Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 203: Kỳ tài ngút trời 1

Tô Cẩm ra hiệu Sở Lâm tính toán phí tổn với Bạch quán chủ.
Sở Lâm: “Ngoài việc giúp Bạch quán chủ giải trừ thuật Nhiếp Hồn thì sư phụ tôi còn dùng mấy lá bùa, lúc đến Tô gia hai vị đã ăn một dĩa trái cây…”
Khóe miệng Phương Tri Hạc giật giật, thốt lên: “Dĩa trái cây mà anh cũng tính tiền à?”
Sở Lâm nghe vậy lập tức đi tới trước mặt Phương Tri Hạc, bắt đầu lý luận.
“Tại sao đĩa trái cây lại không tính? Cái đó là do tôi vất vả chuẩn bị, ngoại trừ tiền nhân công thì còn phải tính thêm tiền trái cây nữa, đúng không?
Mà thân là người trong Đạo môn, chẳng lẽ anh không biết thứ như nhân tình này nếu có thể dùng tiền để trả thì nhất định phải trả à? Cái thứ gọi là tiền này, sống không mang được, chết không mang theo, đều là vật ngoài thân cả!”
Bạch quán chủ phụ họa theo: “Đúng vậy, những vật ngoài thân này để ý làm gì, Tri Hạc, con còn không mau thanh toán tiền đi?”
Phương Tri Hạc nhất thời không nói nên lời: “…?”
Nếu tiền đã là vật ngoài thân rồi, thế thì hai người còn một người đuổi theo tôi đòi tiền, một người bắt tôi trả hả?
Phương Tri Hạc kết toán sổ sách xong thở dài một tiếng, làm việc khổ cực cả tháng trời, giờ không còn đồng nào cả!
Sở Lâm đắc ý cầm tiền đi, hướng Tô Cẩm tranh công.
“Sư phụ, tôi lợi hại không?”
Tô Cẩm gật đầu: “Quả thật rất lợi hại.” Ngay cả đĩa trái cây cũng biết tính tiền, quả thật rất ưu tú.
Đại đệ tử như thế này, cô thực sự rất thích.
Ánh mắt Tô Cẩm dịu dàng vỗ vai Sở Lâm: “Cố gắng lên, vi sư rất coi trọng anh.”
“Vậy thì vị trí thủ tịch đại đệ tử của tôi…” Sở Lâm ngập ngừng hỏi, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Tô Cẩm: “Yên tâm, vị trí thủ tịch đại đệ tử ngoại trừ anh ra thì không thể là ai khác được.”
Cô đã nghĩ kỹ rồi, Sở Lâm quả thật rất ưu tú, không chỉ hiểu rõ suy nghĩ của cô mà còn đặt Huyền Thanh quán trở thành tôn chỉ trong lòng.
Đệ tử như vậy, cho dù về mặt đạo pháp còn có một vài thiếu sót nhưng cũng không sao.
Từ từ luyện tập là được.
Tô Cẩm nói: “Để sau tranh thủ thời gian báo cáo lại thân phận của anh cho Tổ Sư Gia biết, lại tổ chức một nghi thức bái sư đơn giản nữa là xong.”
Nghe Tô Cẩm nói như vậy, Sở Lâm suýt chút nữa nhảy lên cao ba thước, vui đến mức muốn chạy quanh Tô gia mười mấy vòng để thể hiện tâm tình kích động của anh ta lúc này!
Phương Tri Hạc dẫn người đưa La đạo trưởng lên xe, nếu không có chuyện gì xảy ra thì sau khi đi một chuyến tới Tam Thanh quán, có lẽ La đạo trưởng sẽ bị tống vào ngục giam của Linh Cục.
Bạch quán chủ hơi xê dịch bước chân, không khỏi thở dài.
“Tri Hạc, con xuống tay quá nặng rồi…”
Phương Tri Hạc chột dạ cúi đầu xuống: “Sư phụ, thật xin lỗi, tình huống lúc đó thực sự là quá khẩn cấp, đệ tử thực sự không có cách nào khác…”
“Thầy chỉ thở dài một chút thôi, cũng không trách con, không sao cả không sao cả.” Bạch quán chủ xua tay, ra hiệu cho Phương Tri Hạc đỡ ông ta.
Hai thầy trò còn có chuyện khác cần giải quyết nên cũng không nói thêm gì nữa mà từ biệt Tô Cẩm.
“Tô quán chủ, chúng tôi đi trước đây, chuyện lần này tôi sẽ cố gắng tranh thủ một ít phần thưởng mang về cho cô.” Phương Tri Hạc nghiêm túc nói.
Cho dù nhìn ở khía cạnh nào thì Tô Cẩm cũng đều là người góp công sức nhiều nhất, nói thế nào thì Linh Cục cũng phải có khen thưởng gì đó mới phải.
Trên mặt Tô Cẩm hiện lên nụ cười khẽ: “Vậy thì cảm ơn Phương đạo trưởng.”
Dứt lời, cô lại nhìn Bạch quán chủ đang bước đi khập khiễng, tình trạng rõ ràng không tốt lắm: “Bạch quán chủ, sau khi về tới nhớ phải dưỡng sức cho tốt.”
Bạch quán chủ quay lại, mỉm cười hiền lành với Tô Cẩm: “Cảm ơn Tô quán chủ đã nghĩ đến tôi.”
Phương Tri Hạc dìu Bạch quán chủ lên xe.
Bạch quán chủ ngồi trong xe, xuyên qua cửa sổ xe nhìn về phía Tô Cẩm. Cô bé tuổi không lớn nhưng tu vi của cô ấy, ông ta cũng không nhìn rõ được.
Đột nhiên, Tô Cẩm quay đầu lại, ánh mắt vừa lúc nhìn về phía Bạch quán chủ.
Bạch quán chủ khẽ giật mình, lập tức trả lại một nụ cười hiền lạnh.
Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh rời đi.
Tô Cẩm nhìn về phía chiếc xe đã đi xa, ánh mắt bỗng nhiên đầy ẩn ý.
Mãi đến khi chiếc xe rẽ vào một góc phố, Tô Cẩm mới chậm rãi đi tới Huyền Thanh quán. Cô nhìn bài vị Tổ Sư Gia, mỉm cười cầm một quả táo trong đĩa cắn một miếng, táo vừa giòn vừa ngọt.
Tô Cẩm nói: “Tổ Sư Gia, có lẽ ngài cũng cảm thấy Bạch quán chủ này cũng có ý tứ nhỉ.”
Sở Lâm cực kỳ tri kỷ chạy tới, đặt lại một quả táo vào trong đĩa.
Ôi, sư phụ cứ thích giành ăn với Tổ Sư Gia thôi!
Cũng không sợ Tổ Sư Gia bực mình.
Sở Lâm mơ hồ nghe được Tô Cẩm nhắc tới Bạch quán chủ, anh ta thấp giọng nói: “Sư phụ, cô cũng cảm thấy Bạch quán chủ xui xẻo à?”
Tô Cẩm không đáp lời.
Sở Lâm tiếp tục nói: “Suýt chút nữa thanh danh của Bạch quán chủ đã mất sạch rồi, cũng may sư phụ ngài phát hiện ông ta bị khống chế.”
“Chẳng qua cái kẻ sau màn này cũng thật ngu ngốc, La đạo trưởng như thế, vừa nhìn đã thấy không giống đại boss phản diện rồi, rõ ràng chỉ là một thuộc hạ.” Sở Lâm lại bíp bíp thêm một câu.
Sau đó anh ta phát hiện sư phụ nhìn mình bằng ánh mắt không đúng lắm.
Sở Lâm biết điều ngậm miệng: “Tôi sẽ đi dọn dẹp sân ngay.”
Vừa rồi Phương Tri Hạc đuổi theo Bạch quán chủ chạy vòng quanh sân, cả sân bây giờ rất lộn xộn.
Sau khi Sở Lâm rời đi, Tô Cẩm thở dài: “Thật ra thì Sở Lâm không thông minh lắm, nhưng không sao cả, anh ta mồm miệng như thế, lại biết cách ăn nói, vừa tri kỷ lại biết nâng giá, làm một con mèo chiêu tài cũng không tệ.”
Tô Cẩm nói thêm mấy câu nữa với Tổ Sư Gia rồi cũng rời đi.
Ở một nơi khác.
Trong lúc rảnh rỗi, Bạch quán chủ tán gẫu với Phương Tri Hạc.
“Tô quán chủ thật xuất sắc, Tri Hạc, con phải học hỏi cô ấy nhiều hơn.”
Phương Tri Hạc gật đầu: “Đúng thế, quả thật Tô quán chủ rất xuất sắc, về phần học hỏi thì… Tô quán chủ thông minh bẩm sinh, lại là quán chủ Huyền Thanh Quán, đệ tử cũng không dám trèo cao.” Tô quán chủ nguyện ý nói chuyện với anh ta, đã là phúc khí của anh ta rồi.
Huống chi cái chuyện học hỏi cô ấy này, anh ta vẫn biết mình biết người lắm.
Bạch quán chủ thở dài: “Sao con cứ coi nhẹ mình như vậy? Xem ra Tô quán chủ đã làm rất nhiều việc, nếu không thì con đã không có thái độ như thế, dù sao thì trong đám đệ tử trẻ tuổi thế hệ này của Đạo Môn, con cũng đã xem như người nổi bật rồi.”
“Đường xá xa xôi, không bằng con kể cho thầy nghe chuyện của Tô quán chủ xem, còn có chuyện của Huyền Thanh Quán nữa, vi sư thật sự rất tò mò, trước đó chưa từng nghe nói đến Huyền Thanh Quán…”
Phương Tri Hạc dừng lại, có chút lo lắng nói: “Nhưng mà sư phụ, thân thể của thầy…”
Bạch quán chủ khoát tay: “Không sao cả.”
Thấy sư phụ tò mò về Tô Cẩm như vậy, lúc này Phương Tri Hạc mới kể ra những chuyện giữa mình và Tô quán chủ.
Về việc Tô Cẩm đưa mấy vong hồn thôn Khê Đàm vào Địa Phủ đầu thai kia, Phương Tri Hạc theo bản năng giấu diếm. Anh ta không biết vì sao mình lại lựa chọn giấu diếm, chỉ là cảm thấy… nói ra có thể không tốt lắm.
Nếu như chỉ đưa một vong hồn đi Địa Phủ, bọn họ cũng có thể làm được, sư phụ cũng có thể làm được.
Nhưng sư phụ không thể một lần đưa nhiều vong hồn như vậy đi Địa Phủ, đừng nói là sư phụ, ngay cả những đạo trưởng đức cao vọng trọng khác cũng chưa chắc có thể làm như thế được.
Cây cao đón gió lớn.
Với Tô Cẩm, không thể dùng hai chữ xuất sắc để hình dung.
Anh ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ nghĩ ra được bốn chữ: Kỳ tài ngút trời.
Từ xưa đến nay, người có kỳ tài ngút trời khó tránh khỏi bị người đời đố kỵ, tính toán…
Buổi tối.
Tô Cẩm ăn xong bữa tối và lên lầu sớm. Tô Chính Quang khẽ kinh ngạc: “Đêm nay con bé không phải chạy ra ngoài sao?”
Diêu Nguyệt im lặng, trừng mắt liếc ông ấy một cái: “A Cẩm khổ cực như vậy, chẳng lẽ không thể nghỉ ngơi được một ngày sao?”
Sở Lâm cũng phụ hoạ theo: “Đúng thế, sư phụ làm việc rất vất vả, ngày hôm nay phải làm một cọc làm ăn nữa. Bây giờ Huyền Thanh Quán đang phát triển rất nhanh, tiền tích góp được không ít, cũng không biết khách hàng tiếp theo là ai đây!”
Ôi, khi khách hàng tiếp theo xuất hiện, nhất định anh ta phải tự mình vặt lông.
Số tiền sư phụ thu thật sự quá ít!
Sở Lâm càng nghĩ càng cảm thấy sau này phải nói chuyện nghiêm túc với sư phụ về chuyện thu tiền này.
Định giá không thể quá thấp, gặp phải dê béo thì phải hung hăng làm thịt…À không, phải kiếm một vố lớn!
Ánh mắt Diêu Nguyệt lạnh lùng nhìn Tô Chính Quang: “Anh nghe thấy chưa? Tất cả mọi người đều đang chăm chỉ kiếm tiền, chỉ có anh là người không tích cực kiếm tiền thôi! Cả công việc cũng không tích cực nữa.”
Tô Chính Quang bị phê bình một trận, muốn phản bác nhưng lại tìm không được lý do, chỉ có thể yên lặng ăn cơm.

Tô Cẩm trở về phòng, lấy giấy vàng ra rồi lại lấy chu sa ra.
Lần trước thời gian gấp gáp, dùng máu vẽ bùa Dịch Chuyển, rót chân khí vào trong bùa Dịch Chuyển nên thời gian sử dụng của tấm bùa Dịch Chuyển kia khá lâu.
Nhưng đêm nay có thể cô cần chạy đến vài nơi.
Như vậy có nghĩa là cô cần chuẩn bị rất nhiều lá bùa, tất nhiên là không thể lại dùng máu tươi để vẽ bùa được nữa.
Tô Cẩm một hơi vẽ ra hơn mười lá bùa Dịch Chuyển, trừ cái đó ra, để đề phòng, cô lại vẽ thêm một ít bùa Thiên Lôi, bùa Trấn Tà…
Vẽ bùa xong, cô đem mấy lá bùa kia cất kỹ.
Nghĩ nghĩ, cô lại dùng chu sa vẽ cho Nguyên Cảnh thêm một ít lá bùa nữa.
Dù sao hiện tại Thanh Thành xảy ra nhiều chuyện, không yên ổn nên chuẩn bị thêm nhiều lá bùa vẫn tốt hơn.
Tô Cẩm cầm bùa chuẩn bị đi ra ngoài, nghĩ đến thời gian lúc này mấy người Sở Lâm có lẽ còn đang ăn cơm, nếu như lúc này cô đi ra ngoài, mấy người kia sẽ lại hỏi đông hỏi tây.
Cô trực tiếp lấy ra một lá bùa Dịch Chuyển.
Trong chớp mắt, cô đã xuất hiện trong phòng làm việc của Nguyên Cảnh.
Lúc này, Nguyên Cảnh đang ở trong phòng làm việc đọc sách, đột nhiên trong phòng xuất hiện một người, Nguyên Cảnh giật nảy mình.
Khi nhìn thấy người tới là Tô Cẩm, anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Sao A Cẩm lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?” Cửa sổ không động, cửa phòng không động, giống như đột nhiên xuất hiện từ hư không.
Tô Cẩm mỉm cười với anh: “Cho anh mấy lá bùa, anh nhớ mang theo bên mình.” Cái này gọi là lo trước khỏi hoạ.
Nguyên Cảnh nhận lấy lá bùa, không khỏi khẽ kinh ngạc: “A Cẩm, có chuyện gì à?”
Tô Cẩm khoát tay: “Không có việc gì hết, chỉ là lúc tôi vẽ bùa, vẽ nhiều quá nên đưa tới cho anh. Mỗi lá bùa năm trăm tệ, sau anh nhớ chuyển tiền cho tôi là được.”
Vừa dứt lời, Tô Cẩm lại dùng bùa Dịch Chuyển rời đi.
Nguyên Cảnh ngơ ngác nhìn phòng làm việc, lại nhìn mấy lá bùa vừa mới cầm trong tay. Nếu không có mấy lá bùa trong tay này thì anh cũng đã hoài nghi có phải mình xuất hiện ảo giác không…A Cẩm có bản lĩnh xuất hiện và biến mất trong hư không…Thật đúng là làm anh càng lúc càng phải hoài nghi nhân sinh.
Anh cất lá bùa đi, yên lặng quay lại bàn làm việc, lấy quyển sách mà mình theo bản năng lật úp xuống.
Mấy ngày nay anh đều đang lặng lẽ nghiên cứu những kiến thức cơ bản về Đạo Môn.
Chỉ có hiểu rõ những cái này, mới sẽ không đến mức mỗi lần đều phải hoài nghi nhân sinh, hoài nghi bản thân mình.
Chỉ là khoảng cách giữa anh và Tô Cẩm trước mắt vẫn là một khoảng cách cực lớn…
Đêm lạnh như nước.
Tô Cẩm dùng bùa Dịch Chuyển lặng lẽ đi một chuyến đến toà nhà bỏ hoang.
Lần trước ở chỗ này bắt Trương Nguyệt quá vội vàng nên không kiểm tra kỹ toà nhà bỏ hoang này.
Cô mơ hồ cảm thấy mình cần phải quay lại một chuyến để xem xét kỹ hơn.
Ví dụ như toà nhà này vì sao lại bị bỏ hoang, vốn dĩ đây là một dự án do một chủ đầu tư thực hiện, hơn nữa rõ ràng toà nhà này đã đến giai đoạn hoàn công, không bao lâu nữa sẽ hoàn thành.
Nhưng khi sắp hoàn thành lại bị bỏ hoang???
Chỉ sợ trong này có không ít vấn đề.
Tô Cẩm đi dạo quanh toà nhà bỏ hoang một vòng, so với lần trước tới đây, âm khí ở nơi này dường như đã ít đi mấy phần.
Cô khẽ cau mày, giơ một lá bùa lên.
Trong chốc lát, lá bùa hơi sáng lên, chỉ về một hướng nào đó. Khi Tô Cẩm đi theo lá bùa vào giữa trung tâm của toà nhà, Tô Cẩm chỉ cảm thấy dưới chân mình tràn đầy cảm giác ớn lạnh.
Cô cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt đất trong mấy giây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận