Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 592: Đứng khóc trước gian hàng xem bói 1

Tô Cẩm chỉ dùng mấy câu đã dỗ dành được Sở Lâm, Sở Lâm cũng không suy nghĩ nhiều, toàn bộ tinh thần đều tập trung trên chuyện Diêu Khanh quay quảng cáo. Anh ta nghĩ nhất định phải gọi cho Lục Chi Ninh.
Anh ta nhớ rằng Lục gia có công ty điện ảnh, trong công ty còn nâng đỡ cho mấy minh tinh nữa.
Một hậu trường tốt như vậy, sao lại không mở cửa sau cho Diêu Khanh chứ?
Thế là Sở Lâm vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Lục Chi Ninh, nửa phút sau, Lục Chi Ninh nhắn tin lại: 【 Cậu phản ứng chậm nửa nhịp, Tam gia đã nhắc chuyện này với tôi rồi. 】
Nếu đã là chị gái của Tô quán chủ, là con gái của Diêu Nguyệt thì nói kiểu gì cũng phải cúng bái cho tốt.
Cho dù Tam gia không căn dặn thì anh ta vẫn phải tìm cách làm cho Diêu Khanh nổi tiếng, mà anh ta cũng đã cố ý xem qua tư liệu, điều kiện của Diêu Khanh rất tốt, chỉ là công ty mà trước đó cô ấy ký hợp đồng quá phèn nên con đường phát triển của Diêu Khanh không được thuận lợi cho lắm.
Diêu Khanh cái gì cũng không biết, đột nhiên hắt xì mấy cái liên tục: “?”
Nghe thấy tiếng động, Diêu Nguyệt lấy chăn ném tới cho Diêu Khanh: “Đừng có chủ quan, lỡ mà bị cảm thì phải chịu khổ mấy ngày đấy…”
Diêu Khanh im lặng quấn chăn thật chặt quanh người, hình như đúng là hơi lạnh thật…
Diêu Khanh cũng không biết, chẳng bao lâu nữa thôi cô ấy sẽ nghênh đón một đợt rồi lại một đợt “may mắn”! Hợp đồng quảng cáo ký đến mỏi tay.

Ngày hôm sau.
Vào lúc chạng vạng.
Tô Cẩm lại dẫn Nguyên Cảnh đi tới phố thương mại.
Lúc này trên phố thương mại đã không còn mấy người, hai người bước tới gian hàng xem bói trước đó, vẻ mặt Tô Cẩm tự nhiên ngồi xuống chờ đợi khách hàng xuất hiện.
Đồng thời, Tô Cẩm thuận tay đưa qua cho Nguyên Cảnh một cái ghế nhỏ.
Nguyên Cảnh nhận lấy ghế nhỏ đặt ở bên cạnh Tô Cẩm, vừa đặt xuống liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Ghế nhỏ rất thấp, thậm chí còn thấp hơn cả chiếc ghế mà A Cẩm đang ngồi. Vẻ mặt Nguyên Cảnh khẽ thay đổi, sau đó bất đắc dĩ ngồi xuống. Ngồi rồi mới thấy không chỉ khí thế của anh bị hạ thấp hơn rất nhiều mà đôi chân thon dài kia cũng không có chỗ nào đặt.
Nguyên Cảnh khẽ mỉm cười, co chân lại, tìm một tư thế thích hợp để đặt chân.
Sau đó, anh ngước mắt nhìn Tô Cẩm rồi lại nhìn gian hàng xem bói: “…” Thôi vậy, dù sao thì đây cũng không phải là sân nhà của anh, thấp hay không thấp cũng không sao.
Nghĩ như vậy, Nguyên Cảnh lại lấy ra một cái khẩu trang màu đen mang lên mặt, như thế thì sẽ không có người chú ý tới mình.
Ngay sau đó, Nguyên Cảnh lại liếc mắt nhìn qua bên cạnh, quán trà đêm hôm qua hôm nay không xuất hiện nữa, cũng không biết anh có gặp lại ông chủ quán trà kia hay không.
Dù sao vẫn còn vài câu hỏi cần hỏi ông ta nữa.
Hơn nữa hôm nay anh đến còn cố ý mang theo một ít tiền âm phủ.
Đột nhiên, một tiếng hét cắt ngang dòng suy nghĩ của Nguyên Cảnh.
Chỉ thấy ở cách đó không xa, một cô gái trẻ hét lên: “Tô quán chủ!”
Tô Cẩm và Nguyên Cảnh một trước một sau nhìn qua, cô gái kia chính là người hôm qua gặp phải người không tử tế.
Cô gái trẻ vừa nhìn thấy Tô Cẩm giống như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng chạy tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận