Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 944: Bày trận đưa vào danh sách quan trọng 1

Các người sớm muộn gì cũng phải lội vào vũng nước đục này, mà tôi mặc dù có mục đích, nhưng sự hợp tác của chúng ta, tôi là thật lòng!
Chúng ta chẳng qua là theo như nhu cầu, tôi có thể ở sau lưng giúp đỡ mấy người một chút, đồng thời, mấy người cũng có thể mang đến chỗ tốt cho tôi.”
Đây chính là mục đích cuối cùng của anh ta.
Anh ta phải nhân cơ hội thế cục của Huyền Môn thế gia đại loạn, trở thành gia chủ của Hiên Viên gia, đồng thời cũng có thể mượn cơ hội để khiến hai đại thế gia còn lại suy yếu!
Tô Cẩm thản nhiên nhìn anh ta một cái: “Tôi không cần hợp tác, chuyện của đồ đệ tôi, tôi tự xử lý.”
Phương Tri Hạc kiên định đứng bên cạnh Tô Cẩm, anh ta vĩnh viễn tin tưởng sư phụ.
Trước khi ba người rời đi, Tô Cẩm dừng bước, quay đầu nhìn anh ta: “Nể tình anh cung cấp đầu mối, tôi cũng nhắc nhở anh một câu, thông minh quá ắt sẽ tổn hại.”
Gương mặt anh ta cũng giống như con người anh ta, dường như phủ lên một lớp sương mù, luôn luôn khiến cho cô nhìn thấy không quá rõ ràng.
Cho nên lúc bắt đầu, cô mới cảm thấy gương mặt anh ta kỳ quái.
Bây giờ xem ra, cô đã hiểu rồi.
Hiên Viên Minh am hiểu tính toán, khiến cho người khác suy nghĩ không thấu, kết cục của anh ta được quyết định bởi chính anh ta.
Thông minh quá ắt sẽ tổn hại, tính toán quá mức, thì sẽ xảy ra vấn đề lớn…
Sau khi ba người rời đi, Hiên Viên Minh nhìn bóng dáng những người kia đi xa, đáy mắt có sự ảm đạm không rõ, rất nhanh, sắc mặt anh ta lại trở nên nhẹ nhàng.
Anh ta tâm tình không tệ trở về trang viên.
Lần này, thật đúng là phải cám ơn người chị gái tốt Hiên Viên Lê của anh ta, nếu không phải Hiên Viên Lê tìm đường chết, anh ta cũng sẽ không phát hiện ra người thú vị như vậy.
Tô Cẩm và Phương Tri Hạc, nhất định sẽ đến Huyền Môn thế gia.
A, còn có người đàn ông không có linh lực gì, không phải là người trong Đạo môn, cũng không phải người của Huyền Thanh quán.
Tướng mạo cực quý, nhưng lại không có bất kỳ tử vân gì, Thiên Uyên cũng thật đúng là biết chọn người.
Có điều Thiên Uyên và Tô Cẩm, anh ta vẫn coi trọng Tô Cẩm hơn, một người dựa vào sức của một mình, hủy hơn phân nửa tâm huyết của Thiên Uyên!
Chỉ cần Tô Cẩm còn sống, Thiên Uyên sớm muộn cũng sẽ xong đời.
...
Tô Cẩm dẫn theo hai người vừa trở về, Phương Tri Hạc đã mở miệng trước: “Sư phụ, tôi muốn yên tĩnh một mình một chút.”
“Được.” Tô Cẩm nhịn không được thở dài, Nhị Đồ Đệ nhà cô, thật là thảm.
Nếu như anh ta có liên quan đến Huyền Môn thế gia, tại sao lại lưu lạc bên ngoài như vậy? Mà vị tiểu thư Tư Không kia đã chết, cũng có vấn đề rất lớn.
Sợ là ở trong đó dính líu đến không ít chuyện.
Tô Cẩm nhanh chóng suy tư, tiếp theo nên làm cái gì.
Mặc dù từ chối hợp tác với Hiên Viên Minh, nhưng có một chuyện Hiên Viên Minh không đoán sai, đó chính là cô và Phương Tri Hạc, sớm muộn cũng sẽ đến địa bàn của Huyền Môn thế gia một chuyến, điều tra rõ ràng thân thế.
Nguyên Cảnh ấm giọng nói: “A Cẩm, việc này chớ có sốt ruột, còn cần phải bàn bạc kỹ hơn!”
“Ừm, tôi biết rồi, tôi chỉ lo lắng Tri Hạc suy nghĩ lung tung.” Việc này có chút bất ngờ, cô hơi suy tư, lại nói: “Nói chuyện với Sở Lâm trước một tiếng, trở về bảo anh ta ở bên cạnh khuyên nhủ Tri Hạc.”
Lúc Sở Lâm nghe được tình hình, toàn thân choáng váng.
“... Chuyện này đả kích cũng quá lớn rồi?” Ban đầu Nhị sư đệ vẫn lớn lên ở Bạch Vân quán, hiện tại đột nhiên có tin tức về người nhà, một giây sau, lại nghe tin bất ngờ là tin chết?
“Sư phụ, có phải Hiên Viên Minh kia nói láo không? Cố ý lừa mọi người?” Sở Lâm cẩn thận suy đoán.
Nếu thật sự là như vậy, còn không bằng là manh mối giả, như thế, tối thiểu nhất người nhà của Nhị sư đệ vẫn còn hy vọng sống sót.
Tô Cẩm lắc đầu: “Manh mối này, chắc chắn anh ta không nói láo, nhưng anh ta đã che giấu đi không ít tình hình.”
Những chuyện này đúng như Nguyên Cảnh nói, cần bàn bạc kỹ hơn.
Bọn họ biết rất ít về tình hình của Huyền Môn thế gia, thậm chí ngay cả Huyền Môn thế gia ở đâu cũng không biết.
Trong lúc suy tư, Sở Lâm nhận được điện thoại.
Sắc mặt anh ta khó coi đi đến bên cạnh Tô Cẩm: “Sư phụ, lễ tân của khách sạn nói với tôi, có người đưa đồ đến cho người, người tới chỉ để lại hai chữ Hiên Viên.”
“Anh đi lấy đồ đi.” Tô Cẩm thản nhiên nói.
Sau khi đẩy Sở Lâm ra, cô và Nguyên Cảnh liếc nhìn nhau: “Nếu như sau này thật sự lại có tình hình nào đó xảy ra, đến lúc đó, tôi sẽ dẫn Tri Hạc cùng đi tìm Huyền Môn thế gia, về phần mấy người, ở lại đây.”
Vẻ mặt Nguyên Cảnh cứng lại, cho tới bây giờ anh đều nghe theo A Cẩm, nhưng lần này, anh không đồng ý lắc đầu: “Tôi không đồng ý.”
Hiên Viên Minh chính là đào một cái bẫy cho cô! Muốn để cô đi làm rối loạn Huyền Môn thế gia.
Ai cũng không biết trong cái hố này có bao nhiêu tính toán.
“Anh cũng đừng lo lắng, tôi không nói bây giờ sẽ hành động, còn nữa, chuyện của Thiên Uyên, còn chưa kết thúc! Cũng nên đợi cho đến khi tất cả chuyện của Thiên Uyên đều được giải quyết, tôi mới có thể yên tâm dẫn Tri Hạc đi tìm Huyền Môn thế gia.”
Không phải vậy ngộ nhỡ cô có nguy hiểm, chẳng phải là khiến cho Thiên Uyên chiếm hời hay sao?
Nguyên Cảnh còn muốn nói thêm gì đó, vừa khéo lúc này Sở Lâm đã lấy được đồ đi vào, hai người cũng kết thúc chủ đề này.
Hiên Viên Minh bảo người đưa một phong thư tới.
Tô Cẩm nhận lấy mở ra, chỉ thấy bên trong chứa một bức ảnh, trên bức ảnh là một cô gái trẻ tuổi rất dịu dàng.
Bức ảnh này là dùng điện thoại chụp lại ảnh gốc, sau đó lại in ra, bên trên tấm hình này có thể thấy rõ ràng dấu vết bị cắt xén của tấm hình gốc.
Tô Cẩm đưa ảnh chụp cho Nguyên Cảnh nhìn thoáng qua.
Nguyên Cảnh thấp giọng nói: “Khuôn mặt này quả thực rất giống Tri Hạc.” Thảo nào lúc trước Hiên Viên Minh cứ nhìn chằm chằm vào Phương Tri Hạc.
Sở Lâm nghiêng đầu nhìn bức ảnh một lát: “Có cần phải nói với nhị sư đệ một tiếng hay không?”
“Tôi đi nói với anh ta.” Tô Cẩm cầm bức ảnh đi tìm Phương Tri Hạc.
Sở Lâm ở lại cảm khái với Nguyên Cảnh: “Anh nói xem, là Huyền Môn thế gia lợi hại, hay là sư phụ lợi hại?”
Nguyên Cảnh thành thật phân tích: “Dĩ nhiên là A Cẩm lợi hại, nhưng… Huyền Môn thế gia nhiều người, hơn nữa thế gia đều có gốc rễ rất sâu, ngoại trừ người trẻ tuổi, đoán chừng còn có một đống lão già, mấy lão già phần lớn đều là những con cáo già đã sống rất nhiều năm, nếu như luận tâm nhãn ai cũng nhiều hơn, A Cẩm đại khái không chiếm ưu thế.”
Sở Lâm cũng đã hiểu.
Nói cách khác mấy lão già của thế gia có thể biết đùa nghịch tâm cơ?
Anh ta thở dài một tiếng, tự tin ngẩng đầu lên: “Xem ra lúc sư phụ dẫn Nhị sư đệ đi tìm Huyền Môn thế gia, vẫn phải dẫn theo tôi, dù sao, tôi được coi như là người đảm đương trí lực của Huyền Thanh quán! Không có tôi, mấy lão già kia có thể sẽ lừa bọn họ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận