định chăm chỉ làm bài tập.”
Sở Lâm vẻ mặt nghiêm túc: “Sư phụ yên tâm, tôi nhất định liều mạng nỗ lực.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận