Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 1014: Ơn cứu mạng và tiền tài 1

Ngay cả Phương Tri Hạc vẫn luôn im lặng cũng phụ họa gật đầu, bày tỏ đề nghị của Nguyên Cảnh quả thực rất hay.
Có được quyết định của ba người, Nguyên Cảnh vừa định khom người xách người lên liền nghe thấy Tô Cẩm nói: “Đợi một chút, tôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện.”
“Cái gì?” Nguyên Cảnh ngạc nhiên hỏi cô.
Tô Cẩm thành thật nói ra suy nghĩ của mình: “Tiếp theo chúng ta còn một đoạn hành trình, mang anh ta theo dường như không tiện lắm, tôi cảm thấy vẫn nên trực tiếp đánh thức anh ta thì hơn, có lẽ anh ta có cách liên lạc với người của Cơ gia, tới lúc đó, Cơ gia dẫn anh ta về, mà chúng ta cũng có thể “dựa hơi tìm đường”.”
Cô nhướng mày làm ra một thế tay, ánh mắt ba người còn lại sáng lên: “!”
Quả nhiên, sư phụ mới là người thông minh nhất!
Nếu người của Cơ gia xuất hiện, họ có thể trực tiếp theo người của Cơ gia tìm tới lối vào của thế gia Huyền Môn!
Nghĩ như vậy, Sở Lâm ôn hòa cúi người vỗ vào mặt của Cơ Vọng.
“Cơ thiếu gia? Cơ thiếu gia tỉnh dậy…” Sở Lâm gọi xong lại phun ngụm nước lạnh lên mặt của anh ta.
Phương thức gọi người quen thuộc này…thực sự một lời khó nói hết.
Nhưng không thể không nói, phương thức gọi người này dường như rất có hiệu quả?
Cơ Vọng thật sự dần tỉnh lại, anh ta ngơ ngác vươn tay sờ nước trên mặt mình.
Ngay sau đó, Sở Lâm rất biết quan sát lấy khăn giấy lau mặt giúp Cơ Vọng: “Cơ thiếu gia, anh cảm thấy bây giờ như thế nào?”
Nét mặt Cơ Vọng bi thương: “Tôi…” Anh ta vừa mở miệng liền bắt đầu không nhịn được ho, bộ dạng này, nhìn một cái liền biết không ổn lắm.
Sở Lâm chân thành lại lo lắng lên tiếng: “Cơ thiếu gia, tôi và sư phụ tôi chuyến này đều không mang theo thuốc trị thương gì, tình hình bây giờ của anh rất bất ổn, anh có cách liên lạc với người của các anh không, tốt nhất bảo họ tới đón anh.”
Cơ Vọng ho xong liền yếu ớt ngã xuống đó, cố gắng mò mẫm dây chuyền trên cổ.
Trên dây chuyền đính một viên ngọc rất đẹp, anh ta ra sức kéo một cái, không thể kéo ngọc xuống, còn suýt chút khiến mình bị thương.
Sở Lâm ở một bên nhìn đến cạn lời, anh ta nói: “Anh nói tôi biết nên làm thế nào, anh yên tâm, chúng tôi sẽ giao anh cho Cơ gia, đương nhiên rồi, chúng tôi cũng sẽ lấy thù lao tương ứng.”
Cơ Vọng gật đầu, anh ta nhẹ giọng nói: “Máu của tôi, lau lên khối ngọc này.”
Lời vừa dứt, Cơ Vọng lại ngất đi.
Sở Lâm chậc một tiếng: “Chẳng trách bị Hiên Viên Lê gạt xoay mòng mòng, quả thực không có lòng phòng bị gì cả…”
Anh ta nói xong liền kéo ngọc trên cổ Cơ Vọng xuống, sau đó lại cắt rách ngón tay của Cơ Vọng, trước khi máu tươi chạm tới khối ngọc đó, Sở Lâm lại cẩn thận nhìn sư phụ nhà mình một cái.
Tô Cẩm nhìn ngọc xong, xác thực không có vấn đề, mới để Sở Lâm tiếp tục làm.
“Trên khối ngọc này có một trận pháp cỡ nhỏ, đoán chừng là thứ giữ mạng cuối cùng của anh ta.”
Nhưng khi đó, Cơ Vọng không dùng khối ngọc này liên lạc với người của Cơ gia, chắc anh ta sẽ không cảm thấy Hiên Viên Lê không nỡ lấy mạng của anh ta đó chứ?
Tô Cẩm hít vào một hơi, không nhịn được lẩm bẩm: “Ngốc quá đi.”
Kiểu người ngốc nghếch này, không có khả năng phán đoán riêng, sau này còn sẽ xảy ra chuyện lớn…
Sở Lâm vừa quệt máu tươi trên đầu ngón tay Cơ Vọng lên ngọc, khối ngọc đó liền sáng lên một cái, tựa như có ánh sáng lóe qua.
Ngay sau đó chính là tiếng lo lắng sốt sắng.
“Cơ Vọng! Rốt cuộc cháu ở đâu? Đừng quá thân thiết với lệ quỷ đó, cô ta sẽ hại cháu, sẽ hủy danh tiếng của cháu! Hiên Viên gia đã…”
Lời nói bỗng dưng im bặt.
Giọng nói của đối phương bỗng nhiên lạnh xuống: “Ai?”
Sở Lâm và Tô Cẩm nhìn nhau, Tô Cẩm hơi nuối tiếc, ài, cô còn muốn nghe thử Hiên Viên gia đã làm gì, kết quả nói được một nửa, không nói nữa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận