Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 406: Ninh tam phu nhân không mời mà tới 2

Sở Lâm nghĩ một chút, cũng không có ý vặt quá nhiều, hai chuyện cộng lại thu tám ngàn vạn.
Về phần chuyện tổ phần, chờ giải quyết xong rồi lại nói.
Thu tiền xong, Sở Lâm lập tức tới tìm Tô Cẩm, báo cáo tình hình với sư phụ một chút.
Tô Cẩm đưa tay xoa đầu Sở Lâm: “Đại Đồ Đệ thật lợi hại!”
Nhận được sự khích lệ, trong lòng Sở Lâm như nở hoa: “Tính ra thì, sư phụ chúng ta đã có mấy triệu rồi, chờ lúc chúng ta giải quyết chuyện Kinh Thành, chúng ta có thể trở lại Thanh Thành xây đạo quán!”
Tô Cẩm khẽ gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta kiếm được không ít tiền, may mà có anh chiêu tài.”
Đột nhiên, Tô Cẩm nhớ tới một chuyện, có chuyện cô còn chưa nói cho Đại Đồ Đệ.
“Sở Lâm, vi sư có chuyện quên vẫn chưa nói cho anh.”
“Chuyện gì vậy?” Sở Lâm hiếu kỳ hỏi thăm.
Tô Cẩm nói thẳng: “Chúng ta ở Kinh Thành kiếm được nhiều lắm, thế là, vi sư đã đóng góp từ thiện.”
“Góp từ thiện? Đây là chuyện tốt a! Ngày đi một thiện, phổ độ chúng sinh…” Sở Lâm không thể biết nơi nào có vấn đề: “Phải rồi sư phụ, người góp bao nhiêu?”
Tô Cẩm khẽ nói: “Tiền trước đó kiếm được ở Kinh Thành, tôi góp một nửa.”
“Ừm, một nửa a, cũng không phải vô cùng…” Vẻ mặt Sở Lâm đột nhiên ngưng lại, anh ta khiếp sợ nhìn sang Tô Cẩm: “Sư phụ? Người nói là một nửa của 260 triệu sao? ?”
Tô Cẩm gật đầu: “Đúng vậy, Đại Đồ Đệ thật thông minh!”
Đại Đồ Đệ: “... ...”
Sở Lâm yên lặng che lấy trái tim nhỏ của mình, đây chính là 130 triệu, sư phụ tại sao có thể mây trôi nước chảy như thế?
Chẳng lẽ đây chính là coi tiền tài như rác hay sao?
Xem ra tư tưởng của sư phụ so với trong tưởng tượng của anh ta còn lớn hơn, nghĩ đến lúc trước một lá bùa của sư phụ hai trăm tệ, Sở Lâm yên lặng thở dài, bây giờ nếu như không cần xây đạo quán, anh ta nghi ngờ sư phụ nhà anh ta có khả năng cả đời này cũng không tăng giá…
Đầu tiên Sở Lâm kính nể sư phụ nhà mình một phen, sau đó, nhỏ giọng khuyên một câu.
“Sư phụ, tôi cảm thấy lần sau lúc người góp từ thiện, có thể hơi khống chế một chút, dù sao dựa theo hạn mức này, tiền chúng ta kiếm được khả năng không đuổi kịp người tiêu cho việc từ thiện.”
Kiếm lời nhiều như vậy, đoán chừng cũng chỉ đủ cho sư phụ góp từ thiện ba bốn lần.
Nói không chừng cuối cùng, đạo quán cũng bị mất…
Tô Cẩm nhất thời cười: “Anh đang suy nghĩ gì đấy? Anh thấy sư phụ anh như kẻ ngốc sao? Góp từ thiện đương nhiên cũng phải ở trong phạm vi năng lực của tôi, hơn nữa tiền tu sửa đạo quán cũng phải giữ lại.”
Cô thật vất vả mới kiếm được nhiều tiền như vậy, cô còn lâu mới vung tay quyên góp hết ra ngoài.
Có điều…
Tô Cẩm nhắc nhở một câu: “Lúc thu phí, cũng không cần lại lên giá thế nào, về sau cứ dựa theo độ khó mà chia đi.” Cứ thỉnh thoảng tăng giá vặt lông dê như vậy, luôn cảm thấy không tốt lắm.
“Được!” Sở Lâm vui sướng gật đầu.
Dù sao tiền kiếm được để xây đạo quán cũng gần đủ rồi, phương diện áp lực tiền tài, cũng nhỏ đi không ít.
Hai thầy trò thống nhất được ý kiến, Tô Cẩm nhịn không được cảm khái, ai, hôm nay chính là một ngày kiếm tiền vui vẻ! Kiếm tiền rất rất vui vẻ!
Thấy Sở Lâm còn đang ở bên cạnh cô, Tô Cẩm lại nói: “Anh không đi làm bài tập sao?”
Sở Lâm cười hì hì: “Tôi muốn gặp Ninh tam phu nhân.” Anh ta cảm thấy, xem xét từ thái độ của sư phụ, Ninh gia này… chắc chắn có vấn đề!
Tô Cẩm cũng không đuổi anh ta đi: “Cũng được, vậy thì theo ở bên cạnh tôi đi, đối với vị này Ninh tam phu nhân này tôi cũng rất tò mò, nghe nói, bà ta cũng tin Phật!”
Chỉ là không biết thờ phụng là tôn Phật…
Mọi thứ đều coi trọng chứng cứ và chân tướng, Ninh tam phu nhân có liên quan đến Thiên Uyên hay không, vẫn là ẩn số.
Sở Lâm khẽ gật đầu, gương mặt nhận được ích lợi không nhỏ: “Sư phụ yên tâm, tôi hiểu mà, không được phán đoán chủ quan.”
Thái độ của Sở Lâm, Tô Cẩm rất hài lòng.
Khoảng gần mười mấy phút.
Triệu Hoà Cẩn gửi cho Tô Cẩm một tin nhắn, nói là Ninh tam phu nhân sắp đến khách sạn rồi, mẹ anh ta sắp xuống lầu nghênh đón.
Tô Cẩm chỉ trả lời lại một chữ được.
Triệu phu nhân được Tô Cẩm đồng ý, một mình đi vào thang máy khách sạn.
Mấy phút sau, Triệu phu nhân dẫn Ninh tam phu nhân tới tầng mà bọn họ đang ở kia.
Ninh tam phu nhân kinh ngạc hỏi thăm: “Chị họ, chị không ở trong nhà, sao lại chạy ra bên ngoài thế?”
Triệu phu nhân thở dài: “Dăm ba câu không nói rõ được.”
Cùng lúc đó, Tô Cẩm đứng dậy, đi mở cửa phòng mình ra.
Lúc Triệu phu nhân sắp đi ngang qua phòng Tô Cẩm, nhìn thấy cánh cửa kia bỗng nhiên mở ra, trên mặt bà ấy bỗng nhiên nhiều hơn mấy phần ý cười.
Bà ấy bước nhanh qua gọi: “Tô quán chủ!”
Tô Cẩm quay về phía Triệu phu nhân khẽ cười, ánh mắt vượt qua bà ấy, rơi vào trên người vị Ninh tam phu nhân kia.
Chỉ liếc một chút, Tô Cẩm đã nhíu chặt mày.
Lúc này, Ninh tam phu nhân cũng có chút tò mò nhìn Tô Cẩm, chị họ gọi cô gái trẻ tuổi này là Tô quán chủ?
Đáy mắt bà ấy mang theo một chút nghi ngờ.
Triệu phu nhân quay đầu lại giới thiệu cho Ninh tam phu nhân: “Vị này là Tô quán chủ, là ân nhân của Triệu gia chúng ta, có mấy lời trong chốc lát không nói rõ được, nhưng vị Tô quán chủ này, thật sự vô cùng lợi hại.”
Ninh tam phu nhân phối hợp gật đầu, sự nghi ngờ trong đáy mắt vẫn như cũ không giảm.
Sau đó, Triệu phu nhân dẫn Ninh tam phu nhân vào phòng.
Tô Cẩm ngưng vài giây ở nguyên chỗ, nhấc chân cũng đi theo.
Sở Lâm hiếu kỳ muốn chết, cho nên vị Ninh tam phu nhân này rốt cuộc có vấn đề hay không? Thái độ của sư phụ… Anh ta thật sự không nghĩ thấu!
Cha Triệu nhìn thấy Tô Cẩm cũng theo tới, vội vàng mời Tô Cẩm ngồi xuống, thái độ phải gọi là cung kính.
Như vậy càng khiến cho Ninh tam phu nhân càng thêm nghi ngờ.
Rốt cuộc là có thân phận gì, khiến cho chị họ và anh rể đều có thái độ như thế?
Tô Cẩm bình tĩnh liếc mắt ra hiệu cho cha Triệu, cha Triệu lập tức hiểu, ông ấy nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía Ninh tam phu nhân, thuận miệng hỏi một câu: “Sao lại đến thăm anh và chị em thế? Chúng ta cũng không sao mà.”
Ninh tam phu nhân cười yếu ớt trả lời: “Còn không phải là do vị lão gia nhà chúng em kia à? Sáng hôm nay nói với em, nhà các anh hình như xảy ra chút vấn đề, còn nói cái gì mà trong nhà các anh đập nhà phá nhà, nên bảo em đến xem tình hình, em nghĩ, cũng quả thực rất lâu rồi không gặp chị họ, nên đã một mình đến đây.”
Không nghĩ tới, đến trang viên, lại phát hiện chị họ, anh rể và Hoà Cẩn, đều không ở nhà, mà chính là chạy ra bên ngoài ở khách sạn.
Sự nghi hoặc trong lòng Ninh tam phu nhân lại tăng thêm không ít.
Cha Triệu âm thầm suy tư, lý do này nghe, có vẻ không có vấn đề gì.
Dù sao phạm vi lớn như vậy, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, rất nhiều người đều sẽ biết Triệu gia xảy ra chút chuyện, nhưng cụ thể là chuyện gì, người ngoài không biết.
Cha Triệu vô ý thức nhìn về phía Tô Cẩm, lại thấy Tô Cẩm đang nhíu mày nhìn chằm chằm Ninh tam phu nhân.
Cha Triệu nghĩ đến trước đó Tô Cẩm cố ý hỏi thăm chuyện của Ninh tam phu nhân, sự bất an trong lòng ông ấy trong nháy mắt nhiều hơn không ít.
Triệu phu nhân bắt đầu bối rối.
Là lại xảy ra điều gì mà bà ấy không biết sao?
Ngay sau đó, bà ấy cũng nhìn em họ mình theo mọi người.
Ninh tam phu nhân không nghĩ ra, thận trọng phá vỡ bầu không khí lúng túng này: “Xin hỏi, trên mặt tôi có thứ gì sao?”
Cha Triệu cười xấu hổ, có thứ gì hay không ông ấy không biết, ông ấy nhìn không ra.
Ông ấy quay đầu nhìn Tô Cẩm.
Đáy mắt Tô Cẩm là một mảnh tiếc nuối, trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, đúng là hiện lên mấy phần thương xót.
Cô chậm rãi đứng dậy, nhắc nhở: “Ninh tam phu nhân không có việc gì thì về sớm một chút đi, mấy ngày nay, cũng đừng ra ngoài nữa, ở nhà cố gắng chăm sóc con gái.”
Câu nói này của Tô Cẩm rơi vào trong tai Triệu tiên sinh và Triệu phu nhân giống như là sấm sét giữa trời quang.
Trong nháy mắt sắc mặt hai người trở nên tái nhợt.
Ở nhà cố gắng chăm sóc con gái? Lời này có ý tứ là… Ninh tam phu nhân và con gái sẽ xảy ra chuyện?
Thấy Tô Cẩm muốn đi, thân thể Triệu phu nhân chuyển động, vội vàng nói: “Tô quán chủ khoan hãy đi!”
Triệu phu nhân đưa tay kéo em họ, run rẩy đi đến trước mặt Tô Cẩm: “Tô quán chủ…” Bà ấy cẩn thận gọi một tiếng.
Ánh mắt Tô Cẩm một lần nữa rơi vào trên người Ninh tam phu nhân.
Ninh tam phu nhân rất thông tuệ, dáng vẻ chị họ như thế, lại thêm trước đó chị họ gọi Tô quán chủ, còn có thái độ của anh rể… Dường như đều đang nói cho bà ta biết, cô gái tuổi còn rất trẻ này… Là vị cao nhân.
Sắc mặt Ninh tam phu nhân dần dần trắng bệch.
Triệu phu nhân nắm lấy tay bà ấy khẽ nói: “Tô quán chủ là người trong Huyền Môn, từ trước tới nay cô ấy không biết nói dối!”
Câu nói này giống như là tầng giấy cuối cùng trên cửa sổ, trong nháy mắt bị xuyên thủng, Ninh tam phu nhân bịch một tiếng quỳ xuống.
“Tôi không biết cô có lai lịch ra sao, câu nói mới vừa rồi kia của cô, đã là chỉ điểm, có thể chỉ một con đường sống hay không?”
Đứa con gái bà ấy thật vất vả mới nuôi sống được, người yếu nhiều bệnh, hiện tại vị Tô quán chủ này còn nói ra như vậy, chẳng lẽ duyên phận mẹ con giữa bà ấy và con gái… Thật sự sắp hết sao?
Tô Cẩm trầm mặc một lúc, bởi vì có mấy lời, cô đột nhiên cũng không biết nên nói như thế nào.
Ninh tam phu nhân thấy cô không lên tiếng, chỉ thấp giọng nói: “Mấy năm này, tôi vẫn luôn ăn chay niệm Phật, chỉ cầu cho con gái tôi có thể thật khoẻ mạnh, tôi tự hỏi chưa từng làm việc gì trái với lương tâm, cũng không phải người độc ác gì, con gái của tôi nó…”
Tô Cẩm có chút nghe không nổi nữa.
Cô lên tiếng cắt ngang Ninh tam phu nhân.
“Phu nhân.” Giọng nói của cô thật thấp, “Mặc dù bà không có tội, nhưng con gái của bà họ Ninh.”
Ninh tam phu nhân luống cuống mờ mịt ngẩng đầu nhìn sang Tô Cẩm, trong hốc mắt có nước mắt đang chuyển động.
Tô Cẩm tiếp tục nói: “Lẽ trời sáng tỏ, nhân quả tuần hoàn, có người không để ý đến nhân quả của Thiên Đạo, nhất định phải làm điều ác, nghịch thiên mà làm thì chung quy sẽ phải trả giá thật lớn! Cái giá này, chính là báo ứng mà con người thường nói, mà báo ứng này… Lại do con cháu đời sau của Ninh gia gánh chịu.”
Để Triệu gia làm con dê thế tội, chính là Ninh gia!
Là lấy, cho dù Ninh gia tìm Triệu gia làm con dê thế tội, Ninh gia vẫn như cũ không tránh khỏi Thiên Đạo, tổ tông làm điều ác, con cháu chịu hậu họa!
Cho đến bây giờ, Ninh gia cũng chỉ còn lại huyết mạch của Ninh tam tiên sinh này.
Đáng tiếc, nhìn tướng mạo của Ninh tam phu nhân, con gái của bọn họ cũng sắp không giữ được, thời gian không còn nhiều nữa.
“Báo ứng? Thì ra những năm này Ninh gia tai hoạ không ngừng… Đúng là bởi vì báo ứng sao?” Ninh tam phu nhân nghẹn ngào lên tiếng, cảm xúc có chút sụp đổ: “Ninh gia rốt cuộc cũng đã làm một vài chuyện không có tính người hay sao?”
Từ trước tới giờ bà ấy không hỏi đến chuyện của Ninh gia, một lòng chỉ nghĩ đến việc chăm sóc con gái cho tốt, nhưng kết quả, Tô quán chủ lại nói những thứ nhân quả này có liên quan đến Ninh gia?
Ninh tam phu nhân giật mình đứng nguyên tại chỗ, nói không nên lời tâm trạng lúc này là hận hay là bi thương… Hoặc là, cả hai đều có…
Cha Triệu ở bên cạnh mơ hồ suy đoán ra một ít gì đó, nhưng hiện tại ông ấy cũng cần bình thường một chút.
Xem ra người hại Triệu gia, rất có thể chính là Ninh gia?
Tâm trạng của cha Triệu phức tạp, đáy mắt sự tức giận ở đáy mắt lan rộng, Triệu gia bọn họ và Ninh gia, vẫn luôn không oán không cừu, mặc dù nói bình thường không liên quan gì, nhưng có quan hệ giữa Ninh tam phu nhân và phu nhân nhà mình ở đó, hai nhà cũng không xảy ra tranh chấp gì, có thể nói là nước sông không phạm nước giếng.
Làm sao mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ?
Nhìn Triệu gia xảy ra những việc này, không biết còn tưởng rằng có thâm cừu đại hận gì…
Ninh tam phu nhân mất một lúc lâu mới miễn cưỡng điều chỉnh được một chút cảm xúc, bà ấy đỏ mắt, thận trọng hỏi thăm Tô Cẩm: “Xin hỏi Tô quán chủ, con gái của tôi… Thật sự không cứu nổi nữa sao?”
Tô Cẩm thản nhiên nhìn sang Ninh tam phu nhân.
Cả đời này Ninh tam phu nhân vốn dĩ là xuôi gió xuôi nước, con cháu đầy đàn, lại vẫn cứ gả vào Ninh gia, từ đó, phúc phận kết thúc, quãng đời còn lại khổ cực…
Trong giây lát.
Tô Cẩm thở dài một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía khác: “Ninh tam phu nhân, trở về sớm một chút đi, đừng dây dưa mất thời gian ở bên ngoài nữa.”
Đáy mắt còn sót lại chút xíu ánh sáng của Ninh tam phu nhân biến mất.
Bà ấy gục đầu xuống, nhẹ giọng nói câu cảm ơn: “Tạ ơn Tô quán chủ.”
Xuất hiện loại tình hình này, ai cũng không nghĩ tới, Sở Lâm vội vàng đi tới đỡ Ninh tam phu nhân: “Tôi bảo người đưa bà về.”
Ninh tam phu nhân lắc đầu, toàn thân như thể đã bao phủ một tầng bi thương nồng đậm.
Triệu phu nhân lấy lại tinh thần, tâm trạng phức tạp đi qua, muốn tự mình đưa em họ về Ninh gia, lại bị cha Triệu túm lại.
Cha Triệu thấp giọng nói: “Bà không thể đến Ninh gia.”
Triệu phu nhân không rõ lắm, vô ý thức nhìn về phía Tô Cẩm, trong chớp mắt, Triệu phu nhân thoáng chốc đã hiểu ra điều gì, bà ấy không thể tin quay đầu nhìn sang cha Triệu: “Ông nói là…”
Cha Triệu không lên tiếng, ánh mắt rơi vào nơi khác, ông ấy khẽ nói: “Bà có thể đi an ủi cô ấy, nhưng chỉ có thể tiễn cô ấy đến cửa khách sạn, tuyệt đối không thể đi cùng với cô ấy.” Mặc dù chỉ với vài câu nói của Tô quán chủ, Ninh tam phu nhân này vô tội, nhưng lúc đưa cô ấy về Ninh gia, ngộ nhỡ bị một vài người xấu của Ninh gia nhìn thấy, đây chẳng phải là tự mình đưa tới cửa, dê vào miệng cọp?
Ai biết hiện tại Ninh gia có thể lại xuống tay với bọn họ hay không? Vào lúc này, không thể mạo hiểm.
Thân thể Triệu phu nhân run rẩy.
Bà ấy đau khổ đuổi theo em họ mình đi ra ngoài.
Nếu như chuyện của Triệu gia thật sự có liên quan đến Ninh gia, vậy sau này, bà ấy và em họ nên đối diện như thế nào? Hơn nữa ngay cả đứa con gái duy nhất cũng không còn nhiều thời gian…
Người em họ đang rất tốt đẹp của bà ấy, làm sao lại rơi vào tình cảnh này chứ?
Hai người đi vào thang máy, Ninh tam phu nhân đột nhiên hỏi: “Chị họ, thực lực của Tô quán chủ kia…”
Sắc mặt Triệu phu nhân phức tạp trả lời bà ấy: “Triệu gia xảy ra chút chuyện, may mà có Tô quán chủ hỗ trợ, cô ấy là ân nhân lớn của Triệu gia, thực lực so với đạo trưởng của Tam Thanh quán còn lợi hại hơn.”
Chẳng lẽ bà ấy phải trơ mắt nhìn con gái rời bỏ bà ấy hay sao?
Triệu phu nhân thấy sắc mặt em họ không tốt lắm, trạng thái tinh thần rõ ràng cũng có vấn đề, thật sự là rất không yên tâm để cho bà ấy rời đi một mình.
Đang suy nghĩ, lúc ra khỏi thang máy, lại thấy Lục Chi Ninh chờ ở bên ngoài.
Lục Chi Ninh đến gần bọn họ, trực tiếp nói: “Sở Lâm bảo tôi sắp xếp người đưa Ninh tam phu nhân trở về, Triệu phu nhân xin hãy yên tâm.”
Trong lòng Triệu phu nhân ấm áp, Sở đạo trưởng quả thật rất thân thiết, may mà có Tô quán chủ có phương pháp giáo dục.
Ninh tam phu nhân hồn bay phách lạc lên xe, Triệu phu nhân đứng ở cửa khách sạn, trong lòng giống như có đau thương vô hạn.
Con bé của Ninh gia, tuổi còn nhỏ, thậm chí còn chưa được cảm thụ được thế giới này một chút nào…
Cùng lúc đó.
Trong phòng của khách sạn, vẻ mặt cha Triệu nghiêm túc: “Tô quán chủ, Ninh gia có phải là người hạ độc thủ với Triệu gia hay không?”
Tô Cẩm không chút do dự gật đầu: “Phải, chính là Ninh gia.”
“Ninh gia phát triển quá nhanh, rõ ràng có vấn đề, có lẽ là dùng cách thức không nên dùng, vào lúc Ninh gia không thể nào tiếp nhận được hậu quả, lại dùng cấm thuật thay xà đổi cột chuyển sang Triệu gia các ông, chỉ là, cuối cùng không thể lừa dối được Thiên Đạo.” Tô Cẩm lắc đầu thở dài.
Ngược lại là khổ cho Ninh tam phu nhân và con gái của bà ấy.
Về phần Ninh gia đã làm chuyện gì, căn cứ vào manh mối trước mắt để phán đoán, đầu tiên chính là nghịch thiên mà làm, cưỡng ép nghịch chuyển khí vận của Ninh gia, khiến cho phồn vinh hưng thịnh, sau đó lại hạ độc thủ với Triệu gia, hại Triệu gia.
Trừ cái đó ra, Tô Cẩm đoán rằng, Ninh gia còn làm nhiều chuyện mất hết tính người, không phải vậy thì sẽ không dẫn tới nhân quả nghiêm trọng như vậy.
Cuối cùng cha Triệu vẫn không nhịn được hỏi một câu cho con gái của Ninh tam phu nhân: “Tô quán chủ, đứa bé kia… thật sự không cứu được sao?”
Tô Cẩm không cho ông ấy đáp án xác thực, chỉ khẽ nói: “Đưa ngày sinh tháng đẻ và tên họ của nó cho tôi.”
Cha Triệu hoảng hốt nói: “Tôi không rõ lắm, phu nhân tôi chắc sẽ biết.”
Mấy phút sau, Triệu phu nhân trở về, Tô Cẩm trực tiếp hỏi: “Phu nhân có biết ngày sinh tháng đẻ con gái của Ninh tam phu nhân không?”
Triệu phu nhân vô ý thức gật đầu: “Biết.”
Hoảng hốt vài giây, đáy mắt Triệu phu nhân thoáng hiện lên ánh sáng: “Tô quán chủ, có phải có biện pháp rồi hay không?”
Tô Cẩm lắc đầu: “Triệu phu nhân, Ninh gia liên quan đến chính là nhân quả, là Thiên Đạo trừng phạt, đây không phải chuyện tôi có thể giải quyết, tôi có thể làm, chỉ là tính mệnh vì người vô tội kia mà thôi, để xem Thiên Đạo phải chăng có để lại đường sống cho người đó không.”
Nếu như có để lại đường sống, dĩ nhiên là không còn gì tốt hơn.
Nếu như không để lại cho người đường sống…
Tô Cẩm mấp máy môi, sau khi tính ngày sinh tháng đẻ, trực tiếp rời đi.
Triệu phu nhân đứng đó, nước mắt lã chã rơi xuống.
Cha Triệu nhìn không được nữa, nhắc nhở một câu: “Bà khóc cái gì? Đây đều là nghiệt mà Ninh gia tự mình làm! Đứa nhỏ là vô tội, nhưng những người bị Ninh gia hại kia, làm sao lại không vô tội?”
...
Sau khi Tô Cẩm trở về, trực tiếp đóng chặt cửa phòng lại.
Cô nhìn ngày sinh tháng đẻ của trữ tiểu thư rơi vào trầm tư, rất nhanh, lại lấy ra đồng tiền bói một quẻ.
Kết quả rõ ràng, là tử cục, khó giải.
Tô Cẩm khẽ nhíu mày, cô đặt lại đồng tiền vào trong tay, sau đó nhắm mắt bắt đầu tán gẫu với Tổ Sư Gia.
“Tổ Sư Gia, những người khác của Ninh gia, mặc dù con chưa từng gặp, nhưng con biết, Ninh gia chắc chắn làm chuyện ác tày trời, chỉ là Tổ Sư Gia, con gái của Ninh tam phu nhân, chung quy là người vô tội nhất.
Ninh tam phu nhân gả vào Ninh gia hai mươi năm, sớm đã có ràng buộc rất sâu với Ninh gia, đây là sự lựa chọn của bà ấy.
Nhưng lúc con gái bà ấy tới thế gian này, cũng chưa từng có cơ hội lựa chọn…
Tổ Sư Gia, trẻ con vô tội, mong người chiếu cố.”
Phương Tri Hạc ở Thanh Thành xa xôi, đang quét dọn Huyền Thanh quán, đột nhiên phát hiện sau lưng vang lên một tiếng động lanh lảnh.
Anh ta kinh ngạc quay đầu lại, sau đó lại thấy bài vị của Tổ Sư Gia chẳng biết đổ xuống từ lúc nào.
Phương Tri Hạc sửng sốt một giây, vội vàng tiến lên, vừa đỡ Tổ Sư Gia xong, vừa thỉnh tội với Tổ Sư Gia: “Tổ Sư Gia thứ lỗi, thật sự là hôm nay xử lý một số chuyện, thời gian quét dọn Huyền Thanh quán trễ một chút.”
Vừa dứt lời, bài vị của Tổ Sư Gia, lung lay một chút, lại đổ.
Phương Tri Hạc: “!”
Xong rồi, Tổ Sư Gia cáu kỉnh rồi!
Phương Tri Hạc vội vàng gửi một tin nhắn cho sư phụ nhà mình.
Tô Cẩm đang chờ Tổ Sư Gia chỉ điểm, nghe thấy điện thoại di động vang lên một tiếng, mở ra xem, phát hiện là Phương Tri Hạc gửi tin nhắn tới, Tô Cẩm ấn nghe, đúng là nghe tin Tổ Sư Gia bất ngờ cáu gắt.
Tô Cẩm nhất thời cười: “A Cẩm đa tạ Tổ Sư Gia!”
Mặc dù Tổ Sư Gia tức giận đến mức bài vị cũng đổ, nhưng, đổ là đại biểu cho việc này thật sự có cơ hội xoay chuyển, nếu như thật sự không có đường sống, Tổ Sư Gia đừng nói tức giận, căn bản cũng sẽ không phản ứng đến cô! Sẽ trực tiếp coi như không nghe thấy cô tán gẫu!
Đáy mắt Tô Cẩm hiện lên mấy phần ý cười, cô ném đồng tiền trong tay lên mặt bàn lần nữa, xem xét từ ngày sinh tháng đẻ, mặc dù vẫn như cũ là tử cục như vừa rồi, nhưng lần này, trong tử cục, tồn tại một con đường sống.
Cũng mang ý nghĩa việc này có cơ hội xoay chuyển!
Có lẽ, con gái của Ninh tam phu nhân, Trữ tiểu thư còn có thể sống sót…
Tô Cẩm trả lời lại cho Phương Tri Hạc một tin nhắn: “Đồ đệ ngốc, Tổ Sư Gia không phải giận anh, là cáu gắt với tôi đó! Anh giúp vi sư thắp cho Tổ Sư Gia ba nén hương, cám ơn Tổ Sư Gia cho thật tốt.”
Phương Tri Hạc nhận được tin nhắn trả lời của sư phụ, không nhịn được nhẹ nhàng thở ra, anh ta còn tưởng rằng chính mình đắc tội với Tổ Sư Gia chứ!
Hóa ra là như vậy… Ai, có sư phụ gánh vác, trong nháy mắt anh ta không còn lo lắng nữa.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận