Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 583: Cô gái, cô gặp người không đàng hoàng rồi 2
Tô Cẩm đưa tay lấy tiền, đếm cẩn thận rồi không nhìn cô gái kia nữa.
Vẻ mặt cô gái trẻ kia có chút hoảng hốt, chẳng lẽ gặp phải kẻ lừa đảo sao? Có phải cô ấy đưa tiền quá dễ dàng không? Có lẽ cô ấy nên nghe đối phương có thể tính ra được gì trước đã rồi mới đưa tiền.
Ngay sau đó, Tô Cẩm ôn hòa nói: “Cô gái, cô gặp phải người không đàng hoàng rồi, tôi khuyên cô nên chia tay.”
Cô gái trẻ sững sờ ngay tức khắc: “???”
Sắc mặt cô ấy thay đổi liên tục, rõ ràng có thêm mấy phần tức giận: “Cô, sao cô có thể nói vậy được? Quan hệ giữa tôi và bạn trai tôi rất tốt, bạn trai tôi rất tốt với tôi, anh ấy rất yêu tôi, đối xử với tôi vừa kiên nhẫn vừa chu đáo!
Mà đại sư vừa rồi cũng đã tính ra rằng tôi với bạn trai tôi là một đôi trời sinh!”
Tô Cẩm lúc này mới ngước mắt nhìn đối phương: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Ông ta là đại sư giả, vậy nên đương nhiên lời của đại sư giả không thể tin được.”
Cô gái trẻ kia có chút tức giận, cô ấy cắn môi, không vui trừng mắt nhìn Tô Cẩm: “Sớm biết thế này thì tôi không nên nghe cô nói bậy nói bạ.”
Tô Cẩm cũng không tức giận, vẻ mặt vẫn ôn hòa.
Cô gái trẻ nhìn thấy dáng vẻ này của cô, tức giận đứng dậy định rời đi, nhưng vừa quay người lại thì lại nghe thấy tiếng nói khác vang lên.
Giọng Tô Cẩm rõ ràng thanh thúy: “Không tin cũng không sao, nhưng cô nên suy nghĩ lại chuyện lấy giấy đăng ký kết hôn, không cần phải vội vàng đi lấy giấy đăng ký kết hôn ngày mai đâu.”
Vẻ tức giận trên mặt cô gái trẻ lập tức bị thay thế bằng sự kinh ngạc, cô ấy kinh ngạc quay người lại, cơn tức giận đã tiêu tan hết, chỉ còn lại vẻ mặt không thể tin được: “Sao cô biết ngày mai tôi sẽ lấy giấy đăng ký kết hôn?”
Chuyện cô đăng ký kết hôn ngày mai không nói với ai khác cả, bởi vì cha mẹ cô ấy không đồng ý cho cô ấy và bạn trai ở bên nhau, cho nên cô ấy mới định lặng lẽ đi lấy giấy đăng ký kết hôn trước, như vậy thì cha mẹ sẽ không có cách nào chia rẽ bọn họ nữa.
Vì vậy, chuyện đăng ký kết hôn này chỉ có hai người là cô ấy và bạn trai mình biết.
Nhưng tối này bạn trai cô ấy phải tăng ca, cô ấy rảnh rỗi không có việc gì làm nên tới phố thương mại này đi dạo. Nghe nói ở chỗ này có đại sư xem bói nên cô ấy mới đến tìm đại sư tính thử nhân duyên, cũng chỉ muốn được may mắn.
Lại không ngờ rằng có chuyện như thế này xảy ra…
Ngay cả vừa nãy khi cô ấy nhờ đại sư kia đoán mệnh, chính bản thân cô ấy cũng không đề cập gì đến việc đi lấy giấy đăng ký kết hôn, chỉ hỏi xem nhân duyên của cô và bạn trai mình như thế nào.
Giờ phút này, trong lòng cô ấy tràn đầy kinh ngạc và hoảng sợ.
Tô Cẩm không nhanh không chậm trả lười: “Xem tướng, đoán mệnh, bắt quỷ tôi đều biết.”
Sau đó cô lấy ra một lá bùa Hộ Mệnh đặt lên bàn: “Bùa Hộ Mệnh này giá năm trăm tệ.”
Cô gái trẻ kia đưa năm trăm tệ còn lại cho Tô Cẩm không chút do dự: “Tôi mua!”
Tô Cẩm một tay cầm tiền, tay kia đưa lá bùa cho cô ấy.
“Sau này nếu gặp chuyện gì không thể giải quyết được thì cô có thể liên hệ lại với tôi.” Nói xong, Tô Cẩm lại lấy ra một tấm danh thiếp. Danh thiếp này là thuận tay lấy ở chỗ lễ tân khách sạn, trên đó là địa chỉ của khách sạn.
Tô Cẩm nói thêm: “Cô cứ đến khách sạn này, nói với lễ tân là tìm Tô quán chủ là được.”
Cô gái nhận danh thiếp, nhưng trong mắt vẫn còn nghi ngờ như trước: “Bạn trai tôi…”
Tô Cẩm không nhìn cô ấy nữa, dặn dò: “Cô gái, có một số chuyện chỉ có thể tiết lộ tới đây thôi, không thể nói kỹ hơn được nữa. Lá bùa Hộ Mệnh này cô nhớ phải luôn mang theo bên mình, đừng bao giờ rời xa nó.”
Cô gái trẻ cầm lá bùa và tấm danh thiếp đứng tại chỗ một lúc lâu, thấy Tô Cẩm rõ ràng không muốn nói thêm nữa, cô ấy đành phải cẩn thận nhét lá bùa vào trong túi.
Chẳng lẽ bạn trai cô ấy thật sự có vấn đề sao?
Có một số chuyện xảy ra từ trước đến nay không thể không nghĩ lại.
Cô gái trẻ nắm chặt lá bùa trong tay, trong lòng lặng lẽ đặt ra những nghi vấn khác.
Cho dù cô ấy cảm thấy quả thật bạn trai rất yêu mình, nhưng vào giờ khắc này, nhận thức của cô ấy cũng không khỏi bị dao động.
Thậm chí suy nghĩ của cô ấy cũng bắt đầu trôi đi, như thể chiếc xe không phanh lại được, hồi tưởng lại những chuyện xảy ra giữa mình và bạn trai. Vốn dĩ những chuyện xảy ra trước kia chỉ là việc nhỏ nhặt vô ý, nhưng giờ phút này lại tựa như những mũi kim chậm rãi đâm vào trong trái tim cô ấy.
Cô ấy đã cãi nhau với cha mẹ vì bạn trai, thậm chí còn đến mức muốn cắt đứt quan hệ.
Nhưng trong tình huống này, bạn trai cô ấy chẳng những không tìm ra cách để xoa dịu mối quan hệ giữa cô ấy và cha mẹ, thậm chí vào thời điểm mấu chốt còn cố gắng thuyết phục cô lặng lẽ đi lấy giấy đăng ký kết hôn với anh ta nữa.
Dùng phương thức này để cha mẹ hiểu rõ quyết tâm của cô ấy như thế nào!
Nhưng nói cách khác, phương thức lấy giấy đăng ký kết hôn này cũng là đang ép buộc cha mẹ cô ấy phải đồng ý.
Khoảnh khắc một làn gió thổi qua, cô ấy chỉ cảm thấy một cảm giác ớn lạnh lan ra từ lòng bàn chân…Gió đêm hơi lạnh, trong thoáng chốc, suy nghĩ của cô ấy cũng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Nghĩ đến chuyện ngày mai sẽ đi lấy giấy đăng ký kết hôn, cô ấy đột nhiên do dự.
Liệu cô ấy có thật sự phải vì bạn trai mình mà trở thành địch với cha mẹ mình, đi đến tình trạng ở hai chiến tuyến sao?
Nếu lỡ như sau khi lấy giấy đăng ký kết hôn, quan hệ giữa cô ấy và cha mẹ lại nháo đến tình trạng không thể lui lại được thì cô ấy phải làm thế nào?
…
Trên phố thương mại, Tô Cẩm vẫn ngồi ở gian hàng xem bói kia.
Nguyên Cảnh lặng lẽ nhìn cô, vậy là A Cẩm đang coi trọng cái gian hàng xem bói này của đại sư giả à?
Lúc này, Tô Cẩm mỉm cười với anh nói: “Tôi cảm thấy gian hàng xem bói này quả thật không tệ, sau này tôi sẽ thu xếp thời gian bày quầy hàng ở chỗ này cũng được, về phần chúng tôi có thể tiếp được bao nhiêu khách hàng thì còn phải xem duyên phận.”
Giống như cô gái vừa rồi, vừa nhìn đã biết đó là một bông hoa được cha mẹ nuôi dưỡng cẩn thận trong nhà kính.
Mà bạn trai của cô ấy cũng không phải người tốt lành gì, nếu không phải trùng hợp gặp được cô thì nói không chừng ngay cả tính mạng của cô gái kia cũng mất.
Hơn nữa cô gái kia chỉ là mắt kém bị lừa, làm sao đến mức phải mất đi tính mạng được chứ?
Tô Cẩm lắc đầu thổn thức.
Thấy sắc trời càng lúc càng tối dần, ý cười trên khóe môi Tô Cẩm cũng càng lúc càng sâu hơn.
Đúng lúc này, gã đại sư giả kia rời đi rồi đột nhiên quay lại.
Sau khi đại sư giả chạy trốn, càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng. Lúc đó ông ta vừa chột dạ, vừa có chút lo lắng nên quên suy nghĩ kỹ hơn, đến mức căn bản không nghĩ sâu thêm một chút.
Lúc này mới định thần lại, ông ta lại cả gan quay về.
Vừa nhìn thấy Tô Cẩm đã chiếm gian hàng xem bói của mình, nỗi tức giận trong lòng ông ta trào lên.
Đại sư giả bất chấp chạy tới, tức giận quát lớn: “Cô gái này, cô cũng được đấy, tôi suýt nữa rơi vào trong tay cô rồi! Vừa nãy cô nói là cô vạch trần gã đại sư giả, nhưng cô có chứng cứ gì chứng minh chính cô là người vạch trần gã đại sư giả đó không? Ai mà biết có phải do cô nghe được tin đồn nên mới tới đây hù dọa tôi không chứ?”
Tô Cẩm cũng không nóng nảy, chỉ thản nhiên nhìn ông ta: “Ông có chắc chắn muốn tranh cãi với tôi vào lúc này không?”
Đại sư giả không hiểu ra sao: “Cô nói vậy là có ý gì?”
Tô Cẩm cười nhắc nhở: “Trên phố thương mại này đã không còn người nào nữa rồi, cũng muộn lắm rồi, ông nên rời khỏi chỗ này đi.”
Vừa dứt lời, đại sư giả liền cảm thấy từng đợt lạnh lẽo chui vào trong thân thể mình.
Ông ta vô thức rùng mình một cái.
Sau đó nhìn quanh bốn phía, thấy trên con phố thương mại này chỉ còn lại bốn người.
Nguyên Cảnh nghe Tô Cẩm nói xong càng cảnh giác hơn, anh nhìn quanh thấy chỉ còn lại mình, A Cẩm, đại sư giả và ông chủ quán trà.
Nguyên Cảnh cau mày, nhạy cảm phát hiện ra có điều cổ quái.
Con phố thương mại này, rõ ràng có vấn đề!
Vừa rồi lúc anh và A Cẩm tới chỗ này, tuy con đường này có hơi vắng vẻ nhưng vẫn có nhiều người, nhưng bây giờ chỉ trong một thời gian rất ngắn mà lại đột nhiên không còn bao nhiêu người nữa rồi?
Đại sư giả đột nhiên nghĩ đến một truyền thuyết mà mình nghe nói trước đó.
Cho dù trong bụng ông ta vẫn còn nhiều thắc mắc nhưng giờ khắc này ông ta cũng không nói thêm được gì nữa, lại lần nữa co chân chạy, chật vật vô cùng.
Tô Cẩm nhìn bóng dáng ông ta rời đi, mỉm cười nói chuyện phiếm với Nguyên Cảnh: “Anh nghĩ ông ta đang nghĩ gì? Rõ ràng là chạy rồi, thế mà còn chạy về nữa? Bây giờ lại nghĩ đến chạy trốn. Chậc, thật sự đầu óc không được thông minh cho lắm…”
Nguyên Cảnh nghiêm túc đáp: “Ừm, đại sư giả mà, vốn đầu óc đã không được thông minh rồi.”
Sau đó, Tô Cẩm và Nguyên Cảnh bình tĩnh nhìn về phía gã đại sư giả chạy trốn.
Mấy phút sau, đại sư giả như bị điên chạy lại, ông ta trở lại trước mặt Tô Cẩm, vô cùng hoảng sợ nói: “Tôi, tôi không chạy ra ngoài được!”
Ông ta rất quen thuộc với con phố này, nhưng không hiểu chuyện gì xảy ra mà vừa nãy ông ta không nhìn thấy giao lộ ở đâu hết, giao lộ trước đó đã biến đâu mất rồi, biến thành một bức tường…
Ông ta thở hổn hển nói: “Đã muộn thế này, trên đường cũng không có ai, hai người không đi sao?”
Tô Cẩm giả vờ khó hiểu nhìn ông ta: “Tại sao phải đi? Ở đây không phải rất vui sao? Có rất nhiều người bạn ở đây với tôi, còn có thể nói chuyện phiếm đỡ buồn nữa…”
Nói xong lời cuối cùng, Tô Cẩm cố ý hạ giọng, cùng với một trận âm phong thổi tới, gã đại sư kia lập tức hoảng sợ đến sắp quỳ xuống, hét lên một tiếng chói tai rồi nhấc chân lên tiếp tục chạy về phía trước không quay đầu lại!
Tô Cẩm thờ ở nhìn sang đó, vung tay lên, một luồng kim quang nhàn nhạt phóng tới rơi thẳng vào trên người đại sư giả.
Vài phút sau, gã đại sư giả đang chạy rất nhanh đột nhiên đụng vào một cây cột, ông ta xoa trán, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt, không biết từ lúc nào mà ông ta đã chạy ra khỏi con phố thương mại đó rồi?
Trước mắt đều là xe cộ nườm nượp qua lại và đám đông nhộn nhịp…
Đại sư giả thở phào nhẹ nhõm, trong mắt hiện lên ý cười, chẳng lẽ hết thảy vừa rồi đều là do ông ta tưởng tượng ra sao?
Ông ta cố nén sợ hãi quay đầu lại, chỉ thấy cách đó không xa chính là con phố thương mại, giao lộ vẫn còn đó, lại không hề có bức tường nào…
Đại sư giả muốn đi nhìn xem nhưng lại sợ gặp phải chuyện tương tự lần nữa.
Cuối cùng, ông ta không quay lại mà rời đi, vội vàng chạy khỏi chỗ này, cho dù là phố thương mại hay là quầy hàng xem bói thì ông ta cũng không cần nữa, cũng không bao giờ quay lại!
…
Sau khi đại sư giả rời đi, Tô Cẩm cũng giấu đi công lao và tên tuổi của mình.
Cho dù đại sư giả kia có trả giá đắt cho những sai lầm của mình thì cũng không phải là xảy ra chuyện trên phố thương mại này.
Hơn nữa, ông ta còn bởi vì cô mà chạy về đây, Tô Cẩm liền thuận tay giúp một việc nhỏ để ông ta có thể thoát ra ngoài, tránh nhiễm phải nhân quả.
Ngay sau đó, ông chủ quán trà đi tới bên cạnh Nguyên Cảnh, dùng ngón tay trỏ gõ nhẹ lên bàn.
Ý tứ không thể rõ ràng hơn, đã đến lúc tính tiền rồi.
Nguyên Cảnh lập tức hiểu ngay, từ sau khi quen biết A Cẩm, anh đã có thói quen lúc nào cũng mang theo một ít tiền mặt trên người. Anh rút hai tờ tiền ra đưa nhưng ông chủ quán trà không lấy.
Nguyên Cảnh: “?”
Hai chén trà không thể uống, còn muốn bao nhiêu nữa chứ?
Ông chủ quán trà này còn muốn công phu sư tử ngoạm hay sao?
Anh lại lấy thêm mấy tờ tiền nữa nhưng ông chủ quán trà vẫn không lấy, ngay cả ánh mắt nhìn anh cũng thay đổi hẳn. Nguyên Cảnh thậm chí còn cảm giác được cảm giác áp bách rõ ràng.
Ngay lúc anh định hỏi lại thì đột nhiên anh nghĩ tới một điều.
Trên phố thương mại này đã không còn người nào nữa.
Vậy tại sao ông chủ quán trà này vẫn còn ở đây???
Nguyên Cảnh nắm chặt tiền, ánh mắt có chút hoảng hốt…vận may này của anh…đúng là tuyệt thật!
Nguyên Cảnh không khỏi nghĩ đến khả năng này đến khả năng khác, lúc này, Tô Cẩm vỗ tay, đặt trên mặt bàn hai tờ tiền âm phủ.
Ông chủ quán trà nhìn thấy tiền âm phủ lập tức đưa tay cầm, đồng thời cảm giác áp bách còn quanh quẩn cũng biến mất theo.
Nguyên Cảnh sửng sốt mấy giây: “…”
Cho nên, chẳng lẽ vừa nãy ông chủ quán trà này cho rằng anh không muốn trả tiền, định ra tay với anh sao?
Nguyên Cảnh lặng lẽ cất tiền đi, trong lòng thầm nhủ, lần sau có phải anh cũng nên mang theo một ít tiền âm phủ nên người nữa không???
À, chờ chút, hình như có gì đó không đúng lắm.
Nguyên Cảnh cúi đầu nhìn sang, dưới ánh đèn mờ ảo, ông chủ quán trà…quả nhiên không có bóng.
Điều này nói rõ, ông chủ quán trà quả thật không phải là con người.
Tuy rằng vừa nãy anh đã đoán được nhưng giờ khắc này được chứng minh, lại là một câu chuyện khác.
Lúc anh và A Cẩm đến phố thương mại, trời vẫn còn chạng vạng, bầu trời cũng chưa tối hẳn, làm sao có thể…Một con phố thương mại to như vậy mà vẫn còn có quỷ ẩn hiện đây?
Lúc Nguyên Cảnh ngẩng đầu lên, không biết có phải là trùng hợp không mà đúng lúc đó anh liền đối mặt với ánh mắt của ông chủ quán trà.
Khuôn mặt không biểu tình của ông chủ quán trà đột nhiên nở một nụ cười âm trầm với Tô Cẩm, nụ cười đó giống như mở ra một cái miệng đầy máu!
Nếu Sở Lâm ở chỗ này, sợ là lại hét toáng lên. Nhưng Nguyên Cảnh có tố chất tâm lý rất tốt, vẻ mặt anh vẫn tự nhiên quay đầu, sau đó bước lại bên cạnh Tô Cẩm.
Tô Cẩm vỗ cánh tay Nguyên Cảnh trấn an: “Không sao đâu, đừng sợ.”
Cảm xúc của Nguyên Cảnh được vỗ về, ánh mắt lập tức có thêm mấy phần ấm áp. A Cẩm biết quan tâm đến anh, thật cảm động!
Đương nhiên Tô Cẩm không biết Nguyên Cảnh đang nghĩ gì.
Cô đưa tay nắm lấy cổ tay Nguyên Cảnh, rời khỏi gian hàng xem bói.
Hai người vừa bước một bước, Tô Cẩm quay đầu lại, lạnh lùng nhìn ông chủ quán trà dường như đang có động tác gì đó.
Ông chủ quán trà bị ánh mắt nhìn thẳng của cô làm cho giật nảy mình, lập tức nở một nụ cười đặc trưng với Tô Cẩm: “Hai vị khách quan nhớ đi thong thả nhé.”
Sau khi hai người rời đi, ông chủ quán trà mới thở phào nhẹ nhõm, ôi, thật sự hù chết quỷ mà!
Ông ta không muốn làm gì cả, nhưng ánh mắt của cô gái kia, thật sự quá đáng sợ!
Loại cảm giác áp bức kia tựa như bẩm sinh, vốn còn tưởng bọn họ chỉ là một đôi mặc cho quỷ làm thịt, trên thực tế lại là đại lão giấu mặt…
Ông chủ quán trà thở dài, bắt đầu thu dọn quán trà của mình. Thôi thôi, đêm nay không bày quán nữa, ông ta muốn thu dọn đồ đạc về nhà!
…
Trong lòng Nguyên Cảnh có không ít nghi vấn: “A Cẩm, vậy là bây giờ chúng ta đang ở đâu?”
Mặc dù vị trí của bọn họ bây giờ nhìn từ bên ngoài thì vẫn là phố thương mại, nhưng trên con đường này ngoại trừ hai người bọn họ ra thì không còn bóng dáng một ai khác, yên tĩnh mà quỷ dị.
Tô Cẩm nói nhẹ nhàng: “Anh có thể hiểu đây là một thế giới khác ở bên trong phố thương mại.”
Cô vừa nói vừa dẫn Nguyên Cảnh đi về phía trước: “Phố thương mại này ban ngày vẫn bình thường, nhưng đến lúc chạng vạng thì phát sinh biến hóa. Những hộ kinh doanh trên đường này đồng loạt thu dọn quầy hàng rời đi giống như đã hẹn trước vậy.
Có lẽ bọn họ không biết phố thương mại này có bí mật gì, nhưng rõ ràng bọn họ tuân thủ thỏa thuận này một cách thống nhất.”
Lúc này hai người đi tới một con hẻm, Minh Hiên Lâu cũng ở trong hẻm này.
Tô Cẩm đứng đó tiếp tục giải thích: “Anh có nhớ cảnh tượng khi mới tới nơi này lần đầu tiên không? Phố thương mại vô cùng náo nhiệt nhưng trong hẻm nhỏ thì lại vắng vẻ đến cực điểm, giống như là hai thế giới vậy.
Đó là bởi vì âm khí ở nơi này rất nặng, ngay cả con phố thương mại cũng bị ảnh hưởng.
Nếu như vận khí không tốt, lại gặp phải thời gian đặc biệt thì rất dễ đi lạc trên con phố thương mại ban đầu, đi vào phố thương mại hiện tại, giống như gã đại sư giả vừa rồi, không tìm được lối ra.”
Cũng có lẽ đến sáng hôm sau sẽ lại đi ra ngoài, cũng có lẽ hoãn toàn lạc lối ở trong này.
Tô Cẩm cũng không nghĩ tới mình sẽ gặp phải tình huống như vậy ở chỗ này.
Xem ra bí mật ở nơi này còn nhiều hơn so với tưởng tượng.
Nguyên Cảnh suy nghĩ một lát, cũng mơ hồ hiểu ra.
Anh hỏi: “Có thể hiểu giống như người bình thường hay nói là quỷ đả tường không?”
Tô Cẩm suy nghĩ một chút: “Cũng có thể hiểu như vậy, nhưng mà nguyên lý thì khác nhau…” Suy cho cùng, những chuyện như thế này có quá nhiều, mà tình huống mỗi chuyện cũng có thể khác nhau.
“Tiếp theo chúng ta sẽ đi gặp ông chủ Chu của Minh Hiên Lâu.” Tô Cẩm nói tiếp: “Còn chuyện của phố thương mại này chúng ta sẽ nói sau.”
Bởi những chuyện xảy ra trên phố thương mại này cũng ảnh hưởng rất lớn.
Nguyên Cảnh đi theo Tô Cẩm, chẳng mấy chốc đã đi theo con đường lần trước đến cửa Minh Hiên Lâu.
Bên trong Minh Hiên Lâu, người phục vụ trẻ tuổi hình như đang tính toán sổ sách hôm nay. Tô Cẩm liếc mắt liền nhận ra đây chính là Tiểu Trương, nhân viên phục vụ đã tiếp đón cô lần trước.
Tiểu Trương ngẩng đầu lên thấy có khách tới, đang còn suy nghĩ đến giờ này rồi thì người tới sẽ là ai, một giây sau, Tiểu Trương liền nhận ra Tô Cẩm.
“Hóa ra là cô à? Lần này cô muốn mua thứ gì?” Tiểu Trương đặt việc đang làm dở xuống, vội vàng bước tới.
Anh ta nhớ rất rõ Tiết đạo trưởng đã từng nhắc nhở, vị này là khách quý, không thể lơ là!
Người có thể khiến cho Tiết đạo trưởng phải cố ý nhắc nhở như thế đương nhiên không phải là người đơn giản.
Tô Cẩm mỉm cười nhìn anh ta: “Chu sa mua ở cửa hàng các anh dùng rất tốt, tôi tới mua thêm một ít.”
Nghe vậy, Tiểu Trương lập tức quay đầu đi lấy chu sa thượng hạng: “Cô cứ yên tâm, cửa hàng của chúng tôi đã mở cửa buôn bán cả trăm năm nay rồi, đồ của chúng tôi bán tất cả đều là chính phẩm! Nếu như mua phải hàng giả thì sẽ một đền mười!”
Công việc kinh doanh trong cửa hàng bọn họ hầu hết đều là những đơn đặt hàng lớn từ các đạo quán, mà những đạo sĩ kia cũng đều có bản lĩnh thật sự.
Nếu thật sự trộn lẫn chu sa giả chung với thật để bán ra, cửa hàng này sợ là đã sớm không thể tiếp tục mở cửa được nữa rồi.
Tô Cẩm đặt mua một ít chu sa, lại lấy thêm một ít giấy vàng và hương nến thường dùng. Chỉ là sau khi trả tiền xong, Tô Cẩm không vội rời đi.
Cô bình tĩnh nói: “Lần trước tôi không gặp được ông chủ Chu, lần này thì sao? Ông chủ Chu có ở đây không?”
Lời này vừa hỏi ra, sắc mặt Tiểu Trương liền thay đổi, anh ta ấp úng không biết trả lời như thế nào.
Tô Cẩm nói tiếp: “Tôi cũng không làm khó anh làm gì, tôi biết ông chủ anh vẫn luôn ở đây. Anh ra sân sau hỏi thay tôi một tiếng, xem thử ông ta có muốn gặp tôi không!”
Tiểu Trương: “…” Chẳng trách vị khách này được Tiết đạo trưởng cố ý dặn dò như thế, quả thật quá kinh người!
Ngay cả chuyện ông chủ đang ở sân sau mà cô ấy cũng biết…
Tiểu Trương do dự một lát rồi vội vàng đi ra sân sau.
Tô Cẩm và Nguyên Cảnh nhìn nhau rồi lại đi dạo quanh cửa hàng.
Chẳng bao lâu sau, Tiểu Trương đã quay trở lại.
Anh ta lễ phép nói: “Thưa cô, ông chủ tôi muốn mời cô ra sân sau gặp mặt.”
Tô Cẩm mỉm cười nhấc chân đi về phía sân sau, Nguyên Cảnh suy nghĩ một lát rồi vội vàng đi theo. Dù sao thì đi theo A Cẩm vẫn an toàn hơn là ở đây một mình, mà nếu anh ở một mình xảy ra chuyện gì thì lại gây thêm phiền phức cho A Cẩm.
Đối với những chuyện như thế này, từ trước đến nay Nguyên Cảnh đều rất thức thời, cũng rất sáng suốt.
Tô Cẩm xốc tấm rèm vải màu lam kia lên, khung cảnh sân sau xuất hiện trong tầm mắt.
Trong sân có mấy gian phòng nhỏ, bố cục và kiến trúc dường như cũng là dùng từ xưa đến giờ không hề thay đổi, cũ kỹ và cổ xưa.
Ngoài ra, trong sân còn có một chiếc giếng cổ.
Tô Cẩm vừa quan sát một chút thì có người mở cửa bước ra ngoài.
Nghe thấy tiếng động, Tô Cẩm và Nguyên Cảnh cùng nhau nhìn sang.
Chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, ánh mắt Tô Cẩm đã có thêm mấy phần ý lạnh.
Cô bình tĩnh nhìn ông chủ Chu đang đứng cách đó không xa, nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, mặc bộ đồ thời Đường.
Điều đáng chú ý là trong tay ông ta còn cầm một chuỗi hạt màu đỏ, chất liệu trông giống như mã não, nhưng màu sắc rõ ràng quá rực rỡ…
Tô Cẩm chưa kịp nhìn kỹ thì ông chủ Chu đã đeo chuỗi hạt vào cổ tay, ống tay áo rộng che chuỗi hạt màu đỏ lại.
Tô Cẩm ngẩng đầu nhìn sang, bắt gặp ánh mắt của ông chủ Chu.
Ông chủ Chu chắp tay nói: “Không biết Tô quán chủ muốn gặp tôi là có chuyện gì?”
Tô Cẩm đứng ở trong sân, một thân chính khí, hoàn toàn không quá tương xứng với Minh Hiên Lâu âm lãnh này: “Tôi tưởng rằng ông chủ Chu là một người thông minh chứ?”
Chữ “người” này, Tô Cẩm nhấn rất mạnh.
Trong phút chốc, ông chủ Chu liền cười lớn.
“Tôi có phải là người thông minh hay không thì khó mà nói được, nhưng Tô quán chủ nhất định là người thông minh! Nếu không thì sẽ không quay lại Minh Hiên Lâu của tôi.”
“Đừng nói mấy thứ cong cong vòng vòng đó nữa, cứ nói thẳng ra đi.” Cô ghét nhất là nói chuyện quanh co lòng vòng, bắt người phải đoán tới đoán lui.
Tô Cẩm hỏi thẳng vào vấn đề: “Ông chủ Chu, ông không thuộc về thế giới này, sao ông không đi tới nơi mà ông nên đi?”
Ngay từ lần đầu tiên đến Minh Hiên Lâu, cô đã biết Minh Hiên Lâu có một tầng âm khí bị che dấu, Tiết đạo trưởng tu vi còn thấp, đương nhiên không thể phát hiện ra được.
Hơn nữa đầu óc của Tiết đạo trưởng còn không được thông minh cho lắm.
Tiết đạo trưởng vẫn đang quỳ ở chính điện đột nhiên hắt hơi không hề báo trước: “A? Ông ta bị cảm à? Ông ta mới quỳ có mấy tiếng thôi mà… Xem ra sau này phải rèn luyện thân thể nhiều hơn mới được.”
Cùng lúc đó.
Ông chủ Chu thở dài thật sâu, trên mặt nhanh chóng hiện lên một tầng thống khổ.
“Nếu Tô quán chủ đã thẳng thắn như thế thì tôi cũng không có gì để giấu nữa, hy vọng Tô quán chủ từ từ nghe tôi nói.”
Ánh mắt ông chủ Chu nhìn về phương xa, dường như đang lâm vào trong hồi ức.
“Tôi nghĩ Tô quán chủ cũng đã nhìn ra được, quả thật tôi đã qua đời từ nhiều năm trước. Bây giờ tôi chỉ là một tia hồn phách nhập vào trong chính thân thể của tôi. Mà thân thể của tôi thì phải dựa vào bảo vật mới có thể giữ được tình trạng hoàn hảo không tổn hại.
Lần trước Tô quán chủ đến Minh Hiên Lâu, tôi đã phát hiện ra cô có đạo pháp cao thâm, sợ bị cô nhìn ra được nên mới trốn tránh không dám lộ diện.
Chỉ là Tô quán chủ quá thông minh, thế mà lại tìm đến…”
Vẻ mặt Tô Cẩm bình tĩnh, không có biểu cảm gì đặc biệt, cô nhìn thẳng vào ông chủ Chu, chờ ông ta nói tiếp.
Ông chủ Chu bất đắc dĩ tiếp tục nói: “Hơn nữa Tô quán chủ cũng phát hiện ra bí mật của phố thương mại nữa…Đây thật là…” Ông ta bỗng nhiên không biết nên nói tiếp thế nào.
Một lúc sau, ông chủ Chu lại nói: “Tô quán chủ, thật không dám giấu diếm, không phải mấy vong hồn chúng tôi không nguyện ý xuống Địa Phủ đầu thai, thực sự là những vong hồn ở gần con phố thương mại này bị mắc kẹt! Chúng tôi không cách nào đầu thai được, mà âm sai cũng không thể bước vào…
Phàm là người chết gần con phố thương mại này, hồn phách sẽ bị nhốt ở chỗ này.
Về phần nguyên nhân thì tôi không biết, tôi chỉ biết mấy năm nay đều như vậy, ngoại trừ tôi ra thì đa số vong hồn đều là người khi còn sống có dựng quầy hàng ở trên phố thương mại phía trước hoặc là người sống xung quanh đây, bọn họ sau khi chết hóa thành vong hồn không chỉ không thể thoát ra được mà còn quên mất mình đã chết như thế nào.
Bọn họ không giống tôi, bọn họ chỉ có hồn phách, không có thân thể, ban ngày không dám ra ngoài, chỉ đến lúc chạng vạng mới dám từ từ hiện thân, sau đó sống một cuộc sống bình thường trong mắt họ.
Mà nơi này cũng rất kỳ quái, khi bọn họ có thể xuất hiện trên phố thương mại thì phố thương mại cũng sẽ tách ra một không gian khác, khác hẳn với con phố thương mại mà người bình thường hay lui tới…”
Cho nên mấy năm nay, bọn họ vẫn luôn bình an vô sự.
Những đạo sĩ có đạo hành còn thấp thì căn bản không thể phát hiện ra được.
Cho dù thỉnh thoảng có con người bình thường đi lạc vào phố thương mại kia, bị lạc ở trong đó, các đạo sĩ kia đến đây xem xét cũng không thể tra ra được bất cứ thứ gì.
Có thể là do địa chất đặc thù, hoặc cũng có thể là do nguyên nhân khác.
Về phần nơi đây xảy ra chuyện gì mà dẫn đến tình huống này, ông ta cũng không biết.
Tô Cẩm không tin ngay lời ông chủ Chu nói, dù sao trong lời nói của ông ta cũng có rất nhiều sơ hở.
Sau khi ông chủ Chu nói xong, dường như trong bi thương lại như được giải thoát: “Nếu như Tô quán chủ có thể giúp bọn họ giải thoát thì cũng có thể xem như một chuyện tốt, trong đó có cả tôi…”
Nghe vậy, Tô Cẩm nhíu mày.
“Ông chủ Chu có ý là nếu như có cơ hội, ông cũng muốn đến Địa Phủ đầu thai sao? Tôi còn tưởng ông muốn tiếp tục ở lại Minh Hiên Lâu nữa chứ.”
Ông chủ Chu buồn bã lắc đầu, trong ánh mắt tràn đầy tang thương: “Tô quán chủ, cũng không phải ai cũng muốn sống trên đời này, nhất là người giống như tôi, lẻ loi hiu quạnh, không có người thân không có bạn bè, thậm chí tôi còn không nhớ rõ khuôn mặt của vợ con tôi nữa.
Mấy năm nay tôi sống đã đủ lâu rồi… Người không ra người, quỷ không ra quỷ, sao có thể dùng hai chữ thê lương để hình dung đây?”
Trên mặt ông chủ Chu như viết rõ mấy chữ đã nhìn thấu hồng trần thế gian…
Vẻ mặt Tô Cẩm dần dần trở nên nghiêm túc: “Tôi sẽ xác minh lại những lời mà ông vừa nói, nếu như đó là sự thật, tôi sẽ giúp mọi người sớm ngày đầu thai.”
“Tô quán chủ quả thật không giống với mấy đạo sĩ bình thường kia, lòng dạ càng thêm rộng lớn…” Tiếp theo, ông chủ Chu đứng đó liên tục khen ngợi, khen đến mức Tô Cẩm cũng phải thấy ngượng ngùng.
Cuối cùng, lúc Tô Cẩm rời khỏi Minh Hiên Lâu, bị khen đến mức gần như đầu óc choáng váng.
Nguyên Cảnh vẫn đi theo Tô Cẩm, khi hai người đi đến đầu ngõ, đôi mắt Tô Cẩm chợt sáng lên.
Làm sao chỉ bằng mấy lời khen đơn thuần có thể khiến cô choáng váng cho được? Hơn nữa cô cũng đã chán nghe những lời khen ngợi rồi…
Mà ông chủ Chu này thật sự không đơn giản, đoán chừng những lời vừa rồi có ba phần giả, bảy phần thật!
Chuyện liên quan đến phố thương mại, nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì những gì ông ta nói nhất định là sự thật, nhưng có lẽ ông ta không nói gì về mình, thậm chí còn che giấu rất nhiều thông tin.
Nói thế nào thì cũng đã sống cả mấy chục năm, đã thành cáo già rồi, làm sao mà Tô Cẩm có thể nhìn thấu dễ dàng như vậy?
Chỉ là từ tướng mạo của ông chủ Chu thực sự không thể nhìn ra được cái gì.
Thân thể đã mất đi sinh mệnh từ lâu, chỉ còn lại hồn phách, trong tình huống như vậy, chỉ có thể bắt đầu từ từ.
Hơn nữa cô cảm thấy rằng trên người ông chủ Chu rất có thể còn ẩn giấu những bí mật khác nữa!
Ví dụ như con rối mà Nguyên phu nhân nhặt được, lại ví dụ như chuỗi hạt trên cổ tay ông ta, còn có vì sao mà thân thể ông chủ Chu có thể bảo tồn hoàn hảo, nhìn hoàn toàn giống như người bình thường…
Hết câu đố này đến câu đố khác đang chờ Tô Cẩm giải đáp.
Tô Cẩm dẫn Nguyên Cảnh quay trở lại con phố thương mại kia.
Giờ phút này, ngoại trừ ông chủ quán trà ra thì có thêm mấy quầy hàng khác nữa.
Liếc mắt nhìn qua, họ đều là vong hồn, nhưng dường như bọn họ không hề ý thức được rằng mình đã chết từ lâu…
Tô Cẩm thu hết khí tức của cô và Nguyên Cảnh, đi bộ từ đầu đến cuối con đường này.
Nguyên Cảnh nhẹ giọng hỏi: “A Cẩm có phát hiện được gì không?”
Tô Cẩm lắc đầu: “Không, ở đây hoàn toàn không có trận pháp nào hết, bọn họ không phải bị trận pháp nhốt ở chỗ này.”
Vẻ mặt Nguyên Cảnh nghiêm túc hơn một chút, luôn cảm thấy chuyện lần này có gì đó không đúng lắm, nhưng lại không thể nói rõ được không đúng ở chỗ nào.
Anh lại hỏi: “Vậy tiếp theo A Cẩm sẽ làm gì?”
Tô Cẩm dẫn Nguyên Cảnh đi tới chỗ gian hàng xem bói trước đó, mím môi cười nói: “Tôi chấm gian hàng xem bói này rồi, dù sao thì gã đại sư giả kia sẽ không quay lại đây nữa, tôi định mấy ngày tới đây đều ở chỗ này bày quầy hàng xem bói.”
Nguyên Cảnh: “…?” Anh vô thức nhìn sang bên cạnh, vị chủ quán trà trước đó đã dọn quán đi rồi, có lẽ là đã về nhà.
Nếu A Cẩm mở quán ở đây, vậy chẳng phải ngày mai sẽ gặp lại ông chủ quán trà kia sao?
Nguyên Cảnh trầm ngâm một lát, trong lòng thầm nhủ: Hôm nay anh trở về sẽ lập tức chuẩn bị một ít tiền âm phủ! Luôn cất sẵn trong túi!
Cùng lúc đó, tại Minh Hiên Lâu.
Ông chủ Chu đợi trong cửa hàng một lúc, khi ông ta cảm giác được khí tức thuộc về Tô Cẩm đã biến mất khỏi phố thương mại, trong mắt ông ta hiện lên một nụ cười nhẹ.
Ông ta biết ngay mà, Tô quán chủ này mặc dù thực lực không tệ nhưng xét cho cùng vẫn còn ít tuổi.
Có một vài chuyện chưa trải nghiệm nhiều nên rốt cuộc vẫn còn thiếu một chút kinh nghiệm.
Ông chủ Chu rời khỏi Minh Hiên Lâu, trên môi nở nụ cười, khi rời đi chỉ nói: “Tiểu Trương, cậu trông chừng cửa hàng một chút, tôi đi ra ngoài mua chút đồ.”
Tiểu Trương đáp vâng, mặc dù biết ông chủ đang nói mò nhưng anh ta vẫn thành thật, không hỏi nhiều.
Đêm hôm khuya khoắt đi ra ngoài mua sắm?
Chuyện này vừa nghe đã biết là không bình thường rồi, nhưng chuyện của ông chủ thì có liên quan gì với một nhân viên phục vụ nho nhỏ như anh ta chứ?
Anh ta chỉ cần làm đúng nhiệm vụ của mình là được rồi.
Ông chủ Chu trước tiên là đi vòng ra ngoài Minh Hiên Lâu, sau đó lại đi một vòng trong hẻm nhỏ, cuối cùng mới đi về một hướng khác…
Khi Tô Cẩm và Nguyên Cảnh trở lại khách sạn thì Sở Lâm và những người khác đã về khách sạn từ lâu.
Vừa nhìn thấy Tô Cẩm quay về, Sở Lâm liền vội vàng chạy tới nói: “Sư phụ, hôm nay cô bận nhiều việc lắm à?”
Tô Cẩm gật đầu: “Quả thật là tôi hơi bận, trước tiên là tới Nguyên gia giải quyết vấn đề của Nguyên phu nhân, sau đó lại đi một chuyến tới phố thương mại, tiện thể gặp ông chủ Chu của Minh Hiên Lâu nữa.”
Cả một ngày hôm nay quả thật thời gian không đủ dùng, công việc cũng không đếm xuể.
Không có chút thời gian rảnh rỗi nào hết.
“Nguyên phu nhân?” Sở Lâm khẽ giật mình, một giây sau, mặt mày hớn hở đi tới kéo tay Nguyên Cảnh.
“Tam gia, chúng ta thảo luận chuyện tiền thù lao đi!” Toàn bộ trên mặt Sở Lâm viết đầy mấy chữ vặt lông, nhưng Nguyên Cảnh cũng không tức giận, dù sao thì cơ hội đưa tiền cho A Cẩm thực sự rất hiếm có.
Mà Phương Tri Hạc thì báo cáo ngắn gọn tình hình cho Tô Cẩm.
Tô Cẩm hài lòng gật đầu, giao Diêu Khanh với mấy người khác cho Phương Tri Hạc coi chừng quả thật là chuyện chính xác nhất.
Sau đó, Phương Tri Hạc lại nói thêm: “Sư phụ, hai ngày nữa có lẽ tôi không cần phải đi theo bọn họ đâu, bởi vì hôm nay Diêu tiểu thư nhận được điện thoại, nói là muốn chụp ảnh quảng cáo gì đó…”
Mặc dù anh ta không hiểu quá nhiều về phương diện này nhưng nhìn Diêu Khanh thấy có vẻ rất vui.
“Vậy Diêu Diêu thì sao?” Tô Cẩm hỏi.
Diêu Diêu nói là muốn cùng đi với Diêu tiểu thư, xem chụp hình quảng cáo gì.” Phương Tri Hạc thành thật trả lời.
Trong tình huống này thì anh ta có cần phải tiếp tục đi theo không?
Tô Cẩm cũng hiểu được, có lẽ là Diêu Diêu muốn nhìn xem thử sân bãi chỗ Diêu Khanh quay phim quảng cáo là như thế nào, có vất vả hay không.
Nghĩ vậy, Tô Cẩm vỗ vai Phương Tri Hạc nói: “Mấy ngày nay anh vất vả rồi, anh chịu khó trông chừng Sở Lâm và Tri Hàn thêm hai ngày nữa, mà lúc Diêu Khanh quay phim quảng cáo thì anh cũng đi theo tôi.”
Phương Tri Hạc thoáng sửng sốt, trong mắt có chút khó hiểu nhưng cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Sau khi Phương Tri Hạc rời đi, Nguyên Cảnh bước tới nói: “Có lẽ Diêu Khanh sẽ không còn gặp phải chuyện nguy hiểm gì nữa phải không? Cô không muốn mấy người Phương Tri Hạc nhúng tay vào chuyện lần này à?”
Tô Cẩm gật đầu: “Chuyện lần này có chút quỷ dị, Sở Lâm và Tri Hàn đừng có tham dự vào chuyện này vẫn tốt hơn. Về phần Tri Hạc, nếu như anh ta không ở bên cạnh Sở Lâm và Tri Hàn để trông chừng, tôi sợ hai người bọn họ lại gây rắc rối.”
“Vậy à…” Hai người kia quá ồn ào, mà chuyện lần này lại nguy hiểm, nếu để bọn họ đi cùng, A Cẩm còn phải phân tâm ra để mắt tới bọn họ nữa.
Sau đó, Nguyên Cảnh lại thấp giọng nói: “A Cẩm, vậy ngày mai tôi có còn đi cùng với cô nữa không?”
Tô Cẩm hơi kinh ngạc: “Sứ giả đã chết rồi, thời gian tới đây có lẽ anh sẽ bình an vô sự, tạm thời không cần đi cùng với tôi.”
Nguyên Cảnh thở dài: “Tôi biết, tôi chỉ là…muốn học hỏi thêm chút kiến thức. Hơn nữa khi cô dẫn tôi đi cùng, chẳng phải cũng sẽ làm cho ông chủ Chu bên đó phân tán lực chú ý sao?”
Tô Cẩm suy nghĩ một chút: “Anh nói cũng có lý.”
Dẫn một người bình thường không hề có chút năng lực nào đi cùng, nhất định ông chủ Chu sẽ cho rằng cô không chuyên nghiệp.
Đi bắt quỷ còn dẫn theo người bình thường? Ngược lại có thể khiến cho ông chủ Chu bớt đi một phần cảnh giác.
Mà đối với cô mà nói, chỉ để mắt đến một mình Nguyên Cảnh cũng không phải là việc khó gì.
Sau đó, Tô Cẩm mỉm cười vẫy tay với Nguyên Cảnh: “Tôi hỏi anh một câu.”
Khoảng cách chợt ngắn lại, Nguyên Cảnh giật mình trong chớp mắt, ánh đèn sáng rực rỡ chiếu vào trên hai người ấm áp đến lạ thường.
Chỉ nghe Tô Cẩm nói khẽ: “Anh càng ngày càng thuần thục, càng ngày càng tò mò với mấy chuyện như thế này. Vậy có phải anh hối hận rồi không? Có muốn làm đồ đệ của tôi nữa không?”
Nguyên Cảnh: “…”
Bầu không khí đang tốt đẹp đột nhiên bị câu nói sau cùng phá vỡ.
Nguyên Cảnh khóc không ra nước mắt, vẻ mặt thay đổi liên tục, cuối cùng, bất đắc dĩ vội vàng rời đi.
Tô Cẩm: “?”
Đây là phản ứng gì… ?
Chẳng lẽ bị cô nói trúng, nhưng lại ngượng ngùng?
Hay là anh bây giờ đang chướng mắt cái vị trí đồ đệ thứ tư này?
Chậc, Tiết đạo trưởng muốn làm đồ đệ của cô nhưng bị cô cự tuyệt, cô cũng cao giá lắm đấy!
Người duy nhất có thể khiến cô mất công hỏi nhiều lần như vậy cũng chỉ có một mình Nguyên Cảnh mà thôi…
Chưa đến nửa phút sau, Sở Lâm từ bên ngoài bước vào, trên mặt anh ta đầy vẻ tò mò: “Sư phụ, cô nói gì với Tam gia thế? Sao nhìn sắc mặt anh ấy lại khó coi như vậy?”
Tô Cẩm thành thật nói: “Có lẽ là anh ấy cảm thấy mình đã bỏ lỡ một điều gì đó rất quan trọng!”
Sở Lâm: “?”
A, hình như anh ta đã bị sư phụ và Tam gia đá ra khỏi group chat rồi, bây giờ mấy lời sư phụ nói, anh ta chẳng hiểu gì cả…
Nhưng mà vừa nghĩ tới người bị đá ra khỏi group chat không chỉ có mình mà còn có mấy người Phương Tri Hạc nữa, Sở Lâm lại cảm thấy mình vẫn ổn!
“Sư phụ, Diêu Khanh mới nhận một hợp đồng quảng cáo, Tri Hạc nói là chúng tôi cũng phải đi theo. Sư phụ, cô nói thật với tôi đi, có phải cô có chuyện gì đang giấu chúng tôi không? Tôi luôn cảm thấy cô muốn đẩy chúng tôi ra ngoài…”
Trực giác của Sở Lâm khá chính xác.
Tô Cẩm hơi chột dạ lắc đầu: “Vi sư có thể giấu anh chuyện gì chứ? Chẳng qua là chuyện của Nguyên phu nhân còn chưa giải quyết xong nên tôi mới dẫn theo Nguyên Cảnh tiếp tục đi điều tra thôi.
Anh và Tri Hạc không được chạy loạn, phải ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Diêu Diêu và Diêu Khanh. Khanh Khanh xinh đẹp như thế, lỡ như lại bị người nhắm vào nữa thì làm sao bây giờ?”
Nghe vậy, Sở Lâm nghiêm túc gật đầu: “Sư phụ nói rất đúng, dù sao thì giới giải trí rất loạn, cứ đi theo trông chừng vẫn là yên tâm hơn.”
Tô Cẩm chỉ dùng mấy câu đã dỗ dành được Sở Lâm, Sở Lâm cũng không suy nghĩ nhiều, toàn bộ tinh thần đều tập trung trên chuyện Diêu Khanh quay quảng cáo. Anh ta nghĩ nhất định phải gọi cho Lục Chi Ninh.
Anh ta nhớ rằng Lục gia có công ty điện ảnh, trong công ty còn nâng đỡ cho mấy minh tinh nữa.
Một hậu trường tốt như vậy, sao lại không mở cửa sau cho Diêu Khanh chứ?
Thế là Sở Lâm vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Lục Chi Ninh, nửa phút sau, Lục Chi Ninh nhắn tin lại: 【 Cậu phản ứng chậm nửa nhịp, Tam gia đã nhắc chuyện này với tôi rồi. 】
Nếu đã là chị gái của Tô quán chủ, là con gái của Diêu Nguyệt thì nói kiểu gì cũng phải cúng bái cho tốt.
Cho dù Tam gia không căn dặn thì anh ta vẫn phải tìm cách làm cho Diêu Khanh nổi tiếng, mà anh ta cũng đã cố ý xem qua tư liệu, điều kiện của Diêu Khanh rất tốt, chỉ là công ty mà trước đó cô ấy ký hợp đồng quá phèn nên con đường phát triển của Diêu Khanh không được thuận lợi cho lắm.
Diêu Khanh cái gì cũng không biết, đột nhiên hắt xì mấy cái liên tục: “?”
Nghe thấy tiếng động, Diêu Nguyệt lấy chăn ném tới cho Diêu Khanh: “Đừng có chủ quan, lỡ mà bị cảm thì phải chịu khổ mấy ngày đấy…”
Diêu Khanh im lặng quấn chăn thật chặt quanh người, hình như đúng là hơi lạnh thật…
Diêu Khanh cũng không biết, chẳng bao lâu nữa thôi cô ấy sẽ nghênh đón một đợt rồi lại một đợt “may mắn”! Hợp đồng quảng cáo ký đến mỏi tay.
…
Ngày hôm sau.
Vào lúc chạng vạng.
Tô Cẩm lại dẫn Nguyên Cảnh đi tới phố thương mại.
Lúc này trên phố thương mại đã không còn mấy người, hai người bước tới gian hàng xem bói trước đó, vẻ mặt Tô Cẩm tự nhiên ngồi xuống chờ đợi khách hàng xuất hiện.
Đồng thời, Tô Cẩm thuận tay đưa qua cho Nguyên Cảnh một cái ghế nhỏ.
Nguyên Cảnh nhận lấy ghế nhỏ đặt ở bên cạnh Tô Cẩm, vừa đặt xuống liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Ghế nhỏ rất thấp, thậm chí còn thấp hơn cả chiếc ghế mà A Cẩm đang ngồi. Vẻ mặt Nguyên Cảnh khẽ thay đổi, sau đó bất đắc dĩ ngồi xuống. Ngồi rồi mới thấy không chỉ khí thế của anh bị hạ thấp hơn rất nhiều mà đôi chân thon dài kia cũng không có chỗ nào đặt.
Nguyên Cảnh khẽ mỉm cười, co chân lại, tìm một tư thế thích hợp để đặt chân.
Sau đó, anh ngước mắt nhìn Tô Cẩm rồi lại nhìn gian hàng xem bói: “…” Thôi vậy, dù sao thì đây cũng không phải là sân nhà của anh, thấp hay không thấp cũng không sao.
Nghĩ như vậy, Nguyên Cảnh lại lấy ra một cái khẩu trang màu đen mang lên mặt, như thế thì sẽ không có người chú ý tới mình.
Ngay sau đó, Nguyên Cảnh lại liếc mắt nhìn qua bên cạnh, quán trà đêm hôm qua hôm nay không xuất hiện nữa, cũng không biết anh có gặp lại ông chủ quán trà kia hay không.
Dù sao vẫn còn vài câu hỏi cần hỏi ông ta nữa.
Hơn nữa hôm nay anh đến còn cố ý mang theo một ít tiền âm phủ.
Đột nhiên, một tiếng hét cắt ngang dòng suy nghĩ của Nguyên Cảnh.
Chỉ thấy ở cách đó không xa, một cô gái trẻ hét lên: “Tô quán chủ!”
Tô Cẩm và Nguyên Cảnh một trước một sau nhìn qua, cô gái kia chính là người hôm qua gặp phải người không tử tế.
Cô gái trẻ vừa nhìn thấy Tô Cẩm giống như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng chạy tới.
Vẻ mặt cô gái trẻ kia có chút hoảng hốt, chẳng lẽ gặp phải kẻ lừa đảo sao? Có phải cô ấy đưa tiền quá dễ dàng không? Có lẽ cô ấy nên nghe đối phương có thể tính ra được gì trước đã rồi mới đưa tiền.
Ngay sau đó, Tô Cẩm ôn hòa nói: “Cô gái, cô gặp phải người không đàng hoàng rồi, tôi khuyên cô nên chia tay.”
Cô gái trẻ sững sờ ngay tức khắc: “???”
Sắc mặt cô ấy thay đổi liên tục, rõ ràng có thêm mấy phần tức giận: “Cô, sao cô có thể nói vậy được? Quan hệ giữa tôi và bạn trai tôi rất tốt, bạn trai tôi rất tốt với tôi, anh ấy rất yêu tôi, đối xử với tôi vừa kiên nhẫn vừa chu đáo!
Mà đại sư vừa rồi cũng đã tính ra rằng tôi với bạn trai tôi là một đôi trời sinh!”
Tô Cẩm lúc này mới ngước mắt nhìn đối phương: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Ông ta là đại sư giả, vậy nên đương nhiên lời của đại sư giả không thể tin được.”
Cô gái trẻ kia có chút tức giận, cô ấy cắn môi, không vui trừng mắt nhìn Tô Cẩm: “Sớm biết thế này thì tôi không nên nghe cô nói bậy nói bạ.”
Tô Cẩm cũng không tức giận, vẻ mặt vẫn ôn hòa.
Cô gái trẻ nhìn thấy dáng vẻ này của cô, tức giận đứng dậy định rời đi, nhưng vừa quay người lại thì lại nghe thấy tiếng nói khác vang lên.
Giọng Tô Cẩm rõ ràng thanh thúy: “Không tin cũng không sao, nhưng cô nên suy nghĩ lại chuyện lấy giấy đăng ký kết hôn, không cần phải vội vàng đi lấy giấy đăng ký kết hôn ngày mai đâu.”
Vẻ tức giận trên mặt cô gái trẻ lập tức bị thay thế bằng sự kinh ngạc, cô ấy kinh ngạc quay người lại, cơn tức giận đã tiêu tan hết, chỉ còn lại vẻ mặt không thể tin được: “Sao cô biết ngày mai tôi sẽ lấy giấy đăng ký kết hôn?”
Chuyện cô đăng ký kết hôn ngày mai không nói với ai khác cả, bởi vì cha mẹ cô ấy không đồng ý cho cô ấy và bạn trai ở bên nhau, cho nên cô ấy mới định lặng lẽ đi lấy giấy đăng ký kết hôn trước, như vậy thì cha mẹ sẽ không có cách nào chia rẽ bọn họ nữa.
Vì vậy, chuyện đăng ký kết hôn này chỉ có hai người là cô ấy và bạn trai mình biết.
Nhưng tối này bạn trai cô ấy phải tăng ca, cô ấy rảnh rỗi không có việc gì làm nên tới phố thương mại này đi dạo. Nghe nói ở chỗ này có đại sư xem bói nên cô ấy mới đến tìm đại sư tính thử nhân duyên, cũng chỉ muốn được may mắn.
Lại không ngờ rằng có chuyện như thế này xảy ra…
Ngay cả vừa nãy khi cô ấy nhờ đại sư kia đoán mệnh, chính bản thân cô ấy cũng không đề cập gì đến việc đi lấy giấy đăng ký kết hôn, chỉ hỏi xem nhân duyên của cô và bạn trai mình như thế nào.
Giờ phút này, trong lòng cô ấy tràn đầy kinh ngạc và hoảng sợ.
Tô Cẩm không nhanh không chậm trả lười: “Xem tướng, đoán mệnh, bắt quỷ tôi đều biết.”
Sau đó cô lấy ra một lá bùa Hộ Mệnh đặt lên bàn: “Bùa Hộ Mệnh này giá năm trăm tệ.”
Cô gái trẻ kia đưa năm trăm tệ còn lại cho Tô Cẩm không chút do dự: “Tôi mua!”
Tô Cẩm một tay cầm tiền, tay kia đưa lá bùa cho cô ấy.
“Sau này nếu gặp chuyện gì không thể giải quyết được thì cô có thể liên hệ lại với tôi.” Nói xong, Tô Cẩm lại lấy ra một tấm danh thiếp. Danh thiếp này là thuận tay lấy ở chỗ lễ tân khách sạn, trên đó là địa chỉ của khách sạn.
Tô Cẩm nói thêm: “Cô cứ đến khách sạn này, nói với lễ tân là tìm Tô quán chủ là được.”
Cô gái nhận danh thiếp, nhưng trong mắt vẫn còn nghi ngờ như trước: “Bạn trai tôi…”
Tô Cẩm không nhìn cô ấy nữa, dặn dò: “Cô gái, có một số chuyện chỉ có thể tiết lộ tới đây thôi, không thể nói kỹ hơn được nữa. Lá bùa Hộ Mệnh này cô nhớ phải luôn mang theo bên mình, đừng bao giờ rời xa nó.”
Cô gái trẻ cầm lá bùa và tấm danh thiếp đứng tại chỗ một lúc lâu, thấy Tô Cẩm rõ ràng không muốn nói thêm nữa, cô ấy đành phải cẩn thận nhét lá bùa vào trong túi.
Chẳng lẽ bạn trai cô ấy thật sự có vấn đề sao?
Có một số chuyện xảy ra từ trước đến nay không thể không nghĩ lại.
Cô gái trẻ nắm chặt lá bùa trong tay, trong lòng lặng lẽ đặt ra những nghi vấn khác.
Cho dù cô ấy cảm thấy quả thật bạn trai rất yêu mình, nhưng vào giờ khắc này, nhận thức của cô ấy cũng không khỏi bị dao động.
Thậm chí suy nghĩ của cô ấy cũng bắt đầu trôi đi, như thể chiếc xe không phanh lại được, hồi tưởng lại những chuyện xảy ra giữa mình và bạn trai. Vốn dĩ những chuyện xảy ra trước kia chỉ là việc nhỏ nhặt vô ý, nhưng giờ phút này lại tựa như những mũi kim chậm rãi đâm vào trong trái tim cô ấy.
Cô ấy đã cãi nhau với cha mẹ vì bạn trai, thậm chí còn đến mức muốn cắt đứt quan hệ.
Nhưng trong tình huống này, bạn trai cô ấy chẳng những không tìm ra cách để xoa dịu mối quan hệ giữa cô ấy và cha mẹ, thậm chí vào thời điểm mấu chốt còn cố gắng thuyết phục cô lặng lẽ đi lấy giấy đăng ký kết hôn với anh ta nữa.
Dùng phương thức này để cha mẹ hiểu rõ quyết tâm của cô ấy như thế nào!
Nhưng nói cách khác, phương thức lấy giấy đăng ký kết hôn này cũng là đang ép buộc cha mẹ cô ấy phải đồng ý.
Khoảnh khắc một làn gió thổi qua, cô ấy chỉ cảm thấy một cảm giác ớn lạnh lan ra từ lòng bàn chân…Gió đêm hơi lạnh, trong thoáng chốc, suy nghĩ của cô ấy cũng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Nghĩ đến chuyện ngày mai sẽ đi lấy giấy đăng ký kết hôn, cô ấy đột nhiên do dự.
Liệu cô ấy có thật sự phải vì bạn trai mình mà trở thành địch với cha mẹ mình, đi đến tình trạng ở hai chiến tuyến sao?
Nếu lỡ như sau khi lấy giấy đăng ký kết hôn, quan hệ giữa cô ấy và cha mẹ lại nháo đến tình trạng không thể lui lại được thì cô ấy phải làm thế nào?
…
Trên phố thương mại, Tô Cẩm vẫn ngồi ở gian hàng xem bói kia.
Nguyên Cảnh lặng lẽ nhìn cô, vậy là A Cẩm đang coi trọng cái gian hàng xem bói này của đại sư giả à?
Lúc này, Tô Cẩm mỉm cười với anh nói: “Tôi cảm thấy gian hàng xem bói này quả thật không tệ, sau này tôi sẽ thu xếp thời gian bày quầy hàng ở chỗ này cũng được, về phần chúng tôi có thể tiếp được bao nhiêu khách hàng thì còn phải xem duyên phận.”
Giống như cô gái vừa rồi, vừa nhìn đã biết đó là một bông hoa được cha mẹ nuôi dưỡng cẩn thận trong nhà kính.
Mà bạn trai của cô ấy cũng không phải người tốt lành gì, nếu không phải trùng hợp gặp được cô thì nói không chừng ngay cả tính mạng của cô gái kia cũng mất.
Hơn nữa cô gái kia chỉ là mắt kém bị lừa, làm sao đến mức phải mất đi tính mạng được chứ?
Tô Cẩm lắc đầu thổn thức.
Thấy sắc trời càng lúc càng tối dần, ý cười trên khóe môi Tô Cẩm cũng càng lúc càng sâu hơn.
Đúng lúc này, gã đại sư giả kia rời đi rồi đột nhiên quay lại.
Sau khi đại sư giả chạy trốn, càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng. Lúc đó ông ta vừa chột dạ, vừa có chút lo lắng nên quên suy nghĩ kỹ hơn, đến mức căn bản không nghĩ sâu thêm một chút.
Lúc này mới định thần lại, ông ta lại cả gan quay về.
Vừa nhìn thấy Tô Cẩm đã chiếm gian hàng xem bói của mình, nỗi tức giận trong lòng ông ta trào lên.
Đại sư giả bất chấp chạy tới, tức giận quát lớn: “Cô gái này, cô cũng được đấy, tôi suýt nữa rơi vào trong tay cô rồi! Vừa nãy cô nói là cô vạch trần gã đại sư giả, nhưng cô có chứng cứ gì chứng minh chính cô là người vạch trần gã đại sư giả đó không? Ai mà biết có phải do cô nghe được tin đồn nên mới tới đây hù dọa tôi không chứ?”
Tô Cẩm cũng không nóng nảy, chỉ thản nhiên nhìn ông ta: “Ông có chắc chắn muốn tranh cãi với tôi vào lúc này không?”
Đại sư giả không hiểu ra sao: “Cô nói vậy là có ý gì?”
Tô Cẩm cười nhắc nhở: “Trên phố thương mại này đã không còn người nào nữa rồi, cũng muộn lắm rồi, ông nên rời khỏi chỗ này đi.”
Vừa dứt lời, đại sư giả liền cảm thấy từng đợt lạnh lẽo chui vào trong thân thể mình.
Ông ta vô thức rùng mình một cái.
Sau đó nhìn quanh bốn phía, thấy trên con phố thương mại này chỉ còn lại bốn người.
Nguyên Cảnh nghe Tô Cẩm nói xong càng cảnh giác hơn, anh nhìn quanh thấy chỉ còn lại mình, A Cẩm, đại sư giả và ông chủ quán trà.
Nguyên Cảnh cau mày, nhạy cảm phát hiện ra có điều cổ quái.
Con phố thương mại này, rõ ràng có vấn đề!
Vừa rồi lúc anh và A Cẩm tới chỗ này, tuy con đường này có hơi vắng vẻ nhưng vẫn có nhiều người, nhưng bây giờ chỉ trong một thời gian rất ngắn mà lại đột nhiên không còn bao nhiêu người nữa rồi?
Đại sư giả đột nhiên nghĩ đến một truyền thuyết mà mình nghe nói trước đó.
Cho dù trong bụng ông ta vẫn còn nhiều thắc mắc nhưng giờ khắc này ông ta cũng không nói thêm được gì nữa, lại lần nữa co chân chạy, chật vật vô cùng.
Tô Cẩm nhìn bóng dáng ông ta rời đi, mỉm cười nói chuyện phiếm với Nguyên Cảnh: “Anh nghĩ ông ta đang nghĩ gì? Rõ ràng là chạy rồi, thế mà còn chạy về nữa? Bây giờ lại nghĩ đến chạy trốn. Chậc, thật sự đầu óc không được thông minh cho lắm…”
Nguyên Cảnh nghiêm túc đáp: “Ừm, đại sư giả mà, vốn đầu óc đã không được thông minh rồi.”
Sau đó, Tô Cẩm và Nguyên Cảnh bình tĩnh nhìn về phía gã đại sư giả chạy trốn.
Mấy phút sau, đại sư giả như bị điên chạy lại, ông ta trở lại trước mặt Tô Cẩm, vô cùng hoảng sợ nói: “Tôi, tôi không chạy ra ngoài được!”
Ông ta rất quen thuộc với con phố này, nhưng không hiểu chuyện gì xảy ra mà vừa nãy ông ta không nhìn thấy giao lộ ở đâu hết, giao lộ trước đó đã biến đâu mất rồi, biến thành một bức tường…
Ông ta thở hổn hển nói: “Đã muộn thế này, trên đường cũng không có ai, hai người không đi sao?”
Tô Cẩm giả vờ khó hiểu nhìn ông ta: “Tại sao phải đi? Ở đây không phải rất vui sao? Có rất nhiều người bạn ở đây với tôi, còn có thể nói chuyện phiếm đỡ buồn nữa…”
Nói xong lời cuối cùng, Tô Cẩm cố ý hạ giọng, cùng với một trận âm phong thổi tới, gã đại sư kia lập tức hoảng sợ đến sắp quỳ xuống, hét lên một tiếng chói tai rồi nhấc chân lên tiếp tục chạy về phía trước không quay đầu lại!
Tô Cẩm thờ ở nhìn sang đó, vung tay lên, một luồng kim quang nhàn nhạt phóng tới rơi thẳng vào trên người đại sư giả.
Vài phút sau, gã đại sư giả đang chạy rất nhanh đột nhiên đụng vào một cây cột, ông ta xoa trán, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt, không biết từ lúc nào mà ông ta đã chạy ra khỏi con phố thương mại đó rồi?
Trước mắt đều là xe cộ nườm nượp qua lại và đám đông nhộn nhịp…
Đại sư giả thở phào nhẹ nhõm, trong mắt hiện lên ý cười, chẳng lẽ hết thảy vừa rồi đều là do ông ta tưởng tượng ra sao?
Ông ta cố nén sợ hãi quay đầu lại, chỉ thấy cách đó không xa chính là con phố thương mại, giao lộ vẫn còn đó, lại không hề có bức tường nào…
Đại sư giả muốn đi nhìn xem nhưng lại sợ gặp phải chuyện tương tự lần nữa.
Cuối cùng, ông ta không quay lại mà rời đi, vội vàng chạy khỏi chỗ này, cho dù là phố thương mại hay là quầy hàng xem bói thì ông ta cũng không cần nữa, cũng không bao giờ quay lại!
…
Sau khi đại sư giả rời đi, Tô Cẩm cũng giấu đi công lao và tên tuổi của mình.
Cho dù đại sư giả kia có trả giá đắt cho những sai lầm của mình thì cũng không phải là xảy ra chuyện trên phố thương mại này.
Hơn nữa, ông ta còn bởi vì cô mà chạy về đây, Tô Cẩm liền thuận tay giúp một việc nhỏ để ông ta có thể thoát ra ngoài, tránh nhiễm phải nhân quả.
Ngay sau đó, ông chủ quán trà đi tới bên cạnh Nguyên Cảnh, dùng ngón tay trỏ gõ nhẹ lên bàn.
Ý tứ không thể rõ ràng hơn, đã đến lúc tính tiền rồi.
Nguyên Cảnh lập tức hiểu ngay, từ sau khi quen biết A Cẩm, anh đã có thói quen lúc nào cũng mang theo một ít tiền mặt trên người. Anh rút hai tờ tiền ra đưa nhưng ông chủ quán trà không lấy.
Nguyên Cảnh: “?”
Hai chén trà không thể uống, còn muốn bao nhiêu nữa chứ?
Ông chủ quán trà này còn muốn công phu sư tử ngoạm hay sao?
Anh lại lấy thêm mấy tờ tiền nữa nhưng ông chủ quán trà vẫn không lấy, ngay cả ánh mắt nhìn anh cũng thay đổi hẳn. Nguyên Cảnh thậm chí còn cảm giác được cảm giác áp bách rõ ràng.
Ngay lúc anh định hỏi lại thì đột nhiên anh nghĩ tới một điều.
Trên phố thương mại này đã không còn người nào nữa.
Vậy tại sao ông chủ quán trà này vẫn còn ở đây???
Nguyên Cảnh nắm chặt tiền, ánh mắt có chút hoảng hốt…vận may này của anh…đúng là tuyệt thật!
Nguyên Cảnh không khỏi nghĩ đến khả năng này đến khả năng khác, lúc này, Tô Cẩm vỗ tay, đặt trên mặt bàn hai tờ tiền âm phủ.
Ông chủ quán trà nhìn thấy tiền âm phủ lập tức đưa tay cầm, đồng thời cảm giác áp bách còn quanh quẩn cũng biến mất theo.
Nguyên Cảnh sửng sốt mấy giây: “…”
Cho nên, chẳng lẽ vừa nãy ông chủ quán trà này cho rằng anh không muốn trả tiền, định ra tay với anh sao?
Nguyên Cảnh lặng lẽ cất tiền đi, trong lòng thầm nhủ, lần sau có phải anh cũng nên mang theo một ít tiền âm phủ nên người nữa không???
À, chờ chút, hình như có gì đó không đúng lắm.
Nguyên Cảnh cúi đầu nhìn sang, dưới ánh đèn mờ ảo, ông chủ quán trà…quả nhiên không có bóng.
Điều này nói rõ, ông chủ quán trà quả thật không phải là con người.
Tuy rằng vừa nãy anh đã đoán được nhưng giờ khắc này được chứng minh, lại là một câu chuyện khác.
Lúc anh và A Cẩm đến phố thương mại, trời vẫn còn chạng vạng, bầu trời cũng chưa tối hẳn, làm sao có thể…Một con phố thương mại to như vậy mà vẫn còn có quỷ ẩn hiện đây?
Lúc Nguyên Cảnh ngẩng đầu lên, không biết có phải là trùng hợp không mà đúng lúc đó anh liền đối mặt với ánh mắt của ông chủ quán trà.
Khuôn mặt không biểu tình của ông chủ quán trà đột nhiên nở một nụ cười âm trầm với Tô Cẩm, nụ cười đó giống như mở ra một cái miệng đầy máu!
Nếu Sở Lâm ở chỗ này, sợ là lại hét toáng lên. Nhưng Nguyên Cảnh có tố chất tâm lý rất tốt, vẻ mặt anh vẫn tự nhiên quay đầu, sau đó bước lại bên cạnh Tô Cẩm.
Tô Cẩm vỗ cánh tay Nguyên Cảnh trấn an: “Không sao đâu, đừng sợ.”
Cảm xúc của Nguyên Cảnh được vỗ về, ánh mắt lập tức có thêm mấy phần ấm áp. A Cẩm biết quan tâm đến anh, thật cảm động!
Đương nhiên Tô Cẩm không biết Nguyên Cảnh đang nghĩ gì.
Cô đưa tay nắm lấy cổ tay Nguyên Cảnh, rời khỏi gian hàng xem bói.
Hai người vừa bước một bước, Tô Cẩm quay đầu lại, lạnh lùng nhìn ông chủ quán trà dường như đang có động tác gì đó.
Ông chủ quán trà bị ánh mắt nhìn thẳng của cô làm cho giật nảy mình, lập tức nở một nụ cười đặc trưng với Tô Cẩm: “Hai vị khách quan nhớ đi thong thả nhé.”
Sau khi hai người rời đi, ông chủ quán trà mới thở phào nhẹ nhõm, ôi, thật sự hù chết quỷ mà!
Ông ta không muốn làm gì cả, nhưng ánh mắt của cô gái kia, thật sự quá đáng sợ!
Loại cảm giác áp bức kia tựa như bẩm sinh, vốn còn tưởng bọn họ chỉ là một đôi mặc cho quỷ làm thịt, trên thực tế lại là đại lão giấu mặt…
Ông chủ quán trà thở dài, bắt đầu thu dọn quán trà của mình. Thôi thôi, đêm nay không bày quán nữa, ông ta muốn thu dọn đồ đạc về nhà!
…
Trong lòng Nguyên Cảnh có không ít nghi vấn: “A Cẩm, vậy là bây giờ chúng ta đang ở đâu?”
Mặc dù vị trí của bọn họ bây giờ nhìn từ bên ngoài thì vẫn là phố thương mại, nhưng trên con đường này ngoại trừ hai người bọn họ ra thì không còn bóng dáng một ai khác, yên tĩnh mà quỷ dị.
Tô Cẩm nói nhẹ nhàng: “Anh có thể hiểu đây là một thế giới khác ở bên trong phố thương mại.”
Cô vừa nói vừa dẫn Nguyên Cảnh đi về phía trước: “Phố thương mại này ban ngày vẫn bình thường, nhưng đến lúc chạng vạng thì phát sinh biến hóa. Những hộ kinh doanh trên đường này đồng loạt thu dọn quầy hàng rời đi giống như đã hẹn trước vậy.
Có lẽ bọn họ không biết phố thương mại này có bí mật gì, nhưng rõ ràng bọn họ tuân thủ thỏa thuận này một cách thống nhất.”
Lúc này hai người đi tới một con hẻm, Minh Hiên Lâu cũng ở trong hẻm này.
Tô Cẩm đứng đó tiếp tục giải thích: “Anh có nhớ cảnh tượng khi mới tới nơi này lần đầu tiên không? Phố thương mại vô cùng náo nhiệt nhưng trong hẻm nhỏ thì lại vắng vẻ đến cực điểm, giống như là hai thế giới vậy.
Đó là bởi vì âm khí ở nơi này rất nặng, ngay cả con phố thương mại cũng bị ảnh hưởng.
Nếu như vận khí không tốt, lại gặp phải thời gian đặc biệt thì rất dễ đi lạc trên con phố thương mại ban đầu, đi vào phố thương mại hiện tại, giống như gã đại sư giả vừa rồi, không tìm được lối ra.”
Cũng có lẽ đến sáng hôm sau sẽ lại đi ra ngoài, cũng có lẽ hoãn toàn lạc lối ở trong này.
Tô Cẩm cũng không nghĩ tới mình sẽ gặp phải tình huống như vậy ở chỗ này.
Xem ra bí mật ở nơi này còn nhiều hơn so với tưởng tượng.
Nguyên Cảnh suy nghĩ một lát, cũng mơ hồ hiểu ra.
Anh hỏi: “Có thể hiểu giống như người bình thường hay nói là quỷ đả tường không?”
Tô Cẩm suy nghĩ một chút: “Cũng có thể hiểu như vậy, nhưng mà nguyên lý thì khác nhau…” Suy cho cùng, những chuyện như thế này có quá nhiều, mà tình huống mỗi chuyện cũng có thể khác nhau.
“Tiếp theo chúng ta sẽ đi gặp ông chủ Chu của Minh Hiên Lâu.” Tô Cẩm nói tiếp: “Còn chuyện của phố thương mại này chúng ta sẽ nói sau.”
Bởi những chuyện xảy ra trên phố thương mại này cũng ảnh hưởng rất lớn.
Nguyên Cảnh đi theo Tô Cẩm, chẳng mấy chốc đã đi theo con đường lần trước đến cửa Minh Hiên Lâu.
Bên trong Minh Hiên Lâu, người phục vụ trẻ tuổi hình như đang tính toán sổ sách hôm nay. Tô Cẩm liếc mắt liền nhận ra đây chính là Tiểu Trương, nhân viên phục vụ đã tiếp đón cô lần trước.
Tiểu Trương ngẩng đầu lên thấy có khách tới, đang còn suy nghĩ đến giờ này rồi thì người tới sẽ là ai, một giây sau, Tiểu Trương liền nhận ra Tô Cẩm.
“Hóa ra là cô à? Lần này cô muốn mua thứ gì?” Tiểu Trương đặt việc đang làm dở xuống, vội vàng bước tới.
Anh ta nhớ rất rõ Tiết đạo trưởng đã từng nhắc nhở, vị này là khách quý, không thể lơ là!
Người có thể khiến cho Tiết đạo trưởng phải cố ý nhắc nhở như thế đương nhiên không phải là người đơn giản.
Tô Cẩm mỉm cười nhìn anh ta: “Chu sa mua ở cửa hàng các anh dùng rất tốt, tôi tới mua thêm một ít.”
Nghe vậy, Tiểu Trương lập tức quay đầu đi lấy chu sa thượng hạng: “Cô cứ yên tâm, cửa hàng của chúng tôi đã mở cửa buôn bán cả trăm năm nay rồi, đồ của chúng tôi bán tất cả đều là chính phẩm! Nếu như mua phải hàng giả thì sẽ một đền mười!”
Công việc kinh doanh trong cửa hàng bọn họ hầu hết đều là những đơn đặt hàng lớn từ các đạo quán, mà những đạo sĩ kia cũng đều có bản lĩnh thật sự.
Nếu thật sự trộn lẫn chu sa giả chung với thật để bán ra, cửa hàng này sợ là đã sớm không thể tiếp tục mở cửa được nữa rồi.
Tô Cẩm đặt mua một ít chu sa, lại lấy thêm một ít giấy vàng và hương nến thường dùng. Chỉ là sau khi trả tiền xong, Tô Cẩm không vội rời đi.
Cô bình tĩnh nói: “Lần trước tôi không gặp được ông chủ Chu, lần này thì sao? Ông chủ Chu có ở đây không?”
Lời này vừa hỏi ra, sắc mặt Tiểu Trương liền thay đổi, anh ta ấp úng không biết trả lời như thế nào.
Tô Cẩm nói tiếp: “Tôi cũng không làm khó anh làm gì, tôi biết ông chủ anh vẫn luôn ở đây. Anh ra sân sau hỏi thay tôi một tiếng, xem thử ông ta có muốn gặp tôi không!”
Tiểu Trương: “…” Chẳng trách vị khách này được Tiết đạo trưởng cố ý dặn dò như thế, quả thật quá kinh người!
Ngay cả chuyện ông chủ đang ở sân sau mà cô ấy cũng biết…
Tiểu Trương do dự một lát rồi vội vàng đi ra sân sau.
Tô Cẩm và Nguyên Cảnh nhìn nhau rồi lại đi dạo quanh cửa hàng.
Chẳng bao lâu sau, Tiểu Trương đã quay trở lại.
Anh ta lễ phép nói: “Thưa cô, ông chủ tôi muốn mời cô ra sân sau gặp mặt.”
Tô Cẩm mỉm cười nhấc chân đi về phía sân sau, Nguyên Cảnh suy nghĩ một lát rồi vội vàng đi theo. Dù sao thì đi theo A Cẩm vẫn an toàn hơn là ở đây một mình, mà nếu anh ở một mình xảy ra chuyện gì thì lại gây thêm phiền phức cho A Cẩm.
Đối với những chuyện như thế này, từ trước đến nay Nguyên Cảnh đều rất thức thời, cũng rất sáng suốt.
Tô Cẩm xốc tấm rèm vải màu lam kia lên, khung cảnh sân sau xuất hiện trong tầm mắt.
Trong sân có mấy gian phòng nhỏ, bố cục và kiến trúc dường như cũng là dùng từ xưa đến giờ không hề thay đổi, cũ kỹ và cổ xưa.
Ngoài ra, trong sân còn có một chiếc giếng cổ.
Tô Cẩm vừa quan sát một chút thì có người mở cửa bước ra ngoài.
Nghe thấy tiếng động, Tô Cẩm và Nguyên Cảnh cùng nhau nhìn sang.
Chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, ánh mắt Tô Cẩm đã có thêm mấy phần ý lạnh.
Cô bình tĩnh nhìn ông chủ Chu đang đứng cách đó không xa, nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, mặc bộ đồ thời Đường.
Điều đáng chú ý là trong tay ông ta còn cầm một chuỗi hạt màu đỏ, chất liệu trông giống như mã não, nhưng màu sắc rõ ràng quá rực rỡ…
Tô Cẩm chưa kịp nhìn kỹ thì ông chủ Chu đã đeo chuỗi hạt vào cổ tay, ống tay áo rộng che chuỗi hạt màu đỏ lại.
Tô Cẩm ngẩng đầu nhìn sang, bắt gặp ánh mắt của ông chủ Chu.
Ông chủ Chu chắp tay nói: “Không biết Tô quán chủ muốn gặp tôi là có chuyện gì?”
Tô Cẩm đứng ở trong sân, một thân chính khí, hoàn toàn không quá tương xứng với Minh Hiên Lâu âm lãnh này: “Tôi tưởng rằng ông chủ Chu là một người thông minh chứ?”
Chữ “người” này, Tô Cẩm nhấn rất mạnh.
Trong phút chốc, ông chủ Chu liền cười lớn.
“Tôi có phải là người thông minh hay không thì khó mà nói được, nhưng Tô quán chủ nhất định là người thông minh! Nếu không thì sẽ không quay lại Minh Hiên Lâu của tôi.”
“Đừng nói mấy thứ cong cong vòng vòng đó nữa, cứ nói thẳng ra đi.” Cô ghét nhất là nói chuyện quanh co lòng vòng, bắt người phải đoán tới đoán lui.
Tô Cẩm hỏi thẳng vào vấn đề: “Ông chủ Chu, ông không thuộc về thế giới này, sao ông không đi tới nơi mà ông nên đi?”
Ngay từ lần đầu tiên đến Minh Hiên Lâu, cô đã biết Minh Hiên Lâu có một tầng âm khí bị che dấu, Tiết đạo trưởng tu vi còn thấp, đương nhiên không thể phát hiện ra được.
Hơn nữa đầu óc của Tiết đạo trưởng còn không được thông minh cho lắm.
Tiết đạo trưởng vẫn đang quỳ ở chính điện đột nhiên hắt hơi không hề báo trước: “A? Ông ta bị cảm à? Ông ta mới quỳ có mấy tiếng thôi mà… Xem ra sau này phải rèn luyện thân thể nhiều hơn mới được.”
Cùng lúc đó.
Ông chủ Chu thở dài thật sâu, trên mặt nhanh chóng hiện lên một tầng thống khổ.
“Nếu Tô quán chủ đã thẳng thắn như thế thì tôi cũng không có gì để giấu nữa, hy vọng Tô quán chủ từ từ nghe tôi nói.”
Ánh mắt ông chủ Chu nhìn về phương xa, dường như đang lâm vào trong hồi ức.
“Tôi nghĩ Tô quán chủ cũng đã nhìn ra được, quả thật tôi đã qua đời từ nhiều năm trước. Bây giờ tôi chỉ là một tia hồn phách nhập vào trong chính thân thể của tôi. Mà thân thể của tôi thì phải dựa vào bảo vật mới có thể giữ được tình trạng hoàn hảo không tổn hại.
Lần trước Tô quán chủ đến Minh Hiên Lâu, tôi đã phát hiện ra cô có đạo pháp cao thâm, sợ bị cô nhìn ra được nên mới trốn tránh không dám lộ diện.
Chỉ là Tô quán chủ quá thông minh, thế mà lại tìm đến…”
Vẻ mặt Tô Cẩm bình tĩnh, không có biểu cảm gì đặc biệt, cô nhìn thẳng vào ông chủ Chu, chờ ông ta nói tiếp.
Ông chủ Chu bất đắc dĩ tiếp tục nói: “Hơn nữa Tô quán chủ cũng phát hiện ra bí mật của phố thương mại nữa…Đây thật là…” Ông ta bỗng nhiên không biết nên nói tiếp thế nào.
Một lúc sau, ông chủ Chu lại nói: “Tô quán chủ, thật không dám giấu diếm, không phải mấy vong hồn chúng tôi không nguyện ý xuống Địa Phủ đầu thai, thực sự là những vong hồn ở gần con phố thương mại này bị mắc kẹt! Chúng tôi không cách nào đầu thai được, mà âm sai cũng không thể bước vào…
Phàm là người chết gần con phố thương mại này, hồn phách sẽ bị nhốt ở chỗ này.
Về phần nguyên nhân thì tôi không biết, tôi chỉ biết mấy năm nay đều như vậy, ngoại trừ tôi ra thì đa số vong hồn đều là người khi còn sống có dựng quầy hàng ở trên phố thương mại phía trước hoặc là người sống xung quanh đây, bọn họ sau khi chết hóa thành vong hồn không chỉ không thể thoát ra được mà còn quên mất mình đã chết như thế nào.
Bọn họ không giống tôi, bọn họ chỉ có hồn phách, không có thân thể, ban ngày không dám ra ngoài, chỉ đến lúc chạng vạng mới dám từ từ hiện thân, sau đó sống một cuộc sống bình thường trong mắt họ.
Mà nơi này cũng rất kỳ quái, khi bọn họ có thể xuất hiện trên phố thương mại thì phố thương mại cũng sẽ tách ra một không gian khác, khác hẳn với con phố thương mại mà người bình thường hay lui tới…”
Cho nên mấy năm nay, bọn họ vẫn luôn bình an vô sự.
Những đạo sĩ có đạo hành còn thấp thì căn bản không thể phát hiện ra được.
Cho dù thỉnh thoảng có con người bình thường đi lạc vào phố thương mại kia, bị lạc ở trong đó, các đạo sĩ kia đến đây xem xét cũng không thể tra ra được bất cứ thứ gì.
Có thể là do địa chất đặc thù, hoặc cũng có thể là do nguyên nhân khác.
Về phần nơi đây xảy ra chuyện gì mà dẫn đến tình huống này, ông ta cũng không biết.
Tô Cẩm không tin ngay lời ông chủ Chu nói, dù sao trong lời nói của ông ta cũng có rất nhiều sơ hở.
Sau khi ông chủ Chu nói xong, dường như trong bi thương lại như được giải thoát: “Nếu như Tô quán chủ có thể giúp bọn họ giải thoát thì cũng có thể xem như một chuyện tốt, trong đó có cả tôi…”
Nghe vậy, Tô Cẩm nhíu mày.
“Ông chủ Chu có ý là nếu như có cơ hội, ông cũng muốn đến Địa Phủ đầu thai sao? Tôi còn tưởng ông muốn tiếp tục ở lại Minh Hiên Lâu nữa chứ.”
Ông chủ Chu buồn bã lắc đầu, trong ánh mắt tràn đầy tang thương: “Tô quán chủ, cũng không phải ai cũng muốn sống trên đời này, nhất là người giống như tôi, lẻ loi hiu quạnh, không có người thân không có bạn bè, thậm chí tôi còn không nhớ rõ khuôn mặt của vợ con tôi nữa.
Mấy năm nay tôi sống đã đủ lâu rồi… Người không ra người, quỷ không ra quỷ, sao có thể dùng hai chữ thê lương để hình dung đây?”
Trên mặt ông chủ Chu như viết rõ mấy chữ đã nhìn thấu hồng trần thế gian…
Vẻ mặt Tô Cẩm dần dần trở nên nghiêm túc: “Tôi sẽ xác minh lại những lời mà ông vừa nói, nếu như đó là sự thật, tôi sẽ giúp mọi người sớm ngày đầu thai.”
“Tô quán chủ quả thật không giống với mấy đạo sĩ bình thường kia, lòng dạ càng thêm rộng lớn…” Tiếp theo, ông chủ Chu đứng đó liên tục khen ngợi, khen đến mức Tô Cẩm cũng phải thấy ngượng ngùng.
Cuối cùng, lúc Tô Cẩm rời khỏi Minh Hiên Lâu, bị khen đến mức gần như đầu óc choáng váng.
Nguyên Cảnh vẫn đi theo Tô Cẩm, khi hai người đi đến đầu ngõ, đôi mắt Tô Cẩm chợt sáng lên.
Làm sao chỉ bằng mấy lời khen đơn thuần có thể khiến cô choáng váng cho được? Hơn nữa cô cũng đã chán nghe những lời khen ngợi rồi…
Mà ông chủ Chu này thật sự không đơn giản, đoán chừng những lời vừa rồi có ba phần giả, bảy phần thật!
Chuyện liên quan đến phố thương mại, nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì những gì ông ta nói nhất định là sự thật, nhưng có lẽ ông ta không nói gì về mình, thậm chí còn che giấu rất nhiều thông tin.
Nói thế nào thì cũng đã sống cả mấy chục năm, đã thành cáo già rồi, làm sao mà Tô Cẩm có thể nhìn thấu dễ dàng như vậy?
Chỉ là từ tướng mạo của ông chủ Chu thực sự không thể nhìn ra được cái gì.
Thân thể đã mất đi sinh mệnh từ lâu, chỉ còn lại hồn phách, trong tình huống như vậy, chỉ có thể bắt đầu từ từ.
Hơn nữa cô cảm thấy rằng trên người ông chủ Chu rất có thể còn ẩn giấu những bí mật khác nữa!
Ví dụ như con rối mà Nguyên phu nhân nhặt được, lại ví dụ như chuỗi hạt trên cổ tay ông ta, còn có vì sao mà thân thể ông chủ Chu có thể bảo tồn hoàn hảo, nhìn hoàn toàn giống như người bình thường…
Hết câu đố này đến câu đố khác đang chờ Tô Cẩm giải đáp.
Tô Cẩm dẫn Nguyên Cảnh quay trở lại con phố thương mại kia.
Giờ phút này, ngoại trừ ông chủ quán trà ra thì có thêm mấy quầy hàng khác nữa.
Liếc mắt nhìn qua, họ đều là vong hồn, nhưng dường như bọn họ không hề ý thức được rằng mình đã chết từ lâu…
Tô Cẩm thu hết khí tức của cô và Nguyên Cảnh, đi bộ từ đầu đến cuối con đường này.
Nguyên Cảnh nhẹ giọng hỏi: “A Cẩm có phát hiện được gì không?”
Tô Cẩm lắc đầu: “Không, ở đây hoàn toàn không có trận pháp nào hết, bọn họ không phải bị trận pháp nhốt ở chỗ này.”
Vẻ mặt Nguyên Cảnh nghiêm túc hơn một chút, luôn cảm thấy chuyện lần này có gì đó không đúng lắm, nhưng lại không thể nói rõ được không đúng ở chỗ nào.
Anh lại hỏi: “Vậy tiếp theo A Cẩm sẽ làm gì?”
Tô Cẩm dẫn Nguyên Cảnh đi tới chỗ gian hàng xem bói trước đó, mím môi cười nói: “Tôi chấm gian hàng xem bói này rồi, dù sao thì gã đại sư giả kia sẽ không quay lại đây nữa, tôi định mấy ngày tới đây đều ở chỗ này bày quầy hàng xem bói.”
Nguyên Cảnh: “…?” Anh vô thức nhìn sang bên cạnh, vị chủ quán trà trước đó đã dọn quán đi rồi, có lẽ là đã về nhà.
Nếu A Cẩm mở quán ở đây, vậy chẳng phải ngày mai sẽ gặp lại ông chủ quán trà kia sao?
Nguyên Cảnh trầm ngâm một lát, trong lòng thầm nhủ: Hôm nay anh trở về sẽ lập tức chuẩn bị một ít tiền âm phủ! Luôn cất sẵn trong túi!
Cùng lúc đó, tại Minh Hiên Lâu.
Ông chủ Chu đợi trong cửa hàng một lúc, khi ông ta cảm giác được khí tức thuộc về Tô Cẩm đã biến mất khỏi phố thương mại, trong mắt ông ta hiện lên một nụ cười nhẹ.
Ông ta biết ngay mà, Tô quán chủ này mặc dù thực lực không tệ nhưng xét cho cùng vẫn còn ít tuổi.
Có một vài chuyện chưa trải nghiệm nhiều nên rốt cuộc vẫn còn thiếu một chút kinh nghiệm.
Ông chủ Chu rời khỏi Minh Hiên Lâu, trên môi nở nụ cười, khi rời đi chỉ nói: “Tiểu Trương, cậu trông chừng cửa hàng một chút, tôi đi ra ngoài mua chút đồ.”
Tiểu Trương đáp vâng, mặc dù biết ông chủ đang nói mò nhưng anh ta vẫn thành thật, không hỏi nhiều.
Đêm hôm khuya khoắt đi ra ngoài mua sắm?
Chuyện này vừa nghe đã biết là không bình thường rồi, nhưng chuyện của ông chủ thì có liên quan gì với một nhân viên phục vụ nho nhỏ như anh ta chứ?
Anh ta chỉ cần làm đúng nhiệm vụ của mình là được rồi.
Ông chủ Chu trước tiên là đi vòng ra ngoài Minh Hiên Lâu, sau đó lại đi một vòng trong hẻm nhỏ, cuối cùng mới đi về một hướng khác…
Khi Tô Cẩm và Nguyên Cảnh trở lại khách sạn thì Sở Lâm và những người khác đã về khách sạn từ lâu.
Vừa nhìn thấy Tô Cẩm quay về, Sở Lâm liền vội vàng chạy tới nói: “Sư phụ, hôm nay cô bận nhiều việc lắm à?”
Tô Cẩm gật đầu: “Quả thật là tôi hơi bận, trước tiên là tới Nguyên gia giải quyết vấn đề của Nguyên phu nhân, sau đó lại đi một chuyến tới phố thương mại, tiện thể gặp ông chủ Chu của Minh Hiên Lâu nữa.”
Cả một ngày hôm nay quả thật thời gian không đủ dùng, công việc cũng không đếm xuể.
Không có chút thời gian rảnh rỗi nào hết.
“Nguyên phu nhân?” Sở Lâm khẽ giật mình, một giây sau, mặt mày hớn hở đi tới kéo tay Nguyên Cảnh.
“Tam gia, chúng ta thảo luận chuyện tiền thù lao đi!” Toàn bộ trên mặt Sở Lâm viết đầy mấy chữ vặt lông, nhưng Nguyên Cảnh cũng không tức giận, dù sao thì cơ hội đưa tiền cho A Cẩm thực sự rất hiếm có.
Mà Phương Tri Hạc thì báo cáo ngắn gọn tình hình cho Tô Cẩm.
Tô Cẩm hài lòng gật đầu, giao Diêu Khanh với mấy người khác cho Phương Tri Hạc coi chừng quả thật là chuyện chính xác nhất.
Sau đó, Phương Tri Hạc lại nói thêm: “Sư phụ, hai ngày nữa có lẽ tôi không cần phải đi theo bọn họ đâu, bởi vì hôm nay Diêu tiểu thư nhận được điện thoại, nói là muốn chụp ảnh quảng cáo gì đó…”
Mặc dù anh ta không hiểu quá nhiều về phương diện này nhưng nhìn Diêu Khanh thấy có vẻ rất vui.
“Vậy Diêu Diêu thì sao?” Tô Cẩm hỏi.
Diêu Diêu nói là muốn cùng đi với Diêu tiểu thư, xem chụp hình quảng cáo gì.” Phương Tri Hạc thành thật trả lời.
Trong tình huống này thì anh ta có cần phải tiếp tục đi theo không?
Tô Cẩm cũng hiểu được, có lẽ là Diêu Diêu muốn nhìn xem thử sân bãi chỗ Diêu Khanh quay phim quảng cáo là như thế nào, có vất vả hay không.
Nghĩ vậy, Tô Cẩm vỗ vai Phương Tri Hạc nói: “Mấy ngày nay anh vất vả rồi, anh chịu khó trông chừng Sở Lâm và Tri Hàn thêm hai ngày nữa, mà lúc Diêu Khanh quay phim quảng cáo thì anh cũng đi theo tôi.”
Phương Tri Hạc thoáng sửng sốt, trong mắt có chút khó hiểu nhưng cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Sau khi Phương Tri Hạc rời đi, Nguyên Cảnh bước tới nói: “Có lẽ Diêu Khanh sẽ không còn gặp phải chuyện nguy hiểm gì nữa phải không? Cô không muốn mấy người Phương Tri Hạc nhúng tay vào chuyện lần này à?”
Tô Cẩm gật đầu: “Chuyện lần này có chút quỷ dị, Sở Lâm và Tri Hàn đừng có tham dự vào chuyện này vẫn tốt hơn. Về phần Tri Hạc, nếu như anh ta không ở bên cạnh Sở Lâm và Tri Hàn để trông chừng, tôi sợ hai người bọn họ lại gây rắc rối.”
“Vậy à…” Hai người kia quá ồn ào, mà chuyện lần này lại nguy hiểm, nếu để bọn họ đi cùng, A Cẩm còn phải phân tâm ra để mắt tới bọn họ nữa.
Sau đó, Nguyên Cảnh lại thấp giọng nói: “A Cẩm, vậy ngày mai tôi có còn đi cùng với cô nữa không?”
Tô Cẩm hơi kinh ngạc: “Sứ giả đã chết rồi, thời gian tới đây có lẽ anh sẽ bình an vô sự, tạm thời không cần đi cùng với tôi.”
Nguyên Cảnh thở dài: “Tôi biết, tôi chỉ là…muốn học hỏi thêm chút kiến thức. Hơn nữa khi cô dẫn tôi đi cùng, chẳng phải cũng sẽ làm cho ông chủ Chu bên đó phân tán lực chú ý sao?”
Tô Cẩm suy nghĩ một chút: “Anh nói cũng có lý.”
Dẫn một người bình thường không hề có chút năng lực nào đi cùng, nhất định ông chủ Chu sẽ cho rằng cô không chuyên nghiệp.
Đi bắt quỷ còn dẫn theo người bình thường? Ngược lại có thể khiến cho ông chủ Chu bớt đi một phần cảnh giác.
Mà đối với cô mà nói, chỉ để mắt đến một mình Nguyên Cảnh cũng không phải là việc khó gì.
Sau đó, Tô Cẩm mỉm cười vẫy tay với Nguyên Cảnh: “Tôi hỏi anh một câu.”
Khoảng cách chợt ngắn lại, Nguyên Cảnh giật mình trong chớp mắt, ánh đèn sáng rực rỡ chiếu vào trên hai người ấm áp đến lạ thường.
Chỉ nghe Tô Cẩm nói khẽ: “Anh càng ngày càng thuần thục, càng ngày càng tò mò với mấy chuyện như thế này. Vậy có phải anh hối hận rồi không? Có muốn làm đồ đệ của tôi nữa không?”
Nguyên Cảnh: “…”
Bầu không khí đang tốt đẹp đột nhiên bị câu nói sau cùng phá vỡ.
Nguyên Cảnh khóc không ra nước mắt, vẻ mặt thay đổi liên tục, cuối cùng, bất đắc dĩ vội vàng rời đi.
Tô Cẩm: “?”
Đây là phản ứng gì… ?
Chẳng lẽ bị cô nói trúng, nhưng lại ngượng ngùng?
Hay là anh bây giờ đang chướng mắt cái vị trí đồ đệ thứ tư này?
Chậc, Tiết đạo trưởng muốn làm đồ đệ của cô nhưng bị cô cự tuyệt, cô cũng cao giá lắm đấy!
Người duy nhất có thể khiến cô mất công hỏi nhiều lần như vậy cũng chỉ có một mình Nguyên Cảnh mà thôi…
Chưa đến nửa phút sau, Sở Lâm từ bên ngoài bước vào, trên mặt anh ta đầy vẻ tò mò: “Sư phụ, cô nói gì với Tam gia thế? Sao nhìn sắc mặt anh ấy lại khó coi như vậy?”
Tô Cẩm thành thật nói: “Có lẽ là anh ấy cảm thấy mình đã bỏ lỡ một điều gì đó rất quan trọng!”
Sở Lâm: “?”
A, hình như anh ta đã bị sư phụ và Tam gia đá ra khỏi group chat rồi, bây giờ mấy lời sư phụ nói, anh ta chẳng hiểu gì cả…
Nhưng mà vừa nghĩ tới người bị đá ra khỏi group chat không chỉ có mình mà còn có mấy người Phương Tri Hạc nữa, Sở Lâm lại cảm thấy mình vẫn ổn!
“Sư phụ, Diêu Khanh mới nhận một hợp đồng quảng cáo, Tri Hạc nói là chúng tôi cũng phải đi theo. Sư phụ, cô nói thật với tôi đi, có phải cô có chuyện gì đang giấu chúng tôi không? Tôi luôn cảm thấy cô muốn đẩy chúng tôi ra ngoài…”
Trực giác của Sở Lâm khá chính xác.
Tô Cẩm hơi chột dạ lắc đầu: “Vi sư có thể giấu anh chuyện gì chứ? Chẳng qua là chuyện của Nguyên phu nhân còn chưa giải quyết xong nên tôi mới dẫn theo Nguyên Cảnh tiếp tục đi điều tra thôi.
Anh và Tri Hạc không được chạy loạn, phải ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Diêu Diêu và Diêu Khanh. Khanh Khanh xinh đẹp như thế, lỡ như lại bị người nhắm vào nữa thì làm sao bây giờ?”
Nghe vậy, Sở Lâm nghiêm túc gật đầu: “Sư phụ nói rất đúng, dù sao thì giới giải trí rất loạn, cứ đi theo trông chừng vẫn là yên tâm hơn.”
Tô Cẩm chỉ dùng mấy câu đã dỗ dành được Sở Lâm, Sở Lâm cũng không suy nghĩ nhiều, toàn bộ tinh thần đều tập trung trên chuyện Diêu Khanh quay quảng cáo. Anh ta nghĩ nhất định phải gọi cho Lục Chi Ninh.
Anh ta nhớ rằng Lục gia có công ty điện ảnh, trong công ty còn nâng đỡ cho mấy minh tinh nữa.
Một hậu trường tốt như vậy, sao lại không mở cửa sau cho Diêu Khanh chứ?
Thế là Sở Lâm vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Lục Chi Ninh, nửa phút sau, Lục Chi Ninh nhắn tin lại: 【 Cậu phản ứng chậm nửa nhịp, Tam gia đã nhắc chuyện này với tôi rồi. 】
Nếu đã là chị gái của Tô quán chủ, là con gái của Diêu Nguyệt thì nói kiểu gì cũng phải cúng bái cho tốt.
Cho dù Tam gia không căn dặn thì anh ta vẫn phải tìm cách làm cho Diêu Khanh nổi tiếng, mà anh ta cũng đã cố ý xem qua tư liệu, điều kiện của Diêu Khanh rất tốt, chỉ là công ty mà trước đó cô ấy ký hợp đồng quá phèn nên con đường phát triển của Diêu Khanh không được thuận lợi cho lắm.
Diêu Khanh cái gì cũng không biết, đột nhiên hắt xì mấy cái liên tục: “?”
Nghe thấy tiếng động, Diêu Nguyệt lấy chăn ném tới cho Diêu Khanh: “Đừng có chủ quan, lỡ mà bị cảm thì phải chịu khổ mấy ngày đấy…”
Diêu Khanh im lặng quấn chăn thật chặt quanh người, hình như đúng là hơi lạnh thật…
Diêu Khanh cũng không biết, chẳng bao lâu nữa thôi cô ấy sẽ nghênh đón một đợt rồi lại một đợt “may mắn”! Hợp đồng quảng cáo ký đến mỏi tay.
…
Ngày hôm sau.
Vào lúc chạng vạng.
Tô Cẩm lại dẫn Nguyên Cảnh đi tới phố thương mại.
Lúc này trên phố thương mại đã không còn mấy người, hai người bước tới gian hàng xem bói trước đó, vẻ mặt Tô Cẩm tự nhiên ngồi xuống chờ đợi khách hàng xuất hiện.
Đồng thời, Tô Cẩm thuận tay đưa qua cho Nguyên Cảnh một cái ghế nhỏ.
Nguyên Cảnh nhận lấy ghế nhỏ đặt ở bên cạnh Tô Cẩm, vừa đặt xuống liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Ghế nhỏ rất thấp, thậm chí còn thấp hơn cả chiếc ghế mà A Cẩm đang ngồi. Vẻ mặt Nguyên Cảnh khẽ thay đổi, sau đó bất đắc dĩ ngồi xuống. Ngồi rồi mới thấy không chỉ khí thế của anh bị hạ thấp hơn rất nhiều mà đôi chân thon dài kia cũng không có chỗ nào đặt.
Nguyên Cảnh khẽ mỉm cười, co chân lại, tìm một tư thế thích hợp để đặt chân.
Sau đó, anh ngước mắt nhìn Tô Cẩm rồi lại nhìn gian hàng xem bói: “…” Thôi vậy, dù sao thì đây cũng không phải là sân nhà của anh, thấp hay không thấp cũng không sao.
Nghĩ như vậy, Nguyên Cảnh lại lấy ra một cái khẩu trang màu đen mang lên mặt, như thế thì sẽ không có người chú ý tới mình.
Ngay sau đó, Nguyên Cảnh lại liếc mắt nhìn qua bên cạnh, quán trà đêm hôm qua hôm nay không xuất hiện nữa, cũng không biết anh có gặp lại ông chủ quán trà kia hay không.
Dù sao vẫn còn vài câu hỏi cần hỏi ông ta nữa.
Hơn nữa hôm nay anh đến còn cố ý mang theo một ít tiền âm phủ.
Đột nhiên, một tiếng hét cắt ngang dòng suy nghĩ của Nguyên Cảnh.
Chỉ thấy ở cách đó không xa, một cô gái trẻ hét lên: “Tô quán chủ!”
Tô Cẩm và Nguyên Cảnh một trước một sau nhìn qua, cô gái kia chính là người hôm qua gặp phải người không tử tế.
Cô gái trẻ vừa nhìn thấy Tô Cẩm giống như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng chạy tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận