Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 373: Ninh tam phu nhân tin Phật 1

Khi cha Triệu nghe thấy Tô Cẩm hỏi thăm về người Ninh gia, rõ ràng ông ta sững sờ trong chớp mắt.
Thấy vẻ mặt cha Triệu hơi khựng lại, Tô Cẩm nói: “Triệu tiên sinh đừng có suy nghĩ nhiều, tôi chỉ tùy tiện hỏi vậy, chỉ hơi tò mò về Ninh gia thôi.”
Nghe vậy, cha Triệu nhẹ nhàng thở ra.
“Vợ tôi và Ninh tam phu nhân là chị em họ, quan hệ giữa họ từ trước đến nay vẫn rất tốt. Nhắc tới thì tôi cũng đã từng gặp vị Ninh tam phu nhân kia mấy lần rồi, cũng giống như vợ tôi chưa từng nhúng tay vào công việc công ty Triệu gia, bà ấy cũng như vậy không nhúng tay vào công việc công ty Ninh gia, cho nên tôi cũng coi như yên tâm.”
Tuy là họ hàng nhưng lại thức thời không nhúng tay vào công việc kinh doanh của hai nhà nên mối quan hệ của chị em cũng không xảy ra vấn đề gì.
Tô Cẩm ừ một tiếng, không hỏi tiếp nữa.
Cô không hiểu rõ lắm về Ninh gia, cũng không có bằng chứng xác đáng cho nhiều chuyện. Hơn nữa cô cũng chưa từng gặp Ninh tam phu nhân nên chưa thể kết luận vội vàng cho mọi chuyện.
Chân tướng mọi việc rốt cuộc như thế nào vẫn cần phải chậm rãi thăm dò.
Tô Cẩm xác định thời gian với cha Triệu, cha Triệu cũng không ở lại nữa, quay về phòng khách sạn kể lại tình huống cho Triệu phu nhân: “Bà xã, em cứ ở lại trong khách sạn chăm sóc Hòa Cẩn cho tốt là được rồi, ngày mai anh dẫn Tô quán chủ quay về là được.”
Triệu phu nhân cũng muốn cùng về nhưng nghĩ đến sức khỏe của Triệu Hòa Cẩn, bà ấy đành phải gật đầu đồng ý.
“Vậy thì anh đừng có lơ là Tô quán chủ, bảo người giúp việc chuẩn bị trước đi.” Triệu phu nhân không yên lòng dặn dò.
“Được, anh biết rồi. Tô quán chủ là người có thể cứu Triệu gia chúng ta, anh nào dám lơ là cơ chứ? Nếu mà có thể, anh còn muốn coi cô ấy như tổ tông mà cung phụng nữa cơ!” Cha Triệu nhịn không được nói, chuyện của Tô quán chủ nhất định phải chú ý.
Triệu Hoà Cẩn ở bên cạnh nói khẽ: “Nếu thật sự có thể đem Tô quán chủ như tổ tông để cung phụng thì đoán chừng chuyện tốt này cũng không tới phiên Triệu gia đâu…”
Cha Triệu yên lặng trừng mắt nhìn Triệu Hoà Cẩn.
Đương nhiên là ông ta biết chuyện này, nhưng mà làm người có ai mà không suy tâm vọng tưởng một chút chứ?

Sau khi cha Triệu đi rồi, Lục Chi Ninh và Nguyên Cảnh vẫn còn ở trong phòng Tô Cẩm.
Lục Chi Ninh bốc một quả nho, bắt đầu lảm nhảm với Tô Cẩm: “Tô quán chủ, cô cảm thấy vị tam phu nhân của Ninh gia có vấn đề sao?”
Tô Cẩm trầm ngâm nhìn Lục Chi Ninh: “Anh muốn nói cái gì?”
Lục Chi Ninh cười hắc hắc, thần thần bí bí nói: “Chẳng qua tôi cảm thấy, người có thể để cho Tô quán chủ chủ động hỏi thăm nhất định sẽ không đơn giản, dù sao thì Tô quán chủ cũng sẽ không nhắc đến người không liên quan, cũng sẽ không nói những lời vô nghĩa.”
Anh ta là người đã nhiều lần chịu thua thiệt.
Bởi vậy một chút nhận thức này vẫn phải có.
Bình thường mà nói, chỉ một câu nói mà Tô quán chủ giống như thuận miệng nói ra, trên thực tế đều có ẩn ý khác.
Tô Cẩm thoáng vui mừng, không ngờ Lục nhị thiếu lại có thể giác ngộ như vậy.
Nhìn thấy nét mặt Tô Cẩm, Lục Chi Ninh liền biết mình đoán đúng rồi, anh ta nói tiếp: “Đương nhiên, thiên cơ bất khả lộ, những lời này tôi cũng sẽ không nói với Triệu gia.”
“Vậy là cậu muốn nói cái gì?” Nguyên Cảnh cắt ngang màn trình diễn của Lục Chi Ninh.
Lục Chi Ninh liếc anh nhưng lại không dám nổi cáu với Tam gia, đành yếu ớt trả lời anh: “Tôi chỉ muốn nói là tôi biết một vài chuyện về Ninh tam phu nhân. Nếu như mọi người muốn biết thì tôi sẽ nói một chút.”
Nguyên Cảnh thấy Tô Cẩm không có biểu cảm gì khác, vẻ mặt nhàn nhạt nói: “Vậy cậu nói đi.”
Lục Chi Ninh hiểu, lập tức kể lại những chuyện mà mình biết.
“Danh tiếng của Ninh tam phu nhân ở trong giới cũng không tệ, làm người cũng khiêm tốn. Nhưng mà mấy năm gần đây bà ấy thích làm việc thiện, cũng dần dần mờ nhạt, tách ra khỏi giới.
Trong khi các phu nhân nhà giàu vội vàng chen nhau đi tham gia đủ loại tiệc tối, vội vàng giao lưu hoặc hưởng thụ cảnh mọi người xúm lại tâng bốc mình thì Ninh tam phu nhân này lại thích trốn trong nhà bái Phật, dần dần cũng không còn nhiều người nhắc đến bà ấy nữa.”
“Bái Phật?” Tô Cẩm kinh ngạc lên tiếng.
“Đúng vậy, Ninh tam phu nhân này tin Phật.” Lục Chi Ninh khẳng định.
“Đối với những thế gia giống như chúng tôi, muốn gia tộc thịnh vượng thì thế hệ con cháu cũng rất quan trọng. Theo lý thuyết, một thế gia không thể thiếu con thiếu cháu được.
Đừng nói là thiếu con thiếu cháu, có một số gia tộc còn thường xuyên nháo đến việc có con riêng lưu lạc bên ngoài, bên trong gia tộc càng là đủ thủ đoạn tranh giành tài sản.
Nhưng Ninh gia thì lại thiếu con thiếu cháu. Ninh lão gia tử có mấy người con trai nhưng chỉ có duy nhất Ninh tam tiên sinh còn sống, mà Ninh tam tiên sinh cùng vợ ông ta lại chỉ được một đứa con gái chỉ mới mấy tuổi.
Trước đó bọn họ còn có một đứa con trai nữa, đáng tiếc xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ninh gia có phát triển thịnh vượng tới đâu thì cái cơ nghiệp này…lại chẳng có ai để kế thừa.”
Lục Chi Ninh cảm khái nói.
Sau đó, anh ta lại vội vàng bổ sung một câu: “Không phải tôi nói cô con gái nhỏ nhà ông ta không thể làm người thừa kế, tôi không hề có ý trọng nam khinh nữ, chỉ là cô con gái nhỏ nhà bọn họ từ khi nhỏ đã yếu ớt lắm bệnh, ba ngày hai lượt chạy tới bệnh viện rồi. Về sau bọn họ dứt khoát mời bác sĩ ở lại Ninh gia luôn.”
Đừng nói làm người thừa kế, có thể sống khoẻ mạnh hay không cũng là vấn đề rồi.
Tô Cẩm trầm ngâm.
“Bị như thế không phải nên cầu Phật Tổ phù hộ sao?” Cô nhẹ nhàng nói một câu rồi không nói thêm gì nữa.
Lục Chi Ninh lại suy nghĩ thêm một lúc cũng không có thêm thông tin gì khác để chia sẻ.
Tô Cẩm quay sang nhìn Nguyên Cảnh: “Ngày mai nhớ dậy sớm cùng đi tới Triệu gia.”
“Được.”
Nghe được cuộc trò chuyện của hai người, Lục Chi Ninh vội vàng hỏi: “Tam gia cũng đi Triệu gia, vậy tôi thì sao? Tô quán chủ, tôi cảm thấy tôi cũng có thể đi theo để mở mang tầm mắt.”
Tô Cẩm bắt gặp ánh mắt đầy mong đợi của Lục Chi Ninh, không từ chối anh ta, chỉ là…
“Nếu anh muốn đi cùng thì tôi cũng không có ý kiến gì, nhưng trước tiên anh phải hỏi Triệu tiên sinh cái đã. Đây là chuyện của Triệu gia, nếu như Triệu tiên sinh không muốn để cho người ngoài biết thì anh cũng đừng nên ép buộc.”
Lục Chi Ninh liền hiểu ý Tô Cẩm: “Tô quán chủ cứ yên tâm, tôi sẽ không gây thêm phiền phức cho hai người đâu. Nếu như Triệu tiên sinh đồng ý thì tôi đi, nếu ông ta không đồng ý thì nhất định tôi sẽ không tự tiện đến.”
Nói xong, Lục Chi Ninh đi tìm cha Triệu, vừa đi được hai bước, anh ta bỗng nhớ tới một chuyện.
“Đúng rồi, Tô quán chủ, vậy Sở Lâm và Phương Tri Hàn thì sao? Bọn họ cũng đi theo à?”
Tô Cẩm mỉm cười: “Tôi đã sắp xếp cho hai người bọn họ rồi.”
Sau khi Lục Chi Ninh rời đi, Nguyên Cảnh cũng không thể ở lại thêm phút giây nào nữa, thở dài rời đi.

Ngày hôm sau.
Sở Lâm và Phương Tri Hàn trơ mắt nhìn sư phụ dẫn Nguyên Cảnh và Lục Chi Ninh đi tới Triệu gia.
Mà hai người bọn họ… bị sư phụ giao cho rất nhiều rất nhiều bài tập.
Sở Lâm ưu thương muốn chết.
Phương Tri Hàn càng là buồn đến sắp khóc toáng lên.
“Hôm qua em mới làm xong một đống bài tập rồi, hôm nay sư phụ lại giao thêm bài tập cho em nữa, quả nhiên là sư phụ không thương em nữa rồi.”
Sở Lâm mở miệng định bổ một dao: Sư phụ trước giờ chưa từng thương em.
Chỉ là lời vừa đến bên miệng, cuối cùng vẫn nuốt trở vào.
Được rồi, anh ta là đại đồ đệ, anh ta phải chăm sóc tiểu sư đệ. Sở Lâm dịu dàng xoa đầu tiểu sư đệ: “Nghe lời, quay về làm bài tập đi.”
Phương Tri Hàn sững sờ ba giây, sau đó hét lên với Tô Cẩm: “A a a, sư phụ, đại sư huynh bị quỷ nhập rồi!”
Sở Lâm: “…” Làm anh cũng khó thật.
Tô Cẩm nghe thấy tiếng gọi của tiểu đồ đệ, nhưng cô không quay đầu lại.
Dù sao thì đại đồ đệ vẫn bình thường, hai đồ đệ vẫn nên thành thành thật thật ở lại khách sạn làm cho xong bài tập đi!
Nếu lần sau còn giày vò nhau nữa, cô sẽ tiếp tục giao thêm bài tập!
Vừa để bọn họ nhận thức được sai lầm của mình, vừa để bọn họ tăng cường năng lực, quả thực là vẹn toàn cả hai bên.
Tô Cẩm ngồi trên xe, tâm tình không tệ. Vừa nghĩ tới lát nữa có thể tới nhà Triệu gia để xem thử Triệu gia có vấn đề gì, Tô Cẩm đã cảm thấy có chút hưng phấn.
Lại có thể kiếm tiền! Mà cuộc làm ăn này có thể kiếm được không ít.
Cha Triệu ngồi ở bên cạnh cũng lộ vẻ hồi hộp và chờ mong, lần này có thể thành hay không là tuỳ thuộc vào Tô quán chủ!
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong xe cực kỳ quỷ dị.
Rốt cuộc nửa giờ sau, mọi người đã đến Triệu gia. Triệu gia không hổ là một trong bốn đại thế gia, so với toà nhà này thì căn biệt thự của Tô Chính Quang quả thật không đủ để nhìn.
Toà nhà Triệu gia càng giống như một trang viên giàu có cổ xưa, vừa xa hoa tinh xảo vừa quý phái có nội hàm.
Nhìn từ bên ngoài thì quả thật rất đẹp, chỉ là nếu nhìn từ góc độ phong thuỷ thì nơi này có lẽ có rất nhiều vấn đề.
Cha Triệu vốn định bảo tài xế lái xe chạy thẳng vào trong, dù sao thì từ cổng vào đến nhà vẫn còn một đoạn khá xa nữa. Ông ta còn chưa kịp nói thì Tô Cẩm đã lên tiếng trước: “Dừng ở đây thôi, mọi người xuống xe đi.”
Nguyên Cảnh và Lục Chi Ninh cực kỳ nhạy cảm, không nói hai lời, lập tức xuống xe.
Cha Triệu sững sờ một giây rồi cũng bước xuống xe cùng với Tô Cẩm.
Tô Cẩm đứng ở ngay cổng trang viên Triệu gia, ánh mắt thản nhiên bước vào trong.
Nguyên Cảnh và Lục Chi Ninh đi ở một bên, cha Triệu vội vàng đi theo ở phía bên kia. Quản gia Triệu gia và mấy người giúp việc không hiểu gì cả, vẻ mặt ngây ngốc.
Mặc dù Triệu tiên sinh đã nói trước là sẽ có khách quý tới, nhưng bây giờ xem ra khách quý này chính là một cô gái trẻ?!
Tuy nhiên bọn họ cũng không dám nghi ngờ, quản gia càng thêm nhiệt tình bước lên tiếp đón.
“Ông chủ, mấy người này chính là khách quý đây phải không? Tôi đã chuẩn bị không ít…” Lời còn chưa nói xong, đã bị cha Triệu cắt ngang: “Ông đừng nói gì hết, đứng sang một bên đi.” Đừng có quấy rầy Tô quán chủ!
Quản gia: “?”
Tô Cẩm khẽ liếc nhìn khuôn mặt quản gia rồi ánh mắt nhanh chóng nhìn vào bố cục của trang viên.
Đi được vài bước, cô bỗng dừng lại.
“Triệu tiên sinh.” Tô Cẩm gọi một tiếng, cha Triệu lập tức bước tới bên cạnh cô: “Tô quán chủ, tôi ở đây.”
Tô Cẩm liếc mắt nhìn ông ta: “Bảo người chuẩn bị một ít dụng cụ, xẻng, búa lớn…Lại gọi thêm mấy vệ sĩ tới đây.”
Cha Triệu đáp ứng không hề do dự, ông ta gọi quản gia bảo chuẩn bị đồ đạc càng nhanh càng tốt. Quản gia không hiểu gì hết, nhưng thấy thái độ của ông chủ nhà mình nên ông ta cũng không dám lơ là.
Gần như là ba chân bốn cẳng chạy đi tìm đồ.
Dù vậy, cha Triệu ở phía sau vẫn hét lên với ông ta: “Ông chạy nhanh lên một chút!”
Quản gia: “…” Thương cho bộ xương già này với, còn bị ép phải chạy nhanh thêm nữa.
Tô Cẩm cũng không rảnh rỗi, cô nhấc chân điểm vào một vị trí. Chỗ này là một đoạn đường ngắn dùng đá cuội lát để trang trí: “Triệu tiên sinh, lát nữa bảo người bóc hết toàn bộ đá cuội ở chỗ này ra.”
Dứt lời, Tô Cẩm khoanh vùng cho ông ta một phạm vi rất nhỏ.
Sắc mặt cha Triệu thay đổi: “Chỗ này có vấn đề sao?”
Tô Cẩm ừ một tiếng, xem như trả lời suy đoán của ông ta.
Trong nháy mắt trái tim cha Triệu lạnh đi một nửa, lúc trước ông ta suy đoán có thể Triệu gia có vấn đề, không ngờ rằng thật sự đã xảy ra chuyện…ngay dưới chân mình!
Tô Cẩm xoay người đi xem một chỗ khác.
Toà trang viên này của Triệu gia đẹp thì đẹp thật, chỉ đáng tiếc là những chỗ xảy ra vấn đề lại quá nhiều.
Cô lắc đầu thở dài một tiếng, cũng may mà Triệu gia gia đại nghiệp đại, lại có ông trời mở mắt, nếu không chỉ sợ kết quả thảm hơn bây giờ nhiều…
Mấy phút sau, quản gia dẫn người quay về. Mấy vệ sĩ cao lớn, trên tay đều cầm dụng cụ. Quản gia đầu đầy mồ hôi, ông ta đã có tuổi rồi, chỉ mới chạy được mấy bước đã bắt đâu thở hổn hển: “Mang, mang tới rồi.”
Cha Triệu ra hiệu cho quản gia tránh ra, sau đó nhìn người vệ sĩ cầm búa ở phía sau: “Đến đây, đập nát chỗ này ra.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận