Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 1077: Kết cục 2

Trong chớp mắt, nửa tháng đã trôi qua.
Tô Chính Quang và Diêu Nguyệt trở về Thanh Thành, Diêu Khanh và Tô Giang Nguyên cũng đi làm sự nghiệp của riêng mình.
Trong Huyền Thanh quán còn lại bốn thầy trò cộng thêm Nguyên Cảnh, còn có hai người trong nhóm tiền bối, Tiết đạo trưởng và phất trần đạo nhân.
Dù sao Tam Thanh quán chủ cũng phải quản lý Tam Thanh quán của chính mình, không có khả năng mỗi ngày đều chạy đến Huyền Thanh quán.
Có một ngày.
Diêu Nguyệt gọi cho Tô Cẩm: “A Cẩm, trước đó nhà ma con và Từ Thừa Phong cùng mở, hiện tại rất phát đạt! Có rảnh con có thể trở về nhìn xem.
Ngoại trừ việc này, còn có một chuyện muốn nói với con.”
“Có một vị gọi là Chu đại nương tới tìm con, nói là trước kia con đã cho bà ấy một địa chỉ.”
“Bây giờ bà ấy còn đang ở Tô gia không?” Tô Cẩm hỏi.
“Còn, ở ngay bên cạnh dì.” Diêu Nguyệt quay đầu nhìn đại nương đang buồn rầu một chút.
Giọng của Tô Cẩm ôn hòa như nước: ” Dì nói với bà ấy, đừng có gấp, về trước đi, con sắp xếp chuyện bên này một chút, rất nhanh sẽ về thôn Hoa Thanh.”
“Được.” Diêu Nguyệt nói lại nguyên văn lời của Tô Cẩm với Chu đại nương.
Sau đó lại bảo tài xế nhà mình đưa người đưa về thôn Hoa Thanh.
Chu đại nương lo sợ bất an đứng trước xe, dường như có chút lo lắng.
Diêu Nguyệt lại cẩn thận trấn an vài câu: “Yên tâm, A Cẩm nhất định sẽ giúp chị, con bé đã nói, thì nhất định sẽ làm.”
Chu đại nương đối diện với ánh mắt kiên định của Diêu Nguyệt, bà ấy nhẹ gật đầu: “Tôi tin Cẩm đại sư!”
Diêu Nguyệt nhất thời bị xưng hô này chọc cười: “Tôi cũng tin A Cẩm.”
...
Tô Cẩm trở lại thôn Hoa Thanh vào xế chiều hôm đó.
Một hàng năm người, cùng lúc xuất hiện ở cửa nhà Chu đại nương.
Lúc Chu đại nương nghe thấy tiếng còn có chút không dám tin: “Cẩm đại sư? Tới nhanh như vậy?”
Tô Cẩm cười bảo Sở Lâm và Phương Tri Hạc đi thăm dò tình hình, chỗ này có âm khí rất rõ ràng.
“Đại nương yên tâm, có tôi ở đây.” Tô Cẩm không uốn nắn lại xưng hô của Chu đại nương, lại ôn hòa lảm nhảm vài câu với bà ấy.
Chưa tới vài phút, Phương Tri Hạc tới báo cáo tình hình: “Sư phụ, việc này không khó, tôi và sư huynh có thể giải quyết.”
“Bảo sư huynh anh chú ý một chút, đừng làm hư đồ dùng trong nhà.” Tô Cẩm nhắc nhở.
Chu đại nương nhìn hai người trẻ tuổi kia bận rộn, bà ấy lại nhìn Tô Cẩm, nhỏ giọng hỏi một câu: “Đây là đồ đệ của cô?”
Tô Cẩm gật đầu: “Đúng, hai người vừa rồi kia, một người là Đại Đồ Đệ, một người là Nhị Đồ Đệ, bên cạnh tôi là đứa nhỏ nhất, là tiểu đồ đệ.”
Trong mắt Chu đại nương đều là sự cung kính, có thể nhận ba đồ đệ, Cẩm đại sư thật sự vô cùng lợi hại!
Ngay sau đó, Chu đại nương lại thận trọng nhìn Nguyên Cảnh ở bên cạnh Tô Cẩm, vị này hình như dáng dấp càng lớn hơn.
Nguyên Cảnh vẻ mặt ôn hòa giải thích: “Tôi là vị hôn phu của A Cẩm.”
Nghe vậy, Chu đại nương lập tức luôn miệng nói chúc phúc.
Nguyên Cảnh vẻ mặt như thường lấy ra một thanh kẹo mừng đưa tới.
Tô Cẩm sững sờ, dở khóc dở cười nhìn Nguyên Cảnh, ai nha, người này làm sao còn mang theo kẹo mừng bên mình?
Lại qua thêm vài phút, Sở Lâm và Phương Tri Hạc đi ra.
“Là có một cô hồn dã quỷ không thành thật, mỗi ngày vào nửa đêm đều làm ầm ĩ tạo ra tiếng động, cố ý hù dọa người ta, chúng tôi đã giải quyết rồi.”
Tô Cẩm lại cảm nhận một chút tình hình xung quanh, âm khí cũng bị hai đồ đệ thanh trừ, rất ưu tú.
Sau đó, Tô Cẩm đưa cho Chu đại nương một lá bùa: “Lá bùa này có thể trấn trạch.”
Chu đại nương thận trọng nhận lá bùa: “Cái này phải trả bao nhiêu tiền ạ?”
Tô Cẩm nghĩ một chút, trả lời: “Đại nương lại tặng tôi một túi hoa mai khô là được?”
Chu đại nương vội vàng trở về phòng đi xếp hoa mai khô.
Tô Cẩm thì là sau khi bà ấy vào nhà, lôi kéo tiểu đồ đệ quay người rời đi: “Đi thôi.” Nguyên Cảnh và hai đồ đệ theo sau lưng.
Chờ Chu đại nương vác cái túi lớn đi ra, Tô Cẩm và bốn người khác đã rời đi, bà ấy đứng ở cửa ra vào chỉ thấy năm bóng lưng, chẳng biết tại sao, thấy cảnh này, hốc mắt Chu đại nương đột nhiên ướt át.
Lúc A Cẩm rời khỏi thôn Hoa Thanh, là lẻ loi một mình.
Mà bây giờ, bên cạnh cô có đồ đệ, còn có vị hôn phu…
Hình như tất cả đều trở nên rất tốt.
Nơi xa.
Tiểu đồ đệ Phương Tri Hàn hỏi Tô Cẩm: “Sư phụ, tiếp theo chúng ta đi đâu?”
Tô Cẩm nghiêng đầu suy tư trong chốc lát: “Vi sư cảm thấy, dù sao chúng ta đã đi ra ngoài rồi, không bằng đi các nơi bày quầy bán hàng đoán mệnh xem tướng? Trải nghiệm các cảm xúc của thế gian một chút.”
Phương Tri Hàn truy hỏi: “Vậy Huyền Thanh quán thì sao?”
“Tiết đạo trưởng và phất trần đạo nhân đều ở đó, có bọn họ trông đạo quán, không có gì đáng ngại.” Sở Lâm rất nhanh nói tiếp.
Phương Tri Hạc cũng phụ họa.
“Đúng dịp, vi sư cũng nghĩ như vậy.” Tô Cẩm quay đầu nhìn về phía Nguyên Cảnh : “Anh thì sao? Muốn đi cùng không?”
“Đương nhiên đi cùng.” Nguyên Cảnh ôn hòa cười một tiếng, A Cẩm ở đâu, anh ở đó.
Bọn họ đón ánh nắng tiến lên, bọn họ sẽ vững tâm, cũng sẽ thủ vững lời nói trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận