Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 833: Tự hào về con 2

Mấy người đành miễn cưỡng đi ra khỏi phòng, A Cẩm đã nói rồi, bọn họ ở lại thêm cũng không được.
Khoảnh khắc cánh cửa phòng đóng lại, Tô Cẩm ôm ngực cau mày, rõ ràng đang kìm nén cái gì đó.
Đáy mắt cô hiện lên một chút thở dài, ôi, lần sau không được chơi như vậy nữa, thật đúng là phải trả cái giá không nhỏ.
Tô Cẩm kéo chăn mền, một lần nữa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngoài cửa mấy người nhìn nhau.
Cuối cùng vẫn là Lục Chi Ninh phá vỡ bầu không khí lúng túng: “Trong nhà nghỉ này có nhiều phòng, tuy hoàn cảnh không tốt lắm nhưng cũng có thể miễn cưỡng ở lại được. Tôi sẽ đi đặt thêm hai phòng nữa.”
Anh ta nói với Nguyên Cảnh và Tam Thanh quán chủ.
Lục Chi Ninh chân trước vừa đi, chân sau Tam Thanh quán chủ liền nhận được mấy ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.
Tam Thanh quán chủ nhớ đến cảnh cáo của Tô Cẩm, ông ta lựa chọn thành thật thừa nhận ‘sai lầm’ của mình: “Xin lỗi mọi người, đúng là tôi xem mạch bị nhầm, mong mọi người chớ so đo…”
Diêu Khanh và Phương Tri Hàn đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Nguyên Cảnh, Phương Tri Hạc và Sở Lâm đều không lên tiếng.
Ba người liếc nhau, lập tức hiểu ý nhau, đều nghi ngờ tính xác thực trong lời thừa nhận này của Tam Thanh quán chủ.
Dù sao thì câu nói ban đầu kia không giống như chẩn đoán sai mạch.
Sau đó, bọn họ đi theo Tam Thanh quán chủ, mà Nguyên Cảnh lên tiếng bảo Diêu Khanh và Phương Tri Hàn tránh đi.
Ngay sau đó, bọn họ đi tới một góc, ba người chặn Tam Thanh quán chủ lại ở đó.
Tam Thanh quán chủ tỏ vẻ ngạc nhiên: “Tôi thật sự là không cẩn thận nên chẩn đoán nhầm, mấy người không đến mức ra tay với tôi đấy chứ?”
Nguyên Cảnh nói thẳng: “Thật ra ông không hề chẩn đoán sai.”
Ánh mắt Tam Thanh quán chủ lóe lên, lập tức phản bác: “Không, là tôi nhầm thật mà.”
Tô quán chủ không muốn để cho bọn họ biết tình huống thật sự, nếu như ông ta nói ra, chẳng phải là gây ra chuyện lớn sao?
Dưới sự bức bách của ba người, Tam Thanh quán chủ từ đầu đến cuối vẫn nói mình bị nhầm. Ba người hỏi không ra đáp án, nhưng những lo lắng trong lòng vẫn không thể tiêu tan.
Cuối cùng Nguyên Cảnh lui một bước: “Thôi, A Cẩm đã nói là không sao thì có nghĩa là không sao cả, chúng ta cũng đừng xoắn xuýt nữa.”
A Cẩm muốn bọn họ yên tâm, vậy thì bọn họ sẽ phối hợp, không để A Cẩm phải phí tâm tư cho bọn họ nữa.
Phương Tri Hạc và Sở Lâm cũng hiểu ý anh: “Ừ.”
Chỉ là, mấy người vẫn không thể khống chế được tâm tình nặng nề của mình mà thôi…

Một giấc ngủ này của Tô Cẩm, ngủ cực kỳ lâu.
Trong mơ màng, hình như cô nghe thấy giọng nói của sư phụ.
Đến khi nhìn kỹ lại, cô phát hiện người đứng ở trước mặt quả thật chính là sư phụ nhà mình!
Sư phụ trông vẫn như trước, nhìn chẳng hề giống đạo sĩ tiên phong đạo cốt chút nào.
Cô vừa gọi một tiếng sư phụ thì người đối diện đã thở dài bước tới: “Con nói sư phụ phải nói với con thế nào mới phải đây?”
Ông ấy cau mày nói tiếp: “Tuổi còn nhỏ, thế mà lúc nào cũng gánh hết mọi việc trên người mình. Trời sập thì vẫn còn người cao đỡ lấy đấy, huống chi cũng không phải Đạo Môn không còn ai. Một đám lão già còn sống sờ sờ ra đấy, loại chuyện nguy hiểm này phải để bọn họ ra tay mới phải!”
Tô Cẩm cũng không vội, cười tủm tỉm nhìn sư phụ.
Một vị sư phụ nào đó vẫn còn lải nhải một lúc lâu, đến khi ngước mắt thấy trên mặt cô đầy ý cười, lập tức cảm xúc phiền muộn đều tiêu tán.
Ông ấy đưa tay đặt trên đầu Tô Cẩm, sắc mặt khôi phục thong dong: “Vi sư tự hào về con.”
Vừa dứt lời, Tô Cẩm liền cảm thấy một luồng linh lực liên tục nuôi dưỡng thân thể mình.
Tô Cẩm nghiêng đầu nhìn sư phụ nhà mình, vô cùng tự tin nói: “Sư phụ, con thật sự có thể tự làm được, sư phụ không cần đưa linh lực cho con.”
Cô thực sự chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày, nhưng bọn họ dường như không tin cô ấy.
Về điểm này, Tô Cẩm cũng có chút bất lực, bây giờ trông cô yếu đuối như vậy sao?
Quy Hư hừ một tiếng: “Quả thật con có thể tự mình khôi phục được, nhưng mà sẽ mất thời gian. Dù sao cũng có vi sư đến đây rồi, giúp con khôi phục linh lực cũng chỉ là chuyện tiện tay thôi.”
Tô Cẩm tỏ vẻ khó hiểu: “Không phải là sư phụ cố ý đến để thăm con sao?”
Sư phụ: “…” Cái miệng này không nói không được sao hả?
Được thôi, đúng thật là ông ấy không yên lòng về cô nên mới nghĩ cách chạy tới.
Một lúc sau.
Quy Hư thu tay lại, Tô Cẩm phát giác mình đã khỏe lại hơn phân nửa, linh lực thậm chí so với trước đó còn dồi dào hơn.
Cô không quá tán đồng lắc đầu: “Sư phụ, sư phụ thế này có tính là mở cửa sau cho con không?”
Quy Hư lẽ thẳng khí hùng: “Con giải quyết được phiền toái lớn như vậy, sư phụ mở cửa sau cho con thì sao chứ?”
Tô Cẩm nghe vậy liền hỏi: “Như vậy tàn hồn trong hang Quỷ Cốc kia là thứ gì thế ạ?”
Mà ngay cả sư phụ cũng bị kinh động rồi?
Cái này khiến Tô Cẩm ý thức được vật kia không đơn giản.
Nghe câu hỏi của Tô Cẩm, Quy Hư quả thực có chút kiêu ngạo, trên mặt cũng tỏ ra tự hào.
“A Cẩm lần này lại lập công lớn rồi!” Quy Hư vui mừng khen ngợi: “Thứ bị phong ấn ở trong đó chính là tàn hồn của một ác linh từng có quan hệ với Thiên Uyên, có lẽ con cũng thấy hàng chữ nhỏ lưu lại trong hang động kia.
Các tiền bối đã phải trả giá bằng cả mạng sống nhưng cũng không thể hoàn toàn tiêu diệt nó được, cuối cùng sợi tàn hồn lưu lại bị bốn vị tiền bối dùng máu hiến tế, phong ấn trong vực sâu của núi Quỷ Cốc.
Một thời gian trước, đại trận ở nơi đó bắt đầu buông lỏng, mà người Thiên Uyên cũng ngo ngoe muốn động, định tìm đúng thời cơ để thả sợi tàn hồn kia ra, tiếp tục làm hại thế gian.
Không nghĩ tới A Cẩm nhà chúng ta vừa ra tay thì liền hủy đi một chỗ dựa khác của Thiên Uyên rồi.”
Sư phụ vui vẻ nhìn A Cẩm, vừa cảm thấy tự hào về cô nhưng cũng có chút lo lắng.
A Cẩm nhà ông ấy lúc ra tay thật sự rất tàn nhẫn, lấy thân mình làm vật chứa, lại lợi dụng sức mạnh của sấm sét, tại sao con bé lại không nghĩ tới chuyện liệu mình có chịu nổi không cơ chứ.
Quy Hư liên tục thở dài vài tiếng.
Tô Cẩm lộ ra một bộ thì ra là thế.
Cô đưa tay giật giật áo sư phụ, bắt đầu nói sang chuyện khác: “Sư phụ ở trên trời sống thế nào?”
Làm sao mà Quy Hư không biết chút tâm tư nho nhỏ kia của cô chứ, tùy ý qua loa một câu: “Cũng được.”
Kỳ thật buồn tẻ vô vị vô cùng.
“Lần này sư phụ xuống thăm con là phải mạo hiểm rất lớn, không thể ở lại lâu được, thời gian cấp bách, vi sư cũng không nói nhiều nữa.”
Quy Hư nói xong cũng lấy ra hai cái hộp gấm, một hộp lớn một hộp nhỏ.
“Đây là thứ mà mấy lão già trong hang Quỷ Cốc kia lưu lại, con và đồ đệ của con xứng đáng được nhận.”
Một người giải quyết tàn hồn, người kia an táng thi cốt.
Cuối cùng Quy Hư lại liếc mắt nhìn Tô Cẩm, cũng không biết lần sau gặp lại là khi nào.
Đáng tiếc, có một vài chuyện ông ấy không thể nhiều lời, cũng không thể tiết lộ Thiên Cơ.
Tô Cẩm vừa đưa tay tiếp nhận hộp gấm, Quy Hư liền biến mất trước mắt cô.
“Sư phụ?” Cô lại gọi một tiếng, nhưng không có ai trả lời.
Đồng thời.
Tô Cẩm đang ngủ bỗng nhiên mở mắt ra.
Cô lập tức từ trên giường ngồi dậy, mà bên cạnh người cô có đặt hai hộp gấm.
Tô Cẩm thở dài, ôi, đến cùng thì sư phụ vẫn không yên lòng về cô. Chỉ có điều tiên phàm khác biệt, sư phụ là lên trời rồi nên đương nhiên không thể thích làm gì thì làm như trước.
Cô thử cảm thụ tình trạng thân thể mình.
Quả nhiên, lúc này linh lực dồi dào, lục phủ ngũ tạng bị tổn thương cũng đang từ từ khỏi hẳn.
Tô Cẩm mỉm cười, tâm tình rất tốt.
Sau đó, cô cất hộp gấm đi rồi bắt đầu ngồi thiền, cô thuần thục dùng linh lực tẩm bổ những chỗ bị thương, trong khi linh lực vận chuyển, cả người Tô Cẩm đều tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
Không lâu sau, Tam Thanh quán chủ và Phương Tri Hạc cùng bước tới trước cửa phòng Tô Cẩm.
Hai người nhìn nhau, Tam Thanh quán chủ nói: “Tôi phát hiện ra ở chỗ này có linh lực dao động rất mạnh nên tới xem một chút.”
Phương Tri Hạc gật đầu, anh ta cũng phát hiện ra.
Nghĩ như thế, Tam Thanh quán chủ đưa tay gõ cửa, ông ta còn chưa kịp lên tiếng thì một giọng nói ôn hòa đã vọng ra.
“Tôi đang dùng linh lực chữa thương, đừng lo lắng.” Đây là giọng Tô Cẩm.
Mà giọng nói đã bớt đi cảm giác yếu ớt.
Phương Tri Hạc lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Tôi biết ngay nhất định sư phụ sẽ không sao mà!”
Tam Thanh quán chủ lại lần nữa rơi vào trầm mặc: “…” Cũng không phải là ông ta không vui, chỉ là ông ta đang tự hoài nghi chính mình, chẳng lẽ ông ta chẩn đoán sai thật sao?
Khả năng khôi phục của Tô quán chủ tốt đến vậy à? Ông ta mang cảm xúc lẫn lộn trở về phòng mình.
Về phần Phương Tri Hạc thì đứng ở ngoài cửa, anh ta định canh giữ ở bên ngoài, đề phòng có chuyện gì xảy ra.
Sau một lúc, bên tai Phương Tri Hạc lại vang lên một giọng nói: “Vào đi.”
Anh ta sửng sốt một lúc, sau đó đưa tay đẩy cửa bước vào. Khoảnh khắc anh ta bước vào liền cảm nhận được linh lực dao động mạnh mẽ, vậy là sư phụ không sao cả rồi.
Chỉ trong một giây, Tô Cẩm đã có thể thu phóng tự nhiên, linh lực cường đại kia trong chớp mắt đã biến mất, phảng phất như chỉ là ảo giác.
Tô Cẩm vẫy tay đóng cửa lại rồi bày một kết giới nhỏ xung quanh phòng.
Phương Tri Hạc thấy vậy vội vàng tiến tới, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng: “Sư phụ khỏe lại thật rồi à?”
Tô Cẩm nhìn anh ta với ánh mắt dịu dàng: “Cũng gần như thế.”
Phương Tri Hạc nhìn sư phụ nhà mình, sư phụ thật sự đã khá hơn nhiều, mà linh lực đã không còn là vấn đề nữa!
Tình huống lúc đó khiến anh ta thực sự sợ hãi.
“Sư phụ, bây giờ tôi sẽ đi báo cho mấy người Sở Lâm.”
“Chờ một chút.” Tô Cẩm nắm cánh tay anh ta lại rồi nói: “Bây giờ không phải lúc, chờ thêm hai ngày nữa đã rồi mới báo tin này cho bọn họ.”
Dù sao thì cô bị thương rất nghiêm trọng, rất nhiều người đều nhìn thấy.
Nếu bây giờ nói cho mấy người Sở Lâm biết thì tin tức sẽ rất dễ bị lộ ra ngoài, cô sẽ không để Thiên Uyên phát hiện ra thực lực của mình.
Trên mặt Phương Tri Hạc lộ ra mấy phần mê mang, nhưng rất nhanh liền hiểu ra: “Sư phụ làm việc có lý do riêng, tôi đều nghe theo sư phụ. Mấy ngày tiếp theo đây, tôi sẽ tiếp tục giữ cảm xúc thất lạc như trước.”
Tô Cẩm ừ một tiếng, không hổ là nhị đồ đệ của mình.
Chỉ là không biết nhị đồ đệ từ trước đến nay không biết cách ứng biến linh hoạt có thể khống chế được niềm vui trong mắt hay không.
Tô Cẩm không biết chuyện lần này đã giáng một đòn tâm lý nặng nề vào Phương Tri Hạc, bởi vậy mà anh ta cũng có thay đổi không nhỏ…
Sau đó, Tô Cẩm nhẹ nhàng nói với anh ta: “Đúng rồi, vi sư còn có thứ tốt cho anh đây.”
Nói xong, cô lấy ra hai chiếc hộp gấm, một lớn một nhỏ, nói: “Đây là quà chúng ta nhận được sau khi giải quyết vấn đề ở hang Quỷ Cốc.”
Phương Tri Hạc chỉ nhìn một cái là đã hiểu ý của sư phụ.
“Sư phụ, món quà này là cô xứng đáng nhận được, không liên quan gì đến tôi hết, tôi cũng chẳng giúp gì được cho cô cả.”
Cho nên, anh ta nhất định không thể nhận thứ này.
Bên trong hộp gấm nhỏ nhất đựng một quyển sách trông có vẻ rất cũ kỹ.
Tô Cẩm lấy ra đọc sơ một lượt, đáy mắt lập tức tràn ra kinh ngạc, cô đưa quyển sách trong tay cho Phương Tri Hạc.
Phương Tri Hạc cũng nhận lấy lật ra xem, anh ta hơi chấn kinh: “Đây là…trận pháp thượng cổ?”
Tô Cẩm có chút vui vẻ, hộp gấm nhỏ này đã đựng trận pháp thượng cổ, vậy hộp to hơn này không phải sẽ có thứ tốt hơn nữa sao?
Trong lòng cô ngập tràn mong đợi, ôm theo tâm trạng vui mừng, mở hộp gấm ra.
Sau đó cô nhìn thấy một thanh kiếm mẻ.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên yên tĩnh, ngay cả Phương Tri Hạc cũng nhìn thấy thứ bên trong hộp gấm.
Đây…?
Một thanh kiếm mẻ?
Bên trong đây đựng một thanh kiếm mẻ?
Ánh mắt anh ta dời khỏi quyển bí tịch trận pháp thượng cổ đó, khi nhìn vào thanh kiếm mẻ đó, anh ta bình tĩnh nói: “Tôi cảm thấy thanh kiếm này có lẽ không phải thanh kiếm bình thường, có lẽ là cổ kiếm gì đó…”
Câu nói này, ngay cả bản thân anh ta cũng có chút không tin.
Tô Cẩm thở dài, cầm thanh kiếm mẻ đó lên, thanh kiếm này không chỉ cũ nát, còn có rất nhiều lỗ thủng, cho dù ném trên đường cái cũng sẽ không có ai nhặt lên.
Sắt vụn tốt xấu cũng là sắt, mà thanh kiếm này, cũng không biết làm từ chất liệu gì, tóm lại, trông không ổn lắm.
Tô Cẩm bỏ thanh kiếm mẻ trở lại hộp.
Cô thất vọng lên tiếng: “Hai món đồ này, chúng ta mỗi người một cái, vi sư không thể chiếm hời của anh, cho nên tôi quyết định tặng quyển bí tịch về trận pháp này cho anh.”
Tô Cẩm cầm bí tịch, nhét vào trong lòng Phương Tri Hạc.
Phương Tri Hạc nhanh chóng phản ứng lại, anh ta lùi lại một bước, chính nghĩa nói: “Sư phụ, tôi cảm thấy bí tịch này để người giữ thì tốt hơn, tôi không nghiên cứu gì về trận pháp cả, lấy cũng lãng phí.”
Dứt lời, anh ta vươn tay cầm thanh kiếm mẻ đó lên: “Tôi chọn thanh kiếm này.”
Dù sao thì thanh kiếm này trông có vẻ thật sự không có ích gì.
Đáy mắt Tô Cẩm xẹt qua một tia giảo hoạt, cô giả bộ khó hiểu hỏi: “Đồ đệ, anh chắc chắn chứ?”
Phương Tri Hạc gật đầu: “Tôi chắc chắn.”
Thanh kiếm mẻ vô dụng này nên để anh ta giữ thì hơn, dù sao cũng không dùng được.
Hơn nữa anh ta cũng nghĩ thông suốt rồi, sư phụ đã diệt tàn hồn, hi sinh nhiều như thế, có được bí tịch trận pháp cũng xứng đáng, còn anh ta, chỉ là dọn xương cốt, cho nên nhận được kiếm mẻ, cũng bình thường.
Nghĩ như vậy, liền thấy Tô Cẩm tâm trạng vui vẻ cười.
“Đây là anh tự chọn đó, nếu đã chọn rồi thì không được lật lọng.”
Phương Tri Hạc bắt gặp nụ cười vui vẻ của Tô Cẩm, trong đầu bỗng nhiên nhanh chóng lướt qua gì đó, anh ta vô thức cúi đầu nhìn ‘kiếm mẻ’ trong tay.
“Thanh kiếm này…” Anh ta lẩm bẩm, kiếm này trông có vẻ thật sự không có gì nổi bật…
Lẽ nào là anh ta quá yếu, không nhìn ra chỗ lợi hại của thanh kiếm này?
Phương Tri Hạc ôm theo bất an, ngỡ ngàng nhìn Tô Cẩm.
Tô Cẩm giơ tay lên, ngón tay trỏ cong lại gõ nhẹ một cái lên thân kiếm của thanh kiếm đó, thân kiếm phát ra tiếng vang trầm tựa như mang theo sự nặng nề cổ kim.
Chỉ nghe tiếng, Phương Tri Hạc liền ý thức được thanh kiếm này không phải kiếm mẻ đơn giản.
Anh ta cực kỳ bất lực: “Sư phụ, người hà tất phải gài tôi?”
Tô Cẩm chớp mắt, tỏ vẻ vô tội: “Tôi không gài anh, anh tự chọn đó thôi.”
Phương Tri Hạc: “…” Sư phụ đơn thuần nhà anh ta cũng biết gài bẫy rồi.
“Vậy thanh kiếm này là kiếm gì?” Phương Tri Hạc có chút tò mò, thanh kiếm mẻ này lại có thể khiến sư phụ anh ta gài anh ta.
Tô Cẩm mỉm cười, gương mặt viết đầy chữ vi sư rất xem trọng anh: “Kiếm này chính là Thất Tinh Kiếm!”
Khoảnh khắc Tô Cẩm dứt lời, Phương Tri Hạc suýt chút không đứng vững, cho dù là một người bình tĩnh cách mấy, sau khi nghe thấy Thất Tinh Kiếm, cũng không thể nào bình tĩnh được.
“Thất Tinh Kiếm? Đây thế mà lại là Thất Tinh Kiếm?” Phương Tri Hạc đờ người ra.
Anh ta kích động lặp lại hai lần, lại nhìn ‘kiếm mẻ’ trong tay một lúc lâu, mới bắt đầu tiếp nhận sự thật này.
Sư phụ thật sự không chỉ đối xử tốt bình thường với anh ta…
Đây là Thất Tinh Kiếm trong truyền thuyết!
Trong Huyền Môn, tương truyền đại danh Thất Tinh Kiếm, nhưng lại rất hiếm người từng thấy qua, nó là một trong những pháp khí mạnh nhất trong Huyền Môn, trên trảm yêu ma, dưới trảm tà ma.
Bây giờ thanh kiếm này hiện thế, sợ là sẽ dấy lên một trận sóng gió.
Có thanh kiếm này, đừng nói tung hoành ở Đạo Môn, cho dù là xưng bá trong Huyền Môn cũng không phải chuyện khó.
Phương Tri Hạc rất nhanh bình tĩnh lại, anh ta vô cùng trịnh trọng nhìn Tô Cẩm: “Sư phụ, thanh kiếm này thật sự không thích hợp với tôi, nó nên thuộc về người.”
Một thanh kiếm như thế này, chỉ có sư phụ của anh ta mới xứng.
Tô Cẩm mỉm cười, cũng không vội vàng: “Thích hợp với anh hay không, tôi không quyết định được, thanh kiếm này mới có thể quyết định.”
Đáy mắt Phương Tri Hạc lóe lên kinh ngạc.
Tô Cẩm tiếp tục nói: “Anh đặt tay lên cán kiếm, nhắm mắt lại, dùng tâm cảm nhận thanh kiếm này.”
Phương Tri Hạc khựng lại, nghe lời làm theo.
Trong giây lát, Tô Cẩm hỏi anh ta: “Anh cảm nhận được gì từ trên cán kiếm?”
“Trên cán kiếm có khắc phù văn.” Phương Tri Hạc thành thật trả lời.
“Bây giờ mở mắt ra, nhìn thử cán kiếm.” Tô Cẩm tiếp tục chỉ thị.
Phương Tri Hạc mở mắt ra, nhìn lên cán kiếm nhưng lại phát hiện bên trên không có phù văn gì, anh ta hơi nghi hoặc, lại nhắm mắt cảm nhận, lần nữa cảm nhận được phù văn trên cán kiếm.
Ánh mắt Tô Cẩm ôn hòa: “Anh xem, thanh kiếm này quả thực có duyên với anh, nếu anh thật sự không thích hợp sở hữu nó, vậy thì anh căn bản sẽ không cảm nhận được phù văn bên trên.”
Tuy nói cô đã gài Phương Tri Hạc, nhưng lời cô nói cũng đều là sự thật.
Hơn nữa lúc đầu khi sư phụ giao hộp gấm cho cô, cũng nói là cho cô và đồ đệ cô.
Nếu đã như vậy, mỗi người lấy một món, không có vấn đề gì cả!
Phương Tri Hạc còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Tô Cẩm, lời tới bên miệng lại đột nhiên không biết nói ra thế nào.
“Sư phụ…”
Tô Cẩm đang cầm quyển bí tịch trận pháp đó, quay đầu nằm lên giường: “Tôi mặc kệ, quyển bí tịch này là của tôi! Thất Tinh Kiếm là của anh! Nếu anh muốn giành đồ với vi sư, anh tiếp tục nói!”
Phương Tri Hạc: “…”
Anh ta có thể làm thế nào, anh ta đương nhiên không thể giành đồ với sư phụ.
Anh ta gian nan gật đầu.
Sau đó Tô Cẩm lại bật dậy, nghiêm túc dặn dò chuyện tiếp theo: “Thanh kiếm này, anh cất đi trước, nó xuất hiện với trạng thái kiếm mẻ là bởi vì vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, chuyện này, anh đừng nói với bất cứ ai, nếu không sẽ dẫn tới phiền phức không cần thiết.”
Phương Tri Hạc hiểu ý của sư phụ, một lá bùa Thiên Lôi đã có thể gây ra một đống chuyện, nếu tin tức Thất Tinh Kiếm hiện thế truyền ra, sợ là thiên hạ sẽ loạn mất.
Tô Cẩm nghĩ ngợi, lại bổ sung nói: “Anh cũng đừng nói cho Tri Hàn biết, nó còn nhỏ, còn đại sư huynh của anh, anh khoan nói với anh ta đã, đợi khi vi sư tìm được một món pháp khí tặng cho anh ta, rồi mới nói cho anh ta biết, cứ coi như tạo một bất ngờ nhỏ cho anh ta.”
Nếu không, cô sợ Sở Lâm sẽ ghen thành chanh tại chỗ mất.
Cô dùng hai tay nâng quyển bí tịch trận pháp đó, rõ ràng định tỉ mỉ nghiên cứu.
Phương Tri Hạc dở khóc dở cười rời khỏi phòng, sư phụ khôi phục nhanh như vậy, ngược lại không cần anh ta lo lắng nữa.
Quyển bí tịch trận pháp này, đối với Tô Cẩm mà nói, thực sự xuất hiện quá đúng lúc.
Tối hôm đó, cô cầm bí tịch xem một đêm, cả một đêm không ngủ, cho tới khi trời sáng, cô mới nằm xuống ngủ.
Sau đó không bao lâu, mấy người Diêu Khanh lặng lẽ mở cửa phòng ra, thông qua khe cửa quan sát Tô Cẩm, thấy cô vẫn nằm trên giường ‘bất tỉnh nhân sự’, vành mắt Diêu Khanh lại đỏ lên.
Ngoài Phương Tri Hạc, sắc mặt những người khác đều không tốt lắm, họ đóng cửa phòng lại.
“Sao A Cẩm còn chưa tỉnh?”
“Liệu có phải tình hình lại nghiêm trọng rồi không?”
“Có phải chúng ta nên để một người lại túc trực bên em ấy không?”
Mấy người họ nhỏ tiếng nói, Phương Tri Hạc trầm tư vài giây, có khả năng nào, sư phụ của anh ta chỉ đơn thuần là đang ngủ không…
Nghĩ tới lời dặn của sư phụ, Phương Tri Hạc lại tỏ vẻ bi thương.
Cho tới khi Sở Lâm chọc chọc cánh tay của anh ta, anh ta mới ngẩng đầu nhìn những người khác.
Sở Lâm khuyên một câu: “Cậu cũng đừng quá tự trách, sư phụ nhất định không muốn nhìn thấy cậu như thế này.”
“Ừm.” Phương Tri Hạc bi thương gật đầu.
Tam Thanh quán chủ đứng một bên, cả người đều rất mơ hồ, tối hôm qua rõ ràng ông ấy cảm nhận được linh khí dao động, khi đó Phương đạo hữu cũng cảm nhận được, sau đó Phương đạo hữu còn vào phòng một lúc lâu.
Phát giác được sự nghi hoặc của Tam Thanh quán chủ, Phương Tri Hạc nghiêng đầu, chủ động nói rõ tình hình sự việc: “Hôm qua tôi quả thực đã gặp sư phụ, nhưng, chẳng mấy chốc, sư phụ lại ngủ rồi.”
Nghe vậy, Tam Thanh quán chủ thở dài thườn thượt: “Haiz, tôi còn tưởng Tô quán chủ đang hồi phục, không ngờ lại là hồi quang phản chiếu…”
Bốn chữ cuối cùng vừa nói ra, ông ấy liền cảm nhận được cơn giận dữ cuồn cuộn tràn tới.
Ông ấy ngẩng đầu lên, chỉ thấy những người khác đang phẫn nộ nhìn mình.
Sở Lâm đáp trả một câu: “Ông mới hồi quang phản chiếu!” Từ này dùng như thế này sao?
Tam Thanh quán chủ tự biết mình lỡ lời, vội vàng bày tỏ xin lỗi.
Ây da, sao ông ta có thể dùng từ hồi quang phản chiếu được chứ! Thật sự đáng bị chửi!
Sau khi mấy người bàn bạc, cuối cùng để Phương Tri Hạc canh ở cửa, đối với việc này, Phương Tri Hạc rất hài lòng.
Sư phụ đang ngủ, anh ta đương nhiên không thể đi vào quấy rầy cô.
Đợi sau khi sư phụ tỉnh lại, cô cảm nhận được khí tức của anh ta, tự sẽ cho anh ta vào.
Thế là.
Phương Tri Hạc đợi, đợi cả một ngày, từ trời sáng đợi tới trời tối, nếu không phải biết sư phụ không sao, anh ta đã không nhịn được xông vào rồi.
May mà lúc trời tối, anh ta nghe thấy tiếng của sư phụ.
Phương Tri Hạc nhẹ nhàng đẩy cửa ra đi vào.
Tô Cẩm tựa như có hơi mơ hồ: “Sao anh lại ở bên ngoài?”
Phương Tri Hạc khẽ tiếng đáp: “Họ không yên tâm về sư phụ nên bảo tôi canh ở đây, sư phụ đã ngủ cả ngày sao?”
Đừng hỏi sao anh ta biết, bởi vì sư phụ anh ta vẫn chưa bò dậy khỏi giường.
Tô Cẩm gật đầu: “Đoán chừng mấy hôm nay hao tổn quá lớn, cho nên ngủ tới bây giờ, anh đi nhờ người chuẩn bị chút đồ ăn, đói…”
“Được.” Phương Tri Hạc vội vàng quay người, khi đi tới cửa, anh ta nghe thấy sư phụ lại bổ sung một câu: “Đồ ăn phải chuẩn bị nhiều một chút.”
Phương Tri Hạc hiểu ngay.
Tính ra sư phụ đã gần hai ngày không ăn gì rồi, chắc chắn phải chuẩn bị nhiều một chút.
Sau khi nhị đồ đệ rời khỏi, Tô Cẩm thử cảm nhận tình trạng trong người mình, trên mặt cô hiện lên một tia vui vẻ, rất tốt, bây giờ cô đã dạt dào khí huyết rồi!
Nhưng cô phải khiêm tốn một chút!
Cô ể một tiếng, nhanh như vậy sao?
Cô đi tới mở cửa phòng ra, sau đó nhìn thấy Phương Tri Hạc đang bưng đồ ăn, cùng với Nguyên Cảnh đứng phía sau.
Phương Tri Hạc mỉm cười nói: “Sư phụ, Nguyên tam gia rất chu đáo, bảo nhà bếp chuẩn bị sẵn mọi lúc rồi.”
Cho nên, anh ta vừa xuống lầu liền có được đồ ăn nóng hổi.
Hơn nữa còn đều là món ăn thanh đạm nhưng lại đầy đủ dinh dưỡng, nhìn ra được, quả thực đã rất dụng tâm.
Tô Cẩm nghiêng người cho hai người vào, đồng thời không quên cảm ơn Nguyên Cảnh.
Ánh mắt Nguyên Cảnh luôn dán trên người Tô Cẩm, chú ý đến tình trạng của cô, sắc mặt của cô quả thực tốt hơn hôm qua rất nhiều…
Cảnh tượng hôm qua quá nhói tim.
Ánh mắt anh u tối, dịu giọng dặn dò vài câu.
Tô Cẩm ra hiệu bằng mắt với Phương Tri Hạc, sau khi để đồ ăn xuống, anh ta liền xoay người rời đi.
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại hai người họ, Tô Cẩm giơ tay bày ra kết giới, cô nghiêm túc nhìn Nguyên Cảnh: “Tôi có chuyện rất quan trọng cần nói với anh.”
“…” Thấy cô trịnh trọng như vậy, cảm xúc của Nguyên Cảnh cũng bị dẫn động theo, anh tập trung đợi Tô Cẩm nói tiếp.
Tô Cẩm bình tĩnh nói: “Trước đây không phải từng nói tử vân trên người anh bị người ta cướp đi mất sao? Bây giờ tôi đang nghiên cứu một trận pháp, nếu trận pháp này có thể thành công, có lẽ có thể cướp tử vân của anh lại!”
Không sao, Tô Cẩm dùng từ ‘cướp’!
Trong quyển bí tịch trận pháp đó, tuy không có trận pháp có thể đoạt lại tử vân, nhưng cô nhìn thấy trận pháp khác, sau khi cân đo chắt lọc, cô nghĩ được một trận pháp mới.
Chỉ có điều, trận pháp này vẫn đang trong quá trình hoàn thiện, đoán chừng phải mất một khoảng thời gian mới có thể tiến hành.
Tô Cẩm nói rõ tình hình một lượt, nhưng cô không nhìn thấy sự vui vẻ trên gương mặt Nguyên Cảnh như trong tưởng tượng.
Cô nghiêng đầu, hơi nghi hoặc: “Anh không cần lo lắng, nếu tôi đã dám mở miệng nói với anh, vậy chắc chắn có nắm chắc rất lớn.”
Cô tưởng Nguyên Cảnh đang lo lắng trận pháp không thành công.
Chuyện không chắc chắn, trước giờ cô sẽ không tùy tiện nói ra, nếu không cho người ta hi vọng, lại khiến người ta thất vọng, như thế ngại biết mấy.
Trong giây lát.
Nguyên Cảnh thở dài một tiếng, đáy mắt anh ngập tràn do dự và lo lắng.
Trước đây A Cẩm từng nói tử vân có liên quan tới Thiên Uyên, nếu cưỡng chế cướp lại, chỉ sợ A Cẩm lại phải kết thù với Thiên Uyên.
Qua một hồi, thấy Nguyên Cảnh vẫn im lặng, Tô Cẩm lại nhìn biểu cảm của anh, lần này cô đã hiểu, cô bắt đầu thành khẩn giáo dục anh.
“Tôi biết anh đang lo lắng cho tôi, nhưng tôi và Thiên Uyên đã sớm có thâm thù rồi, không chết không thôi, tử vân này sớm muộn cũng phải cướp lại, cho nên, tại sao không ra tay cướp lại trước chứ? Còn có thể đánh một cú khiến đối phương không kịp trở tay!
Hơn nữa, nếu thật sự giống như tôi suy đoán, vậy tử vân này đối với Thiên Uyên mà nói, rất có thể là một trợ lực quan trọng, nếu đã như vậy, chắc chắn phải cướp lại.
Còn trận pháp, anh yên tâm, chỉ là một trận pháp cỏn con, không tới mức khiến tôi gặp nguy hiểm, anh yên tâm đợi là được!”
Tô Cẩm nói tới cuối cùng, thoáng lộ ra vài phần bá đạo.
Dù sao thì tử vân này, cô nhất định phải cướp lại!
Nguyên Cảnh lại trầm mặc một giây, sau đó dịu dàng cười, trong mắt anh chỉ còn lại kiên định: “Được, đều nghe theo A Cẩm.”
A Cẩm nói cướp, vậy thì cướp, đánh cho chúng một cú không kịp trở tay!
Phát giác được khí tức của mấy người đó, Tô Cẩm cười nói: “Vào hết đi.”
Diêu Khanh và Sở Lâm, còn có Phương Tri Hàn lập tức đi vào.
Tô Cẩm dùng ánh mắt bình thản lần lượt lướt qua người ba người, cô đặt đũa xuống, giọng nói nhẹ nhàng hết mức: “Qua mấy hôm nữa, em sẽ có thể tung tăng nhảy nhót rồi.”
Diêu Khanh rầu rĩ gật đầu, cuối cùng vẫn không nhịn được, xông tới cẩn thận ôm lấy Tô Cẩm.
“A Cẩm, xin lỗi.”
Nếu không phải tại cô ấy, A Cẩm sẽ không chạy tới chốn rừng thiên nước độc.
Nghe thấy lời xin lỗi, ánh mắt Tô Cẩm càng thêm dịu dàng: “Khanh Khanh, chuyện này không liên quan tới chị, chuyến đi Quỷ Cốc Sơn, cho dù không có chị, sớm muộn em cũng phải trải qua, đây là chuyện đã sớm được định trước rồi.”
Cô dịu giọng khuyên vài câu, Diêu Khanh mới ngơ ngác gật đầu.
Tô Cẩm nhìn đôi mắt sưng đỏ của Diêu Khanh, có hơi đau lòng: “Đã khóc thành cô bé mít ướt rồi…”
Cô nói xong liền giơ tay phẩy nhẹ một cái trước mặt Diêu Khanh.
Trong tích tắc, Diêu Khanh cảm nhận được trước mắt trong veo, đôi mắt vốn khó chịu lúc này đã hồi phục bình thường.
“A Cẩm…” Diêu Khanh hoàn toàn không tán đồng nhìn cô, vết thương trên người còn chưa khỏi, lại tùy ý sử dụng linh lực?
“Không được khóc nữa.” Tô Cẩm vội vàng dặn dò Diêu Khanh, chặn hết lời cô ấy muốn nói trong cuống họng.
Cô không giỏi xử lý kiểu cục diện này.
Ngay sau đó, chính là hai đồ đệ Sở Lâm và Phương Tri Hàn, người này tới người nọ lần lượt kêu oai oái.
Tô Cẩm kiên nhẫn an ủi từng người, Nguyên Cảnh ở một bên nhìn đến nhíu mày, A Cẩm vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, mấy người này đã bắt đầu giày vò cô rồi.
Không đợi anh lên tiếng, trong phòng lại xuất hiện thêm hai người, Lục Chi Ninh và Tam Thanh quán chủ cũng vào.
Nhất thời cảnh tượng ngày càng hỗn loạn.
Tô Cẩm chỉ đành nhìn Nguyên Cảnh như cầu cứu, Nguyên Cảnh lập tức bịa lý do đuổi người ra ngoài.
Đương nhiên, Nguyên Cảnh cũng không thể ở lại trong phòng, anh bị mấy người Sở Lâm cưỡng ép kéo ra, Sở Lâm hùng hồn nói: “Nếu anh đã không cho chúng tôi ở đây quấy rầy sư phụ nghỉ ngơi, vậy anh cũng không thể ở đây quấy rầy sư phụ.”
Nguyên Cảnh: “…”
Lục Chi Ninh ở một bên nhìn thấy, suýt chút không nhịn được cười.
Mấy người đứng bên ngoài hành lang, khi Nguyên Cảnh đang định về phòng, nghe thấy tiếng ồn ào dưới lầu, anh không vui nhìn Lục Chi Ninh: “Người trong đoàn phim sao còn chưa đi?”
Lục Chi Ninh vò tóc, vừa nhắc tới đoàn phim, anh ta cũng hơi bực dọc.
“Tôi đi xem thử.”
Hôm qua anh ta đã nói rõ với đạo diễn rồi, khoảng thời gian này không thể tới Cốc Sơn quay phim được, rất nguy hiểm, đạo diễn cũng đồng ý rời khỏi rồi.
Dù sao thì xảy ra chuyện lớn như vậy, Cốc Sơn quả thực không quá an toàn.
Nhưng lo ngại trời tối đường xa, Lục Chi Ninh cho họ ở lại một đêm, đợi tới hôm nay mới đi.
Kết quả sáng nay, đạo diễn lại thay đổi ý, khiến Lục Chi Ninh tức giận suýt chút đánh người của đoàn làm phim, anh ta chưa từng thấy ai bướng như vậy, không chỉ đạo diễn không chịu đi, còn có mấy người cũng không muốn rời đi lắm, sau đó liền cao su hết ở đây.
Chuyện này ầm ĩ khiến Lục Chi Ninh rất bực dọc.
Bây giờ vừa nghe dưới lầu có tiếng ồn ào, cơn nóng nảy của Lục Chi Ninh cũng trào lên.
Anh ta tức tối đi xuống lầu, ngữ khí gắt gỏng: “Đạo diễn đâu? Bảo ông ta tới đây!”
Biên kịch và những người khác đưa mắt nhìn nhau, không ai dám đụng tới chỗ ngứa của tiểu Lục tổng, cuối cùng là trợ lý đặc biệt của Lục Chi Ninh nhỏ tiếng trả lời anh ta: “Đạo diễn biến mất rồi, không biết đã đi đâu.”
Cho nên đám người bọn họ mới thảo luận ở đây, sau đó nói mãi nói mãi liền cãi nhau.
Lục Chi Ninh nhíu mày, vừa muốn mắng người, bỗng nhiên ý thức được gì đó: “Các người ở đây đừng đi lung tung, tôi đi gọi người!”
Anh ta không chắc chắn đạo diễn thật sự xảy ra chuyện hay không, hay chỉ đơn thuần là đi lung tung…
Mấy người nhanh chóng đưa ra quyết định, chia làm hai luồng, Phương Tri Hạc và Tam Thanh quán chủ đến phòng của đạo diễn tìm manh mối, Lục Chi Ninh thì tập hợp người của đoàn phim ở đại sảnh dưới lầu.
Tam Thanh quán chủ lẩm bẩm một câu trên hành lang: “Kiểu nhà nghỉ này hẻo lánh như thế, nhìn một cái liền biết phải chú ý hơn, không thể chạy lung tung.”
Phương Tri Hạc phụ họa gật đầu.
“Đúng vậy, nơi như thế này quả thực phải cẩn thận.”
Ngay sau đó, anh ta chuyển chủ đề: “Nhưng, vị đạo diễn đó hình như khá đặc biệt…”
“Đặc biệt thế nào?” Tam Thanh quán chủ nghiêng đầu hỏi anh ta.
Phương Tri Hạc nói chuyện mình biết: “Trước đó tôi từng hỏi Diêu tiểu thư, tại sao vị đạo diễn đó lại đột nhiên chọn nơi như Cốc Sơn này quay phim.”
“Diêu tiểu thư nói: Vị đạo diễn này khá thích làm những chuyện có tính thử thách, bạo dạn và có tinh thần thám hiểm.”
Anh ta lặp lại y nguyên lời của Diêu Khanh.
Sau khi nghe xong, Tam Thanh quán chủ hơi trầm mặc vài giây.
Cuối cùng, ông ấy mặt không cảm xúc bỏ lại một câu: “Cậu nói thẳng người đó thích tìm chết không phải được rồi sao?”
Đương nhiên, ông ấy không phải nói kiểu tính cách này không được yêu thích, người như thế này quả thực rất tốt, cũng rất có ưu thế.
Nhưng tính cách thế này đặt ở nơi dễ có vấn đề như nhà nghỉ này, cùng với Cốc Sơn rừng thiên nước độc đó, không phải là tìm chết sao?
Hay cho cụm từ tinh thần thám hiểm…đoán chừng là nơi nào nguy hiểm chạy tới nơi đó!
Hai người kiểm tra phòng của đạo diễn, chìa khóa xe, giấy tờ đều còn, điện thoại thì không thấy.
Nghĩ tới loại vật phẩm quan trọng như điện thoại, hầu hết mọi người đều sẽ bỏ trong túi bất kể mọi lúc, cũng không thể phán đoán vị đạo diễn này có phải đột nhiên biến mất hay không.
Nhưng hai người đều chú ý tới một chi tiết.
Đó chính là trên bàn trong căn phòng đặt một ly cà phê uống được một nửa, trên mặt bàn còn bày mấy quyển kịch bản đang mở.
Anh ta lật kịch bản, trên bìa ghi bản chỉnh sửa, bản cuối cùng, bản tái chỉnh sửa…
Phương Tri Hạc nghiêm túc nói: “Khi đó ông ta đang đọc kịch bản, có lẽ là đột nhiên rời khỏi phòng.”
Vị đạo diễn này rõ ràng là một người rất ngăn nắp, đồ đạc trong phòng ông ta đều sắp đặt rất chỉnh tề, chỉ có kịch bản trên bàn bày biện hơi loạn, rõ ràng là đi quá vội vã, không kịp thu xếp.
Tam Thanh quán chủ lần nữa đi về hướng cửa, ông ấy đẩy cửa phòng, hỏi: “Phương đạo hữu, cậu có cảm thấy trên cánh cửa này có một tia âm khí yếu ớt tàn lưu không?”
Phương Tri Hạc: “…”
Lời này vừa thốt ra, có nghĩa suy đoán của Lục Chi Ninh đúng rồi.
Xem ra bộ phim này thật sự không quá suôn sẻ.
Tam Thanh quán chủ bỗng bật cười, ông ấy bình tĩnh nhìn Phương Tri Hạc: “Phương đạo hữu, chuyện này giao cho cậu xử lý nhé, tin chắc cậu có thể xử lý rất tốt.”
Đồ đệ của Tô quán chủ, tuy không thể so với Tô quán chủ, nhưng ở trong Đạo Môn cũng đã vô cùng ưu tú rồi.
Ông ấy rất coi trọng Phương Tri Hạc.
“Được.” Phương Tri Hạc gật đầu, hiểu ý của Tam Thanh quán chủ.
Tam Thanh quán chủ vô cùng thản nhiên quay về phòng làm cá mặn, ông ấy đã già rồi, thiên hạ bây giờ nên để người trẻ xông xáo, rèn luyện nhiều hơn, cũng có lợi cho Phương Tri Hạc.
Hơn nữa tình huống của nhà nghỉ này không phải vấn đề to tát gì, nếu không Tô quán chủ đã sớm nhắc nhở họ rồi.
Ý tứ trong câu nói này rất rõ ràng, toàn quyền giao cho Phương Tri Hạc.
Mặc kệ là Tô Cẩm hay là Tam Thanh quán chủ, đều không định nhúng tay vào chuyện này.
Anh ta thoáng suy nghĩ, liền xuống lầu, định hỏi thăm mấy người quanh phòng đạo diễn, có nghe thấy động tĩnh gì không.
Sau khi hỏi thăm một hồi, không có được manh mối gì.
Ngược lại là Lạc Minh luôn giữ im lặng lại chủ động đứng ra: “Tôi rất xa chỗ ở của đạo diễn, nhưng có một chuyện, không biết nên nói hay không.”
Lạc Minh có ấn tượng rất tốt với vị Phương đạo trưởng này, cộng thêm khi ở trên núi, chính Phương đạo trưởng và Tô quán chủ đã cứu anh ta, anh ta cảm kích trong lòng, bây giờ đương nhiên rất nguyện ý chủ động nói manh mối.
Phương Tri Hạc định thần lại: “Phiền anh nói một chút.”
“Phương đạo trưởng, chuyện tôi nói, kỳ thực không có căn cứ gì, cũng không nhất định là manh mối.
Trước giờ tôi luôn ngủ không sâu giấc, gió thổi cỏ lay cũng có thể khiến tôi giật mình tỉnh giấc, tối hôm qua, khoảng một giờ sáng, tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa.”
Lạc Minh chậm rãi nói chuyện mình gặp phải: “Khi đó tôi không đi mở cửa, bởi vì tôi không có quen thân với ai trong đoàn phim này cả.”
Cho nên, sẽ không có ai nửa đêm nửa hôm chạy tới gõ cửa phòng anh ta, trừ phi là có người cố ý giở trò bẩn…
Ngay sau đó liền có người lên tiếng phản bác lời của Lạc Minh.
“Nửa đêm nghe thấy tiếng gõ cửa? Anh muốn bày tỏ cái gì? Cười chết mất!”
“Lẽ nào anh còn muốn nói, có thứ gì nhắm vào anh?”
Người cố ý mỉa mai là Tiểu Vu, nhân viên công tác của đoàn phim, cũng là một trong những nhân viên công tác đi lạc trước đó.
Anh ta vẫn kiên trì suy nghĩ của mình.
Tiểu Chu đi cùng anh ta lập tức lùi lại mấy bước, kéo dài khoảng cách với anh ta.
Lạc Minh nhìn Tiểu Vu, bình tĩnh nói: “Tôi còn chưa nói hết.”
Tiểu Vu tỏ vẻ khinh thường: “Vậy anh nói tiếp đi.” Anh ta muốn xem thử Lạc Minh có thể nói ra trò trống gì!
Lạc Minh nghiêm túc nhìn Phương Tri Hạc: “Tiếng gõ cửa vang lên không bao lâu thì dừng lại, sau đó tôi lại nghe thấy tiếng gõ cửa sổ…”
Cũng chính tiếng gõ cửa sổ khiến anh ta nhận định không phải có người đang giở trò.
Bởi vì anh ta ở lầu hai, lúc ban ngày anh ta từng mở cửa sổ, ngoài cửa sổ trống không, cũng không có nơi nào có thể bám vịn, nếu chỉ vì hù dọa anh ta mà mạo hiểm khả năng có thể rơi xuống, thực sự là…không hợp lẽ thường lắm.
Vốn dĩ anh ta định tìm Tô quán chủ hỏi thăm chuyện này một chút, nhưng Tô quán chủ đã bị thương, Diêu Khanh khóc sưng cả mắt.
Trong tình huống đó, anh ta cũng ngại chạy tới gây thêm phiền toái.
Hơn nữa trên người anh ta còn có bùa Hộ Mệnh Tô quán chủ cho, cũng không nghĩ sâu hơn.
Chỉ là không ngờ, đạo diễn lại mất tích…
Lạc Minh nói xong, ngay sau đó có một cô gái khác run rẩy đi ra: “Tôi, tôi cũng nghe thấy tiếng gõ cửa, nhưng khi đó, tôi tưởng tôi đang nằm mơ nên tiếp tục ngủ…”
Phương Tri Hạc nhíu mày, sau đó nghiêng đầu nhìn sắc trời bên ngoài: “Sắc trời đã muộn, chi bằng tối nay chúng ta tập trung cùng một phòng, mọi người thấy thế nào?”
Lời này nhận được tán đồng của không ít người, nhưng cũng có người không tán đồng giống như Tiểu Vu.
Đối phương cố chấp với quan điểm của mình, Phương Tri Hạc còn đỡ, nhưng Lục Chi Ninh rõ ràng đã thiếu kiên nhẫn.
Anh ta trực tiếp đen mặt quyết định: “Nếu các người đã không muốn, vậy khi xảy ra chuyện, đừng chạy tới cầu cứu!”
Lục Chi Ninh vừa lên tiếng, những người khác lập tức ngoan ngoãn.
Nhưng, tức thì vẫn tức, cũng không thể nào thật sự bỏ mặc không quản.
Cuối cùng Phương Tri Hạc chọn một căn phòng khá rộng rãi làm nơi nghỉ ngơi tạm thời của tất cả mọi người, còn mấy người Tiểu Vu, được Phương Tri Hạc sắp xếp tới căn phòng kế bên.
Sau đó mỗi người có ba mươi phút quay về tắm rửa thay đồ, sau đó tụ tập lại.
Phương Tri Hạc lại báo cáo quyết định và suy đoán của mình với Tô Cẩm.
Tô Cẩm dùng ánh mắt dịu dàng nhìn anh ta, tạo ra thế tay cổ vũ với anh ta: “Tôi đánh giá cao anh!”
“Cảm ơn sư phụ khích lệ!” Phương Tri Hạc nói xong, lại đề nghị nói: “Có cần dẫn theo đại sư huynh không?”
Tô Cẩm phụ họa gật đầu: “Được.”
“Bên phía Khanh Khanh và Nguyên Cảnh thì không cần lo, trên người họ có bùa, còn Tri Hàn, vẫn để nó ở chung với Khanh Khanh.” Tô Cẩm lại dặn dò vài câu.
*
Đêm khuya, xung quanh nhà nghỉ vắng lặng như tờ.
Một đám người tụ tập trong cùng một phòng, có người đã buồn ngủ, còn có người tỏ vẻ muốn xem kịch.
Lục Chi Ninh tìm một chỗ ngồi xuống, gương mặt ngập tràn phiền muộn.
“Phương đạo trưởng, hay là anh bói cho tôi một quẻ, xem thử bộ phim này còn có thể quay tiếp hay không, nếu thực sự không được, tôi cắt lỗ sớm.”
Phương Tri Hạc quay đầu nhìn Lục Chi Ninh, nghĩ ngợi, anh ta thành thật nói: “Có lẽ có thể quay tiếp, nếu có vấn đề, sư phụ sẽ nhắc nhở Diêu tiểu thư.”
Nghe vậy, Lục Chi Ninh vỗ đầu: “!”
Đúng vậy, sao anh ta lại quên người quan trọng như vậy chứ?
Hai hôm nay thật sự khiến anh ta mệt tới ngốc, đầu óc không đủ dùng, anh ta thở dài, vẫy tay với trợ lý đặc biệt: “Mấy tên ngốc kia đâu? Nghỉ ngơi ở phòng kế bên sao?”
Trợ lý đặc biệt ngẩn người, sau đó nhanh chóng phản ứng lại.
Người tiểu Lục tổng nói chắc là mấy người không ở cùng với họ, anh ta nói: “Đã ở phòng kế bên rồi.”
Dù sao thì loại chuyện này, không cần phải đôi co với tiểu Lục tổng.
Hơn nữa, trợ lý đặc biệt cũng cảm thấy đầu óc mấy người đó không thông minh lắm, bất kể chuyện này có phải thật sự là chuyện bất bình thường hay không, nếu đạo diễn đã mất tích, vậy thì mấy người còn lại như họ, chắc chắn tụ tập lại là an toàn nhất.
Nếu thật sự có chuyện gì, có thể hỗ trợ nhau ngay.
Mà phòng kế bên thì khác, cộng thêm Tiểu Vu, tổng cộng có ba người, ba tên ngốc này rõ ràng cực kỳ xuất chúng…
Phương Tri Hạc nhìn một lượt người của đoàn phim, anh ta thấp giọng nói: “Các vị vất vả rồi, hãy yên tâm, đêm nay tôi nhất định sẽ bắt được thứ đó.”
Những người khác qua loa gật đầu.
Phương Tri Hạc cũng không để ý, anh ta an tĩnh ngồi ở đó, tập trung tinh thần nghe ngóng động tĩnh xung quanh.
Sở Lâm trừng to mắt, hai tay mỗi tay cầm một lá bùa, sư phụ còn đang bị thương, họ phải tự giải quyết chuyện này!

Bạn cần đăng nhập để bình luận