Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 962: Trấn Nguyệt Vân 1

Sở Lâm khen một lúc, anh ta dành thời gian xem điện thoại, không nhịn được lầm bầm một câu: “Người anh họ xui xẻo đó của tôi chắc không phải lại xảy ra chuyện rồi chứ? Tới bây giờ cũng không trả lời tin nhắn của tôi.”
Nét mặt Nguyên Cảnh xẹt qua vài phần kinh ngạc: “Anh ta chưa trả lời tin nhắn của anh? Khi nào vậy?”
“Trước đây sư phụ nói cho chúng ta nửa ngày tạm biệt người thân, cho dù tôi gọi điện thoại hay gửi tin nhắn, Lục Chi Ninh đều không phản hồi.” Sở Lâm cũng có hơi lo lắng.
Sự xui xẻo đó của anh họ anh ta, thật sự có thể là xảy ra chuyện rồi.
Sở Lâm đột nhiên hơi thấp thỏm bất an.
Anh ta vô thức nhìn sang Tô Cẩm.
Nguyên Cảnh cũng ý thức được không đúng, trong những chuyện quan trọng, Lục Chi Ninh vẫn rất đáng tin, không tới mức lâu như thế cũng không liên lạc được.
Trừ phi Lục Chi Ninh xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.
Lúc này Tô Cẩm đang xem bản đồ trong tay, phát giác được ánh nhìn của họ, cô chỉ vào bản đồ nói: “Khi chúng ta tới trấn Nguyệt Vân, dừng lại nghỉ ngơi.”
“Sư phụ?” Sở Lâm gọi một tiếng, có hơi nghi hoặc.
Tô Cẩm tiếp tục nói: “Trước đây khi tôi tới Lục gia, cũng không gặp được Lục Chi Ninh.”
Sở Lâm và Nguyên Cảnh vẫn nhìn Tô Cẩm.
Tô Cẩm giơ tay chọc vào trán Sở Lâm: “Ây da, thiên cơ không thể tiết lộ, đừng hỏi nữa.”
Loại chuyện này, cô chắc chắn không thể trực tiếp nói ra được.
Hơn nữa…Cô đã từng nhắc nhở Lục Chi Ninh từ lâu rồi, đời này của anh ta, một bãi hoa đào nát.
Mỗi lần đều sẽ cắm vào trong tay hoa đào nát, hết cách, đây chính là mệnh, mệnh phạm đào hoa, có ‘duyên không thể giải’ với hoa đào.
Sở Lâm phiền muộn một hồi, trong tay anh họ xui xẻo đó của anh ta cũng có nhẫn, cho dù thật sự xảy ra chuyện gì, chắc vẫn an toàn tính mạng nhỉ?
Bỏ đi, chỉ cần sống sót là được.
Ngay sau đó, Nguyên Cảnh bắt đầu tìm kiếm tài liệu liên quan về trấn Nguyệt Vân.
“Nhìn từ tài liệu, trấn Nguyệt Vân không có vấn đề gì, không có người mất tích, cũng không có chỗ nào kỳ lạ.
Dựa theo tài liệu hiển thị, vợ chồng ở đây đều rất ân ái, từng được bình chọn là trấn kiểu mẫu.”
Tô Cẩm ồ một tiếng, không có phản ứng quá khích gì.
Sở Lâm không thể hiểu thấu được suy nghĩ của sư phụ nhà mình, mà Nguyên Cảnh thì suy nghĩ một hồi, lại bắt đầu tra tài liệu về trấn Nguyệt Vân.
Tài liệu quả thực trông không có vấn đề, nhưng nếu đã là nơi A Cẩm chỉ định…luôn cảm thấy sẽ không đơn giản như thế.
Sở Lâm thấy Nguyên Cảnh nghiêm túc như vậy, hơi khó hiểu hỏi anh: “Sao anh còn xem tài liệu của trấn Nguyệt Vân?”
“A Cẩm chắc sẽ không tùy ý chỉ định một địa điểm…” Nguyên Cảnh thành thật nói, tuy nhiên anh vẫn chưa nhìn ra vấn đề ở đâu.
Sở Lâm gật đầu phụ họa: “Anh nói quả thực có lý, nhưng có khả năng nào sư phụ chỉ đơn thuần là muốn tìm một trấn nghỉ ngơi?”
Ánh mắt Nguyên Cảnh trở nên hơi sâu xa: “Anh cảm thấy sao?”
Đối mặt với ánh mắt của Nguyên Cảnh, Sở Lâm bắt đầu lặng lẽ tìm kiếm tài liệu liên quan.
Anh ta cảm thấy sư phụ nhà mình trước giờ đều rất hờ hững với chuyện nghỉ ngơi, cho nên…có thể thật sự có vấn đề.
Hai người nghiêm túc đọc tài liệu, Phương Tri Hạc đang lái xe bỗng nhiên có hơi đau lòng, thực ra anh ta cũng muốn tra tài liệu, nhưng anh ta phải tập trung lực chú ý lái xe.
Tô Cẩm tâm trạng tốt, cong môi, sẽ có một ngày đồ đệ nhà cô cũng có thể đối đầu một mình, cô tin ngày này sẽ không quá xa.

Khi họ tới trấn Nguyệt Vân, đã sắp chạng vạng.
Vừa hay vừa vào trấn liền có một nhà nghỉ nhỏ, Sở Lâm thành thục chào hỏi bắt chuyện với bà chủ của nhà nghỉ, rất nhanh liền làm thân được.
Tô Cẩm như có trầm tư: “Kỹ năng của đại đồ đệ, ba người chúng ta có thể vẫn phải học rất lâu.”
Phương Tri Hạc và Nguyên Cảnh đều bày tỏ đồng ý, cũng may dẫn Sở Lâm theo.
Kỹ năng làm nóng bầu không khí và dò la tin tức của Sở Lâm, họ thật sự không ổn lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận