Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 807: Cốc Sơn tìm người 2

Tiểu Lục tổng: “…” Cách xưng hô này thốt ra từ trong miệng Sở Lâm luôn cảm thấy kỳ kỳ…
Anh ta kiêu ngạo hừ một tiếng.
Vừa đi được mấy bước liền nhìn thấy đạo diễn chạy về phía họ.
Xảy ra chuyện như thế này, đạo diễn cũng rất kinh hồn bạt vía, ông ta vội vã xin lỗi, Lục Chi Ninh cũng không quan tâm đáp: “Ông không nên xin lỗi tôi, ông phải chịu trách nhiệm với người của đoàn phim, trước khi tới đây, tại sao ông không chuẩn bị trước?”
Lục Chi Ninh lý luận rõ ràng, lại lạnh mặt hỏi mấy câu.
Ở trước mặt người ngoài, quả thực rất có phong phạm của tiểu Lục tổng.

Qua khoảng nửa tiếng.
Đạo diễn đã ăn chửi một trận lại tới trước mặt Lục Chi Ninh.
“Tiểu Lục tổng…người đi tìm người còn thiếu hai người chưa về.” Giọng nói của ông ta rất nhỏ, cúi đầu nhìn ngón chân của mình, bộ dạng trông rất chột dạ.
Ông ta cũng không ngờ lần quay phim này lại xảy ra chuyện phiền toái như vậy.
Lục Chi Ninh nhắm mắt, thở dài một hơi: “Ông đi hỏi bọn họ đại khái đã đi hướng nào.”
Dứt lời, rất nhanh có người tới nói tình hình: “Hai người đó là nhân viên công tác của đoàn phim chúng tôi, để tiện tiếp ứng, lần này chúng tôi tìm người đều là hai người một nhóm, họ đi men theo hướng phía tây.”
Nghe vậy, Lục Chi Ninh nhìn Sở Lâm, Sở Lâm vội vàng dùng bùa liên lạc với Phương Tri Hạc, sau đó kể lại tình hình.
Sau khi nhận được tin, Phương Tri Hạc trả lời: “Vừa hay em đi men theo hướng tây, những người khác đừng lên núi nữa.”
Anh ta lại không yên tâm dặn dò một câu, ngọn núi này quả thực có chút vấn đề, khi ở chân núi không phát giác được, bây giờ đi vào trong, anh ta cảm nhận rõ kha khá âm khí.
Những thứ này không thể gây hại tới Diêu Khanh, trên người cô ấy có bùa sư phụ cho, kiên trì một khoảng thời gian có lẽ không có vấn đề gì.
Nhưng chốn rừng thiên nước độc này, một cô gái đi lạc, đoán chừng sẽ rất sợ hãi…lỡ như nếu có dã thú xuất hiện…
Phương Tri Hạc đột nhiên cảm thấy mình không thể nghĩ tiếp nữa, còn nghĩ tiếp nữa, rất dễ tưởng tượng ra một đống chuyện đáng sợ.
Bỗng dưng, anh ta phát giác lân cận có động tĩnh, định thần lại, sau khi xác định vị trí, anh ta vội vàng đuổi theo âm thanh…
Đồng thời lúc này, dưới chân núi, Tô Cẩm cũng từ hiệp hội Đạo Môn chạy tới.
Cô nhìn lướt qua một lượt, thấy gần đó có không ít người tụ tập, trông giống như là người của đoàn phim, bên cạnh họ còn có không ít dụng cụ quay phim.
Tô Cẩm đi tới, tiện tay gọi điện thoại cho Sở Lâm, gọi một cuộc mới phát hiện ở đây không có tín hiệu gì.
Cô lại định đổi bùa liên lạc với họ.
Đúng lúc này, những người đó nhìn thấy Tô Cẩm, có một chàng trai trẻ vui mừng xông tới: “Xin hỏi là Tô quán chủ sao?”
“Phải.” Tô Cẩm đáp một tiếng.
Trợ lý đặc biệt lập tức thở phào: “Tô quán chủ, tôi là người của tiểu Lục tổng, anh ấy bảo tôi ở đây đợi, nói cô sẽ nhanh chóng tới đây.”
Tuy anh ta cũng không biết tại sao cô gái trẻ như vậy lại là chủ của một quán, nhưng là người làm thuê, anh ta ngoan ngoãn nghe lời hoàn thành nhiệm vụ là được, tuyệt đối không thể tùy ý đắc tội khách quý của ông chủ.
Anh ta nói xong câu này liền bắt đầu kể lại tình hình cho Tô Cẩm theo lời dặn của Lục Chi Ninh.
Đồng thời, dẫn Tô Cẩm tới chỗ Lục Chi Ninh nghỉ ngơi.
Khi Tô Cẩm nghe thấy Phương Tri Hạc một mình lên núi, nhíu mày, haiz, khi cô không ở đây, chung quy cũng chỉ có nhị đồ đệ nhà cô gánh vác tất cả.
“Sư phụ!” Sở Lâm vội vàng xông về phía Tô Cẩm, Lục Chi Ninh chậm lại phía sau một bước.
“Tô quán chủ, bên phía Đạo Môn vẫn ổn chứ?” Anh ta nhẹ giọng hỏi một câu, vừa nãy anh ta thảo luận với Sở Lâm, nếu bên phía Đạo Môn không có chuyện gì, đoán chừng Tô quán chủ đã sớm quay lại rồi.
Bây giờ chậm trễ lâu như thế, rất có thể thật sự xảy ra chuyện rồi.
Tô Cẩm bình tĩnh nói: “Chuyện đã giải quyết rồi, Hứa hội trưởng lập bẫy, muốn tóm gọn hết cả Đạo Môn…”
Cô nói vài câu sơ lược về chuyện xảy ra ở hiệp hội Đạo Môn, không nói chi tiết, dù sao thì bây giờ cũng không phải lúc nói chuyện này.
“Hai người ở đây đợi đi, bây giờ tôi lên núi tìm Khanh Khanh.” Sau đó, Tô Cẩm lại xác nhận số người mất tích, ngoài Diêu Khanh, còn có ba người.
Hai người trong đó là mất tích không lâu trước.
Tô Cẩm còn chưa lên núi đã nghe thấy gần đó truyền tới tiếng huyên náo.
Mấy người đi theo hướng âm thanh, chỉ thấy người của đoàn phim phía trước vây thành một vòng, mà trợ lý đặc biệt của Lục Chi Ninh cũng vội vã chạy tới.
“Tiểu Lục tổng, hai người bởi vì tìm người mà đi lạc đã về rồi.
Họ nói là gặp được Phương đạo trưởng, Phương đạo trưởng đã cứu họ, nhưng có một người trông không được tỉnh táo lắm, có vẻ như có hơi sai sai.”
Lục Chi Ninh nhìn Tô Cẩm, vội vàng nói: “Chuyện lần này, làm phiền Tô quán chủ rồi.”
“Yên tâm, anh đã là khách hàng cũ rồi, chuyện này dễ nói.” Tô Cẩm vừa nói vừa đi lên, chuyện của Diêu Khanh, đương nhiên không cần Lục Chi Ninh trả tiền, nhưng…chuyện của đoàn phim này, vẫn cần xử lý, ví dụ sau đó tiếp tục quay phim ở đây, vậy chắc chắn cần cô bảo vệ mới được.
Lục Chi Ninh vừa xuất hiện, đám người đang bao vây liền tự động tản ra.
Đạo diễn nhìn thấy anh ta, vội vàng đi lên: “Tiểu Lục tổng…”
Lời còn chưa nói hết đã bị Lục Chi Ninh ngăn lại.
Lục Chi Ninh nghiêng người, nhường đường cho Tô Cẩm.
Hành động này khiến không ít người tò mò nhìn Tô Cẩm.
Rõ ràng chỉ là một cô gái trẻ, sao thái độ của tiểu Lục tổng lại tế nhị như thế?
Hai người từ trên núi chạy xuống không có chuyện gì nghiêm trọng, nhưng một người trong đó quả thực vận thế có hơi thấp, đã nhiễm vài phần âm khí.
Lúc này, anh ta đang ngồi dưới đất nói nhăng nói cuội.
Đạo diễn hơi lo lắng: “Tiểu Lục tổng, tình trạng của tiểu Chu không đúng lắm…”
Lời vừa dứt, Tô Cẩm giơ tay dán lá bùa lên người người đó.
Thấy vậy, đạo diễn càng ngơ ngác: “Đây đây đây…Tiểu Lục tổng! Cô ấy là ai, bùa này của cô ấy sao trông giống như lừa đảo vậy!”
Lục Chi Ninh cạn lời trừng ông ta một cái: “Ông im miệng!”
Ngay sau đó, đôi mắt si ngốc mơ màng của người đó lập tức sáng trong trở lại.
Thấy anh ta không sao, Tô Cẩm hỏi: “Vị Phương đạo trưởng đã cứu hai người đâu?”
Người kia trả lời: “Anh ấy chỉ đường cho chúng tôi, bảo chúng tôi quay về trước, trông có vẻ còn muốn đi vào sâu hơn, nói là muốn tìm người.”
“Các anh đã gặp phải cái gì?” Tô Cẩm hỏi.
Lần này là nhân viên công tác tên Tiểu Chu đó trả lời: “Khi chúng tôi tìm người, đã lạc đường, không biết là sao, luôn quanh quẩn ở cùng một chỗ, tới lui vòng quanh, giống như bị nhốt bên trong vậy.
Sau đó tôi và cậu ta lạc nhau, có một thứ đen xì đuổi theo tôi, tôi cứ chạy mãi chạy mãi…
Khi tôi tưởng mình sắp xong đời rồi, Phương đạo trưởng xuất hiện, cứu tôi. Sau đó anh ấy lại dẫn tôi tìm được đồng nghiệp của tôi, còn chỉ đường cho chúng tôi xuống núi.”
Nét mặt Tiểu Chu nghiêm túc, lá bùa trên người anh ta, anh ta luôn không dám tháo xuống, khi nhìn lá bùa đó, đáy mắt lộ ra vài phần thành kính.
Thái độ của anh ta khiến đồng nghiệp Tiểu Vu coi thường.
Rõ ràng là tự mình hù mình.
Trên đường về, hai người còn vì chuyện này suýt chút cãi nhau.
Quan điểm khác nhau, không thể nói chuyện được.
Sau đó Tiểu Chu bắt đầu nói bậy nói bạ…
Tiểu Vu cảm thấy có thể là Tiểu Chu nói không lại mình, cho nên cố ý nói những lời linh tinh, muốn hù dọa anh ta.
Nghĩ như vậy, để tinh thần và thân thể của Tiểu Chu khỏe khoắn, Tiểu Vu quyết định không tranh biện gì nữa.
Tô Cẩm suy nghĩ một hồi, đề nghị với Lục Chi Ninh: “Nếu không có chuyện gì khác, bảo người của đoàn phim rời khỏi nơi này trước, mấy người các anh cũng đừng ở đây nữa.”
Cốc Sơn này không thể nào không có vấn đề.
Rừng thiên nước độc, âm khí nặng nhất, hơn nữa trông rất sai khác.
Thế nhưng Tô Cẩm vừa nói xong lại bị đạo diễn phản đối: “Không được, chúng tôi mới vừa bắt đầu quay…”
Tô Cẩm nhìn ông ta một cái, cảm thấy có hơi buồn cười: “Nếu ông cảm thấy mạng mình lớn, vậy thì ở đây đi, buổi tối ở đây không quá an toàn.”
Bỏ lại câu nói này, Tô Cẩm vẫy tay với trợ lý đặc biệt của Lục Chi Ninh: “Anh biết chỗ có thể nghỉ ngơi gần chỗ này nhất ở đâu không?”
“Ngoài năm mươi cây số, có nhà nghỉ.” Trợ lý đặc biệt đã tìm hiểu tình hình nơi này rồi.
Khi đó quả thực họ cũng định ở đó, nhưng thực sự quá xa Cốc Sơn, cộng thêm lộ trình không chỉ xa, hơn nữa đường xá còn gập ghềnh, những thiết bị họ mang theo đều rất đắt, nếu vận chuyển tới lui, cộng thêm xóc nảy trên đường, rất dễ bị va đập.
Hơn nữa, bọn họ nhiều người như thế, đi tới đi lui cũng thực sự rất bất tiện.
Cuối cùng, đạo diễn thuê không ít lều, định tạm thời ở dưới chân núi này mấy ngày.
Nào ngờ sẽ xảy ra những chuyện này…
Tô Cẩm nhìn Lục Chi Ninh: “Anh hiểu ý của tôi chứ?”
Lục Chi Ninh nhanh chóng gật đầu: “Tôi hiểu, tôi sẽ bảo mọi người rời khỏi đây ngay, tôi sẽ bảo họ ngoan ngoãn ở nhà nghỉ đó đợi hai người quay lại!”
Là người đã từng chịu không ít khổ sở, Lục Chi Ninh vô cùng hiểu ý của Tô Cẩm.
Tô quán chủ đã đặc biệt nhắc nhở rồi, nếu còn không nghe lời, vậy chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn…
Sau khi Tô Cẩm rời đi, Tiểu Chu từ dưới đất đứng dậy, là người đầu tiên lựa chọn ủng hộ đề nghị của cô!
Lục Chi Ninh lạnh mặt, trực tiếp bảo toàn bộ người trong đoàn phim thu dọn đồ đạc rời khỏi, thái độ của anh ta quyết liệt, cho dù là đạo diễn gân cổ tranh biện, cũng không dám đắc tội tiểu Lục tổng.
Chỉ là bao gồm cả đạo diễn, còn có rất nhiều người đều không hiểu hành vi của Lục Chi Ninh.
Không hiểu vì sao anh ta lại nghe theo đề nghị của một cô gái trẻ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận