Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 1062: Khoảnh khắc diễn xuất tuyệt vời 1

Khoảnh khắc diễn xuất tuyệt vời 1
Tư Không gia chủ nói với Hiên Viên gia chủ suy đoán của mình, hai ông lão lập tức mặt ủ mày chau.
“Thật ra sau khi Tô quán chủ bị thương, tôi đã kiểm tra mạch cho cô ấy, tình trạng của cô ấy thực sự không ổn, hai ba ngày mà cô ấy có thể tỉnh lại đã rất tốt rồi.”
Hiên Viên gia chủ tiếc nuối nói, dù sao thủ đoạn Tô quán chủ sử dụng lúc trước quả thực phi thường, có bao nhiêu người có thể chống đỡ được sức mạnh của bùa Ngũ Lôi chứ?
Nếu không cẩn thận, rất có thể sẽ thực sự chết chung.
Hai người bàn bạc một hồi, Hiên Viên gia chủ không khỏi nói ra suy đoán của bản thân: “Ông nói xem, lần này Tô quán chủ vội vã rời đi, có phải là có cách nào đó để cô ấy tự cứu mình không?
Nhưng cô ấy sợ chúng ta lo lắng nên mới tìm lý do để vội vàng rời đi? Nếu không thì chẳng có lý do gì phải vội vàng như vậy cả…”
Tư Không gia chủ gật đầu đồng tình: “Tôi thấy ông nói cũng có lý, dù sao thì nhìn bộ dáng Tô quán chủ đúng là suy yếu thật.”
Vừa dứt lời, Hiên Viên Minh bưng trà bước vào.
“Viên Minh, lúc cháu đưa dược liệu đến, sắc mặt Tô quán chủ trông như thế nào?”
Hiên Viên Minh thở dài: “Sắc mặt Tô quán chủ không tốt lắm, thương thế còn chưa khỏi hẳn.”
Nghe vậy, Hiên Viên gia chủ phất tay, ra hiệu anh ta lui ra ngoài.
“Ôi, tôi phải đi tìm dược liệu đây.” Hiên Viên gia chủ đứng dậy, vô cùng đau lòng nói.
“Được rồi, đừng tự giày vò nữa, thương thế của Tô quán chủ không thể chữa khỏi bằng dược liệu thông thường đâu. Nhất định là dược liệu kia của ông không có tác dụng, nếu có tác dụng thì bọn họ đã đến xin thuốc từ lâu rồi!”
Tư Không Gia chủ cũng có chút khó chịu, Tô Cẩm không chỉ là người tiêu diệt Thiên Uyên mà còn là sư phụ của cháu trai ông ta, sao ông ta có thể không lo lắng cho được?
Nhưng thương thế như thế này, cũng không phải bọn họ lo lắng là có thể chữa khỏi.
Hai người đau lòng nhức óc thảo luận.
Mà Hiên Viên Minh thì đứng ngoài phòng một lát rồi đi ra ngoài…
Hai ngày sau.
Bốn người Tô Cẩm xuất phát rời khỏi Tiểu Bồng Lai.
Đến cổng Tư Không thế gia, hai vị gia chủ nhìn Tô Cẩm với ánh mắt lo lắng tột độ.
Bộ dáng Tô Cẩm trông càng yếu ớt hơn trước, gương mặt không giấu được vẻ hốc hác.
Phương Tri Hạc thấp giọng nói: “Ông ngoại yên tâm, thỉnh thoảng cháu sẽ về thăm ông, nhưng phải chờ khi nào sư phụ cháu khỏi bệnh thì cháu mới về.”
“Cháu ngoại ngoan, cháu phải chăm sóc sư phụ cháu cho tốt, nếu không nhờ có Tô quán chủ thì bây giờ cháu đã…” Tư Không gia chủ ôm ngực đau lòng.
Phương Tri Hạc nói tiếp: “Lòng tốt của sư phụ với cháu, cháu sẽ luôn khắc ghi trong lòng.”
“Ông ngoại cũng nhớ chăm sóc mình cho tốt, nếu có chuyện gì nhớ phải liên hệ với cháu ngay.” Phương Tri Hạc cũng có chút lo lắng cho ông ngoại mình, dù sao ở Tư Không thế gia cũng không có ai.
Trong ba đại thế gia, chỉ còn lại thế hệ già hoặc thế hệ trẻ tuổi, còn thế hệ giống như mẹ anh ta, phần lớn đều đoản mệnh chết sớm rồi.
Thiên Đạo che chở cho bọn họ, nhưng đồng thời, bọn họ cũng phải dùng mệnh của mình để bảo vệ cả thiên hạ…
Hiên Viên gia chủ lo lắng nói: “Sau khi Tô quán chủ khỏi bệnh, cháu phải nói cho ông biết ngay đấy.”
Nếu không ông ta sẽ luôn canh cánh trong lòng.
Hiên Viên Minh đi theo sau, vẻ mặt ôn hòa như nước.
“Cảm ơn gia chủ đã quan tâm. Nếu như có chuyển biến khá hơn thì tôi sẽ báo ngay cho gia chủ biết.” Tô Cẩm nhẹ nhàng nói, giọng nghe có vẻ yếu ớt.
Mấy người lại khách sáo thêm vài câu, sau đó rời đi.
Hai vị gia chủ không yên lòng, vẫn đưa bọn họ đến tận lối vào Tiểu Bồng Lai rồi mới lưu luyến vẫy tay chào tạm biệt.
Bốn người Tô Cẩm có thể nói là đã sử dụng kỹ năng diễn xuất cả đời mình để diễn một màn này.
Nhất là Phương Tri Hạc, vì sợ mình không khóc được nên đã nhéo mình trước, một bộ dáng lã chã rơi lệ vô cùng cảm động.
Bốn người rời khỏi Tiểu Bồng Lai, đi được một lúc thì Sở Lâm dùng ánh mắt cẩn thận hỏi sư phụ nhà mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận