Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 1069: Anh quả thực là phế vật 2

Lúc giải quyết xong hang ổ cuối cùng của Thiên Uyên, đã là hai tháng sau.
Sở Lâm đã thuần thục roi Toả Hồn của anh ta, Phương Tri Hạc vẻ mặt thản nhiên lau Thất Tinh Kiếm của anh ta.
Nguyên Cảnh tràn đầy lòng tin khởi động trận pháp, chỉ nghe một tiếng ầm vang, hang ổ cuối cùng trở thành một vùng đổ nát…
Tô Cẩm nhịn không được vỗ tay khen hay.
Cô biết mà, ánh mắt của cô từ trước đến nay sẽ không xuất hiện vấn đề.
Cho dù là hai người đồ đệ, hay là Nguyên Cảnh, đều ở trong đoạn thời gian này, đạt được tiến bộ cực lớn!
Bọn họ tiến bộ càng lúc càng nhanh, làm việc cũng càng ngày càng ăn ý.
Cô hết sức hài lòng!
Sau khi ba người hoàn thành nhiệm vụ thuộc về mình, từng người đi đến trước mặt Tô Cẩm chờ được khen ngợi.
Tô Cẩm cũng thuần thục khen vài câu.
Từ trước tới nay cô chỉ khen có vài câu tới lui như vậy, nhưng ba người này, cứ thế nghe không biết chán.
Đối với chuyện này, Tô Cẩm cũng rất bất đắc dĩ.
Có điều bọn họ đã thích nghe, vậy cô tiếp tục khen!
Sau khi khen ba người xong, Sở Lâm mừng khấp khởi hỏi Tô Cẩm: “Sư phụ, tiếp theo thì sao? Đây hình như mà hang ổ cuối cùng của Thiên Uyên rồi.”
“Đúng vậy, Thiên Uyên hoàn toàn bị tiêu diệt rồi.” Tô Cẩm thở dài một tiếng.
Thiên Uyên làm ra nhiều chuyện như vậy, cũng coi như là nhận lấy sự trừng phạt vốn có, có một thì tính sổ một, phần lớn đều đã tan thành mây khói, không còn hồn phách, không có kiếp sau!
Tô Cẩm nghiêng đầu nhìn về phía Nguyên Cảnh: “Qua mấy ngày nữa chính là ngày mừng thọ của Nguyên lão gia tử, chúng ta trở lại Kinh Thành đi.”
Nguyên Cảnh hơi kinh ngạc: “Làm sao A Cẩm biết chuyện này?”
Cho dù là lão gia tử hay là cha mẹ, đều từng hỏi thăm anh: Ngày Nguyên gia tổ chức thọ yến, không biết A Cẩm có thời gian không?
Mà chuyện này, anh còn chưa kịp nói với A Cẩm.
Tô Cẩm bất đắc dĩ khẽ cười: “Chuyện lớn như vậy, Lục Chi Ninh đã nói với tôi nhiều lần, trừ chuyện đó ra, Huyền Thanh quán cũng sắp xây dựng xong, cho nên, về tình về lý, chúng ta cũng nên trở về Kinh Thành.”
“Được.” Nguyên Cảnh trả lời, ngay sau đó anh còn nói: “Cha mẹ tôi đều nhớ cô, hay là A Cẩm tham gia thọ yến lão gia tử với tôi đi?”
Tô Cẩm do dự chớp mắt một cái, cân nhắc đến tiếp theo hình như cô cũng không có việc gì, nên đã đồng ý lời mời này.
Về phần hai người khác, Sở Lâm và Phương Tri Hạc liếc nhau: “Vậy chúng ta thì sao?”
“Đương nhiên là đi cùng.” Nguyên Cảnh cười trả lời bọn họ.
Đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, anh cũng đã đặt hai người này vào trong lòng từ lâu.
Thế là, bốn người ước định cẩn thận hành trình tiếp theo.
...
Bốn người Tô Cẩm ở lại thành phố này nghỉ ngơi một ngày, ngày tiếp theo, cùng nhau trở về Kinh Thành.
Vốn dĩ dựa theo thời gian đã tính toán, bọn họ có thể đến Kinh Thành sớm một ngày, Nguyên Cảnh sẽ dùng một ngày này để chuẩn bị quà, nhưng, trên đường gặp phải chút vấn đề nhỏ.
Mấy người Tô Cẩm hỗ trợ giải quyết một chút, cũng khiến cho thời gian bị chậm mất một ngày.
Đến mức lúc bọn họ đến kinh thành, đã là ngày mừng thọ Nguyên lão gia tử rồi.
Nguyên Cảnh không kịp chuẩn bị quà, thời gian quá gấp, Tô Cẩm đành phải dùng bùa Dịch Chuyển đưa anh đến Nguyên gia, hai người đi trước.
Lúc hai người vừa tới nơi, đã gặp Nguyên Lâm cha Nguyên Cảnh.
Nguyên Lâm nhìn thấy hai người bọn họ, bất chợt lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
“Các con trở về đúng lúc! Lão gia tử đang hỏi các con đó!” Ai nha, Tô quán chủ thật sự là không đi con đường bình thường, người khác đều đi cửa chính, Tô quán chủ cho tới bây giờ đều là đột nhiên xuất hiện!
“Thế nhưng, chúng ta còn chưa kịp chuẩn bị quà.” Tô Cẩm có chút xấu hổ, dù sao cũng là thọ yến của nguyên lão gia tử, tay không thì không tốt lắm.
Vừa dứt lời, mẹ Nguyên Cảnh đã chạy tới: “Tôi nói buổi sáng hôm nay làm sao Hỉ Thước cứ kêu, hóa ra là có chuyện tốt! Nguyên Cảnh con thất thần làm cái gì? Còn không mau dẫn A Cẩm đến chúc thọ lão gia tử?”
Mẹ Nguyên thúc giục vô cùng vội vàng.
Đợi Nguyên Cảnh kéo Tô Cẩm đi về phía đại đường, anh mới ý thức được ý của mẹ.
Như này là muốn anh dẫn A Cẩm đi một vòng trước mặt mọi người, nhưng, nhưng anh còn chưa thổ lộ…
Sắc mặt Nguyên Cảnh phức tạp.
Cha mẹ biết mấy tháng nay anh đều ở cùng với A Cẩm, sẽ không phải là hiểu lầm quan hệ giữa anh và A Cẩm chứ?
Cùng lúc đó.
Nguyên Lâm có chút lo lắng nhìn sang vợ mình: “Bà cũng quá vội rồi? Ngộ nhỡ Nguyên Cảnh còn chưa chọc thủng lớp giấy chắn với Tô quán chủ thì sao?”
Nghe vậy, mẹ Nguyên trừng mắt liếc ông ấy một cái.
“Im miệng! Con trai của tôi có thể phế vật như vậy sao? Đã ở chung sớm chiều mấy tháng, còn có thể không có một chút tiến triển?”
Nguyên Cảnh: ... Thật xin lỗi, anh quả thực phế vật, anh gây trở ngại rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận