Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 1022: Mọi thứ đều là hư ảo 1

Các sư đệ đáng yêu bỗng nhiên trở nên mặt mày hung tợn, chúng liên tục hỏi anh ta: “Đại sư huynh, anh muốn vứt bỏ chúng tôi sao?”
Sở Lâm bị bao vây ở giữa, những sư đệ này dần tới gần anh ta, anh ta gần như sắp không thở nổi.
Mặc cho những sư đệ này hỏi anh ta thế nào, từ đầu tới cuối anh ta đều không trả lời câu hỏi của họ.
Cho tới khi một sư đệ trong đó vươn tay túm lấy Sở Lâm, phản ứng đầu tiên của Sở Lâm chính là hất người đó ra, có lẽ là không khống chế được lực đạo, vị sư đệ đó ngã nhào xuống đất.
Sau đó chính là lời quở trách của ‘Tô Cẩm’: “Anh thân là đại sư huynh, không lấy mình làm gương cũng đành, bây giờ lại còn dám đả thương sư đệ?”
“Người đâu, bắt anh ta lại!” Khoảnh khắc giọng nói Tô Cẩm dứt tiếng, Sở Lâm điên cuồng chạy ra ngoài, người chắn đường đều bị anh ta cố gắng đẩy ra.
Anh ta chạy họ đuổi, anh ta không còn đường thoát nữa!
Rõ ràng anh ta rất gần rất gần cổng lớn của Huyền Thanh quán, nhưng anh ta lại không tài nào chạy được tới cổng.
Mà các sư đệ ở phía sau anh ta cũng ngày càng gần anh ta.
Cách vô số bóng người, Sở Lâm xuyên qua họ nhìn về phía sư phụ nhà mình, khoảnh khắc này, sư phụ trở nên rất xa lạ rất lạ lẫm.
Đây không phải là sư phụ của anh ta.
Những người này cũng không phải là sư đệ của anh ta.
Nơi đây cũng không phải là Huyền Thanh quán của họ!
Ánh mắt Sở Lâm lập tức trong veo, anh ta kiên định đẩy những người muốn ngăn cản mình ra, không ai có thể ngăn anh ta rời khỏi!
Anh ta phải tìm sư phụ thật sự!
Đáng tiếc mặc kệ anh ta đẩy người bên cạnh ra như thế nào, ngay sau đó lại sẽ có người khác nhào tới…
Ở gần đó, ‘Tô Cẩm’ đứng ở đó nói cười.
Bỗng dưng bên tai Sở Lâm vang lên một giọng nói quen thuộc: “Mọi thứ trong trận đều là hư ảo! Kiên trì bản tâm!”
Đây là giọng nói của sư phụ, là sư phụ đang nhắc nhở anh ta!
Sau khi phản ứng lại, Sở Lâm không có bất cứ phản kháng nào nữa, anh ta nhắm mắt lại, kiên định đọc mấy lời khuyên sư phụ dạy anh ta.
Mà những sư đệ bên cạnh anh ta cũng dần hóa thành một làn khí đen rồi biến mất.
Qua một lúc.
Sở Lâm lại nghe thấy tiếng của sư phụ, lần này anh ta chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Tô Cẩm và Nguyên Cảnh đang hôn mê.
“Sư phụ? Tôi quay về hiện thực rồi?” Trong giọng nói là niềm vui sướng không che đậy!
“Đúng!” Tô Cẩm trả lời, đồng thời nghiêm túc kiểm tra tình hình của Sở Lâm, thấy anh ta không bị thương, Tô Cẩm mới thở phào.
Vừa nãy cô thử tiến vào huyễn cảnh của hai người này, nhưng huyễn cảnh đó giống như có kháng cự với cô, cô chỉ có thể truyền câu nói vào trong huyễn cảnh, bây giờ Sở Lâm đã không sao rồi, cũng không biết bên phía Nguyên Cảnh như thế nào.
Tô Cẩm trấn an Sở Lâm mấy câu, lại đặt lực chú ý lên người Nguyên Cảnh.
Cô nhìn chân mày nhíu lại của Nguyên Cảnh, và cả đôi tay nắm chặt thành quyền rũ ở bên người, xem ra tình hình của anh trong huyễn cảnh chắc không tốt lắm.
“Anh đợi ở bên cạnh, tôi thử lại xem, xem thử có thể kéo Nguyên Cảnh ra khỏi huyễn cảnh không.” Tô Cẩm không yên tâm dặn dò Sở Lâm: “Phải cẩn thận.”
“Được.” Sở Lâm rút roi Tỏa Hồn ra, sau đó nắm chặt roi, duy trì trạng thái cảnh giác để tiện khai chiến bất cứ lúc nào.

Tô Cẩm thử rất lâu, cũng chỉ có thể phân ra một tia khí tức tiến vào huyễn cảnh của Nguyên Cảnh.
Tia khí tức này có thể giúp cô nhìn thấy trong huyễn cảnh đã xảy ra cái gì, mà Nguyên Cảnh không nhìn thấy cô, cũng không nghe thấy tiếng của cô.
Nhưng Tô Cẩm không ngờ, cô vừa vào huyễn cảnh đã nhìn thấy một cảnh ‘kích thích’ như vậy.
Cô thế mà lại…nhìn thấy mình nằm trong quan tài?
Còn Nguyên Cảnh đang bò trước quan tài đau lòng rơi nước mắt.
Nhất thời Tô Cẩm hơi dở khóc dở cười, thì ra điều Nguyên Cảnh sợ hãi nhất là cô xảy ra chuyện?
Bạn cần đăng nhập để bình luận