Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 1040: Phương gia sụp đổ 1

Phương gia sụp đổ 1
Hiên Viên gia chủ dẫn bọn họ đi theo một con đường khác, hoàn toàn không giống với con đường mà người dẫn đường của Tư Không thế gia dẫn đi trước kia.
Không đợi mấy người Tô Cẩm lên tiếng hỏi, ông ta đã kiên nhẫn giải thích.
“Từ chỗ này tới ba đỉnh núi kia cũng khong phải chỉ có một con đường, đây có thể xem như là một con đường mòn. Dù sao thì mấy đứa nhỏ cũng không thể cứ mãi bị vây trong mấy đỉnh núi trước khi học được cách sử dụng bùa chú.”
Tô Cẩm gật đầu: “Đúng là như thế.” Lúc đó cô cũng đã đoán được, nhưng mấy con đường mòn này nhất định chỉ có người bọn họ mới biết.
Không nghĩ tới Hiên Viên gia chủ lại dẫn bọn họ đi theo con đường này.
Đoàn người đi thêm một đoạn nữa, Tô Cẩm đột nhiên nhận thấy ở cách đó không xa có khói bếp lượn lờ, hình như có người ở. Cô chợt nghĩ đến những lời Cơ Vọng nói trước đó, chỗ này ngoại trừ ba đại thế gia ra thì còn có những người khác nữa.
Cô đưa tay chỉ về hướng đó: “Hiên Viên gia chủ, bên kia có người ở phải không?”
Hiên Viên gia chủ ngước mắt nhìn thoáng qua, ôn hòa giải thích: “Ở đó có một ngôi làng nhỏ, trong làng có rất nhiều người bình thường.”
Ông ta chỉ tùy ý giải thích một câu, sau đó có chút tò mò nhìn Tô Cẩm: “Tô quán chủ không sợ tôi mai phục trên đường này sao?”
“Không phải là Hiên Viên gia chủ muốn cảm ơn tôi sao? Tại sao lại thành ra mai phục tôi rồi?” Tô Cẩm nhẹ nhàng nói, tuy rằng cô không nhìn ra được tướng mạo của Hiên Viên gia chủ nhưng cô cũng có thể cảm giác được đối phương không phải người xấu.
Hiên Viên gia chủ dường như bị câu nói này chọc cười, tâm tình rất không tệ.
“Tôi chỉ thích nói chuyện với người trẻ tuổi. Không giống như hai ông già đó, một câu có thể có tám trăm ý.”
Tô Cẩm mỉm cười không nói gì, xem như ngầm thừa nhận với hình dung của ông ta.
Đặc biệt là Cơ gia chủ, nhìn rất không đơn giản.
Bọn họ đi bộ rất lâu, con đường gập ghềnh không dễ đi, trên đường cũng có mấy ngã rẽ, nếu không cẩn thận sẽ đi sai đường.
Có điều, đối với người không biết cách dịch chuyển thì đây cũng là một cách hay.
Năm người phải mất hơn một giờ đồng hồ mới lên đến đỉnh núi của Hiên Viên thế gia.
Lúc này Hiên Viên Minh đang đứng ở cửa lặng lẽ chờ đợi.
Nhìn thấy bọn họ đi bộ từ con đường mòn đến Hiên Viên gia, Hiên Viên Minh ngạc nhiên nhìn gia chủ.
“Gia chủ, tại sao ông không trực tiếp đi từ bia đá tới?” Nói xong liền đưa tay đỡ gia chủ.
Hiên Viên gia chủ không thèm để ý khoát tay, cũng cự tuyệt sự giúp đỡ của anh ta: “Sức khỏe ông còn tốt, cháu ở đây đợi ông làm gì? Còn không mau đi chuẩn bị nước trà điểm tâm chiêu đãi khách quý?”
Hiên Viên Minh vốn muốn nói anh ta đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng rõ ràng là gia chủ đang muốn đuổi anh ta đi, anh ta chỉ có thể phối hợp gật gật đầu, quay người rời đi.
Trong mắt Tô Cẩm xẹt qua một tia ý cười, Hiên Viên Minh này ở trước mặt Hiên Viên gia chủ quả thật ngoan ngoãn vô cùng.
...
Hiên Viên gia chủ dẫn bốn người Tô Cẩm đi vào sân của ông ta.
Trong sân có một gốc hoa hải đường nở rộ, dưới tán cây có một cái bàn tròn và ghế đá, trà bánh đã dọn sẵn trên bàn. Ông ta ân cần nói: “Mời ngồi.”
Sau đó, Hiên Viên gia chủ lại bày một tầng kết giới ở xung quanh bọn họ.
Tô Cẩm bình thản ngồi xuống, ba người khác thì đứng sau lưng Tô Cẩm giống như vệ sĩ.
Tô Cẩm dở khóc dở cười chỉ vào chỗ bên cạnh: “Ngồi xuống đi.”
Ba người lúc này mới ngồi ở bên cạnh cô.
Hiên Viên gia chủ cầm tách trà nhấp một ngụm, ánh mắt dần trở nên xa xăm, giống như đang nhớ lại chuyện đã nhiều năm về trước.
Một lúc sau, ông ta đặt tách trà xuống, ánh mắt đầy ẩn ý rơi vào trên người Phương Tri Hạc.
“Tư Không lão đầu tử đó sẽ không chủ động nhắc đến chuyện của mẹ cậu, mà Cơ lão đầu tử biết chuyện cũng sẽ không nói cho cậu biết.”
“Bởi vì chuyện này có liên quan đến Cơ gia sao?” Tô Cẩm trầm giọng nói, tuy là một câu hỏi nhưng cô rất chắc chắn với suy đoán của mình.
“Đúng.” Hiên Viên gia chủ lại thở dài: “Chuyện này đã lâu lắm rồi, lâu đến mức tôi gần như không biết phải bắt đầu từ đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận