Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 977: Trò hay lên sàn 2

Trò hay lên sàn 2
Tô Cẩm nháy mắt ra hiệu cho Sở Lâm, anh ta lập tức đuổi theo.
“Bà chủ à, chúng ta vừa quen đã thân, nếu như bà không ngại thì chúng tôi cũng muốn đi qua xem một chút. Nếu chúng tôi có thể giúp được gì thì bà cứ mở miệng.”
Những lời Sở Lâm nói vô cùng chân thành.
Tô Cẩm cũng gật đầu: “Đúng thế, bà chủ, dù sao hôm nay cũng là ngày tổ chức lễ cưới mà, ai mà không muốn mọi chuyện diễn ra suôn sẻ chứ? Huống chi chúng tôi đã được ăn kẹo mừng của Tiểu Mạn nữa.”
Có lẽ bởi vì thái độ của bọn họ chân thành tha thiết, bà chủ khách sạn mới thoải mái hơn nói: “Vậy thì mọi người có thể cùng đi luôn.”
Bà chủ khách sạn nói xong liền tiếp tục bước về phía trước, tốc độ cũng nhanh hơn.
Người bên cạnh bà ta không khỏi nhỏ giọng nói: “Bọn họ là người ngoài, làm thế này có tiện không?”
Bà chủ liếc nhìn người kia, cũng nhỏ giọng đáp lại: “Sau ngày hôm nay, bọn họ sẽ là người của trấn Nguyệt Vân!”
Lúc này, bọn họ đã cách xa bốn người Tô Cẩm.
Với khoảng cách này, bốn người Tô Cẩm sẽ không bao giờ nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ.
Nhưng mà…ai bảo bốn người bọn họ đều không đơn giản chứ? Bốn người bọn họ, ai nấy đều nghe được, mà đều nghe rất rõ ràng.
Nguyên Cảnh nhỏ giọng thầm thì: “Không ngờ sau khi tử vân quay về lại có ích lợi như vậy, ngay cả thính giác cũng tốt hơn rất nhiều.”
Sở Lâm cũng nói theo: “Mặc dù linh lực của tôi còn yếu nhưng ở khoảng cách gần thế này, tôi vẫn có thể nghe được khá nhiều!”
Bà chủ nhà đang muốn coi bọn họ như kẻ ngốc để gài bẫy đấy!
Tô Cẩm mỉm cười khen ngợi vài câu: “Rất tốt, mọi người hãy tiếp tục cố gắng, sau này có thể nghe được âm thanh từ khoảng cách xa hơn”.
Ai nha, đồ đệ nhà cô thật sự tiến bộ quá nhanh!
Cô còn muốn khen nhiều thêm nữa!

Lúc bà chủ khách sạn bước tới nhà Tiểu Mạn, trước tiên bà ta kiểm tra gian phòng kia.
Người bên cạnh cũng miêu tả lại tình huống lúc đó cho bà ta: “Theo lý thuyết, cửa phòng và cửa sổ phòng này cũng không chắc chắn lắm. Nhưng khi đó nhiều người của chúng ta cùng phá cửa đập cửa sổ như vậy mà không thể lay chuyển được chút nào! Thực sự rất kỳ quái!”
“Sau đó Tiểu Mạn đột nhiên hôn mê. Sau khi cô ấy hôn mê, căn phòng liền có thể mở ra được nhưng bên trong lại không có người nào!”
Người kia nói xong lại thận trọng nói: “Sáng nay mấy người tới đây đều suy đoán, nói là, nói là…” Ông ta nhìn thấy vẻ mặt bà chủ khách sạn, không dám nói tiếp.
Ông ta cúi đầu xuống, có chút sợ hãi.
Bà chủ khách sạn hừ lạnh một tiếng: “Sao lại hoảng hốt? Nói cho tôi biết bọn họ đoán như thế nào!”
Người kia nhỏ giọng nói: “Bọn họ nói… có lẽ ông trời không nhìn nổi nữa nên đã giúp người ngoài trốn thoát…”
Vừa dứt lời, sắc mặt bà chủ khách sạn tối sầm lại.
“Được rồi! Đừng nói nhảm nữa! Mấy cái chuyện tà dị nhưng vậy sao ông lại có gan nói ra hả? Đây rõ ràng là gã chú rể kia giở trò quỷ, đừng có bị anh ta lừa, không chừng lúc này anh ta đang núp ở trong một góc nào đó đấy.”
Bà ta nói rất chắc chắn, cũng không tin quỷ xui xẻo kia lại có thể thoát khỏi trấn Nguyệt Vân!
“Lối vào trấn có được canh gác kỹ không?” Bà chủ khách sạn hỏi lại.
“Canh gác kỹ lắm. Lúc vừa xảy ra chuyện, chúng tôi đã cử người đến canh gác các lối ra, bọn họ cũng đã đến từng nhà để tìm người.”
Bà chủ khách sạn sắp xếp xong mới chậm rãi đến kiểm tra tình huống của Tiểu Mạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận