Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 168: Về sau anh sẽ nhìn thấy hết muôn hình muôn vẻ trên thế gian 2

Đầu óc Tô Chính Quang loạn thành một đoàn, thông tin trong đầu cũng rất lộn xộn.
Ông ấy khẽ lắc đầu, nói: “Nếu ông đã thích con gái tôi như vậy! Tôi có một ý kiến hay!”
Diêu Nguyệt vừa không chú ý, đã nghe thấy Tô Chính Quang nói tiếp: “Như này đi, hôm nay hai ta kết nghĩa kim lan, về sau con của ông chính là con trai của tôi, con gái của tôi cũng là con gái của ông!”
Lục Chiêu Hoà tỉnh táo hơn một chút so với Tô Chính Quang.
Ông ấy nhìn Tô Chính Quang, lại nhìn Tô Cẩm đang đi tới, sau đó ông ấy đột nhiên ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc tu tu.
Tô Chính Quang: “?”
Lục Chiêu Hoà: “Hu hu tôi không xứng! Tôi không xứng! Tô quán chủ đạo pháp cao thâm, trảm yêu trừ ma, đánh đâu thắng đó, cô ấy làm tổ tông của tôi còn tạm được!”
Diêu Nguyệt: “...”
Lục phu nhân: “...” Thật là mất mặt.
Lục Chi Ninh yên lặng cầm điện thoại di động, nụ cười trên mặt phải gọi là ngăn không được! Đây tuyệt đối sẽ trở thành lịch sử đen của cha ruột anh ta!
Tô Cẩm ở bên cạnh vẫn luôn không lên tiếng, vẻ mặt bình tĩnh đi ngang qua Tô Chính Quang và Lục Chiêu Hoà.
Thật ngại quá.
Con gái, cô không muốn làm.
Tổ tông, cô cũng không muốn làm.
Cô chính là cô, một người bình thường vì kiếm tiền mà nỗ lực làm công!
Tất cả vì tiền, người nói chuyện tình cảm với cô, đều là lưu manh đùa nghịch!
Tô Cẩm nắm chặt tay, nói chuyện tình cảm, là làm tổn hại đến tiền!
Ai dám vì tiền mà nói chuyện tình cảm với cô, nắm đấm của cô sẽ đánh xuống, một đấm đánh ngã một người!
Diêu Nguyệt còn có Lục phu nhân im lặng tách hai người say rượu này ra, mỗi người dẫn người của mình về.
Đến đây, cũng coi như là giải tán.
*
Tô Cẩm ở trong phòng khách dưới lầu đợi trong chốc lát, không bao lâu đã chờ được Sở Lâm.
Sở Lâm dẫn theo tiểu quỷ chơi một ngày, lúc này có chút mỏi mệt, nhưng đạp mạnh đi vào Tô gia, nhìn thấy Tô Cẩm, anh ta lập tức lại tỉnh táo tinh thần.
Anh ta vội vã đi qua tranh công: “Sư phụ, hôm nay tôi dẫn nó đi rất nhiều nơi! Nhưng, còn có mấy nơi chưa đi, sáng sớm ngày mai tôi lại dẫn nó đi dạo một vòng.”
Mặc dù dẫn theo trẻ con rất mệt mỏi, nhưng đứa nhỏ này nhu thuận nghe lời, ngoại trừ đối với tất cả sự vật đều có cảm giác mới mẻ rất mạnh, cũng không có khuyết điểm gì khác.
Tô Cẩm tránh câu nói kia của Sở Lâm, cô nói: “Hôm nay vất vả cho anh rồi.”
Cô đứng dậy đi vào trong sân của đạo quán nhỏ, Sở Lâm đi theo, cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho là đi báo cáo tình hình với Tổ Sư Gia.
Đầu tiên Tô Cẩm thắp ba nén nhang, sau đó nhìn về phía Sở Lâm mỏi mệt nhưng tâm trạng rất vui vẻ, tay cô vung lên, tiểu quỷ xuất hiện bên cạnh Sở Lâm.
Trong giọng nói của tiểu quỷ mang theo nỗi buồn lưu luyến.
“Cảm ơn chị đã cho em cơ hội này, cảm ơn anh đã đi chơi với em một ngày.”
Sở Lâm có chút kinh ngạc: “Sao lúc này đã bắt đầu nói lời cảm ơn rồi hả?”
Tô Cẩm: “Nó cần phải đi.”
“Đi đâu chứ?” Sở Lâm không hiểu.
Tô Cẩm: “Nó là vong hồn, vong hồn không thể ở lại nhân gian lâu.” Nó đã bị thôn Khê Đàm vây nhốt nhiều năm, bây giờ oán khí ở thôn Khê Đàm đã mất, nếu như nó còn không đi đầu thai nữa, thì sẽ xảy ra vấn đề.
Ánh mắt tiểu quỷ chăm chú nhìn Tô Cẩm: “Chị ơi, cám ơn chị đã hỗ trợ hoàn thành nguyện vọng của em, gặp được chị em rất vui vẻ, nếu như em có thể gặp chị sớm một chút thì tốt.” Nói không chừng, toàn bộ thôn Khê Đàm sẽ còn được cứu…
Đáng tiếc, chung quy là nó không có cái số ấy.
Tô Cẩm đi qua xoa đầu nó: “Ngoan, mong cho đời sau của em bình an vui sướng.”
Lúc tiểu quỷ sắp biến mất, quay đầu vẫy tay với Sở Lâm: “Anh ơi, tạm biệt.”
Không, không thấy nữa.
Chúng nó cũng không có cơ hội gặp nhau nữa.
Sở Lâm mờ mịt chớp mắt mấy cái, có một tia khổ sở vọt lên đầu: “Sư phụ, nguyện vọng của nó là gì?”
Tô Cẩm nhìn về nơi phương xa: “Nguyện vọng của nó rất đơn giản, nó muốn nhìn thế giới bên ngoài thôn Khê Đàm một chút.”
Sở Lâm chỉ cảm thấy trái tim thật giống như bị cái gì đó mạnh mẽ đâm vào, anh ta há hốc mồm, muốn nói gì đó nhưng lại không nói gì được.
Tô Cẩm đưa tay ra vỗ vai anh ta, xem như trấn an: “Về sau anh sẽ được nhìn thấy hết muôn hình vạn trạng của thế gian, đây chỉ mới là bắt đầu.”
Tâm trạng của Sở Lâm không nén được sa sút: “...” Anh ta nói không ra được nguyên nhân, nhưng chính là rất khó chịu rất khó chịu.
Tô Cẩm nghĩ một chút, lại nói: “Điều chỉnh lại tâm trạng một chút, ngày mai chúng ta phải đến một nơi, điều tra một chút bạn gái thần bí của con quỷ xui xẻo số bốn.”
Sở Lâm: Quỷ số bốn xui xẻo? Ai? ? ?
Chẳng qua việc này nếu như đổi một góc nhìn khác, vậy thì đồng nghĩa với việc Huyền Thanh quán lại có sinh ý rồi.
Tâm trạng phiền muộn của Sở Lâm bị chuyện này tách ra không ít.
Nếu như ngày mai phải ra ngoài, vậy bây giờ anh ta trở về thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trước.
*
Buổi tối.
Tô Chính Quang say rượu đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.
Diêu Nguyệt có tâm sự, căn bản cũng không ngủ, bà ấy thản nhiên nhìn ông ấy: “Lại làm sao nữa?”
Tô Chính Quang không trả lời Diêu Nguyệt, đứng dậy đến nhà vệ sinh rửa mặt.
Sau mấy phút, Tô Chính Quang trở lại trên giường, dáng vẻ ông ấy mệt mỏi nsoi: “Vừa rồi tôi nằm mơ, mơ thấy tôi kết bái huynh đệ với người khác.”
Diêu Nguyệt: “. . .”
Tô Chính Quang thở dài, nói tiếp: “Tôi còn mơ thấy mấy lão đại đối với tôi rất hòa thuận.”
Diêu Nguyệt nhắm lại mắt, cố nén xúc động đưa tay ra đánh, bà ấy cầm di động mở album ảnh ra, đưa cho Tô Chính Quang: “Tự ông xem đi.”
Tô Chính Quang kinh ngạc nhìn vào trong video.
A hiểu rồi! Người kề vai sát cánh muốn kết bái thành anh em với lão đại, không phải chính là ông ấy hay sao?
Tô Chính Quang vô ý thức sờ lên mặt: “Tôi chắc cũng không ưu tú như vậy chứ…”
Diêu Nguyệt cười lạnh một tiếng: “Ông chính là cái giếng.”
Tô Chính Quang mờ mịt: “Có ý gì?”
“Ngang cũng hai mà dọc cũng hai.” Diêu Nguyệt cướp lấy điện thoại di động, im lặng liếc mắt.
“Còn không lấy gương mà nhìn chính mình xem, cần mặt mũi thì không có mặt mũi, cần thực lực thì không có thực lực, đầu óc cũng không dùng được, lão đại người ta dựa vào cái gì để đối xử với ông bằng vẻ mặt ôn hoà?” Ngay cả nguyên nhân trong này, cũng không biết suy nghĩ sâu xa, Tô gia đến bây giờ cũng chưa phá sản, chính là kỳ tích.
Thảo nào Giang Nguyên phải chạy ra ngoài đi mở công ty, con gái bà ấy vất vả nuôi dưỡng cũng phải đi ra ngoài gây dựng sự nghiệp!
Nói không chừng chính là nhìn ra đầu óc của Tô Chính Quang không dùng được, sợ về sau phá sản trong nhà không có tiền, hai đứa này mới đi kiếm tiền thật sớm!
Vừa nghĩ tới chuyện của Giang Nguyên hiện tại còn chưa có kết luận, Diêu Nguyệt nhìn Tô Chính Quang, tức giận đạp cho ông ấy một cái, trực tiếp đạp người xuống khỏi giường: “Ông lăn đến thư phòng mà ngủ đi!”
Tô Chính Quang bị mắng, lại bị đạp, cả người có chút mờ mịt.
Ông ấy ngồi dưới đất, sửng sốt một lúc lâu, có lẽ là bởi vì đau đớn, đầu ông ấy đột nhiên tỉnh táo thêm một chút, ông ấy chậm rãi bò sang nhỏ giọng hỏi: “Phải rồi, người làm của Tam gia nói cái gì mà A Cẩm có ơn cứu mạng Lục gia?”
Vấn đề này, ông ấy quên hỏi ở trên bàn cơm, sau khi uống rượu say, càng đã quên hết đi.
Bởi vì ấy à, ông ấy luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Loại chuyện ơn cứu mạng này, địa vị của Lục gia như thế, sẽ không tùy ý nói ra.
Đây chính là Lục tiên sinh, người cầm quyền của Lục gia, ông ấy có phản ứng chậm nữa, cũng hiểu bốn chữ ân nhân cứu mạng có ý như thế nào.
Diêu Nguyệt hít sâu một hơi, bà ấy nhìn chằm chằm Tô Chính Quang: “Ông cho rằng khắp thiên hạ chỉ có một mình ông là thông minh nhất sao? ? Tôi cũng đã nói với ông từ lâu là đầu óc A Cẩm không có vấn đề, ông lại cứ không tin!”
“Nguyên Tam gia, Sở Lâm, Lục Chi Ninh, còn có Lục phu nhân, hai vị Lục tiên sinh, những người này, ai là người dễ bị lừa? Tôi chỉ hỏi ông, nếu để cho ông đi lừa, ông có thể lừa được người nào?
Ông cho rằng vì sao ông có thể ngồi cùng bàn với bọn họ, ông cho rằng vì sao Lục tiên sinh lại rót rượu cho ông?
Đó là để mắt đến ông sao? Đó là bọn họ đang nịnh bợ Tô Cẩm! Toàn bộ đều nhờ Tô Cẩm, ông mới có thể kề vai sát cánh với lão đại!
Phi! Ngu ngốc!”
Diêu Nguyệt vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Chính Quang, bà ấy vô cùng tức giận, bây giờ mắng một trận, phát tiết hết sự giận dữ trong lòng ra ngoài, tâm trạng coi như xuôi hơn không ít.
Tô Chính Quang ngồi ở đó, từ từ bình thường lại, trong đầu nhanh chóng suy tư hết hình ảnh này đến hình ảnh khác.
Không biết qua bao lâu, ông ấy lại nhìn về phía Diêu Nguyệt: “Vậy lần trước bà cho tôi xem ảo thuật. . .”
“. . .” Diêu Nguyệt nghiêm mặt đứng dậy, tìm cái túi của mình, biểu diễn tại chỗ cho Tô Chính Quang xem lại một lần, lại để cho Tô Chính Quang tự mình bỏ đồ vào trong túi, để ông ấy tự mình trải nghiệm một chút sức hấp dẫn của bùa Không Gian.
Giày vò nhiều ngày như vậy, thì ra, thằng hề lại là chính mình?
Ông ấy đã nói mà, con gái của ông ấy sao có thể ưu tú như vậy? Gặp một người lại kéo lệch lạc một người!
Hoá ra đây mới là nguyên nhân thật sự?
Lần này ngược lại khiến cho tất cả mọi chuyện đều chống lại nhau.
Tô Chính Quang phiền muộn rồi.
Tô Chính Quang tự bế rồi.
Tô Chính Quang nghịch bùa Không Gian không buông tay rồi. . .
Diêu Nguyệt tức giận suýt chút nữa thì ngất đi: “Ông ông ông, ông là muốn tức chết tôi à!”
Bà ấy giành lại cái túi, ném sang một bên: “Chơi cái gì mà chơi? Con trai của ông gặp chuyện không may rồi, ông còn có tâm tư chơi?”
Tô Chính Quang còn chưa tiếp nhận xong sự thật bản thân mình đầu óc không rõ ràng, lại bối rối?
“Không phải đêm qua Giang Nguyên trở về rồi sao? Tại sao lại xảy ra chuyện rồi hả?”
Diêu Nguyệt đưa tay ấn mi tâm, sau đó kể lại chuyện của Tô Giang Nguyên.
Đêm nay.
Tô Chính Quang thành công mất ngủ.
Thật vất vả mới tiếp nhận được chuyện của Tô Cẩm, nào ngờ tới, con mình lại trở nên không bình thường.
Làm sao cứ quanh đi quẩn lại, chung quy lại cứ có một đứa không bình thường?
Ngày hôm sau.
Tô Chính Quang đôi mắt quầng thâm đứng trước mặt Tổ Sư Gia.
Ông ấy nhỏ giọng nói: “Tổ Sư Gia? Con trai của con không có chuyện gì chứ?”
Tổ Sư Gia không để ý đến ông ấy, ông ấy tiếp tục lẩm bẩm: “Con gái của con có phải thật sự rất lợi hại như vậy hay không?”
Tổ Sư Gia: “. . .” Ngươi nhìn ta có thể nói chuyện được sao?
Tô Chính Quang lẩm bẩm trong chốc lát, Sở Lâm đã xuất hiện, hiện tại mỗi ngày anh ta đều phải dậy sớm, sau khi rửa mặt, chuyện đầu tiên chính là đến quét dọn Huyền Thanh quán.
Phải để cho phòng của Tổ Sư Gia sạch sẽ.
Nhìn thấy Tô Chính Quang đứng đó, Sở Lâm kinh ngạc đi qua, thấy vẻ mặt ông ấy không đúng lắm, Sở Lâm nghĩ một chút, lên tiếng an ủi: “Tô tiên sinh, đừng quá lo lắng, sư phụ tôi rất lợi hại, chuyện của Tô thiếu gia, khẳng định có thể giải quyết tốt đẹp.”
Tô Chính Quang giương mắt nhìn về phía Sở Lâm: “Cậu quen biết với A Cẩm thế nào vậy?”
Sở Lâm: “Người mẹ kế độc ác kia của cháu hạ độc thủ với cháu, may mà vận khí của cháu tốt, gặp được sư phụ, sư phụ đã cứu cháu một mạng!”
Tô Chính Quang: “. . .” Đừng nói nữa, trong lòng đang đau xót.
Thảo nào mấy đồng bạn hợp tác với ông ấy đều nói ông ấy có phúc lớn.
Thì ra, ông ấy thật sự tốt số!
Con gái ông ấy lợi hại như thế, những ngày gần đây, ông ấy lại coi cô là bệnh nhân đầu óc có vấn đề. . . Vừa nghĩ tới những hành vi kia của mình, Tô Chính Quang lại bắt đầu đau lòng.
Ông ấy thở dài, lại hỏi: “Chuyện của Giang Nguyên. . .”
Sở Lâm trầm tư chớp mắt một cái: “Tình hình cụ thể không tiện tiết lộ, chú vẫn nên hỏi sư phụ cháu đi.” Ngộ nhỡ có điều không nên nói, nếu anh ta lỡ miệng xảy ra sự cố, chẳng phải là sẽ thêm phiền phức cho sư phụ hay sao?
Tô Chính Quang đột nhiên rơi vào trầm mặc.
Chuyện này không phải là ngại hỏi Tô Cẩm sao? Trước đó đã làm sai nhiều như vậy. . . Ông ấy da mặt mỏng, không biết nên hỏi thế nào.
Vào lúc ông ấy do dự, Tô Cẩm cũng đi ra từ bên trong.
Sở Lâm nhắc nhở: “Tô tiên sinh, sư phụ cháu đi ra rồi.”
Dứt lời, Sở Lâm cúi đầu quét dọn đạo quán nhỏ.
Tô Chính Quang nhìn sang Tô Cẩm, vẻ mặt không khỏi có chút xấu hổ: “. . .” Ông ấy hẳn là nên đi nói lời xin lỗi trước chứ? Hay là nói lời xin lỗi?
Tô Chính Quang thở dài thật sâu, sau đó kiên trì đi vài bước về phía Tô Cẩm: “A Cẩm, chuyện lúc trước là do cha hiểu lầm, là cha có lỗi với con, chưa làm rõ tình hình, còn thiếu chút tạo thành không ít phiền phức cho con.”
Tô Cẩm hoảng hốt, hôm nay Tô tiên sinh có vẻ không quá bình thường.
Cô lui lại một bước, hỏi: “Chuyện của Tô Giang Nguyên cha biết rồi à?”
Tô Chính Quang khẽ gật đầu: “Tối hôm qua đã biết rồi.”
Vừa dứt lời, trong nháy mắt khuôn mặt của Tô Cẩm căng lên: “Tô tiên sinh! Đừng chơi bài tình cảm với con!”
Tô Chính Quang: “?”
Tô Cẩm: “Bất kể cha nói cái gì, con cũng khó có khả năng giảm giá cho cha! Chi phí cho chuyện của Tô Giang Nguyên, chắc chắn là một chút cũng không thể bớt.”
Tô Chính Quang nổi lên cảm xúc hồi lâu: “...”
Tô Cẩm vứt xuống câu nói này, nhấc chân rời đi, lúc đi ngang qua Tổ Sư Gia, Tô Cẩm dừng bước một chút, lại quay đầu thắp ba nén hương.
Nhìn thấy hương khói bụi đứt quãng, Tô Cẩm khẽ nhíu mày.
Xem ra chuyện lần này, không đơn giản.
Sở Lâm hơi nghi ngờ một chút hỏi: “Sư phụ? Người đang chờ ai sao?”
“Ừm, chờ Nguyên Cảnh.” Tô Cẩm trả lời.
Nghe vậy, Sở Lâm càng không hiểu: “Nhưng mà sư phụ. . . Chúng ta không phải đi giải quyết chuyện của Tô thiếu gia hay sao? Vì sao còn phải dẫn theo cả Nguyên Tam gia?”
Tô Cẩm thấp giọng nói: “Bởi vì anh ta phải thấy chút việc đời.”
Sở Lâm: “. . .” Ta cảm thấy ngươi đang lừa dối ta.
Gương mặt Tô Cẩm thâm sâu khó dò, tình hình của Nguyên Cảnh liên lụy quá nhiều, dĩ nhiên không thể tùy tiện nói ra.
Còn nữa. . . Nguyên Cảnh đi cùng với cô, chẳng khác nào có một tài xế miễn phí là Nguyên Thất có thể sử dụng.
Rất nhanh, Nguyên Cảnh đã đi ra, Nguyên Thất quen thuộc lái xe dừng trước mặt Tô Cẩm: “Tô quán chủ, mời lên xe.”
Thấy Tô Cẩm lên xe, Sở Lâm cũng muốn đi theo ngồi ở phía sau, vừa bước ra một bước, anh ta đã bị Nguyên Cảnh túm lấy.
Sở Lâm: “?”
Ngay sau đó, Nguyên Cảnh tiến lên một bước, ngồi ở phía sau cùng với Tô Cẩm.
Sở Lâm gãi đầu, yên lặng đi lên tay lái phụ.
Nguyên Cảnh sáng mắt lên, thật vất vả mới tìm được cơ hội thân cận với Tô Cẩm, anh ta sao có thể trơ mắt nhìn cơ hội chạy mất?
“A Cẩm, chuyện lần này, phiền phức không?”
Tô Cẩm: “Không phiền phức, tôi có thể giải quyết.”
Chỉ là cần đi một chuyến, một lần đi, cũng cần gần một ngày.
Trương Nguyệt là người Thanh Thành, chỉ có điều, nhà ở Thanh Thành ở chỗ tương đối rất xa.
Tô Cẩm báo địa chỉ của Trương Nguyệt cho Nguyên Thất.
Tính toán lộ trình, mất gần ba tiếng.
Nguyên Cảnh suy nghĩ, mình nên chủ động tìm đề tài, nếu không bầu không khí có chút xấu hổ: “A Cẩm, anh trai cô hiện tại thế nào.”
Tô Cẩm: “Chắc là rất tốt, tôi đã khiến anh ấy ngất đi rồi.”
Cho dù cô ở bên ngoài một ngày, anh ấy cũng sẽ không tỉnh lại.
Nguyên Cảnh: “. . .” Không biết vì sao, ngày này đột nhiên trò chuyện không nổi nữa.
Ngược lại là Sở Lâm, mảy may không cảm thấy không khí kỳ quái, ngược lại bắt đầu hỏi các loại vấn đề, anh ta dựa vào sức mình, khiến cho bầu không khí trên xe cứ thế từ lạnh nhạt trở nên náo nhiệt.
Nói xong lời cuối cùng, Sở Lâm lại hỏi Tô Cẩm: “Sư phụ, người nói xem Tô Giang Nguyên là bị nữ quỷ vừa mắt? Hay là trúng tà?”
Tô Cẩm lắc đầu: “Khó mà nói, trên người anh ấy không có oán khí cũng không có âm khí.”
“Tính cách anh ấy thay đổi lớn như vậy. . . Không khỏi khiến cho tôi nghĩ đến một người.” Ánh mắt Tô Cẩm chứa đựng mấy phần thâm ý.
Sở Lâm nhất thời hứng thú: “Ai cơ? Sư phụ người nói một câu! Cũng dễ cho tôi giải thích!”
Lúc Tô Cẩm nhìn về phía Sở Lâm, ánh mắt bắt đầu trở nên ý vị thâm trường: “Anh còn nhớ rõ người anh họ xui xẻo Lục Chi Ninh kia của anh không?”
Sở Lâm sững sờ: “Anh ấy quả thực rất xui xẻo. . . Nhưng việc này có liên quan gì đến Lục Chi Ninh?” Anh ta càng thêm nghi ngờ.
“Tự anh từ từ suy nghĩ đi chứ sao.” Tô Cẩm không nói thẳng ra suy đoán của chính mình: “Cứ xem như vi sư khảo nghiệm anh đi, để xem đầu óc của anh có đủ linh hoạt nhạy bén hay không.”
Sở Lâm: “...”
“Sư phụ, tôi mới nhập môn chưa được mấy ngày đâu, chuyện nguy hiểm như vậy, sao tôi có thể đoán ra?” Phong cách của Sở Lâm thay đổi, ánh mắt mong đợi nhìn Tô Cẩm.
Thậm chí, Sở Lâm còn mở to mắt nhìn.
Tô Cẩm bị biểu cảm nhỏ của anh ta khiến cho toàn thân nổi da gà: “Anh tốt nhất là nói chuyện cho đàng hoàng, đừng chớp mắt!”
Hết lần này tới lần khác, Sở Lâm còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Tôi đây là đang làm nũng với sư phụ đó!”
Tô Cẩm: “. . .” Có khả năng anh có sự hiểu lầm đối với từ nũng nịu này.
Tô Cẩm yên lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý đến Sở Lâm nữa.
Sở Lâm bị mất mặt, lại nhìn về phía Nguyên Cảnh, muốn hỏi Nguyên Cảnh một chút xem có đoán được tình hình là như thế nào hay không, đáng tiếc, Nguyên Cảnh ngay cả một ánh mắt cũng không vứt cho anh ta.
Sở Lâm thở dài thật sâu, trong đầu bắt đầu suy tư những chuyện xảy ra mấy ngày này.
Lục Chi Ninh?
Việc này có thể liên quan gì đến Lục Chi Ninh chứ?
Sở Lâm nghĩ mãi không ra, cũng nghĩ không thông.
Cuối cùng, nghĩ đi nghĩ lại đã ngủ mất. . .
Đợi khi Sở Lâm tỉnh lại, đã là một tiếng sau.
Mơ mơ màng màng, anh ta nghe thấy Tô Cẩm đang cảm khái: “Nguyên Cảnh anh thật sự không suy tính một chút gia nhập Huyền Thanh quán sao? Đầu óc anh thật sự rất nhạy bén.”
Sở Lâm nhất thời giật nảy cả mình!
Cái gì?
Sư phụ muốn Nguyên Cảnh gia nhập Huyền Thanh quán?
Không không không, chuyện này không thể được! Nếu như Nguyên Cảnh vào Huyền Thanh quán, vậy thân phận đại đệ tử cao nhất của mình còn có thể giữ được sao?
Vì thân phận đại đệ tử cao nhất, anh ta phải liều mạng!
Tô Cẩm đành phải thôi, cô thuận miệng nhắc một câu đến Lục Chi Ninh, sau đó suy nghĩ của anh đúng là không mưu mà hợp với cô.
Không vào Huyền Thanh quán thật là đáng tiếc.
Ai, nhưng loại chuyện này, cô cũng không thể cưỡng cầu.
“Sư phụ, tới rồi sao?” Sở Lâm nhìn nhà cửa cư dân cách đó không xa, lên tiếng hỏi.
Tô Cẩm lên trước nhìn thoáng qua: “Nguyên Thất anh tìm một chỗ đỗ xe đi.”
Dứt lời, Tô Cẩm lại nói với Nguyên Cảnh: “Đợi lát nữa tôi và Sở Lâm đi vào nghe ngóng tình hình, anh ở lại đây với Nguyên Thất là được.”
Nguyên Cảnh chớp mắt: “Tôi không thể đi chung với cô sao?”
Tô Cẩm có chút buồn bã: “Anh quá đẹp, khí chất cũng quá xuất chúng.” Không thích hợp đi tra tình hình của Trương Nguyệt với cô, rất dễ dàng dẫn tới ánh mắt của một số người.
Nguyên Cảnh: “. . .” Lời giải thích này của A Cẩm, anh thật sự không có cách nào phản bác.
Sau khi Tô Cẩm xuống xe rời đi, Nguyên Cảnh suy nghĩ, lần sau mình có nên thay quần áo khác, khiêm tốn một chút hay không? Như vậy sẽ có cơ hội đi điều tra cùng với A Cẩm.
*
Mặc dù địa chỉ trên tư liệu về Trương Nguyệt chi tiết, nhưng không có số nhà cụ thể.
Tô Cẩm và Sở Lâm đi về phía khu dân cư một đoạn, rất nhanh đã phát hiện sự kỳ lạ.
Rõ ràng là ban ngày, lại không có hơi người, trên đường lớn rộng rãi, vậy mà ngay cả người cũng không có.
Sở Lâm suy đoán: “Có khi nào đều đã đi làm rồi hay không, cho nên ban ngày không có ai.”
Tô Cẩm không trả lời, cô mắt sắc thấy được một người.
Người kia vẻ mặt vội vàng, nhìn khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, Tô Cẩm cười đi qua, thái độ hiền lành nói: “Chú ơi, cho cháu hỏi thăm một vài chuyện với.”
Người đàn ông thấy Tô Cẩm và Sở Lâm đều rất xa lạ, xem ra cũng không phải là người nơi này.
Liên tục lui về phía sau mấy bước, vừa lui lại vừa xua tay: “Cái gì tôi cũng không biết, đừng tìm tôi.”
Sở Lâm: “? Chú ơi, chúng cháu chỉ hỏi thăm người, chú đừng lo lắng.”
Ông chú trung niên kéo giãn khoảng cách với anh ta: “Hai người muốn hỏi ai?”
Tô Cẩm: “Trương Nguyệt là người ở chỗ các chú phải không, cô ấy. . .”
Lời còn chưa nói hết, ông chú vừa nghe đến cái tên Trương Nguyệt, sắc mặt nhất thời thay đổi, ông ấy quay đầu chạy mất, dáng vẻ kia, dường như có quỷ đang truy đuổi.
Tô Cẩm: “. . .” Xem ra chỗ này, quả thực có chuyện!
Sở Lâm có chút bối rối: “Sư phụ, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Thật vất vả mới gặp được một ông chú, kết quả người ta nghe đến cái tên Trương Nguyệt đã co cẳng bỏ chạy!
Tô Cẩm nhìn Sở Lâm: “Chờ ông ấy quay lại.”
Sở Lâm: “?”
Tô Cẩm nhìn xung quanh một chút, sau đó tìm một chỗ không cản đường, cô chậm rãi lấy từ trong túi của mình ra một cái ghế nhỏ.
Sở Lâm trơ mắt nhìn Tô Cẩm bỏ ghế nhỏ ra, sau đó ngồi xuống.
Anh ta cười híp mắt tiến tới: “Sư phụ, còn ghế nhỏ không?”
Tô Cẩm: “Không, chỉ có một cái.”
Sở Lâm: “. . . Được rồi, vậy mình quay về cũng tự mang theo một cái.”
Hai thầy trò một ngồi, một ngồi xổm, khoảng chừng năm phút, chỉ thấy ông chú vừa rồi chạy trối chết quay lại hướng của bọn họ.
Ông chú nhìn thấy hai người Tô Cẩm, lúc này mới dừng lại, ông ấy khom người thở phì phò: “Làm ta sợ muốn chết!”
Tô Cẩm lấy ra một tấm bùa hộ mệnh đưa tới: “Bùa hộ mệnh này mua không? Đuổi được tai hoạ trừ được tà bảo đảm bình an.”
Ông chú nghiêng đầu nhìn Tô Cẩm một chút, lại nhìn tấm bùa trong tay cô: “Bao nhiêu tiền?”
Tô Cẩm: “500 tệ.”
Nghe thấy giá tiền, ông chú sửng sốt một chút: “Chỉ mới 500 tệ? Người ở chỗ chúng tôi mua bùa đều là mấy ngàn một tấm, bùa ngàn vạn còn không có tác dụng gì, 500 tệ chắc chắn cũng vô dụng, tôi không mua!”
Khuôn mặt nhỏ của Tô Cẩm viết đầy sự lạnh lùng: “. . .” Bây giờ những đại sư giả này thật sự là gian thương, phá giá thị trường, rao giá trên trời! Còn liên lụy đến cô một người nhỏ bé đáng thương bị người ta nghi ngờ.
Tô Cẩm không giải thích, yên lặng vung lá bùa lên trên người ông chú.
Ngay lúc ông ấy sắp quay người rời đi, ông ấy lại cảm thấy ấm áp vô hạn.
“!”
Ông ấy khiếp sợ nhìn về phía Tô Cẩm: “Cô, lá bùa này. . .”
“Chú à chú cứ yên tâm đi, bùa của sư phụ cháu, chú mua tuyệt đối không thiệt thòi! Chú ấy à, vận khí tốt, mới có thể được sư phụ cháu chọn.”
Ông chú cầm lấy lá bùa, cảm giác được rõ ràng lá bùa truyền cho ông ấy sự ấm áp, ngay cả sự lạnh lẽo trên người mấy ngày nay, cũng đều bị xua tan đi rồi.
Có lẽ là loại cảm giác này lộ ra rất rõ ràng, thái độ của ông ấy cũng tốt hơn nhiều: “Đại sư, ngài thật sự là đại sư. . .”
“Xin hãy gọi sư phụ cháu là Tô quán chủ, đừng gom sư phụ cháu cùng một chỗ với những tên đại sư giả đó.” Sở Lâm lập tức nhắc nhở.
Người kia lên tiếng: “Tô quán chủ, là tôi có mắt như mù.”
Ông ấy vừa nói vừa nhanh nhẹn đưa cho Tô Cẩm 500 tệ.
Nhưng chuyện của Trương Nguyệt, ông ấy lại không chủ động nói.
Tô Cẩm liếc qua người đàn ông một chút, cô nói: “Vừa rồi chú lại gặp thứ không sạch sẽ, cho nên quay đầu chạy trở về.”
Nghe xong lời này, ông ấy lập tức ý thức được vị Tô quán chủ là thật sự có bản lĩnh: “! ! !”
“Tô quán chủ, đúng là như cô nói.” Sắc mặt ông ấy đau khổ.
Tô Cẩm nói: “Kể một chút vì sao nơi này lại biến thành như vậy, có phải có liên quan đến Trương Nguyệt không.”
Người đàn ông trung niên liên tục thở dài: “Nơi này của chúng ta gọi là thôn Trương gia, phần lớn đều là người hiểu chuyện, ban đầu, nơi này cũng rất náo nhiệt, cảnh sắc an lành, thế nhưng từ khi Trương Nguyệt xảy ra chuyện, chỗ này liên tục xảy ra chuyện lạ.”
Sở Lâm vô ý thức nói: “Quả nhiên là âm hồn bất tán.”
Nghe vậy, người đàn ông trung niên xuat tay áo: “Không không không, nếu thật sự là như vậy, còn tốt. . .”
Trong đầu Sở Lâm đầy dấu chấm hỏi: “?” Chẳng lẽ còn đáng sợ hơn so với âm hồn bất tán?
Người đàn ông trung niên nhịn không được rùng mình một cái: “Việc này ấy à, thật sự tà môn. . . Trương Nguyệt. . . Rõ ràng cô ấy đã chết, là người trong thôn chúng tôi cùng nhau giúp đỡ hạ táng.
Nhưng ai có thể nghĩ ra, vài ngày sau, cô ấy lại. . . Lại còn sống trở về!”
Sở Lâm yên lặng đứng sát bên cạnh Tô Cẩm, thuận tiện khép chặt áo khoác của mình lại.
Thật. . . Dọa người.
Người đàn ông trung niên sau khi than thở, mới chậm rãi nói tiếp.
“Sau khi cô ấy trở về, tất nhiên là khiến chúng ta dọa đến mất mạng, không ít người cũng không dám tiếp cận, thật vất vả mới gom góp được một vài người, cùng đến nhà Trương Nguyệt hỏi tình hình.
Mẹ của Trương Nguyệt nói là tính sai rồi, nói cái gì mà Trương Nguyệt chưa chết, là chúng ta hiểu lầm rồi.
Nhưng loại chuyện này. . . Sao có thể hiểu lầm? Người cũng hạ táng rồi. . .
Không ít người trong lòng đều mọc lên một cây gai, nhất là mấy nhà ở gần với Trương Nguyệt, trong đêm đã dọn đi rồi!
Sau khi bọn họ dọn đi, những người khác lại chờ thêm mấy ngày, thấy Trương Nguyệt quả thực giống như người bình thường, mọi người cũng nhẹ nhàng thở ra, suy nghĩ có phải là thật sự hiểu lầm hay không. . . Dù sao người cũng thật sự trở về rồi.
Cô ấy sống sờ sờ đứng đó, có hơi thở có mạch đập.”
Lời nói dừng ở đây, giữa lông mày ông ấy tràn đầy bi thương.
“Vốn dĩ chuyện này cũng nên kết thúc ở đây, đáng tiếc, lại qua thêm vài ngày nữa, chỗ chúng tôi bắt đầu có người xảy ra chuyện, người đó điên rồi.
Nghe nói trước lúc bị điên, anh ta nói với người nhà là, buổi tối lúc mở cửa sổ, nhìn thấy Trương Nguyệt trôi lơ lửng ở bên ngoài. . . Người trong nhà không tin, nói anh ta hoa mắt rồi, nào ngờ tới, cùng ngày hôm đó anh ta đột nhiên điên rồi.
Sau đó người nhà kia khí thế hung hăng chạy đi tìm Trương Nguyệt tính sổ, chuyến đi này. . . Ấy vậy mà cứ biến mất như thế.
Việc này ầm ĩ xôn xao, khiến cho rất nhiều người nổi lên tâm tư muốn rời đi, nhưng cũng không ít người không tin tà, cảm thấy là có người cố ý phát tán lời đồn. . .
Về sau, lại xảy ra mấy chuyện quái lạ, mà những chuyện này, mỗi lần manh mối đều chỉ về Trương Nguyệt, người trong thôn bàng hoàng, có người rời đi, có người tìm nơi nương tựa để gần gũi, cả một thôn làng đang tốt đẹp, cứ thế mà trở nên vắng vẻ.
Còn có mấy người giống như tôi không rời đi, thì là người trong nhà biến mất, tìm không thấy người chúng tôi không muốn rời đi.”
Nói xong lời cuối cùng, người đàn ông lau nước mắt.
“Tôi, con gái của tôi cũng biến mất, tôi chỉ có một đứa con gái, tìm không thấy nó, tôi cũng không có khả năng rời đi.” Cả đời này, ông ấy chỉ có một cái lo lắng như vậy, ông ấy có thể đi chỗ nào?
Sở Lâm nghe xong có chút thổn thức, không nghĩ tới, phía sau Trương Nguyệt còn có nhiều chuyện như vậy.
Một thôn làng thật tốt đẹp, đúng là bởi vì Trương Nguyệt mà bị đánh vỡ sự yên bình và an vui.
Anh ta nghiêng đầu nhìn Tô Cẩm.
Tô Cẩm nói: “Tôi sẽ điều tra rõ ràng chuyện của Trương Nguyệt đồng thời giải quyết, trả lại cho thôn Trương gia một mảnh yên bình, về phần con gái của chú… Nếu cô ấy còn sống, tôi sẽ giúp chú tìm.”
Ông chú nước mắt rơi lã chã: “Tô quán chủ! Cô thật sự nắm chắc giải quyết được sao?”
Ngộ nhỡ Trương Nguyệt rất lợi hại, lại kéo cả chính mình vào.
Sở Lâm lòng tin tràn đầy nói khoác: “Chú yên tâm, không có chuyện gì sư phụ cháu không giải quyết được!”
“Nhà của Trương Nguyệt ở hướng kia đúng không?” Tô Cẩm đưa tay chỉ một phương hướng.
“Đúng!” Đáy mắt ông chú tràn đầy ý kính sợ.
“Chú đi về trước đi, đừng có chạy lung tung.” Tô Cẩm nhắc nhở, cô lại lấy ra mấy tấm bùa đưa cho người đàn ông: “Mấy người ở chung với chú, mỗi người một tấm, mang theo bên người.”
Ông chú nhìn số lượng lá bùa một chút, sự kính sợ trong đáy mắt gần như là dạt dào: “Tô quán chủ cô quá lợi hại rồi!”
Không chỉ nhìn ra phương hướng của Trương Nguyệt, còn biết bọn họ có mấy người ở cùng nhau, cô cho lá bùa vừa đủ.
Ngay sau đó, ông ấy lấy túi tiền ra, muốn trả tiền bùa cho Tô Cẩm.
Tô Cẩm cắt ngang ông ấy: “Không cần, những tấm bùa này cứ coi như là phần tiền chú đã cung cấp tình hình của Trương Nguyệt cho tôi.”
Dứt lời, Tô Cẩm dẫn Sở Lâm đi đến nơi ở của Trương Nguyệt.
Sở Lâm nhịn không được mở miệng: “Sư phụ, người đưa ra ngoài mấy tấm bùa, cộng lại cũng mấy ngàn, người đau lòng không?”
Tô Cẩm thở dài, khuôn mặt nhỏ tinh xảo sắp nhăn thành một đoàn: “. . . Đau lòng.”
Thật sự là rất đau lòng! Nếu như bán cho người khác, cũng được mấy ngàn đó!
Nhưng, đại đạo từ bi.
Thôn Trương gia gặp loại chuyện này đã rất khó khăn, bất luận có tiền hay không, cô cũng muốn vươn tay trợ giúp.
Tế thế cứu người, cô nên làm.
Tô Cẩm quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói với Sở Lâm: “Anh phải nhớ lấy, tiền rất quan trọng, nhưng có đôi khi, cũng không phải quan trọng như vậy.
Nên lấy thì một phân cũng không thể thiếu.
Bọn họ không lấy ra được, chúng ta cũng có thể một chút cũng không thu.”
Đáy mắt Sở Lâm hiện ra ánh sáng, phụ họa gật đầu: “Tôi nhớ rồi!” Sư phụ anh ta chính là tiểu tiên nữ rơi xuống nhân gian!
Tô Cẩm thấy Sở Lâm nghe lời như thế, rất là hài lòng.
Chỉ có điều, trong nội tâm cô đang âm thầm suy nghĩ, mấy ngàn tệ này có nên tính toán lên trên đầu Tô Giang Nguyên hay không.
Dù sao Trương Nguyệt là bạn gái anh ta.
Anh ta không coi tiền như rác, ai coi tiền như rác?
Tô Giang Nguyên: . . . Em còn nhớ rõ anh là anh trai em hay sao?
Sở Lâm đi theo Tô Cẩm, đi không bao lâu, cũng cảm giác càng đi về phía trước càng âm u lạnh lẽo.
Anh ta nhịn không được hỏi: “Sư phụ dựa vào âm khí này để suy đoán ra nơi ở của Trương Nguyệt hay sao? Nhưng, vì sao nơi này âm khí lại nồng như vậy, mà trên người Tô thiếu gia lại không có bất luận âm khí gì?”
Tô Cẩm nghiêm túc giải thích: “Bởi vì những âm khí này không phải trên người Trương Nguyệt.”
“Trương Nguyệt đã chết rồi, nhưng lại sống sờ sờ trở về, chuyện này căn bản không phù hợp với lẽ thường, tất nhiên là có tà vật quấy phá, những âm khí này chắc là của những con quỷ khác bị tà vật hấp dẫn tới, từ đó tụ tập ở xung quanh chỗ này.
Âm khí quá nhiều, người trong thôn Trương gia chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.”
Sở Lâm nhất thời sáng tỏ.
Một giây sau, anh ta đột nhiên mờ mịt.
Chờ chút, vậy thì chờ lát nữa chẳng phải là sẽ nhìn thấy rất nhiều thứ như vậy hay sao? ? ?
Sở Lâm dừng bước một chút: “Sư phụ, người sẽ bảo vệ tôi chứ. . .” Anh ta không chắc chắn hỏi.
Tô Cẩm khẽ vỗ bờ vai của anh ta, sau đó lấy ra một tấm bùa Thiên Lôi đưa cho anh ta: “Tác dụng của bùa Thiên Lôi không cần tôi phải nói cho anh biết chứ?”
“Không cần, tôi biết rồi!”
Sư phụ cho anh ta quyển sách, anh ta đọc rồi.
Trong sách ghi chép không ít lá bùa, trong đó bùa Thiên Lôi, lực công kích xếp hạng trước mấy cái, không chỉ có thể trấn tà, tùy tiện vung ra một tấm, cũng có thể khiến cho tà vật hồn phi phách tán!
Hai thầy trò tiếp tục đi lên phía trước, rất nhanh đã đi tới trước một toà nhà.
Chỉ thấy cửa vào tòa nhà này tràn đầy âm khí.
Tô Cẩm và Sở Lâm đến, rất nhanh đã khiến cho những vật kia ngửi thấy hương vị.
Hơi thở của người sống, lại là hai người vô cùng tinh khiết.
Đối bọn nó mà nói, giống như là món ngon mỹ vị.
Sở Lâm cho dù không nhìn thấy những thứ kia, cũng có thể cảm giác được rõ ràng nhiệt độ xung quanh mình rơi thẳng xuống, càng ngày càng lạnh, gần như đặt mình vào trong băng tuyết ngập trời.
Anh ta nắm tay đặt vào trong túi quần, để có thể lấy ra bùa Thiên Lôi bất cứ lúc nào.
Ánh mắt Tô Cẩm lạnh lùng, hờ hững nhìn lướt qua xung quanh.
Rất tốt, suy đoán của cô không sai.
Những thứ này cũng là bị tà vật ở chỗ ở của Trương Nguyệt hấp dẫn tới, nhưng chúng nó không dám đi quấy rầy Trương Nguyệt, chỉ dám loanh quanh ở lối vào.
Ây, thật sự là một đám phế vật.
Chỉ dám hù dọa tấn công người bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận