Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 1025: Bồi thường 2

“Sư phụ, khó giải quyết sao?” Sở Lâm nhỏ tiếng hỏi cô.
Tô Cẩm thở dài một tiếng, cô đã có thể cảm nhận được đại trận này đang lún xuống, dựa theo xu thế này, mặt đất sẽ tiếp tục nứt ra, đại trận cũng sẽ rơi xuống lòng đất, tới chừng đó, muốn ra sẽ rất khó.
“Cũng được.” Tô Cẩm trả lời một câu, sau đó nắm tay thành quyền: “Đại đồ đệ, đợi lát nữa bàn chuyện bồi thường, dựa hết vào anh nhé!”
Sở Lâm đột nhiên nghe thấy vấn đề bàn bồi thường này, anh ta mơ hồ, rõ ràng không kịp phản ứng ý của sư phụ, hơn nữa câu nói này có hơi đường đột.
Ngay sau đó, Sở Lâm liền biết vì sao.
Tô Cẩm nhảy bật lên, đáp ở giữa trận pháp, cô lạnh lùng nhìn tình hình xung quanh, sau đó quyết tâm, ném ra một lá bùa, đồng thời rót linh lực của mình vào trong bùa để tăng thêm sức mạnh của bùa.
Ngay sau đó, chính là tiếng răng rắc kịch liệt, tiếng răng rắc vang lên mấy lần.
Mà đại trận xung quanh cô cũng bị sét đánh liên tục, đại trận rất nhanh liền xuất hiện tình trạng lỏng lẻo.
Tô Cẩm hơi nuối tiếc: “Tôi cũng không muốn như thế này, nhưng tôi thật sự hết cách rồi.”
Vốn dĩ cô muốn từ từ phá trận, như vậy có thể giữ được đại trận ở đây, không gây nên bất cứ tổn hại nào với đại trận.
Nhưng bây giờ…có thể cô có hơi bạo lực.
Đại trận do thế gia Huyền Môn tạo ra, đại khái phải lụi tàn rồi.
Cô vung tay lên, đại trận liền nứt ra một cái lỗ lớn, trên gương mặt tinh xảo của Tô Cẩm nhuộm vài phần bi thương, e là phải đền tiền rồi.
Dù sao thì đại trận hủy trong tay cô, bồi thường là điều chắc chắn.
Nguyên Cảnh và Sở Lâm nhìn nhau: “Đại trận cứ vậy mà bị phá rồi?”
Tô Cẩm phá trận, lần nữa quay lại bên cạnh Sở Lâm, cô xách hai người rời khỏi nơi này, vững vàng đáp xuống chỗ gần đó.
Lúc này, đập vào mắt họ là phong cảnh như họa.
Sở Lâm kinh ngạc thốt lên: “Quả nhiên là một nơi tốt ẩn thế.”
Nghe vậy, Tô Cẩm lập tức hắt chậu nước lạnh: “Đừng tán thưởng phong cảnh nữa, nên nghĩ xem bồi thường thế nào trước đi…”
Đại trận này chắc chắn không rẻ.
Sở Lâm: “…” Đột nhiên không cảm thấy phong cảnh đẹp nữa.
Tô Cẩm vừa thở dài vừa hồi tưởng lại hình dạng ban đầu của đại trận, sau đó trước khi thế gia Huyền Môn tới, tạm thời bù một tiểu trận cho họ trước.
Sau khi bù xong, Tô Cẩm phủi tay: “Chỉ có thể thế này trước.”
Cô nói xong liền quay đầu, nhìn Sở Lâm mặt nhăn mày nhó trước, lại nhìn Nguyên Cảnh, giọng nói đột nhiên dịu dàng hơn vài phần: “Anh không bị dọa sợ chứ?”
Nguyên Cảnh ngạc nhiên nhìn Tô Cẩm: “Không…” Câu hỏi này, hình như có hơi kỳ quái?
Trận pháp cũng không đáng sợ lắm, ngược lại là huyễn cảnh đó, anh vừa nghĩ tới huyễn cảnh liền cảm thấy đáy lòng hoảng hốt, thử hỏi: Người quan trọng nhất chết trước mặt mình, chuyện này ai có thể vượt qua nhanh được?
Bầu không khí giữa hai người bỗng dưng trở nên có hơi ngượng ngập.
Tô Cẩm muốn hỏi thêm câu nữa, nhưng lại cảm thấy không thích hợp.
Bỗng dưng, Tô Cẩm quay người, nhìn quanh lối vào, nét mặt căng thẳng: “Tri hạc đâu? Nhị đồ đệ của tôi đâu?”
Anh ta không nên ở đây đợi họ sao?
Sao không thấy người đâu?
Sở Lâm nhảy vèo lên: “Nhị sư đệ của tôi đâu! Chắc không phải cậu ấy bị người của thế gia Huyền Môn bắt đi rồi chứ?”
Không đợi ba người tiếp tục phân tích, họ thấy ở gần đó xuất hiện mấy bóng người.
Tô Cẩm nhìn sang, người nhìn thấy đầu tiên chính là Hiên Viên Minh.
Ba người thu liễm sắc mặt, bình tĩnh như thường nhìn Hiên Viên Minh đi về phía họ.
Tô Cẩm thì thầm cảm nhận khí tức của Phương Tri Hạc và một tia linh lực cô để lại trên người anh ta.
Sau khi xác nhận Tri Hạc tạm thời không sao, Tô Cẩm như có trầm tư nhìn Hiên Viên Minh, đuổi tới nhanh thật đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận