Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 984: Sự thật bi thảm 1

Sự thật bi thảm 1
Tô Cẩm phản ứng rất nhanh, thậm chí còn đoán ra tại sao trấn Nguyệt Vân không có âm khí.
Danh sách trong tay cô đã xác nhận suy đoán vừa rồi của cô.
Bởi vì những người vô tội kia, sau khi chết oán khí không tiêu tan, nhất định là bọn chúng muốn tìm bà chủ khách sạn báo thù, cho nên bà chủ khách sạn tìm cao nhân, sau đó mới thanh trừ tất cả âm khí.
Tất nhiên, suy đoán này vẫn chưa được xác thực nhưng nó cũng gần như là sự thật.
Tô Cẩm cất kỹ các danh sách và đưa Nguyên Cảnh về lại khách sạn.
Trước khi rời đi, cô cũng yêu cầu những người đã viết danh sách cũng đến khách sạn.
Sau đó, hai người Tô Cẩm trực tiếp biến mất trước mắt những người đó, một chớp mắt tiếp theo, bọn họ quỳ xuống bịch bịch dập đầu.
“Cao nhân, đúng thật là cao nhân rồi!”
...
Khi Tô Cẩm xuất hiện ở khách sạn, Sở Lâm và Phương Trí Hạc đang ngồi ở sảnh.
Bà chủ khách sạn nằm mê man dưới đất, bên cạnh còn có Tiểu Mạn đang run lẩy bẩy. Ngoại trừ bọn họ thì còn mấy người trong trấn đứng bên kia với ‘vũ khí’ trên tay, phía sau có rất nhiều người.
Giờ phút này, phân biệt rõ ràng, thoạt nhìn giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay chống lại mấy người Sở Lâm.
Vừa nhìn thấy Tô Cẩm xuất hiện, Sở Lâm nhỏ giọng nói: “Sư phụ, cẩn thận.”
Tô Cẩm nhìn lướt qua liền biết tình huống lúc này là thế nào.
Cô thờ ơ nhìn mấy người dân trong trấn: “Bà chủ khách sạn đã nói gì với mấy người mà mấy người lại tin tưởng, hết lòng bảo vệ bà ta như thế?”
Mấy người kia không hề lên tiếng:
Tô Cẩm cười mỉa mai: “Để tôi đoán xem, có phải bà chủ khách sạn nói với mấy người rằng bà ta có cách khiến những cặp vợ chồng trong trấn này ân ái đến già, lại không còn cãi vã nữa, sống hòa thuận đến hết đời phải không?”
“Thậm chí còn nói với mấy cô gái trẻ là có thể làm cho mấy chàng trai phải khăng khăng hết lòng với bọn họ nữa.”
Lời vừa dứt, có một đôi vợ chồng lên tiếng trước: “Thả bà chủ khách sạn ra! Nếu không có bà ấy, vợ chồng chúng tôi sẽ không yêu thương nhau như vậy. Bà chủ là ân nhân của chúng tôi, nếu các người dám làm tổn thương bà ấy, chúng tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho các người!”
Xét về quân số, trấn Nguyệt Vân bọn họ chiếm ưu thế tuyệt đối.
Cho nên bọn họ lẽ thẳng khí hùng, rất có lòng tin!
Ánh mắt Tô Cẩm nhẹ nhàng lướt qua đôi vợ chồng này rồi lại rơi vào trên thân người vợ.
Vẻ mặt cô có chút thương cảm: “Bà có thực sự yêu chồng mình không?”
Người phụ nữ sửng sốt, không chút do dự gật đầu: “Đương nhiên là tôi yêu ông ấy! Tôi rất yêu ông ấy!”
“Nếu như bà đã yêu ông ta, vậy thì tại sao lại nói bà chủ khách sạn là ân nhân của bà? Bà ta đã làm gì khiến bà phải mang ơn bà ta như vậy?” Tô Cẩm bình tĩnh hỏi bà ấy.
Người phụ nữ buột miệng nói: “Bởi vì chúng tôi trước kia thường xuyên cãi nhau…”
“Vậy bà có còn nhớ vì sao hai người lại cãi nhau không?” Tô Cẩm lại hỏi một câu.
Sắc mặt người phụ nữ đột nhiên thay đổi.
“Chúng tôi, chúng tôi…Đúng rồi, tại sao lại cãi nhau nhỉ? Chẳng phải tôi rất yêu ông ấy sao?”
Bà ấy tự lẩm bẩm, ánh mắt có chút mờ mịt.
Người đàn ông bên cạnh trừng mắt nhìn Tô Cẩm một cách hung dữ: “Cô đừng cố châm ngòi ly gián tình cảm của tôi với vợ tôi!”
Tô Cẩm cong môi: “Cái này gọi là là châm ngòi ly gián sao? Tôi chẳng qua chỉ nêu ra mấy câu hỏi thôi.”
Người đàn ông kia không còn phản ứng với Tô Cẩm, lo lắng nhìn vợ mình.
Tuy nhiên, vào lúc này, người vợ không biết đang xảy ra chuyện gì, dường như đang nhớ lại điều gì đó rất thống khổ.
Một lúc sau, bà ấy cô đau khổ ngẩng đầu lên: “Tại sao? Tại sao tôi không nhớ vì sao chúng ta cãi nhau?”
Người đàn ông kia hoảng sợ, ôm bà ấy vào lòng, cẩn thận an ủi: “Đó là chuyện quá khứ rồi, không nhớ rõ là chuyện bình thường, đừng suy nghĩ nhiều, những người ngoài này chỉ là muốn cố ý gây chuyện thôi.”
Thấy vậy, những người khác cũng rối rít hùa theo.
Sợ một giây sau người bị châm ngòi chính là người bên cạnh bọn họ.
Giờ khắc này, bọn họ vô cùng đồng lòng, muốn ra tay với bốn người Tô Cẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận